Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
Chương 7
Độc giả: thứ này không phải là vong linh… đẹp trai không thể tưởng được!
.
Bộ xương ôm lấy thanh niên tóc đen đang xụi lơ, mái tóc mềm mại đan vào những ngón tay trắng bệch.
.
Bất thình lình, một âm thanh vang lên từ phía trên của họ: “Meo meo?”
.
Tu theo phản xạ ngẩng đầu lên, đồng thời giấu Đỗ Trạch dưới lớp áo choàng, sau đó nhìn chằm chằm sinh vật nọ.
.
Là một con… mèo? Toàn thân nó đen nhánh, có một cặp mắt dị sắc vàng, xanh. Sự chú ý của Tu nhanh chóng bị cái đuôi của nó thu hút. Sinh vật này tuy giống mèo, nhưng lại có tới chín cái đuôi. Lúc này, ma thú chín đuôi đang ngồi trên bức tượng đổ nát nghiêng đầu nhìn hành động che chở của bộ xương. Thấy Tu ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, ma thú nhúc nhích cái lỗ tai, cặp mắt to tròn hiện vẻ sung sướng, hân hoan.
.
“Meo meo ~ ”
.
Tu cảnh giác nhìn đăm đăm ma thú. Lúc này, chút nguyên tố Quang Minh cuối cùng nơi ấn đường và tứ chi của hắn đã được loại bỏ hoàn toàn. Tử khí bắt đầu sôi sục và đồng hóa linh hồn vừa bị cắn nuốt, lượng chất dính chảy ra tăng vọt. Tử khí màu đen bao trùm lên xương cốt trắng bệch trơn nhẵn của Tu, bắt đầu tạo ra máu thịt và nội tạng, dần dần khiến Tu trở nên đầy đủ hơn. Sau đó, tử khí từ từ tan biến. Thần điện bị bỏ hoang lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu, chỉ còn một ma thú và một phù thủy đang ôm tế phẩm giằng co trong im lặng.
.
Tu hất mái tóc dài màu đen ra sau, lộ ra cặp mắt sâu thẳm mà đen nhánh. Sắc xanh trong hai con ngươi thoáng hiện. Khuôn mặt hắn rất u ám, làn da tái nhợt đặc trưng của vong linh khiến hắn trông như đang bị bệnh, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự khôi ngô tuấn tú của hắn. Phù thủy thoạt nhìn không khác gì con người, dáng dấp quý phái lộng lẫy như bước ra từ một bức tranh cổ xưa. Chỉ khi Tu hất tóc ra sau, bàn tay xương cốt hiện ra mới để lộ bản chất vong linh.
.
Vì lần cắn nuốt linh hồn cuối cùng đã bị ma thú ngăn cản nên Tu không thể khôi phục thân thể một cách trọn vẹn, cánh tay phải vẫn còn là xương cốt. Tu bao bọc Đỗ Trạch lại kỹ hơn, chỉ cần tống cổ ma thú thì quá trình cắn nuốt sẽ hoàn tất, hắn có thể hồi phục hoàn toàn.
.
Tu cầm lưỡi hái tử thần, rạch một đường cong lên không trung, một ám quang hình lưỡi liềm bay thẳng tới ma thú. Ma thú nhanh nhẹn lách qua tránh được ám quang, nhảy xuống khỏi bức tượng rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tu. Cặp mắt nó long lanh như thể muốn Tu tiếp tục “chơi đùa” với mình.
.
“Meo meo ~ ”
.
Ám quang lặng yên bay thẳng tới phá thủng nóc thần điện, để lộ bầu trời đêm tối mịt. Hai mặt trăng một tím một vàng mới vừa lên đến đỉnh, những tia sáng óng ánh theo lỗ thủng rọi xuống bao trùm lên bức tượng và phù thủy đứng dưới, trông như một vị thánh.
.
Ma thú phe phẩy cái tai rồi đột ngột trợn tròn mắt lên. Nó nhìn chằm chằm phù thủy mặc áo choàng đen trước mắt, sau đó xoẹt xoẹt chạy đi. Tu không thèm liếc ma thú lấy một cái, hắn cảm nhận được một sự dao động của linh hồn ngay khoảnh khắc ánh trắng rọi xuống – ngay trong lòng hắn.
.
Tu cúi đầu mở áo choàng ra. Sau đó, hắn nhìn vào cặp mắt trong trẻo kia. Lúc này đây, đôi mắt đen đặc không một chút tạp chất của hắn thấy được một người có mái tóc đen và làn da tái nhợt.
.
Hắn vẫn là một vong linh đáng sợ, tà ác, kinh khủng, cho dù được phủ thêm một lớp da thịt.
.
Phù thủy nghĩ vậy rồi chợt nghe chủ nhân của cặp mắt nói: “Thả tôi ra.”
.
Đôi tay bế Đỗ Trạch của Tu chợt căng cứng, rồi chậm rãi nới lỏng. Hắn ảm đạm nhìn Đỗ Trạch rời khỏi lòng mình, tay phải xiết chặt lấy lưỡi hái tử thần mang theo một chút chộn rộn.
.
Đỗ Trạch tìm kính đeo lên, sau khi nhìn rõ nhân vật chính trước mặt thì, tên fan cuồng nào đó của《Hỗn huyết》ngây như phỗng.
.
Thứ này không phải vong linh, thứ này không phải vong linh, thứ này không phải vong linh… Mẹ ơi, đúng là vong linh đây rồi! Đẹp trai không tưởng nổi!
.
Trong《Hỗn huyết》, Vong Linh tộc được chia thành hệ cốt, hệ u linh, hệ tử thi. Đại diện của hệ cốt là xương khô, chủ thể của hệ u linh là một vong hồn phi thực thể, hệ tử thi thì là xác sống. Phù thủy là loại mạnh nhất của Vong Linh tộc thuộc hệ tử thi. Tuy nói hình dạng của hệ tử thi tương đối gần với hình người, nhưng thế này mà là tương đối hả! Cho dù có là thi thể mới đi nữa thì nó cũng vẫn không thay đổi được bản chất của mình! Vong Linh tộc đặc biệt ở chỗ chúng là một vật vô cơ không có sự sống! Thế mà tướng tá của vật vô cơ này còn đẹp hơn cả vật hữu cơ là cậu, rất không khoa học mà!
.
Vành mắt thâm của phù thủy đâu? —— Tuy vành mắt nhân vật chính có hơi thâm thật đấy, nhưng đó chẳng phải là cặp mắt sâu thẳm của người phương Tây à!
.
Làn da trắng bệch héo úa của phù thủy đâu? —— Tuy da nhân vật chính trắng bệch nhìn hơi bệnh thật đấy, nhưng chẳng phải có thể suy thẳng được bệnh trạng của nhân vật chính à!
.
Tình cách âm u khiến người ta không thích của phù thủy đâu? —— Tuy vẻ mặt nhân vật chính có âm u thật đấy, nhưng chẳng phải dung mạo tuyệt vời của nhân vật chính đã biến vẻ âm u này thành sự u buồn à!
.
Bấy giờ, Đỗ Trạch mới thấm thía được bàn tay vàng mà tác giả cho nhân vật chính khiến người ta ghen tỵ muốn chết. Ngoài ra, Đỗ điếu ti còn tỏ vẻ, đối mặt với hình người của nhân vật chính (?), cậu rất muốn thoát khỏi rào cản xã giao a…
.
Một trạch nam hay ru rú ở nhà trầm mê trong một thế giới khác thì thuộc tính cơ bản: hoạt động xã giao ≤ 1. Họ có thể chat rất high trên internet, có thể bán manh, đại phát thần uy hay đùa giỡn không tiết tháo. Nhưng chỉ cần trở lại cuộc sống đời thực, họ sẽ lập tức hóa thành một sinh vật thần kỳ đến nổi được em gái hỏi đường mà cũng đỏ mặt. Đỗ Trạch chính là sinh vật thần kỳ đó. Hơn nữa, do bị khiếm thính mà rào cản xã giao của cậu còn nghiêm trọng hơn một số điếu ti thông thường. Biểu hiện của rào cản xã giao là: vô khẩu hữu tâm vô biểu tình, tên gọi tắt là “có một không hai” (PS: cải biên từ “Vô khẩu vô tâm vô biểu tình”). Với tình cảnh lúc này thì là muộn tao – có nghĩa là dù đang âm thầm gào thét nhưng mặt vẫn đơ như chết, mà có chết cũng sẽ không nói ra.
.
Thế cho nên, độc giả ngu một cục nào đó tái phát bệnh cũ cứ thế trưng cái mặt đơ như chết của mình ra đối diện với nhân vật chính. Tuy nhiên nội tâm của Đỗ Trạch đã rơi lệ từ lâu, cậu phải nói cái gì bây giờ? Hôm nay thời tiết rất đẹp? Thiếu hiệp này thân thủ rất tốt? Xin chào nhân vật chính, tôi là độc giả(hại anh bị ngược bị đuổi giết)?
.
Ai có thể chỉ giùm cậu một câu mở đầu không, cậu có thể cứu vớt (nhân vật chính bị hắc hóa tàn phá)thế giới.
.
Tâm tình Đỗ Trạch lúc này khó có thể miêu tả bằng lời. Hiện tại, cậu phải đi lấy lòng nhân vật chính hung tàn để thực hiện hai mục đích của mình. Nói Đỗ Trạch không hề oán hận là sai, tuy nhiên… nếu lúc này cậu mà tỏ vẻ cao quý nói với nhân vật chính rằng “Mụ nội, tiểu sinh cứu anh, anh còn lấy oán trả ơn?”, sau đó… không có sau đó, nhất định là thốn không chịu nổi! Nhân vật chính lúc này chẳng phải rất khủng bố à! Giá trị hắc hóa cũng đang rất thấp! Ngay cả khi hai mục đích đó có thuận lợi đến mức khiến cậu bị nội thương gần bể trứng thì cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt không quan tâm!
.
Được thôi, nhân vật chính, chờ anh manh hóa xong, tiểu sinh sẽ cùng anh nói chuyện cuộc đời… Bây giờ tiểu sinh phải nhịn. =皿=
.
Trừ việc này ra, còn có một nguyên nhân khác khiến Đỗ Trạch phải đi lấy lòng nhân vật chính. Tên ngu ngốc nào đó bắt đầu tính toán đường đi sau này của mình. Từ lúc cậu xuyên không đến nay vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy cậu có thể quay về được. Vậy thì cậu sẽ phải sống ở thế giới này một thời gian. Nếu đây là thế giới《Hỗn huyết》thì sẽ không có ai qua mặt được nhân vật chính. Đỗ Trạch phân tích,《Hỗn huyết》là thế giới thiên về sức mạnh, muốn đi theo tình tiết của nhân vật chính thì phải luôn luôn chúý tỉ lệ tử vong không ở mức quá thấp.
.
Trong YY văn, người an toàn nhất chính là nhân vật chính. Mặt khác, mấy em trai bên cạnh kẻ địch và nhân vật chính đều có tỷ lệ pháo hôi rất cao. Nhưng cho dù những người đó có chết thì cảm giác cũng chỉ như người qua đường mà thôi. Nhân tiện, cái danh hiệu “anh em của nhân vật chính” tuy không thể thoát khỏi phận “hy sinh vì nhân vật chính”, song tỷ lệ được nhân vật chính “cứu anh em (dùng) tốt” rất là cao, mà mục đích chính cũng chỉ là hồi sinh được một anh em (dùng) tốt.
.
Nói về thực tế, trong YY văn, sinh vật mà vẫn bình yên vô sự khi ở cạnh nhân vật chính chỉ có thể là nữ chủ. Cho dù có gặp trắc trở, nhân vật chính vẫn sẽ bảo đảm sự an toàn cho các em gái cũng như tính đa dạng của hậu cung, Đỗ Trạch xin được phép bỏ qua vấn đề này. Tóm lại người có thể theo chân nhân vật chính không chỉ có một tương lai rực sáng, mà còn có thể xem được bản 3D của《Hỗn huyết》, ngoài ra còn thêm phụ lục cảm hóa nhân vật chính quay trở về làm manh chủ. Và thế là mục tiêu “cứu vớt manh chủ” khi trước của Đỗ Trạch chợt bừng cháy, nhưng rồi lại nhanh chóng bị dập tắt bởi cảm giác oan ức khi suýt chút nữa đã bị nhân vật chính thủ tiêu.
.
Đứa trẻ này thiệt là hết thuốc chữa.
.
Đỗ Trạch nhìn Tu, mắt cứ lia lại chỗ bàn tay phải xương cốt của Tu, nội tâm có một giọng nói nhỏ nhẹ bảo: thật ra nguyên nhân gì cũng không quan trọng, người trước mắt đây chẳng phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết《Hỗn huyết》mà cậu thích nhất ư?
.
Cho nên trong thế giới này, cậu có được những ưu thế không ai có được: đối với độc giả của《Hỗn huyết》, cậu là một quyển tiểu thuyết; đối với thế giới này, cậu là một lời tiên tri; đối với nhân vật chính, cậu là cả một cuộc sống, bao gồm tất cả tình cảm và kinh nghiệm của cậu. Bây giờ, nhân vật chính chỉ như một con nhím thấy người là xù lông, không khác gì AOE (PS: AOE là chỉ sự tấn công mà không hề phân biệt địch ta). Hắn đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng đối với người khác. Lúc này cậu không thể nói chuyện tình cảm với nhân vật chính, chỉ có thể nói về lợi ích. Đỗ Trạch quyết định tham khảo một câu chuyện có tên là《Kẻđiên, gà trống và người》(PS: nếu chưa biết có thể sang Baidu để tìm hiểu), hoàng tử trong chuyện cũng là người bị hắc hóa. Chỉ khi cậu tự nhận mình là kẻ điên và cũng muốn hủy diệt thế giới, nhân vật chính mới có cùng tiếng nói với cậu.
.
Không biết có xuất hiện tình huống bất đồng ngôn ngữ hay không, nhưng vẫn cứ thử trước một lần. Đỗ Trạch đặt tay lên tai nghe, giọng nói khô khan chầm chậm vang lên: “Tôi đến để thực hiện tâm nguyện của anh.”
.
Câu nói đó là thành quả của việc cậu đã vượt qua rào cản xã giao.
.
Giọng nói của Đỗ Trạch hơi kỳ lạ. Nó pha một chút giọng mũi, giống như tiếng đàn dương cầm hòa quyện với một bản nhạc violon, tuy hiệu quả không được bình thường, nhưng cũng không thái quá. Đó là một cảm giác rất thần kỳ, Đỗ Trạch biết thứ ngôn ngữ mình đang nói không phải là tiếng Hán thân thuộc, mà là một thứ tiếng xa lạ cậu chưa bao giờ nghe qua. Cậu không chỉ hiểu được ý nghĩa của nó, mà còn có thể phát âm được. Quả nhiên, đã xuyên không thì không cần phải lo lắng về vấn đề ngôn ngữ. Đối với người cổ đại hay là người ngoài hành tinh, cậu đều có thể thao thao bất tuyệt mà không hề cảm thấy áp lực.
.
Sắc xanh khẽ nhấp nháy trong đôi mắt Tu. Hắn lặng im không nói một lời, chỉ chăm chăm nhìn Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch lại cất tiếng trình bày giá trị của mình với Tu bằng một chất giọng khô khan.
.
“Tôi biết cách rời khỏi vùng đất thất lạc.” Tuy rằng phương pháp này biết được từ anh.
.
“Tôi biết cách để anh có thể trở nên mạnh hơn.” Tuy rằng phương pháp này vẫn biết được từ anh.
.
Đỗ Trạch cảm thấy hành động này rất thuận lợi cho việc dụ dỗ nhân vật chính về sau… Thật sự là quá sung sướng, việc biết rõ kịch bản đúng là thần khí tuyệt vời, độ hảo cảm sau này còn sợ không tăng được nữa à. Tu thoạt nhìn có vẻ đã dao động, nhưng vẫn còn một chút lưỡng lự và cảnh giác. Giá trị đã được thể hiện rồi, bây giờ cậu cần phải để lộ nhược điểm của mình để bình ổn sự nóng nảy của nhân vật chính.
.
“Tôi không có ma pháp, không có võ công, chỉ có một cái mạng này thôi.” Đối với một phù thủy vong linh âm lãnh kiệm lời, Đỗ Trạch cảm thấy một tên “có một không hai” như mình phải nên lảm nhảm nhiều một chút: “Anh có thể dễ dàng giết chết tôi.”
.
Tu không im lặng nhìn chăm chăm Đỗ Trạch nữa. Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng kỳ lạ, thoạt như không thể tới tai người khác, nhưng không quá khó nghe.
.
“… Mục đích của ngươi là gì?”
.
【Hãy cùng xem thiếu niên Tu làm thế nào để thức tỉnh huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước đi trên con đường của vị thần chinh chiến.】
.
Văn án của《Hỗn huyết》chợt hiện lên trong đầu Đỗ Trạch. Nó chưa bao giờ làm cậu cảm thấy huyết mạnh dâng trào như lúc này, tim đập loạn xạ như thể không phải là của mình.
.
“Tôi muốn thấy anh trở thành thần.”
.
******
.
******
.
Với tín ngưỡng hắc ám, với khát vọng sức mạnh, với lòng trung thành tà ác.
.
Bộ xương gieo rắc tử vong, u linh hái gặt linh hồn, tử thi bất tử bất diệt.
.
Ta là kẻ bị lãng quên, là kẻ đến từ cái chết, là vong linh (Undead).
.
— Trích《Hỗn huyết: Bài thơ vong linh》
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: (yên lặng đưa giấy ra) ký cam kết đi.
.
Độc giả: … Anh nghĩ là tôi không thấy được ba chữ “Giấy kết hôn” à?
.
Tác giả: tôi ân chuẩn = =+
.
.
Bộ xương ôm lấy thanh niên tóc đen đang xụi lơ, mái tóc mềm mại đan vào những ngón tay trắng bệch.
.
Bất thình lình, một âm thanh vang lên từ phía trên của họ: “Meo meo?”
.
Tu theo phản xạ ngẩng đầu lên, đồng thời giấu Đỗ Trạch dưới lớp áo choàng, sau đó nhìn chằm chằm sinh vật nọ.
.
Là một con… mèo? Toàn thân nó đen nhánh, có một cặp mắt dị sắc vàng, xanh. Sự chú ý của Tu nhanh chóng bị cái đuôi của nó thu hút. Sinh vật này tuy giống mèo, nhưng lại có tới chín cái đuôi. Lúc này, ma thú chín đuôi đang ngồi trên bức tượng đổ nát nghiêng đầu nhìn hành động che chở của bộ xương. Thấy Tu ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, ma thú nhúc nhích cái lỗ tai, cặp mắt to tròn hiện vẻ sung sướng, hân hoan.
.
“Meo meo ~ ”
.
Tu cảnh giác nhìn đăm đăm ma thú. Lúc này, chút nguyên tố Quang Minh cuối cùng nơi ấn đường và tứ chi của hắn đã được loại bỏ hoàn toàn. Tử khí bắt đầu sôi sục và đồng hóa linh hồn vừa bị cắn nuốt, lượng chất dính chảy ra tăng vọt. Tử khí màu đen bao trùm lên xương cốt trắng bệch trơn nhẵn của Tu, bắt đầu tạo ra máu thịt và nội tạng, dần dần khiến Tu trở nên đầy đủ hơn. Sau đó, tử khí từ từ tan biến. Thần điện bị bỏ hoang lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu, chỉ còn một ma thú và một phù thủy đang ôm tế phẩm giằng co trong im lặng.
.
Tu hất mái tóc dài màu đen ra sau, lộ ra cặp mắt sâu thẳm mà đen nhánh. Sắc xanh trong hai con ngươi thoáng hiện. Khuôn mặt hắn rất u ám, làn da tái nhợt đặc trưng của vong linh khiến hắn trông như đang bị bệnh, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự khôi ngô tuấn tú của hắn. Phù thủy thoạt nhìn không khác gì con người, dáng dấp quý phái lộng lẫy như bước ra từ một bức tranh cổ xưa. Chỉ khi Tu hất tóc ra sau, bàn tay xương cốt hiện ra mới để lộ bản chất vong linh.
.
Vì lần cắn nuốt linh hồn cuối cùng đã bị ma thú ngăn cản nên Tu không thể khôi phục thân thể một cách trọn vẹn, cánh tay phải vẫn còn là xương cốt. Tu bao bọc Đỗ Trạch lại kỹ hơn, chỉ cần tống cổ ma thú thì quá trình cắn nuốt sẽ hoàn tất, hắn có thể hồi phục hoàn toàn.
.
Tu cầm lưỡi hái tử thần, rạch một đường cong lên không trung, một ám quang hình lưỡi liềm bay thẳng tới ma thú. Ma thú nhanh nhẹn lách qua tránh được ám quang, nhảy xuống khỏi bức tượng rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tu. Cặp mắt nó long lanh như thể muốn Tu tiếp tục “chơi đùa” với mình.
.
“Meo meo ~ ”
.
Ám quang lặng yên bay thẳng tới phá thủng nóc thần điện, để lộ bầu trời đêm tối mịt. Hai mặt trăng một tím một vàng mới vừa lên đến đỉnh, những tia sáng óng ánh theo lỗ thủng rọi xuống bao trùm lên bức tượng và phù thủy đứng dưới, trông như một vị thánh.
.
Ma thú phe phẩy cái tai rồi đột ngột trợn tròn mắt lên. Nó nhìn chằm chằm phù thủy mặc áo choàng đen trước mắt, sau đó xoẹt xoẹt chạy đi. Tu không thèm liếc ma thú lấy một cái, hắn cảm nhận được một sự dao động của linh hồn ngay khoảnh khắc ánh trắng rọi xuống – ngay trong lòng hắn.
.
Tu cúi đầu mở áo choàng ra. Sau đó, hắn nhìn vào cặp mắt trong trẻo kia. Lúc này đây, đôi mắt đen đặc không một chút tạp chất của hắn thấy được một người có mái tóc đen và làn da tái nhợt.
.
Hắn vẫn là một vong linh đáng sợ, tà ác, kinh khủng, cho dù được phủ thêm một lớp da thịt.
.
Phù thủy nghĩ vậy rồi chợt nghe chủ nhân của cặp mắt nói: “Thả tôi ra.”
.
Đôi tay bế Đỗ Trạch của Tu chợt căng cứng, rồi chậm rãi nới lỏng. Hắn ảm đạm nhìn Đỗ Trạch rời khỏi lòng mình, tay phải xiết chặt lấy lưỡi hái tử thần mang theo một chút chộn rộn.
.
Đỗ Trạch tìm kính đeo lên, sau khi nhìn rõ nhân vật chính trước mặt thì, tên fan cuồng nào đó của《Hỗn huyết》ngây như phỗng.
.
Thứ này không phải vong linh, thứ này không phải vong linh, thứ này không phải vong linh… Mẹ ơi, đúng là vong linh đây rồi! Đẹp trai không tưởng nổi!
.
Trong《Hỗn huyết》, Vong Linh tộc được chia thành hệ cốt, hệ u linh, hệ tử thi. Đại diện của hệ cốt là xương khô, chủ thể của hệ u linh là một vong hồn phi thực thể, hệ tử thi thì là xác sống. Phù thủy là loại mạnh nhất của Vong Linh tộc thuộc hệ tử thi. Tuy nói hình dạng của hệ tử thi tương đối gần với hình người, nhưng thế này mà là tương đối hả! Cho dù có là thi thể mới đi nữa thì nó cũng vẫn không thay đổi được bản chất của mình! Vong Linh tộc đặc biệt ở chỗ chúng là một vật vô cơ không có sự sống! Thế mà tướng tá của vật vô cơ này còn đẹp hơn cả vật hữu cơ là cậu, rất không khoa học mà!
.
Vành mắt thâm của phù thủy đâu? —— Tuy vành mắt nhân vật chính có hơi thâm thật đấy, nhưng đó chẳng phải là cặp mắt sâu thẳm của người phương Tây à!
.
Làn da trắng bệch héo úa của phù thủy đâu? —— Tuy da nhân vật chính trắng bệch nhìn hơi bệnh thật đấy, nhưng chẳng phải có thể suy thẳng được bệnh trạng của nhân vật chính à!
.
Tình cách âm u khiến người ta không thích của phù thủy đâu? —— Tuy vẻ mặt nhân vật chính có âm u thật đấy, nhưng chẳng phải dung mạo tuyệt vời của nhân vật chính đã biến vẻ âm u này thành sự u buồn à!
.
Bấy giờ, Đỗ Trạch mới thấm thía được bàn tay vàng mà tác giả cho nhân vật chính khiến người ta ghen tỵ muốn chết. Ngoài ra, Đỗ điếu ti còn tỏ vẻ, đối mặt với hình người của nhân vật chính (?), cậu rất muốn thoát khỏi rào cản xã giao a…
.
Một trạch nam hay ru rú ở nhà trầm mê trong một thế giới khác thì thuộc tính cơ bản: hoạt động xã giao ≤ 1. Họ có thể chat rất high trên internet, có thể bán manh, đại phát thần uy hay đùa giỡn không tiết tháo. Nhưng chỉ cần trở lại cuộc sống đời thực, họ sẽ lập tức hóa thành một sinh vật thần kỳ đến nổi được em gái hỏi đường mà cũng đỏ mặt. Đỗ Trạch chính là sinh vật thần kỳ đó. Hơn nữa, do bị khiếm thính mà rào cản xã giao của cậu còn nghiêm trọng hơn một số điếu ti thông thường. Biểu hiện của rào cản xã giao là: vô khẩu hữu tâm vô biểu tình, tên gọi tắt là “có một không hai” (PS: cải biên từ “Vô khẩu vô tâm vô biểu tình”). Với tình cảnh lúc này thì là muộn tao – có nghĩa là dù đang âm thầm gào thét nhưng mặt vẫn đơ như chết, mà có chết cũng sẽ không nói ra.
.
Thế cho nên, độc giả ngu một cục nào đó tái phát bệnh cũ cứ thế trưng cái mặt đơ như chết của mình ra đối diện với nhân vật chính. Tuy nhiên nội tâm của Đỗ Trạch đã rơi lệ từ lâu, cậu phải nói cái gì bây giờ? Hôm nay thời tiết rất đẹp? Thiếu hiệp này thân thủ rất tốt? Xin chào nhân vật chính, tôi là độc giả(hại anh bị ngược bị đuổi giết)?
.
Ai có thể chỉ giùm cậu một câu mở đầu không, cậu có thể cứu vớt (nhân vật chính bị hắc hóa tàn phá)thế giới.
.
Tâm tình Đỗ Trạch lúc này khó có thể miêu tả bằng lời. Hiện tại, cậu phải đi lấy lòng nhân vật chính hung tàn để thực hiện hai mục đích của mình. Nói Đỗ Trạch không hề oán hận là sai, tuy nhiên… nếu lúc này cậu mà tỏ vẻ cao quý nói với nhân vật chính rằng “Mụ nội, tiểu sinh cứu anh, anh còn lấy oán trả ơn?”, sau đó… không có sau đó, nhất định là thốn không chịu nổi! Nhân vật chính lúc này chẳng phải rất khủng bố à! Giá trị hắc hóa cũng đang rất thấp! Ngay cả khi hai mục đích đó có thuận lợi đến mức khiến cậu bị nội thương gần bể trứng thì cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt không quan tâm!
.
Được thôi, nhân vật chính, chờ anh manh hóa xong, tiểu sinh sẽ cùng anh nói chuyện cuộc đời… Bây giờ tiểu sinh phải nhịn. =皿=
.
Trừ việc này ra, còn có một nguyên nhân khác khiến Đỗ Trạch phải đi lấy lòng nhân vật chính. Tên ngu ngốc nào đó bắt đầu tính toán đường đi sau này của mình. Từ lúc cậu xuyên không đến nay vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy cậu có thể quay về được. Vậy thì cậu sẽ phải sống ở thế giới này một thời gian. Nếu đây là thế giới《Hỗn huyết》thì sẽ không có ai qua mặt được nhân vật chính. Đỗ Trạch phân tích,《Hỗn huyết》là thế giới thiên về sức mạnh, muốn đi theo tình tiết của nhân vật chính thì phải luôn luôn chúý tỉ lệ tử vong không ở mức quá thấp.
.
Trong YY văn, người an toàn nhất chính là nhân vật chính. Mặt khác, mấy em trai bên cạnh kẻ địch và nhân vật chính đều có tỷ lệ pháo hôi rất cao. Nhưng cho dù những người đó có chết thì cảm giác cũng chỉ như người qua đường mà thôi. Nhân tiện, cái danh hiệu “anh em của nhân vật chính” tuy không thể thoát khỏi phận “hy sinh vì nhân vật chính”, song tỷ lệ được nhân vật chính “cứu anh em (dùng) tốt” rất là cao, mà mục đích chính cũng chỉ là hồi sinh được một anh em (dùng) tốt.
.
Nói về thực tế, trong YY văn, sinh vật mà vẫn bình yên vô sự khi ở cạnh nhân vật chính chỉ có thể là nữ chủ. Cho dù có gặp trắc trở, nhân vật chính vẫn sẽ bảo đảm sự an toàn cho các em gái cũng như tính đa dạng của hậu cung, Đỗ Trạch xin được phép bỏ qua vấn đề này. Tóm lại người có thể theo chân nhân vật chính không chỉ có một tương lai rực sáng, mà còn có thể xem được bản 3D của《Hỗn huyết》, ngoài ra còn thêm phụ lục cảm hóa nhân vật chính quay trở về làm manh chủ. Và thế là mục tiêu “cứu vớt manh chủ” khi trước của Đỗ Trạch chợt bừng cháy, nhưng rồi lại nhanh chóng bị dập tắt bởi cảm giác oan ức khi suýt chút nữa đã bị nhân vật chính thủ tiêu.
.
Đứa trẻ này thiệt là hết thuốc chữa.
.
Đỗ Trạch nhìn Tu, mắt cứ lia lại chỗ bàn tay phải xương cốt của Tu, nội tâm có một giọng nói nhỏ nhẹ bảo: thật ra nguyên nhân gì cũng không quan trọng, người trước mắt đây chẳng phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết《Hỗn huyết》mà cậu thích nhất ư?
.
Cho nên trong thế giới này, cậu có được những ưu thế không ai có được: đối với độc giả của《Hỗn huyết》, cậu là một quyển tiểu thuyết; đối với thế giới này, cậu là một lời tiên tri; đối với nhân vật chính, cậu là cả một cuộc sống, bao gồm tất cả tình cảm và kinh nghiệm của cậu. Bây giờ, nhân vật chính chỉ như một con nhím thấy người là xù lông, không khác gì AOE (PS: AOE là chỉ sự tấn công mà không hề phân biệt địch ta). Hắn đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng đối với người khác. Lúc này cậu không thể nói chuyện tình cảm với nhân vật chính, chỉ có thể nói về lợi ích. Đỗ Trạch quyết định tham khảo một câu chuyện có tên là《Kẻđiên, gà trống và người》(PS: nếu chưa biết có thể sang Baidu để tìm hiểu), hoàng tử trong chuyện cũng là người bị hắc hóa. Chỉ khi cậu tự nhận mình là kẻ điên và cũng muốn hủy diệt thế giới, nhân vật chính mới có cùng tiếng nói với cậu.
.
Không biết có xuất hiện tình huống bất đồng ngôn ngữ hay không, nhưng vẫn cứ thử trước một lần. Đỗ Trạch đặt tay lên tai nghe, giọng nói khô khan chầm chậm vang lên: “Tôi đến để thực hiện tâm nguyện của anh.”
.
Câu nói đó là thành quả của việc cậu đã vượt qua rào cản xã giao.
.
Giọng nói của Đỗ Trạch hơi kỳ lạ. Nó pha một chút giọng mũi, giống như tiếng đàn dương cầm hòa quyện với một bản nhạc violon, tuy hiệu quả không được bình thường, nhưng cũng không thái quá. Đó là một cảm giác rất thần kỳ, Đỗ Trạch biết thứ ngôn ngữ mình đang nói không phải là tiếng Hán thân thuộc, mà là một thứ tiếng xa lạ cậu chưa bao giờ nghe qua. Cậu không chỉ hiểu được ý nghĩa của nó, mà còn có thể phát âm được. Quả nhiên, đã xuyên không thì không cần phải lo lắng về vấn đề ngôn ngữ. Đối với người cổ đại hay là người ngoài hành tinh, cậu đều có thể thao thao bất tuyệt mà không hề cảm thấy áp lực.
.
Sắc xanh khẽ nhấp nháy trong đôi mắt Tu. Hắn lặng im không nói một lời, chỉ chăm chăm nhìn Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch lại cất tiếng trình bày giá trị của mình với Tu bằng một chất giọng khô khan.
.
“Tôi biết cách rời khỏi vùng đất thất lạc.” Tuy rằng phương pháp này biết được từ anh.
.
“Tôi biết cách để anh có thể trở nên mạnh hơn.” Tuy rằng phương pháp này vẫn biết được từ anh.
.
Đỗ Trạch cảm thấy hành động này rất thuận lợi cho việc dụ dỗ nhân vật chính về sau… Thật sự là quá sung sướng, việc biết rõ kịch bản đúng là thần khí tuyệt vời, độ hảo cảm sau này còn sợ không tăng được nữa à. Tu thoạt nhìn có vẻ đã dao động, nhưng vẫn còn một chút lưỡng lự và cảnh giác. Giá trị đã được thể hiện rồi, bây giờ cậu cần phải để lộ nhược điểm của mình để bình ổn sự nóng nảy của nhân vật chính.
.
“Tôi không có ma pháp, không có võ công, chỉ có một cái mạng này thôi.” Đối với một phù thủy vong linh âm lãnh kiệm lời, Đỗ Trạch cảm thấy một tên “có một không hai” như mình phải nên lảm nhảm nhiều một chút: “Anh có thể dễ dàng giết chết tôi.”
.
Tu không im lặng nhìn chăm chăm Đỗ Trạch nữa. Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng kỳ lạ, thoạt như không thể tới tai người khác, nhưng không quá khó nghe.
.
“… Mục đích của ngươi là gì?”
.
【Hãy cùng xem thiếu niên Tu làm thế nào để thức tỉnh huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước đi trên con đường của vị thần chinh chiến.】
.
Văn án của《Hỗn huyết》chợt hiện lên trong đầu Đỗ Trạch. Nó chưa bao giờ làm cậu cảm thấy huyết mạnh dâng trào như lúc này, tim đập loạn xạ như thể không phải là của mình.
.
“Tôi muốn thấy anh trở thành thần.”
.
******
.
******
.
Với tín ngưỡng hắc ám, với khát vọng sức mạnh, với lòng trung thành tà ác.
.
Bộ xương gieo rắc tử vong, u linh hái gặt linh hồn, tử thi bất tử bất diệt.
.
Ta là kẻ bị lãng quên, là kẻ đến từ cái chết, là vong linh (Undead).
.
— Trích《Hỗn huyết: Bài thơ vong linh》
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: (yên lặng đưa giấy ra) ký cam kết đi.
.
Độc giả: … Anh nghĩ là tôi không thấy được ba chữ “Giấy kết hôn” à?
.
Tác giả: tôi ân chuẩn = =+
.
Bình luận truyện