Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
Chương 6
Độc giả/Nhân vật chính: MUA (Tiếng hôn)
.
Thần thú (viên đá phục sinh) đã bị dọa chạy… Lấy cái gì cứu vớt anh đây, nhân vật chính của tôi?
.
Nhìn phản ứng vừa rồi của thần thú, Đỗ Trạch xác định trăm phần trăm là con mèo đó sẽ không chủ động xuất hiện lần nữa. Còn mà nói về tốc độ chạy trốn của con mèo đó, thì cái tên độc giả khổ bức thân nhão thể lực yếu ớt chuyên ru rú trong nhà chạy kiểu gì cũng chẳng thể nào mà đuổi kịp để tóm nó. Thấy tử khí quanh nhân vật chính càng lúc càng nhạt dần, Đỗ Trạch liều mạng lục lọi những gì về《Hỗn huyết》có trong đầu, mong muốn tìm được một phương án khả thi để cứu nhân vật chính.
.
Trong《Hỗn huyết》không viết tỉ mỉ là nhân vật chính đãđược thần thú cứu như thế nào ở vùng đất thất lạc. Nhân vật chính chỉ vừa mở mắt một cái làđã thấy sống lại. Chuyện này đối với một độc giả muốn thay thần thú cứu nhân vật chính là sự thật tàn khốc đến cỡ nào! Quỳ cầu tác giả quá trình trị liệu kỹ càng! Nếu ở hình thái nhân loại thì cậu tốt xấu gì cũng còn biết tim phổi nó nằm ở đâu để mà trổ tài cứu giúp. Nhưng mà hô hấp nhân tạo cho bộ xương đó thì, không biết chừng khí lại ra hết chỗ đám lỗ kia ấy chứ… Từ từ! Đỗ Trạch chợt tỉnh bừng, tuy《Hỗn huyết》không miêu tả hình thái vong linh của nhân vật chính được cứu như thế nào, nhưng phần sau thì cóđấy!
.
Phần sau《Hỗn huyết》có một đoạn như vậy, nhân vật chính bị một người cực kỳ mạnh ngược đến chết đi sống lại, phải dùng tới hình thái vong linh “bất tử” mới thoát được. Khi đó thần thú không ở bên nhân vật chính. Nhân vật chính tuy bất tử, nhưng đã cực kỳ suy yếu. Trong tình thế có truy binh đuổi phía sau, một em gái đã cống hiến linh hồn của chính mình để giúp nhân vật chính hồi phục thể trạng. Khi giải quyết xong cường địch, nhân vật chính đã ôm thi thể của em gái đó đi chinh phục Thiên tộc vì nghe nói rằng thiên tộc có thuật hồi sinh…
.
Em gái đó là người mà Đỗ Trạch thích nhất trong《Hỗn huyết》chỉ sau nhân vật chính, bởi vì cô là người duy nhất đối xử tốt với nhân vật chính từđầu chí cuối mà không có tâm cơ gì. Tuy thánh nữ Vivian dưới ngòi bút của tác giả vẫn luôn ởđịa vị chính cung, nhưng Đỗ Trạch vẫn luôn kiên định coi em gái đó là nữ chủ và không bao giờ thay đổi. Tóm lại, quá trình nữ chủ cống hiến linh hồn để nhân vật chính hồi phục thể trạng được Nhất Diệp Tri Khâu mô tả rất kỹ, nguyên nhân rất đơn giản.
.
Nên biết: người cần cứu: nhân vật chính; người trị liệu: nữ chủ.
.
Cầu: phương thức trị liệu.
.
Đáp: … Còn nghĩ gì nữa, tất nhiên là lấy thân rồi! Xét theo trình độ không tiết tháo đến vô hạn của tác giả và độc giả thì đây quả thật là điều kiện và là cái cớ tạo ra tiếp xúc thân mật cực tốt. Càng kích thích càng tốt, càng mạnh bạo càng tốt, tuy là ai cũng nói hiến thân chữa thương với lăn lên giường không liên quan gì tới nhau…
.
Đỗ Trạch cảm thấy may mắn vì Nhất Diệp Tri Khâu chỉ viết một cái hôn môi thuần khiết, hơn nữa cậu còn sâu sắc ngẫm lại hành động đập bàn phím của mình lúc nhìn thấy tác giả chỉ viết hôn môi thông thường.
.
Phương pháp đã tìm được, hơn nữa Đỗ Trạch càng có ưu thế hơn so với nữ chủ: có năng lực “0 giờ hoàn tác”, cậu sẽ không phải chết giống như em gái đó. Nếu trong nội dung của truyện, em gái không có linh hồn có thể sống lại, vậy thì nếu thiếu một nửa linh hồn cậu cũng sẽ có thể hoàn tác. Canh thời gian đưa nhân vật chính một nửa linh hồn, sau 0 giờ hoàn tác sẽ đưa tiếp cho hắn một nửa còn lại, đây là tài nguyên tái sinh bảo vệ môi trường ở thế kỷ mới đấy… Thiệt đúng là muốn ói mà!
.
Vấn đề quan trọng lúc này là làm thế nào để vượt qua chướng ngại tâm lý khi phải tiếp xúc thân mật với một bộ xương khô.
.
Thật ra trong《Hỗn huyết》, hình thái vong linh của nhân vật chính không phải xương khô thấp kém như thế này, bộ dạng chân chính của hắn là phù thủy bất tử cực mạnh, tuy vẫn chỉ là tử linh, nhưng ít ra còn có hình dáng sinh động của con người. Đối với phù thủy, chỉ cần giấu hộp sinh mệnh đi thì chẳng sợ sẽ bị phá hủy. Dù có chết đi bao nhiêu lần, họ cũng có thể tái sinh. Đây mới chính là vĩnh sinh và bất tử. Sau khi thức tỉnh huyết mạch vong linh, nhân vật chính chưa kịp giấu chiếc hộp sinh mệnh đã bị thần điện Quang Minh đóng đinh, do đó hắn mới bất đắc dĩ duy trì hình dạng xương khô và bị toàn bộ đại lục đuổi giết không có lối thoát.
.
Hôn bản xương khô của nhân vật chính và hôn bản phủy thủy của nhân vật chính… Sự đối lập tuyệt vời, Đỗ Trạch nhất thời được trấn an. Độc giả khổ bức cảm thấy hiện tại mình đang có bóng ma. Trên bìa cuốn đồng nhân kẹp dưới khuỷu tay cậu, nhân vật chính (phù thủy) đang cùng kẻ địch bắn gian tình ra bốn phía.
.
Tu im lặng dựa vào tượng thần, tuy ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt gần như tàn lụi, nhưng hắn vẫn còn một chút ý thức. Bởi vậy Tu nhìn thấy, cái người mặt luôn không đổi sắc nhìn hắn đăm đăm đột nhiên tiến gần lại.
.
… Muốn giết hắn ư?
.
Bộ xương liều mạng dùng toàn bộ sức lực để đứng lên, nhưng thân thể hầu như đã bị hoại tử, không phản ứng được.
.
Hắn… không muốn chết…
.
Tu tuyệt vọng nhìn đối phương tới gần mình rồi ngồi xổm xuống. Người nọ tháo mắt kính ra, một đôi mắt đen thuần hé lộ, sâu trong đó là một sự kiên quyết kỳ lạ. Tu cảm thấy mình như bị hút vào cặp mắt đó. Đôi mắt đen nhánh như đáy hồ u tối sâu thẳm lạnh như băng, phản chiếu một bộ xương khô trắng bệch. Đó chính là hắn.
.
Một vong linh đáng sợ, tà ác, ghê rợn.
.
Tu thống khổ muốn dời mắt, nhưng cơ thể rách nát của hắn lại không thực hiện được cái nguyện vọng nho nhỏ này. Tiếp đó, Tu trơ mắt nhìn ảnh phản xạ bộ xương u ám kia càng lúc càng lại gần, cho đến khi chỉ còn cách mình một gang. Khi thấy hàng lông mi rũ xuống che đi đôi đồng tử màu đen và ảnh ngược đáng sợ bên trong, Tu mới hoảng hốt nhận ra rằng, môi hắn bị chủ nhân của cặp mắt đen đó hôn lên.
.
—— Người nọ đang hôn môi một vong linh.
.
Đỗ Trạch cảm thấy nhìn thẳng vào bộ xương là một thách thức quá lớn đối với tim cậu. Tuy với độ cận thị của cậu thì sau khi tháo kính xuống chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái hình tròn màu đen trên một mảng màu trắng, nhưng cậu vẫn quyết định nhắm mắt lại, sau đó dựa theo miêu tả trong《Hỗn huyết》tưởng tượng trong đầu mình có một ngọn lửa. Cái thao tác giống hệt việc tìm kiếm khíđan điền trong truyền thuyết này có thể thành công không ta?
.
Sau đó ngọn lửa linh hồn thật sự xuất hiện – trước – người địa cầu theo chủ nghĩa duy vật – Đỗ Trạch. Cậu cảm thấy thế giới của mình nháy mắt bị thay đổi.
.
Đỗ Trạch vất vả dựa theo những gì viết trong《Hỗn huyết》, truyền linh hồn cho nhân vật chính qua đường miệng. Thật sự rất vất vả. Độc giả khổ bức phải lấy kinh nghiệm đọc YY văn nhiều năm của mình, loại bỏ hoàn toàn những ý nghĩ về hành động hôn môi dư thừa, không cần thiết hiến tế trong tình tiết của truyện, biến việc hiến tế này trở nên thuần khiết hóa, phản gian tình hóa. Tác giả, lúc trước ngài viết mạnh bạo như vậy, hương diễm như vậy để làm cái gì chứ! Q皿Q
.
Đỗ Trạch dùng đầu lưỡi mở miệng bộ xương rồi duỗi vào. Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch cảm thấy mình như đang liếm một tảng băng. Đầu lưỡi không chỉ bị đông lạnh mất đi cảm giác mà còn như bị dính vào tảng băng đó. Ban đầu còn là Đỗ Trạch dẫn đường, nhưng sau khi tử khí đã nếm được mùi vị ngon ngọt thì bắt đầu chủ động hút mỹ vị được đưa lên tận cửa. Tử khí dày đặc bao trùm lấy sự mềm mại ấm áp, tham lam quấn quanh nó, theo bản năng mút vào.
.
Theo từng dòng linh hồn chảy qua, ngọn lửa linh hồn màu xanh lại cháy lên giữa hốc mắt. Cùng lúc đó, ấn đường, tứ chi cùng với các đốt ngón tay của bộ xương xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Đó là hiện tượng bài xích loại bỏ vật thể lạ trong cơ thể Tu. Những cái đinh đó vừa tiếp xúc với không khí sẽ lập tức hóa thành những điểm sáng nhỏ rồi tán đi.
.
Đỗ Trạch cảm thấy đầu lưỡi run lên, không biết là do bị đông lạnh hay là do bị quấn lấy mà cậu nhịn không được muốn rụt lại, dùng răng nanh cọ cọ chỗ tưa lưỡi ngưa ngứa. Tử khí như nhận ra ý đồ của cậu, càng dùng sức dây dưa, không chịu để mỹ vị rời đi. Đỗ Trạch phát hiện tốc độ linh hồn trôi qua càng lúc càng nhanh… quá nhanh. Với tốc độ này thì cậu sẽ không thể chống đỡ được đến 0 giờ hoàn tác mất.
.
Đầu lưỡi bị cuốn chặt, Đỗ Trạch chỉ có thể vươn tay đẩy đối phương ra một chút. Nhưng ngay sau đó Đỗ Trạch lại bị bộ xương ôm chặt vào lòng. Bàn tay phải đầy xương dùng sức ép đầu Đỗ Trạch khiến hai người dán chặt vào nhau hơn. Dường như hắn muốn đem cái người đang tỏa ra hơi thở ngọt ngào đó nhét vào bên trong xương sườn trống rỗng của mình, khóa lại không để một chút dấu vết nào.
.
Bên dưới tượng thần, một bộ xương khô mặc áo choàng đang hôn thắm thiết thanh niên tóc đen trong lòng mình. Hai cái bóng trắng đen đan xen nhau được vô số điểm sáng bao quanh tạo nên một mỹ cảnh tà ác. Trong khung cảnh như bức tranh nghệ thuật này, tâm tình của độc giả khổ bức rất khó để hình dung. Cậu mở to mắt trừng đối phương, muốn cho nhân vật chính đọc được suy nghĩ của mình. Không phải trong tiểu thuyết thường hay miêu tả rằng XXX đọc từ trong mắt XXX đã hiểu XXX ư.
.
Tuy nhiên lời đáp lại của Tu là càng khao khát mút vào.
.
—— Chết tiệt, nhân vật chính, anh không kích hoạt kỹ năng “đọc cảm xúc từ trong mắt” à!
.
Chắc là do ánh mắt của Đỗ Trạch quá mức ai oán, nên trong lúc mơ hồ, Đỗ Trạch thấy được sự ngạc nhiên trong hốc mắt chứa ngọn lửa linh hồn màu xanh đó.
.
[… Ngươi là ai?]
.
Đỗ Trạch chớp mắt sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra giọng nói vang lên trực tiếp trong đầu cậu kia là của nhân vật chính. Tốt quá, nhân vật chính cuối cùng cũng muốn giao lưu với cậu, mà xem chừng cũng không có vấn đề gì về việc bất đồng ngôn ngữ. Nhưng điều quan trọng là… cậu hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào! Cầu phương pháp nói chuyện trong đầu! QAQ
.
Vì thế độc giả khổ bức chỉ có thể dùng tay đẩy nhân vật chính ra lần nữa, biểu đạt nguyện vọng mãnh liệt muốn được thả ra của mình.
.
Tu trầm mặc, rồi lại càng ôm chặt lấy Đỗ Trạch.
.
[—— Ngươi hối hận ư?] Hối hận vì đã cứu một vong linh tà ác?
.
Không phải, mẹ nó —— cầu chậm lại một chút! Thật ra tiểu sinh là một tài nguyên tái sinh tuần hoàn, nếu chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt thì sẽ bất lợi cho sự phát triển lâu dài về sau đó, nhân vật chính!
.
@ Nhân vật chính, trò chuyện nội bộ… Hệ thống lỗi, truyền tin thất bại.
.
[Hối hận cũng muộn rồi.] Ánh sáng linh hồn sâu thẫm lập lòe khiến người ta cảm nhận được một sự dịu dàng, bộ xương trắng bệch hé miệng như đang mỉm cười: [Ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi.]
.
… Khi còn bé, hẳn mọi người đã từng nghe câu chuyện《Người nông dân và con rắn lươn lẹo》rồi nhỉ, giờ cậu đang trong tình cảnh đó! Biết rõ nhân vật chính đã bị hắc hóa mà còn ngu ngốc chạy tới tìm ngược! Bây giờ, nhân vật chính đã nói rõ là muốn hy sinh cậu để thống trị thế giới đấy. Cả câu nói kinh điển của nhân vật phản diện “Ngươi đã làm rất tốt, bây giờ thì nghỉ ngơi đi.” cũng xuất hiện luôn rồi kìa(gào thét-ing)! Còn nữa, tại sao khi cậu nghe được nhân vật chính định một lần ăn luôn linh hồn cậu thì phản ứng đầu tiên lại là lãng phí quá? Nhân vật chính, anh thật sự không tính toán một chút gì à? Qua 0 giờ thì tử dược trên tay anh có thể thêm được một lọ đấy… WTF! Chắc chắn cậu đã bỏ qua chỗ nào đó rồi!
.
Đỗ Trạch muốn giữ lấy phần linh hồn còn lại, nhưng cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Tu. Theo dòng linh hồn trôi qua, Đỗ Trạch cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng trống rỗng. Loại trống rỗng không thật này khiến cho Đỗ Trạch cảm thấy cơ thể như bị khoét thành một cái hốc lớn mà gió lạnh có thể thổi xuyên từ đầu đến chân. Sự lạnh lẽo của cái chết khiến cậu bị đông cứng mà không hề hay biết, đầu tiên là bàn chân, sau đó là cẳng chân, rồi tới thân thể… cuối cùng là đầu.
.
—— Nếu cậu có thể viết một cuốn tự truyện, thì tựa đề chắc chắn phải là《Sự tổn thương không tưởng được của anti-fan》, nội dung chính: nhân quả báo ứng.
.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đỗ Trạch trước khi bất tỉnh.
.
******
.
******
.
Tu ôm thi thể của Ariel. Trên mặt thiếu nữ vẫn còn nụ cười điềm tĩnh. Đôi mắt nhắm lại như đang chìm trong một giấc ngủ ngọt ngào. Giấc ngủ của vĩnh hằng.
.
Tu không hề để ý, chỉ đưa tay chải lại mái tóc của người thiếu nữ. Đám người Enoch ở đằng xa không dám tiếp cận bên này. Mãi đến khi Tu vừa lòng với mái tóc của Ariel, hắn mới hơi nghiêng người xuống, như đang chúc người thiếu nữ một tiếng ngủ ngon.
.
“Nàng đã làm rất tốt. Hãy nghỉ ngơi đi, công chúa của ta.”
.
—— Đợi ta tới cứu nàng.
.
Phù thủy trong bộ áo choàng đen đặt người thiếu nữ vào quan tài bằng thủy tinh rồi yên lặng rời đi. Còn người tên Eric đã bị hóa thành Kỵ Sĩ Tử Vong thì chỉ ngây ngẩn bước theo, không còn chút khí phách uy phong và sự hăng hái của ngày xưa.
.
Tu nhìn về phía khung trời xa xăm, sâu trong đôi mắt tăm tối là dã tâm xanh lòe.
.
Nghe nói… trên trời cao, có một tòa thành?
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: nữ chủ đã bị cướp đất diễn rồi…
.
Độc giả: ngài nghĩ tôi muốn vậy à?!
.
Nhân vật chính: … Ta muốn vậy đó.
.
Thần thú (viên đá phục sinh) đã bị dọa chạy… Lấy cái gì cứu vớt anh đây, nhân vật chính của tôi?
.
Nhìn phản ứng vừa rồi của thần thú, Đỗ Trạch xác định trăm phần trăm là con mèo đó sẽ không chủ động xuất hiện lần nữa. Còn mà nói về tốc độ chạy trốn của con mèo đó, thì cái tên độc giả khổ bức thân nhão thể lực yếu ớt chuyên ru rú trong nhà chạy kiểu gì cũng chẳng thể nào mà đuổi kịp để tóm nó. Thấy tử khí quanh nhân vật chính càng lúc càng nhạt dần, Đỗ Trạch liều mạng lục lọi những gì về《Hỗn huyết》có trong đầu, mong muốn tìm được một phương án khả thi để cứu nhân vật chính.
.
Trong《Hỗn huyết》không viết tỉ mỉ là nhân vật chính đãđược thần thú cứu như thế nào ở vùng đất thất lạc. Nhân vật chính chỉ vừa mở mắt một cái làđã thấy sống lại. Chuyện này đối với một độc giả muốn thay thần thú cứu nhân vật chính là sự thật tàn khốc đến cỡ nào! Quỳ cầu tác giả quá trình trị liệu kỹ càng! Nếu ở hình thái nhân loại thì cậu tốt xấu gì cũng còn biết tim phổi nó nằm ở đâu để mà trổ tài cứu giúp. Nhưng mà hô hấp nhân tạo cho bộ xương đó thì, không biết chừng khí lại ra hết chỗ đám lỗ kia ấy chứ… Từ từ! Đỗ Trạch chợt tỉnh bừng, tuy《Hỗn huyết》không miêu tả hình thái vong linh của nhân vật chính được cứu như thế nào, nhưng phần sau thì cóđấy!
.
Phần sau《Hỗn huyết》có một đoạn như vậy, nhân vật chính bị một người cực kỳ mạnh ngược đến chết đi sống lại, phải dùng tới hình thái vong linh “bất tử” mới thoát được. Khi đó thần thú không ở bên nhân vật chính. Nhân vật chính tuy bất tử, nhưng đã cực kỳ suy yếu. Trong tình thế có truy binh đuổi phía sau, một em gái đã cống hiến linh hồn của chính mình để giúp nhân vật chính hồi phục thể trạng. Khi giải quyết xong cường địch, nhân vật chính đã ôm thi thể của em gái đó đi chinh phục Thiên tộc vì nghe nói rằng thiên tộc có thuật hồi sinh…
.
Em gái đó là người mà Đỗ Trạch thích nhất trong《Hỗn huyết》chỉ sau nhân vật chính, bởi vì cô là người duy nhất đối xử tốt với nhân vật chính từđầu chí cuối mà không có tâm cơ gì. Tuy thánh nữ Vivian dưới ngòi bút của tác giả vẫn luôn ởđịa vị chính cung, nhưng Đỗ Trạch vẫn luôn kiên định coi em gái đó là nữ chủ và không bao giờ thay đổi. Tóm lại, quá trình nữ chủ cống hiến linh hồn để nhân vật chính hồi phục thể trạng được Nhất Diệp Tri Khâu mô tả rất kỹ, nguyên nhân rất đơn giản.
.
Nên biết: người cần cứu: nhân vật chính; người trị liệu: nữ chủ.
.
Cầu: phương thức trị liệu.
.
Đáp: … Còn nghĩ gì nữa, tất nhiên là lấy thân rồi! Xét theo trình độ không tiết tháo đến vô hạn của tác giả và độc giả thì đây quả thật là điều kiện và là cái cớ tạo ra tiếp xúc thân mật cực tốt. Càng kích thích càng tốt, càng mạnh bạo càng tốt, tuy là ai cũng nói hiến thân chữa thương với lăn lên giường không liên quan gì tới nhau…
.
Đỗ Trạch cảm thấy may mắn vì Nhất Diệp Tri Khâu chỉ viết một cái hôn môi thuần khiết, hơn nữa cậu còn sâu sắc ngẫm lại hành động đập bàn phím của mình lúc nhìn thấy tác giả chỉ viết hôn môi thông thường.
.
Phương pháp đã tìm được, hơn nữa Đỗ Trạch càng có ưu thế hơn so với nữ chủ: có năng lực “0 giờ hoàn tác”, cậu sẽ không phải chết giống như em gái đó. Nếu trong nội dung của truyện, em gái không có linh hồn có thể sống lại, vậy thì nếu thiếu một nửa linh hồn cậu cũng sẽ có thể hoàn tác. Canh thời gian đưa nhân vật chính một nửa linh hồn, sau 0 giờ hoàn tác sẽ đưa tiếp cho hắn một nửa còn lại, đây là tài nguyên tái sinh bảo vệ môi trường ở thế kỷ mới đấy… Thiệt đúng là muốn ói mà!
.
Vấn đề quan trọng lúc này là làm thế nào để vượt qua chướng ngại tâm lý khi phải tiếp xúc thân mật với một bộ xương khô.
.
Thật ra trong《Hỗn huyết》, hình thái vong linh của nhân vật chính không phải xương khô thấp kém như thế này, bộ dạng chân chính của hắn là phù thủy bất tử cực mạnh, tuy vẫn chỉ là tử linh, nhưng ít ra còn có hình dáng sinh động của con người. Đối với phù thủy, chỉ cần giấu hộp sinh mệnh đi thì chẳng sợ sẽ bị phá hủy. Dù có chết đi bao nhiêu lần, họ cũng có thể tái sinh. Đây mới chính là vĩnh sinh và bất tử. Sau khi thức tỉnh huyết mạch vong linh, nhân vật chính chưa kịp giấu chiếc hộp sinh mệnh đã bị thần điện Quang Minh đóng đinh, do đó hắn mới bất đắc dĩ duy trì hình dạng xương khô và bị toàn bộ đại lục đuổi giết không có lối thoát.
.
Hôn bản xương khô của nhân vật chính và hôn bản phủy thủy của nhân vật chính… Sự đối lập tuyệt vời, Đỗ Trạch nhất thời được trấn an. Độc giả khổ bức cảm thấy hiện tại mình đang có bóng ma. Trên bìa cuốn đồng nhân kẹp dưới khuỷu tay cậu, nhân vật chính (phù thủy) đang cùng kẻ địch bắn gian tình ra bốn phía.
.
Tu im lặng dựa vào tượng thần, tuy ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt gần như tàn lụi, nhưng hắn vẫn còn một chút ý thức. Bởi vậy Tu nhìn thấy, cái người mặt luôn không đổi sắc nhìn hắn đăm đăm đột nhiên tiến gần lại.
.
… Muốn giết hắn ư?
.
Bộ xương liều mạng dùng toàn bộ sức lực để đứng lên, nhưng thân thể hầu như đã bị hoại tử, không phản ứng được.
.
Hắn… không muốn chết…
.
Tu tuyệt vọng nhìn đối phương tới gần mình rồi ngồi xổm xuống. Người nọ tháo mắt kính ra, một đôi mắt đen thuần hé lộ, sâu trong đó là một sự kiên quyết kỳ lạ. Tu cảm thấy mình như bị hút vào cặp mắt đó. Đôi mắt đen nhánh như đáy hồ u tối sâu thẳm lạnh như băng, phản chiếu một bộ xương khô trắng bệch. Đó chính là hắn.
.
Một vong linh đáng sợ, tà ác, ghê rợn.
.
Tu thống khổ muốn dời mắt, nhưng cơ thể rách nát của hắn lại không thực hiện được cái nguyện vọng nho nhỏ này. Tiếp đó, Tu trơ mắt nhìn ảnh phản xạ bộ xương u ám kia càng lúc càng lại gần, cho đến khi chỉ còn cách mình một gang. Khi thấy hàng lông mi rũ xuống che đi đôi đồng tử màu đen và ảnh ngược đáng sợ bên trong, Tu mới hoảng hốt nhận ra rằng, môi hắn bị chủ nhân của cặp mắt đen đó hôn lên.
.
—— Người nọ đang hôn môi một vong linh.
.
Đỗ Trạch cảm thấy nhìn thẳng vào bộ xương là một thách thức quá lớn đối với tim cậu. Tuy với độ cận thị của cậu thì sau khi tháo kính xuống chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái hình tròn màu đen trên một mảng màu trắng, nhưng cậu vẫn quyết định nhắm mắt lại, sau đó dựa theo miêu tả trong《Hỗn huyết》tưởng tượng trong đầu mình có một ngọn lửa. Cái thao tác giống hệt việc tìm kiếm khíđan điền trong truyền thuyết này có thể thành công không ta?
.
Sau đó ngọn lửa linh hồn thật sự xuất hiện – trước – người địa cầu theo chủ nghĩa duy vật – Đỗ Trạch. Cậu cảm thấy thế giới của mình nháy mắt bị thay đổi.
.
Đỗ Trạch vất vả dựa theo những gì viết trong《Hỗn huyết》, truyền linh hồn cho nhân vật chính qua đường miệng. Thật sự rất vất vả. Độc giả khổ bức phải lấy kinh nghiệm đọc YY văn nhiều năm của mình, loại bỏ hoàn toàn những ý nghĩ về hành động hôn môi dư thừa, không cần thiết hiến tế trong tình tiết của truyện, biến việc hiến tế này trở nên thuần khiết hóa, phản gian tình hóa. Tác giả, lúc trước ngài viết mạnh bạo như vậy, hương diễm như vậy để làm cái gì chứ! Q皿Q
.
Đỗ Trạch dùng đầu lưỡi mở miệng bộ xương rồi duỗi vào. Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch cảm thấy mình như đang liếm một tảng băng. Đầu lưỡi không chỉ bị đông lạnh mất đi cảm giác mà còn như bị dính vào tảng băng đó. Ban đầu còn là Đỗ Trạch dẫn đường, nhưng sau khi tử khí đã nếm được mùi vị ngon ngọt thì bắt đầu chủ động hút mỹ vị được đưa lên tận cửa. Tử khí dày đặc bao trùm lấy sự mềm mại ấm áp, tham lam quấn quanh nó, theo bản năng mút vào.
.
Theo từng dòng linh hồn chảy qua, ngọn lửa linh hồn màu xanh lại cháy lên giữa hốc mắt. Cùng lúc đó, ấn đường, tứ chi cùng với các đốt ngón tay của bộ xương xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Đó là hiện tượng bài xích loại bỏ vật thể lạ trong cơ thể Tu. Những cái đinh đó vừa tiếp xúc với không khí sẽ lập tức hóa thành những điểm sáng nhỏ rồi tán đi.
.
Đỗ Trạch cảm thấy đầu lưỡi run lên, không biết là do bị đông lạnh hay là do bị quấn lấy mà cậu nhịn không được muốn rụt lại, dùng răng nanh cọ cọ chỗ tưa lưỡi ngưa ngứa. Tử khí như nhận ra ý đồ của cậu, càng dùng sức dây dưa, không chịu để mỹ vị rời đi. Đỗ Trạch phát hiện tốc độ linh hồn trôi qua càng lúc càng nhanh… quá nhanh. Với tốc độ này thì cậu sẽ không thể chống đỡ được đến 0 giờ hoàn tác mất.
.
Đầu lưỡi bị cuốn chặt, Đỗ Trạch chỉ có thể vươn tay đẩy đối phương ra một chút. Nhưng ngay sau đó Đỗ Trạch lại bị bộ xương ôm chặt vào lòng. Bàn tay phải đầy xương dùng sức ép đầu Đỗ Trạch khiến hai người dán chặt vào nhau hơn. Dường như hắn muốn đem cái người đang tỏa ra hơi thở ngọt ngào đó nhét vào bên trong xương sườn trống rỗng của mình, khóa lại không để một chút dấu vết nào.
.
Bên dưới tượng thần, một bộ xương khô mặc áo choàng đang hôn thắm thiết thanh niên tóc đen trong lòng mình. Hai cái bóng trắng đen đan xen nhau được vô số điểm sáng bao quanh tạo nên một mỹ cảnh tà ác. Trong khung cảnh như bức tranh nghệ thuật này, tâm tình của độc giả khổ bức rất khó để hình dung. Cậu mở to mắt trừng đối phương, muốn cho nhân vật chính đọc được suy nghĩ của mình. Không phải trong tiểu thuyết thường hay miêu tả rằng XXX đọc từ trong mắt XXX đã hiểu XXX ư.
.
Tuy nhiên lời đáp lại của Tu là càng khao khát mút vào.
.
—— Chết tiệt, nhân vật chính, anh không kích hoạt kỹ năng “đọc cảm xúc từ trong mắt” à!
.
Chắc là do ánh mắt của Đỗ Trạch quá mức ai oán, nên trong lúc mơ hồ, Đỗ Trạch thấy được sự ngạc nhiên trong hốc mắt chứa ngọn lửa linh hồn màu xanh đó.
.
[… Ngươi là ai?]
.
Đỗ Trạch chớp mắt sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra giọng nói vang lên trực tiếp trong đầu cậu kia là của nhân vật chính. Tốt quá, nhân vật chính cuối cùng cũng muốn giao lưu với cậu, mà xem chừng cũng không có vấn đề gì về việc bất đồng ngôn ngữ. Nhưng điều quan trọng là… cậu hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào! Cầu phương pháp nói chuyện trong đầu! QAQ
.
Vì thế độc giả khổ bức chỉ có thể dùng tay đẩy nhân vật chính ra lần nữa, biểu đạt nguyện vọng mãnh liệt muốn được thả ra của mình.
.
Tu trầm mặc, rồi lại càng ôm chặt lấy Đỗ Trạch.
.
[—— Ngươi hối hận ư?] Hối hận vì đã cứu một vong linh tà ác?
.
Không phải, mẹ nó —— cầu chậm lại một chút! Thật ra tiểu sinh là một tài nguyên tái sinh tuần hoàn, nếu chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt thì sẽ bất lợi cho sự phát triển lâu dài về sau đó, nhân vật chính!
.
@ Nhân vật chính, trò chuyện nội bộ… Hệ thống lỗi, truyền tin thất bại.
.
[Hối hận cũng muộn rồi.] Ánh sáng linh hồn sâu thẫm lập lòe khiến người ta cảm nhận được một sự dịu dàng, bộ xương trắng bệch hé miệng như đang mỉm cười: [Ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi.]
.
… Khi còn bé, hẳn mọi người đã từng nghe câu chuyện《Người nông dân và con rắn lươn lẹo》rồi nhỉ, giờ cậu đang trong tình cảnh đó! Biết rõ nhân vật chính đã bị hắc hóa mà còn ngu ngốc chạy tới tìm ngược! Bây giờ, nhân vật chính đã nói rõ là muốn hy sinh cậu để thống trị thế giới đấy. Cả câu nói kinh điển của nhân vật phản diện “Ngươi đã làm rất tốt, bây giờ thì nghỉ ngơi đi.” cũng xuất hiện luôn rồi kìa(gào thét-ing)! Còn nữa, tại sao khi cậu nghe được nhân vật chính định một lần ăn luôn linh hồn cậu thì phản ứng đầu tiên lại là lãng phí quá? Nhân vật chính, anh thật sự không tính toán một chút gì à? Qua 0 giờ thì tử dược trên tay anh có thể thêm được một lọ đấy… WTF! Chắc chắn cậu đã bỏ qua chỗ nào đó rồi!
.
Đỗ Trạch muốn giữ lấy phần linh hồn còn lại, nhưng cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Tu. Theo dòng linh hồn trôi qua, Đỗ Trạch cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng trống rỗng. Loại trống rỗng không thật này khiến cho Đỗ Trạch cảm thấy cơ thể như bị khoét thành một cái hốc lớn mà gió lạnh có thể thổi xuyên từ đầu đến chân. Sự lạnh lẽo của cái chết khiến cậu bị đông cứng mà không hề hay biết, đầu tiên là bàn chân, sau đó là cẳng chân, rồi tới thân thể… cuối cùng là đầu.
.
—— Nếu cậu có thể viết một cuốn tự truyện, thì tựa đề chắc chắn phải là《Sự tổn thương không tưởng được của anti-fan》, nội dung chính: nhân quả báo ứng.
.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đỗ Trạch trước khi bất tỉnh.
.
******
.
******
.
Tu ôm thi thể của Ariel. Trên mặt thiếu nữ vẫn còn nụ cười điềm tĩnh. Đôi mắt nhắm lại như đang chìm trong một giấc ngủ ngọt ngào. Giấc ngủ của vĩnh hằng.
.
Tu không hề để ý, chỉ đưa tay chải lại mái tóc của người thiếu nữ. Đám người Enoch ở đằng xa không dám tiếp cận bên này. Mãi đến khi Tu vừa lòng với mái tóc của Ariel, hắn mới hơi nghiêng người xuống, như đang chúc người thiếu nữ một tiếng ngủ ngon.
.
“Nàng đã làm rất tốt. Hãy nghỉ ngơi đi, công chúa của ta.”
.
—— Đợi ta tới cứu nàng.
.
Phù thủy trong bộ áo choàng đen đặt người thiếu nữ vào quan tài bằng thủy tinh rồi yên lặng rời đi. Còn người tên Eric đã bị hóa thành Kỵ Sĩ Tử Vong thì chỉ ngây ngẩn bước theo, không còn chút khí phách uy phong và sự hăng hái của ngày xưa.
.
Tu nhìn về phía khung trời xa xăm, sâu trong đôi mắt tăm tối là dã tâm xanh lòe.
.
Nghe nói… trên trời cao, có một tòa thành?
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: nữ chủ đã bị cướp đất diễn rồi…
.
Độc giả: ngài nghĩ tôi muốn vậy à?!
.
Nhân vật chính: … Ta muốn vậy đó.
Bình luận truyện