Độc Tôn Tam Giới
Chương 282: Diệp lão gia tử khí tràng vô địch 2
Các vương tử dẫn đầu ra khỏi hàng, tiến lên quỳ lạy hành lễ.
Đón lấy, mới là đệ tử quý tộc, đệ tử chư hầu khác, nhao nhao tiến lên, cung kính hành lễ, đưa lên từ chúc phúc.
Những nghi thức này hoàn tất, Diệp Đại cười nói:
- Đan Phi tỷ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên đến lúc mọi người hướng lão sư trình lễ vật đi à nha?
Đan Phi dịu dàng cười cười:
- Diệp Đại, ngươi tích cực như vậy, xem ra, năm nay là chuẩn bị thứ tốt? Muốn đỗ trạng nguyên?
- Hắc hắc, không hổ là Đan Phi tỷ. Điểm ấy tâm tư của ta, cũng không thể gạt được ngươi.
Đừng nhìn Diệp Đại lộ ra phong độ nhẹ nhàng, nhưng hắn ở trước mặt Đan Phi, tư thái bày vô cùng tốt, cố gắng đem mình miêu tả thành một tiểu đệ.
Hắn biết rõ, Đan Phi ở bên người Diệp thái phó phục thị, là đại hồng nhân bên người Diệp thái phó. Chỉ cần nịnh bợ tốt Đan Phi, lưu lại ấn tượng cho Diệp thái phó, khẳng định cũng sẽ tốt.
Bình thường chỉ cần Đan Phi ở trước mặt Diệp thái phó nói vài lời hữu ích, đây tuyệt đối là ngàn vàng khó mua.
Đan Phi nhìn những người tuổi trẻ này biểu lộ kích động, lại quay đầu hướng Diệp Trọng Lâu quăng đi một ánh mắt.
Lão gia tử nhìn về phía trên hào hứng không cao lắm, trên trán, lại ẩn ẩn có chút hứng thú hết thời.
- Đan Phi, ngươi tới.
Lão gia tử vẫy vẫy tay.
Đan Phi chân thành đi tới, đưa lỗ tai dán ở bên miệng lão gia tử.
Bờ môi Lão gia tử khẽ nhúc nhích, tựa hồ nói mấy câu gì đó, mắt hạnh của Đan Phi mở to, lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích, sau đó nhẹ gật đầu.
- Chư vị, lão gia tử nói, hôm nay thọ thần, sau khi hiến vật quý, sẽ tăng thêm một khâu. Mọi người phải có tâm lý chuẩn bị. Khâu này, nếu như ai có thể giải quyết vấn đề, có thể để lão gia tử thiếu một nhân tình.
- Cái gì?
Phía dưới đều chấn kinh rồi.
Lão gia tử là người nào? Đó là ngôi sao sáng của Thiên Quế Vương Quốc, là đồ đằng của Thiên Quế Vương Quốc. Một nhân tình của lão nhân gia ông ta, tuyệt đối là một miễn tử kim bài a!
Thậm chí, không khoa trương mà nói, đạt được một nhân tình của lão gia tử, so với nhân tình của đương kim quốc quân còn hữu dụng.
Dù sao, nhân tình của quốc quân, không ngoài công danh phú quý. Những vật này, nhóm công tử ca ở đây cũng không thiếu, hơn nữa những vật này, cũng có thể phấn đấu đến.
Nhưng mà, Diệp thái phó là nhân vật truyền kỳ, một cái nhân tình của hắn, tuyệt đối có thể siêu việt vinh hoa phú quý thế tục!
Ngay cả Đại vương tử Diệp Đại, trong nội tâm cũng khẽ động, mặt lộ vẻ vui mừng. Việc này trước đó hắn đã nhận được một ít tình báo, cho nên lần này chúc thọ, làm chuẩn bị rất nguyên vẹn. Nghe Đan Phi nói như vậy, trong nội tâm đại khái đã đoán được, mình chuẩn bị, hẳn là thành công rồi!
Mà Tứ vương tử Diệp Dung, sau khi vào cửa, nghe Đan Phi nói lão gia tử gần đây có chút phiền lòng, ẩn ẩn cảm giác mình tựa hồ bỏ sót cái gì.
Giờ phút này nghe Đan Phi nói như vậy, loại cảm giác như có điều suy nghĩ kia, liền tiến thêm một bước tăng cường. Nhìn lại Đại vương tử giấu không được hưng phấn, loại dự cảm này của hắn càng mạnh hơn.
- Không tốt, lần này Diệp Đại nhất định đã nhận được phong phanh, trước đó đối với chuyện này có chỗ chuẩn bị. Ta nhất định là bỏ lỡ cái gì! Lần này bị động rồi!
Diệp Dung có chút hối hận, đồng thời cũng có chút không cam lòng. Hắn ở vương đô, nhân mạch so với Đại vương tử, vẫn có chênh lệch a.
Chỉ từ chuyện này đến xem, liền có thể nhìn ra rõ ràng. Đại vương tử tình báo, vậy mà có thể nối thẳng Diệp thái phó.
- Đan Phi tỷ đối với ta không tệ, tuyệt đối sẽ không thiên vị Diệp Đại, hướng hắn lén lộ tin tức. Mẫu thân Diệp Đại này, nhà mẹ đẻ thế lực lớn, giao thiệp rộng, ánh mắt nhiều. Lần này, chẳng lẽ lại để cho hắn chiếm được tiên cơ?
Diệp Dung càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Một bước thua, từng bước thua.
Một cái nhân tình của Thái Phó đại nhân, cái này coi như là phụ thân của bọn hắn, đương kim quốc quân, chỉ sợ cũng không có tư cách đạt được!
Nếu cái tiên cơ này để cho Đại vương tử chiếm đi, vậy Đại vương tử có thể nói là như hổ thêm cánh. Trong lúc vô hình, chẳng khác nào đã lấy được Thái Phó đại nhân ủng hộ. Diệp Đại vốn ở tranh đoạt Thái tử vị chiếm ưu thế, chỉ sợ quân lâm xu thế càng không thể cản trở!
- Đến cùng là chuyện gì? Có thể làm cho Thái Phó đại nhân cũng đau đầu?
Trong nội tâm Diệp Dung vô cùng lo lắng, cũng âm thầm cầu nguyện.
- Hi vọng Diệp Đại cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn kia, nếu không, nhân tình này rơi xuống trên đầu của hắn, những vương tử chúng ta này, đều sẽ ở vương đô lăn lộn không nổi.
Trong tràng, lông mày kẻ đen của Đan Phi nhẹ nhàng chau động, cười nói:
- Được rồi, đầu tiên, vẫn theo như quy củ cũ, tất cả mọi người đưa lễ vật chúc thọ lên. Sau khi thu xong lễ vật, lại để cho lão gia tử tự mình chọn lựa ba kiện, liệt vào tam giáp. Ba người đạt được tam giáp, có thể ở trước mặt hướng lão gia tử thỉnh giáo vấn đề. Đệ nhất danh, có thể thỉnh giáo hai vấn đề; tên thứ hai cùng thứ ba, có thể thỉnh giáo một vấn đề. Cái quy củ này, tin tưởng mọi người đều rõ ràng?
- Đan Phi tỷ, những quy củ này, chúng ta đều biết.
- Đúng vậy, Đan Phi tỷ, bắt đầu hiến vật quý a! Lần này, vô luận như thế nào ta cũng phải tranh một cái tam giáp!
Giang Trần đứng ở sau lưng Diệp Dung, nhìn nguyên một đám biểu lộ kích động, hào khí cuồng nhiệt kia, để cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Lẽ ra, thế ngoại cao nhân như lão gia tử kia, sao sẽ vừa ý lễ vật chúc thọ của những người tuổi trẻ này? Hơn nữa, còn đem nó liệt thành một khâu thường lệ, hàng năm đều có?
Nếu nói lão gia tử là vơ vét của cải, Giang Trần nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống.
Nhưng nếu không phải vơ vét của cải, Giang Trần lại xem không hiểu, tại sao phải coi trọng khâu này như thế?
Giang Trần nhịn không được hướng lão gia tử quăng đi ánh mắt ngạc nhiên. Diệp Trọng Lâu kia vốn nửa híp mắt, tựa hồ đối với hào khí cuồng nhiệt trong tràng kia mắt điếc tai ngơ.
Khi ánh mắt của Giang Trần bắn qua, mí mắt của lão gia tử cũng đột nhiên trợn lên, như có thâm ý, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Giang Trần.
Giang Trần ngượng ngùng cười cười, phảng phất là một người rình trộm, bị người bắt được vậy. Bất quá hắn cũng không cảm thấy thế nào, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lão gia tử cũng giống như tùy ý mở mắt, ánh mắt cũng không có đuổi tận giết tuyệt, khoan thai nhắm lại.
Sự việc xen giữa này, Giang Trần cũng không có để ở trong lòng. Ngược lại là Diệp Trọng Lâu, trong nội tâm lại có chút gợn sóng:
- Người trẻ tuổi kia, đứng ở sau lưng Diệp Dung, tựa hồ trước kia chưa thấy qua? Kẻ này hẳn là tu luyện pháp môn Tâm lực gì? Loạn Tâm Bộ của ta vừa rồi, ngay cả Tiên cảnh cũng bị ta điều khiển, duy chỉ có kẻ này, tựa hồ không chịu ta ảnh hưởng?
Đón lấy, mới là đệ tử quý tộc, đệ tử chư hầu khác, nhao nhao tiến lên, cung kính hành lễ, đưa lên từ chúc phúc.
Những nghi thức này hoàn tất, Diệp Đại cười nói:
- Đan Phi tỷ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên đến lúc mọi người hướng lão sư trình lễ vật đi à nha?
Đan Phi dịu dàng cười cười:
- Diệp Đại, ngươi tích cực như vậy, xem ra, năm nay là chuẩn bị thứ tốt? Muốn đỗ trạng nguyên?
- Hắc hắc, không hổ là Đan Phi tỷ. Điểm ấy tâm tư của ta, cũng không thể gạt được ngươi.
Đừng nhìn Diệp Đại lộ ra phong độ nhẹ nhàng, nhưng hắn ở trước mặt Đan Phi, tư thái bày vô cùng tốt, cố gắng đem mình miêu tả thành một tiểu đệ.
Hắn biết rõ, Đan Phi ở bên người Diệp thái phó phục thị, là đại hồng nhân bên người Diệp thái phó. Chỉ cần nịnh bợ tốt Đan Phi, lưu lại ấn tượng cho Diệp thái phó, khẳng định cũng sẽ tốt.
Bình thường chỉ cần Đan Phi ở trước mặt Diệp thái phó nói vài lời hữu ích, đây tuyệt đối là ngàn vàng khó mua.
Đan Phi nhìn những người tuổi trẻ này biểu lộ kích động, lại quay đầu hướng Diệp Trọng Lâu quăng đi một ánh mắt.
Lão gia tử nhìn về phía trên hào hứng không cao lắm, trên trán, lại ẩn ẩn có chút hứng thú hết thời.
- Đan Phi, ngươi tới.
Lão gia tử vẫy vẫy tay.
Đan Phi chân thành đi tới, đưa lỗ tai dán ở bên miệng lão gia tử.
Bờ môi Lão gia tử khẽ nhúc nhích, tựa hồ nói mấy câu gì đó, mắt hạnh của Đan Phi mở to, lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích, sau đó nhẹ gật đầu.
- Chư vị, lão gia tử nói, hôm nay thọ thần, sau khi hiến vật quý, sẽ tăng thêm một khâu. Mọi người phải có tâm lý chuẩn bị. Khâu này, nếu như ai có thể giải quyết vấn đề, có thể để lão gia tử thiếu một nhân tình.
- Cái gì?
Phía dưới đều chấn kinh rồi.
Lão gia tử là người nào? Đó là ngôi sao sáng của Thiên Quế Vương Quốc, là đồ đằng của Thiên Quế Vương Quốc. Một nhân tình của lão nhân gia ông ta, tuyệt đối là một miễn tử kim bài a!
Thậm chí, không khoa trương mà nói, đạt được một nhân tình của lão gia tử, so với nhân tình của đương kim quốc quân còn hữu dụng.
Dù sao, nhân tình của quốc quân, không ngoài công danh phú quý. Những vật này, nhóm công tử ca ở đây cũng không thiếu, hơn nữa những vật này, cũng có thể phấn đấu đến.
Nhưng mà, Diệp thái phó là nhân vật truyền kỳ, một cái nhân tình của hắn, tuyệt đối có thể siêu việt vinh hoa phú quý thế tục!
Ngay cả Đại vương tử Diệp Đại, trong nội tâm cũng khẽ động, mặt lộ vẻ vui mừng. Việc này trước đó hắn đã nhận được một ít tình báo, cho nên lần này chúc thọ, làm chuẩn bị rất nguyên vẹn. Nghe Đan Phi nói như vậy, trong nội tâm đại khái đã đoán được, mình chuẩn bị, hẳn là thành công rồi!
Mà Tứ vương tử Diệp Dung, sau khi vào cửa, nghe Đan Phi nói lão gia tử gần đây có chút phiền lòng, ẩn ẩn cảm giác mình tựa hồ bỏ sót cái gì.
Giờ phút này nghe Đan Phi nói như vậy, loại cảm giác như có điều suy nghĩ kia, liền tiến thêm một bước tăng cường. Nhìn lại Đại vương tử giấu không được hưng phấn, loại dự cảm này của hắn càng mạnh hơn.
- Không tốt, lần này Diệp Đại nhất định đã nhận được phong phanh, trước đó đối với chuyện này có chỗ chuẩn bị. Ta nhất định là bỏ lỡ cái gì! Lần này bị động rồi!
Diệp Dung có chút hối hận, đồng thời cũng có chút không cam lòng. Hắn ở vương đô, nhân mạch so với Đại vương tử, vẫn có chênh lệch a.
Chỉ từ chuyện này đến xem, liền có thể nhìn ra rõ ràng. Đại vương tử tình báo, vậy mà có thể nối thẳng Diệp thái phó.
- Đan Phi tỷ đối với ta không tệ, tuyệt đối sẽ không thiên vị Diệp Đại, hướng hắn lén lộ tin tức. Mẫu thân Diệp Đại này, nhà mẹ đẻ thế lực lớn, giao thiệp rộng, ánh mắt nhiều. Lần này, chẳng lẽ lại để cho hắn chiếm được tiên cơ?
Diệp Dung càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Một bước thua, từng bước thua.
Một cái nhân tình của Thái Phó đại nhân, cái này coi như là phụ thân của bọn hắn, đương kim quốc quân, chỉ sợ cũng không có tư cách đạt được!
Nếu cái tiên cơ này để cho Đại vương tử chiếm đi, vậy Đại vương tử có thể nói là như hổ thêm cánh. Trong lúc vô hình, chẳng khác nào đã lấy được Thái Phó đại nhân ủng hộ. Diệp Đại vốn ở tranh đoạt Thái tử vị chiếm ưu thế, chỉ sợ quân lâm xu thế càng không thể cản trở!
- Đến cùng là chuyện gì? Có thể làm cho Thái Phó đại nhân cũng đau đầu?
Trong nội tâm Diệp Dung vô cùng lo lắng, cũng âm thầm cầu nguyện.
- Hi vọng Diệp Đại cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn kia, nếu không, nhân tình này rơi xuống trên đầu của hắn, những vương tử chúng ta này, đều sẽ ở vương đô lăn lộn không nổi.
Trong tràng, lông mày kẻ đen của Đan Phi nhẹ nhàng chau động, cười nói:
- Được rồi, đầu tiên, vẫn theo như quy củ cũ, tất cả mọi người đưa lễ vật chúc thọ lên. Sau khi thu xong lễ vật, lại để cho lão gia tử tự mình chọn lựa ba kiện, liệt vào tam giáp. Ba người đạt được tam giáp, có thể ở trước mặt hướng lão gia tử thỉnh giáo vấn đề. Đệ nhất danh, có thể thỉnh giáo hai vấn đề; tên thứ hai cùng thứ ba, có thể thỉnh giáo một vấn đề. Cái quy củ này, tin tưởng mọi người đều rõ ràng?
- Đan Phi tỷ, những quy củ này, chúng ta đều biết.
- Đúng vậy, Đan Phi tỷ, bắt đầu hiến vật quý a! Lần này, vô luận như thế nào ta cũng phải tranh một cái tam giáp!
Giang Trần đứng ở sau lưng Diệp Dung, nhìn nguyên một đám biểu lộ kích động, hào khí cuồng nhiệt kia, để cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Lẽ ra, thế ngoại cao nhân như lão gia tử kia, sao sẽ vừa ý lễ vật chúc thọ của những người tuổi trẻ này? Hơn nữa, còn đem nó liệt thành một khâu thường lệ, hàng năm đều có?
Nếu nói lão gia tử là vơ vét của cải, Giang Trần nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống.
Nhưng nếu không phải vơ vét của cải, Giang Trần lại xem không hiểu, tại sao phải coi trọng khâu này như thế?
Giang Trần nhịn không được hướng lão gia tử quăng đi ánh mắt ngạc nhiên. Diệp Trọng Lâu kia vốn nửa híp mắt, tựa hồ đối với hào khí cuồng nhiệt trong tràng kia mắt điếc tai ngơ.
Khi ánh mắt của Giang Trần bắn qua, mí mắt của lão gia tử cũng đột nhiên trợn lên, như có thâm ý, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Giang Trần.
Giang Trần ngượng ngùng cười cười, phảng phất là một người rình trộm, bị người bắt được vậy. Bất quá hắn cũng không cảm thấy thế nào, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lão gia tử cũng giống như tùy ý mở mắt, ánh mắt cũng không có đuổi tận giết tuyệt, khoan thai nhắm lại.
Sự việc xen giữa này, Giang Trần cũng không có để ở trong lòng. Ngược lại là Diệp Trọng Lâu, trong nội tâm lại có chút gợn sóng:
- Người trẻ tuổi kia, đứng ở sau lưng Diệp Dung, tựa hồ trước kia chưa thấy qua? Kẻ này hẳn là tu luyện pháp môn Tâm lực gì? Loạn Tâm Bộ của ta vừa rồi, ngay cả Tiên cảnh cũng bị ta điều khiển, duy chỉ có kẻ này, tựa hồ không chịu ta ảnh hưởng?
Bình luận truyện