Chương 104: Sự trừng phạt của boss
Chương 104: Sự trừng phạt của boss
Lúc Quan Mẫn Mẫn đẩy cửa vào, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện trên sofa nhìn nhau.
'Quan tiểu thư, rốt cuộc mẹ cũng đến rồi.' Quan Cảnh Duệ hếch chiếc cằm nhỏ, nhiệt tình chào hỏi.
'Ai bảo con chạy tới đây?' Quan Mẫn Mẫn chột dạ không dám nhìn thẳng mặt vị đại boss nào đó, ai oán lườm đứa con trai không hề có chút hối hận nào của mình, nếu như không phải thời cơ, trường hợp không đúng, cô sớm đã nhào đến hung hăng đánh cho thằng bé một trận rồi.
Vẻ mặt muốn đánh người của Quan tiểu thư, thân là con trai người ta tiểu Quan tiên sinh sao không nhận ra được chứ? Cậu nhóc từ sofa nhảy bật lên, 'Không được đánh con.'
'Quan Mẫn Mẫn...' Người đàn ông nãy giờ vẫn đang cố nén cơn giận nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô nàng từ lúc vào đến giờ đều không dám nhìn thẳng mặt hắn kia.
'Ờ...' Nghe tiếng hắn, Quan Mẫn Mẫn khẩn trương đến toát mồ hôi, không dám nhúc nhích đứng im tại đó, chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Thật sự sợ quá! Giống như sắp bị đưa ra tòa vậy.
'Xoay lại!' Hắn lạnh giọng ra lệnh, hai tay đặt lên thành ghế, 'Có thể giải thích một chút thằng bé từ đâu ra chưa?'
'Không được ăn hiếp mẹ!' Nhìn bộ dạng khẩn trương từ lúc vừa vào phòng cho đến giờ của mẹ mình, lại nghe giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, Quan Cảnh Duệ đương nhiên phải đứng ra bảo hộ cho mẹ mình rồi.
Sầm Chí Quyền lần nữa dời mắt đến trên người cậu nhóc, tiểu Quan tiên sinh đương nhiên không sợ hắn, đôi mắt to tròn như hai viên bi cũng quật cường nhìn lại hắn.
Sầm Chí Quyền không nói gì, lấy điện thoại ra gọi, năm giây sau nói với đầu bên kia, 'Sầm Giai Di, lập tức vào đây.'
Vốn đang đợi trước cửa văn phòng của boss, Sầm Giai Di nghe gọi, điện thoại cũng không kịp gác mà xông ngay vào, lòng đầy cảm thán nhìn chằm chằm tổ hợp một nhà ba người kia, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, lòng ngứa, tay ngứa chỉ muốn lấy điện thoại ra chụp đưa ngay lên mạng tám chút xíu nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của đại boss, cô lại không dám, nhưng nhịn thế này thực sự khó chịu vô cùng.
'Mang thằng bé ra ngoài cho anh.' Hắn chỉ tay về phía cậu nhóc nãy giờ vẫn đang dũng cảm đối mặt với mình kia.
Nghe vậy, Sầm Giai Di vội vẫy tay với tiểu Quan tiên sinh, xem ra hai người lớn cần chút không gian riêng tư từ từ nói chuyện rồi.
Quan Mẫn Mẫn rất muốn hỏi hắn định đưa con trai đi đâu nhưng vừa nhìn qua gương mặt âm trầm của boss, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn ngào nuốt xuống.
Ngược lại Quan Cảnh Duệ rất không vui phản bác, 'Tại sao cháu phải đi chứ?'
Nếu như không phải cực lực đè nén lửa giận trong lòng, hắn nhất định đã tóm tên tiểu quỷ này lại, hung hăng đánh cho một trận rồi, xem bộ dạng trời cao đất rộng chỉ có ta lớn nhất của nó kìa.
'Qua đây đi, cô đưa cháu đi ăn món ngon.' Lúc Quan Mẫn Mẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai, Sầm Giai Di cũng đã bước nhanh về phía cậu nhóc, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của thằng bé.
'Cháu muốn đợi mẹ cùng đi.' Quan Cảnh Duệ nhìn hình hình cũng biết người "ba ruột" này của mình định trừng trị mẹ, ngày thường cậu chê bai Quan tiểu thư phiền thế nào cũng được nhưng đến thời điểm mấu chốt tuyệt đối sẽ không bỏ mẹ lại một mình không lo.
'Đưa nó ra ngoài.' Giọng của Sầm Chí Quyền nghiêm hơn mấy phần, mang theo một chút bực dọc, hắn phải tính với Quan Mẫn Mẫn món nợ này trước đã rồi mới có thời gian từ từ nói chuyện với thằng bé.
'Con ra ngoài trước đi, lát nữa mẹ tfm con sau. Đi nhanh đi!' Quan Mẫn Mẫn vẫy tay với con trai.
'Cháu nói cho chú biết, không được bắt nạt mẹ, bằng không cháu với chú không xong đâu.' Trước khi bị kéo ra ngoài, cậu nhóc không biết trời cao đất dày kia rất không biết điều cảnh cáo ba mình.
Cháu với chú không xong? Hừm, có bản lĩnh lắm!
Sầm Chí Quyền quét mắt qua, 'Đợi lát chúng ta nói chuyện sau, Sầm Giai Di, coi chừng nó cẩn thận, không cho phép rời khỏi tầng lầu này một bước, bằng không anh chỉ tìm em hỏi tội thôi đấy.'
'Em biết rồi.' Sầm Giai Di vội khép cửa lại, nhanh chóng chuồn khỏi tâm bão.
Căn phòng rốt cuộc an tĩnh trở lại nhưng Quan Mẫn Mẫn lại cảm thấy càng thêm khẩn trương.
Người đàn ông ngồi trên sofa hung hăng lườm cô gái nhỏ đang run rẩy đứng kia một lúc lâu mới tức giận vỗ bàn, cao giọng hỏi, 'Quan Mẫn Mẫn, em biết sai chưa?'
'Dạ.'
'Còn dạ? Giải thích?' Giọng người đàn ông nghiêm lạnh đến cực điểm, nếu như là trước đây, nói không chừng cô đã bị dọa ngất đi rồi. Tuy rằng giờ không đến nỗi đó nhưng cô lại rất muốn giả vờ ngất đi cho xong nhưng nhiệm vụ đầu tiên là phải xoa dịu con sư tử đang trong cơn cuồng nộ này mới được.
'Thằng bé tên Quan Cảnh Duệ, còn 3 tháng nữa là tròn 6 tuổi...' Cô nói năng có chút lộn xộn, không biết nên giải thích thế nào mới rõ ràng mọi chuyện.
Chắc hắn đã biết hết rồi mới đúng chứ, còn cần cô nói lại một lần làm gì, hơn nữa thái độ lại tệ như vậy.
'Đứa bé có bao giờ?' Nếu như trước khi cử hành hôn lễ phát hiện có đứa bé mà cô dám đào hôn, hắn không dám chắc liệu mình có xông đến bẻ gãy chân cô không nữa.
'Sau khi ra nước ngoài hai tháng mới biết.' Cô ngoan ngoãn trả lời.
Được, hắn gật đầu, sau đó lại tiếp tục hỏi, 'Ngoại trừ Chí Tề, còn ai biết nữa?'
Sầm Chí Tề cũng cần phải trừng trị một phen, cô đã tùy hứng rồi mà hắn cũng tùy hứng theo cô giấu hắn bao nhiêu năm, nếu hắn không gây chút phiền phức cho đứa em này vậy thật sự rất có lỗi với bản thân.
Nhưng hắn có dự cảm rất mạnh rằng người biết chuyện này chắc không phải chỉ có hắn, hoặc nói đúng hơn, có nhiều khả năng hắn là kẻ cuối cùng biết đến.
Quả nhiên...
'Tĩnh Di, mẹ em, lão gia tử...'
Sầm Chí Quyền không nghe còn tốt, càng nghe cơn tức càng lớn, ngay cả ông nội cũng biết mà hắn lại không biết, còn chuyện đáng bi phẫn hơn không chứ?
Hắn vỗ bàn, gương mặt tức đến đỏ lên, thấp giọng quát, 'Em cứ vậy không định nói với anh tiếng nào đúng không?'
Trước đây cô không muốn cho hắn biết, hắn có thể hiểu là vì giữa họ không hề có cơ sở tình cảm gì, cô không muốn hy sinh một sinh mạng nhưng cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hắn, điều này cũng đúng thôi.
Nhưng gần đây quan hệ giữa họ đã không như trước đây, cô chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện cho người trong cuộc đã ra sức một đêm là hắn biết hay sao chứ?
'Em...em không phải cố ý không nói, chỉ là vì không tìm được cơ hội thích hợp để nói mà thôi. Tối hôm qua em đã định nói với anh rồi, nhưng anh về muộn như vậy, lại còn...' Cô cố tạo ra vẻ vô tội lại ủy khuất, chỉ hy vọng lý do này có thể thuyết phục được đại boss.
'Em qua đây!' Rõ ràng vẻ mặt này, lý do này hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
'Làm gì?' Cô chậm rì rì bước qua.
'Còn không mau một chút?' Người đàn ông nghiêm giọng quát, dọa đến nỗi Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, không tự chủ được trực tiếp xông về phía hắn, chân còn chưa đứng vững thì đã bị người đàn ông tóm lấy, trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, cả người đã bị hắn áp xuống vắt ngang đùi mình, váy bị vén lên, trước khi cô kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, bàn tay to của người đàn ông đã nặng nề quật xuống...
Đau đến nỗi cô thất thanh kêu một tiếng, muốn giãy dụa đứng lên nhưng bàn tay to của người đàn ông giữ chặt cả người cô, tay còn lại không chút thương tình đánh xuống, một cái nối tiếp một cái, hoàn toàn không hề có ý thu lại lực đạo.
Quan Mẫn Mẫn không ngờ lần đầu tiên trong đời mình bị đánh vào mông lại là lúc đã hai mươi mấy tuổi, hơn nữa còn bị một người đàn ông vắt trên đùi đánh thế này...
Đầu tiên là đau, sau đó là giận, sau đó nữa là ủy khuất khóc lên, càng khóc càng lớn tiếng...
Trong gian phòng làm việc xa hoa, bàn tay vỗ xuống vang lên từng tiếng từng tiếng thật rõ ràng mà tiếng khóc cũng không ngừng lan ra...
Đánh mười mấy cái liền, lửa giận trong lòng người đàn ông rốt cuộc dịu lại, cúi xuống nhìn cô gái đã khóc đến sướt mướt kia, động tác trên tay vẫn không ngừng lại nhưng cái sau lại nhẹ hơn cái trước rất nhiều! Chỉ tiếc là cô nàng đang ủy khuất muốn chết kia không hề cảm nhận được mà chỉ khóc không ngừng.
'Còn dám khóc?' Còn mặt mũi khóc sao? Người đàn ông nghiến răng nói. Bị người ta gạt chuyện trọng đại như vậy, người đáng khóc là hắn mới đúng chứ. Sống ba mươi mấy năm rồi, trước giờ chưa có chuyện gì khiến hắn luống cuống, trở tay không kịp như chuyện này, lúc nhận ra đứa nhỏ là con của ai, cơn tức như bão tố cuồn cuộn ập đến, thế nào cũng không đè nén nổi.
Tin rằng bất kỳ người đàn ông nào đụng phải chuyện như vậy cũng không thể bình tĩnh nổi, hắn chỉ đánh cô mấy cái coi như là khống chế tốt lắm rồi.
'Hu hu hu...' Bị đánh còn không cho khóc nữa sao? Quan tiểu thư đã khóc đến nói không ra hơi, đôi môi sít sao cắn chặt lại, đôi mắt to tròn đã khóc đến sưng đỏ lên, ủy khuất nhìn hắn.
Người đàn ông nhìn vẻ đáng thương của cô, lòng mềm đi đôi chút, bàn tay vừa nãy mới đánh cô đưa ra, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Tuy không bị đánh nữa nhưng nơi bị đánh thật sự đau đến rát bỏng, cho nên tiếng nức nở nghẹn ngào thật lâu vẫn chưa ngừng được.
Bình luận truyện