Độc Tôn Tam Giới

Chương 281: Diệp lão gia tử khí tràng vô địch 1



- Giang huynh đệ, ngươi quá vọng động rồi.

Điền Thiệu nhìn qua đám người Đại vương tử ly khai, thở dài một hơi.

- Ngươi không nên đáp ứng luận võ a.

- Giang Trần, Tân Vô Đạo này là một trong Long Nha vệ mười Đại Đô Thống, tu vi cá nhân, là số một số hai trong mười Đại Đô Thống. Người này ở võ đạo tu hành, rất có kỳ ngộ, hôm nay đã đột phá Tiên cảnh. Ở trong trẻ tuổi vương đô, cũng là cường giả có đếm được.

Diệp Dung hơi có chút sầu lo.

- Đợi lát nữa nếu như hắn phát ra khiêu chiến, bổn vương tìm một lý do thoái thác là được. Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

- Mười năm?

Giang Trần lắc đầu.

- Quân tử không thể bị lấn. Tuy Giang Trần ta không phải quân tử gì, nhưng cũng biết cái gì gọi là chịu thiệt không cách đêm. Mười năm báo thù? Ta đợi không được.

- Ai, Giang huynh đệ, cái này rõ ràng cho thấy là bọn hắn bố cục, chờ ngươi nhảy vào a.

Điền Thiệu vẫn muốn thuyết phục Giang Trần, buông tha cho luận võ.

- Thiên tài cùng tài trí bình thường khác nhau, ngay ở biết rõ là hố, thiên tài cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống, mà tài trí bình thường thì sợ hãi rụt rè. Giang Trần, ngươi là thiên tài, hay là tài trí bình thường, xem ngươi lựa chọn rồi.

Lăng Thiên Lý một mực giữ im lặng, bỗng nhiên mở miệng.

- A? Lăng huynh, nếu như là ngươi, nên lựa chọn như thế nào?

Giang Trần có nhiều ý tứ hàm xúc hỏi.

Lăng Thiên Lý ngạo nghễ nói:

- Ngươi hỏi là lời nói nhảm.

- Vấn đề này, ta có thể thay Thiên Lý trả lời ngươi.

Tứ vương tử Diệp Dung bỗng nhiên mở miệng.

- Thiên Lý ở võ đạo, là một người cực kỳ cố chấp. Hắn cho tới bây giờ đều không để đường lui cho mình.

- Ha ha, không tệ không tệ. Ngay cả Tứ vương tử cũng nói như vậy, Lăng Thiên Lý, ta bắt đầu có chút thưởng thức ngươi rồi.

Giang Trần cười nói.

Đang khi nói chuyện, đám người Giang Trần đã đi theo Diệp Dung vương tử vào nội viện.

Nơi đây, là nơi tổ chức sinh nhật chính thức, trong nội viện rộng lớn, yến hội đã bố trí thỏa đáng, chỉ chờ những tuổi trẻ tài tuấn của Thiên Quế Vương Quốc nhập tọa.

Loại yến hội cấp bậc này, trước đó đều có an bài tinh vi. Phát bao nhiêu thiệp mời, an bài bao nhiêu vị trí, hơn nữa mỗi ghế, đều là an bài tốt.

Cho nên, cũng không tồn tại khả năng tranh đoạt chỗ ngồi.

Diệp Dung là đệ tử vương thất, ở trong vương tử, theo như trình tự sắp xếp, là lão Tứ. Cho nên, an bài vị trí, là khu vực cách vị trí hạch tâm rất gần.

Bàn tiệc trong yến hội, là loại kiểu bàn dài mảnh, phân hai bên xếp đặt.

Hai vị trí tả hữu ở đầu tiên, tự nhiên là Đại vương tử Diệp Đại cùng Nhị vương tử Diệp Kiều.

Diệp Dung thì được an bài ở hàng thứ hai. Tam vương tử Diệp Tranh bên trái, Diệp Dung thì ở bên phải, xa xa tương đối.

Chờ tất cả mọi người nhập tọa, Đan Phi mới chân thành đi đến trước sân khấu, mắt hạnh nhìn quanh, da thịt không tỳ vết, ở dưới ánh nến chiếu sáng, lộ ra phi thường quyến rũ động lòng người.

Hàm răng hơi lộ, Đan Phi cười nói:

- Hàng năm ngày hôm nay, Đan Phi đều phi thường vui vẻ, có thể nhìn thấy tuổi trẻ tài tuấn của Thiên Quế Vương Quốc ta hội tụ một đường. Mỗi một năm, đều có thể xem các ngươi phát triển biến hóa. Xem các ngươi từ thiếu niên trẻ trung, lột xác thành thanh niên tuấn ngạn một mình đảm đương một phía hôm nay. Thái Phó đại nhân không tranh quyền thế, sớm đã xem nhạt thế sự. Vì cái gì hàng năm lão nhân gia còn phải tổ chức thọ thần? Không phải lão nhân gia ưa thích náo nhiệt, mà là ngài hi vọng chứng kiến giang sơn có nhân tài xuất hiện, chứng kiến trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam. Hắn hi vọng người trẻ tuổi của Thiên Quế Vương Quốc, một đời hơn một đời. Người trẻ tuổi cường đại, Vương Quốc mới có hi vọng.

Lời nói này của Đan Phi, âm vang hữu lực, nhưng lại mang theo một tia mềm yếu đặc biệt của nàng, làm cho những người tuổi trẻ phía dưới, đều ầm ầm động tâm.

Những người tuổi trẻ ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều tiếp nhận qua Diệp thái phó dạy bảo. Chỉ là, có ít người phúc duyên thấp, cơ hội tiếp nhận dạy bảo ít. Không giống vương tử vương thất, mỗi ngày có thể tiếp nhận Diệp thái phó tự mình dạy bảo.

Tiếp nhận Diệp thái phó chỉ điểm là vinh hạnh mà những người tuổi trẻ này tha thiết ước mơ, còn có một điểm mấu chốt, là ở chỗ Diệp thái phó, bọn hắn có thể tiếp cận Đan Phi tỷ, nữ tử để cho người trẻ tuổi tràn ngập tưởng tượng, để cho bọn hắn cuồng dã.

Nhìn đám tuổi trẻ phía dưới phản ứng, Đan Phi mỉm cười, nhưng lại hơi tức giận. Nàng thông minh như vậy, sao không biết tâm tư của những tiểu quỷ này?

- Được rồi, tất cả mọi người yên lặng một chút, Thái Phó đại nhân đến.

Đan Phi có chút nghiêng người, cung kính kêu lên:

- Lão gia tử.

Một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc trường bào rộng thùng thình, mặt mày tầm đó như tiên phong đạo cốt trong truyền thuyết, cho người một loại cảm giác phiêu nhiên xuất trần.

Lão giả này, đúng là nhân vật đồ đằng của Thiên Quế Vương Quốc, Diệp Trọng Lâu Diệp thái phó.

Diệp Trọng Lâu đi lại cũng không tính nhanh, nhưng mỗi đi một bước, Giang Trần đều có một loại ảo giác, phảng phất có một tòa núi lớn mọc chân, từng bước một áp tới.

Đông... Đông... Đông...

Trong nháy mắt, Thuận Phong Chi Nhĩ của Giang Trần vậy mà nghe được các loại như thanh âm là nổi trống. Hơn nữa, tần suất thanh âm này càng ngày càng dồn dập.

Này hiển nhiên không phải thanh âm nổi trống gì, mà là tim đập.

Diệp Trọng Lâu này mỗi đi một bước, tất cả mọi người bốn phía, tim đập liền gia tốc một lần.

- Không có tận lực kích phát khí tràng, không dùng Linh lực cường đại áp bách! Diệp thái phó này, chỉ dùng giai điệu, nhịp điệu chân bước, lại có thể sinh ra uy áp như thế, ảnh hưởng tim đập!

Giang Trần có chút giật mình, vốn hắn đối với Diệp thái phó không có bao nhiêu cảm giác, đột nhiên minh bạch, vì cái gì Thiên Quế Vương Quốc từ trên xuống dưới, sẽ đem lão nhân này tôn sùng là đồ đằng.

Đừng nói Lưu Xán cùng Tân Vô Đạo là loại Tiên cảnh nhất trọng thiên, coi như là Sở Tinh Hán, ở dưới tình huống bực này, chỉ sợ cũng không cách nào an tĩnh.

Lúc này, Giang Trần tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, liền phát huy tác dụng. Cố gắng dẹp loạn các loại ý niệm trong đầu, khống chế ý niệm trong đầu, như một khối bàn thạch, bất động như núi.

Mặc Diệp thái phó kia đi lại có ma lực gì, mặc những thanh âm tim đập kia kịch liệt đến cỡ nào, hắn chỉ cố gắng truy cầu bất động như núi.

Chỉ là, ở dưới ảnh hưởng mãnh liệt bực này, Giang Trần muốn làm đến bất động như núi chính thức, rất khó!

Ngay khi hắn cảm thấy không chịu đựng nổi…

- Ha ha, không tệ, không tệ. Một năm không thấy, các ngươi những tiểu tử này, thật không có bỏ quên tu luyện. Đều ngồi xuống đi, không cần câu thúc.

- Học sinh Diệp Đại, bái kiến Diệp thái phó, chúc Thái Phó đại nhân sống lâu muôn tuổi, bảo hộ Thiên Quế Vương Quốc ta, muôn đời truyền thừa.

- Diệp Kiều bái kiến Diệp thái phó, chúc Thái Phó đại nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, Vĩnh Hằng không già.

- Diệp Tranh, Diệp Dung, Diệp Hào... Bái kiến Thái Phó đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện