Độc Y Kiều Nữ
Chương 11: Hoa Giao
Edit: GióTheoMaya
Beta: Tử Liên Hoa 1612
“Nương, nhưng nàng gả cho đệ nhất công tử Vân Đô, Hạ Lan Huân.”
Nói ra cái tên này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạm hiện lên phiếm hồng, giọng nói hơi bị mất tự nhiên, y phục cầm trên tay bị vò nát, hết sức sốt ruột.
“Đệ nhất công tử, hừ? Cái phúc khí đó còn phải coi nàng có hay không. Sự trong sạch của nàng bị hủy, đến lúc đó thân bại danh liệt, ta nói gả cho ai liền gả cho người đó, nàng bị người kia giải trừ hôn ước, nàng càng thống khổ ta càng vui sướng, tức giận trong lòng mới được tan biến. Đương nhiên... Đây là sau này, hiện tại việc chúng ta cần làm là khiến Lâm Tố Uyển không phòng bị nữa. Hoa Giao này đưa đến tặng cho nàng đi.”
“Nữ nhi không muốn.” Nhìn Hoa Giao, trong lòng Lâm Hạm tràn ngập tức giận.
“Ta nghĩ.. Việc này phải làm từng bước một, nếu như ngươi vì xúc động nhất thời, như vậy tất cả sẽ như bọt biển mà tan biến.|”
Hoa Giao được Liễu thị đặt ở trước mặt Lâm Hạm để nàng tùy ý lựa chọn.
Lâm Tố Uyển đang ngồi trong phòng uống thuốc thì Lâm Hạm mặt mũi không vui mang theo Hoa Giao đi đến. Khi tới bên giường, dù không muốn nhưng khuôn mặt cũng được thay bằng vẻ tươi cười nói ra.
“Hoa Giao này giúp bổ huyết dưỡng khí, Liễu di nương kêu ta đưa đến. Đại tỷ, tỷ không nên bỏ, mấy thứ tốt thế này nên uống ngay cho nóng.” Lâm Hạm nghiêm túc nói, bày ra một bộ dáng hào phóng nhìn Lâm Tố Uyển, khiến cho Tố Uyển khẽ buồn cười.
Ở một bên Ngọc Trúc vụng trộm cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nhanh chóng lui xuống.
Một lúc sau, Ngọc Trúc bưng một chén thuốc đi vào.
“Tam tiểu thư, đây là cực phẩm sò Tuyết Sơn kết hợp với cây đu đủ giúp dưỡng nhan rất tốt.”
Nói xong liền đặt ở trước mặt Lâm Hạm. Nhìn sắc mặt Lâm Hạm chuyển thành màu xanh, Ngọc Trúc vội vàng lui ra.
“ Về sau ở trước mặt người ngoài muội đừng nên nói lời như vậy, chúng ta là tiểu thư Hầu phủ, đại biểu cho Hầu phủ, người biết thì khen Liễu di nương cần cù tiết kiệm, biết chăm lo cho gia đình, người ngoài không biết cho rằng Hầu phủ không có tiền, ngay cả thuốc bổ đều không có mà dùng. Bây giờ chỗ ta có rất nhiều chim én vàng và sò Tuyết Sơn, nếu như muội thích, không bằng muội nhận lấy đi, coi như lời cảm ơn của tỷ tỷ đối với muội.”
Lâm Hạm nghe Tố Uyển nói như thế, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, rồi chuyển thành màu hồng, cuối cùng lại là lúng túng nói: “Tỷ tỷ thân là đích nữ, đãi ngộ tự nhiên tốt hơn rồi, tỷ tỷ thong thả mà hưởng thụ, Hoa Giao này muội cũng không cần nên để ở đây thì tốt hơn, thuốc bổ đều ở trong nhà, muội sợ đầy tớ chậm trễ đưa đến cho tỷ, không có chuyện gì thì tốt rồi. Muội còn có việc cần phải làm, muội đi trước.”
“Muội muội đi thong thả, giúp ta cảm ơn ý tốt của Liễu di nương, tâm ý của di nương, Tố Uyển xin ghi nhớ.” Tố Uyển nhàn nhạt cười một cái, trong mắt Lâm Hạm hết sức châm chọc.
Lâm Hạm chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị ngàn mũi kim đâm lại nóng như lửa đốt làm nàng rùng mình một cái, liếc nhìn xung quanh lại xoay qua nhìn Ngọc Trúc nhưng lại không tìm được nguyên nhân, cũng chỉ có thể ôm một bụng nghi ngờ mà nhanh chóng rời đi.
“ Ngọc Trúc nhiều chuyện xin tiểu thư trách phạt “ Sau khi Lâm Hạm đi, Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống.
“Làm tốt lắm.”
Tố Uyển tán thưởng nói, nàng cầm lấy cánh tay Ngọc Trúc đỡ dậy sau đó ngồi xuống ghế kế bên Hoa Giao được đặt trên bàn nói: “Mau dậy đi! Không thể nhẫn nhịn loại người này, ngươi chỉ cần lùi một bước, người khác sẽ bắt nạt ngươi một trượng, người bị thống khổ sẽ là ngươi, dứt khoát mạnh mẽ lên, tự bảo vệ mình, làm cho những người đó biết Ngọc Trúc ngươi cũng không phải người dễ bị ăn hiếp.”
“Tiểu thư...”
Nghe Tố Uyển nói như vậy, Ngọc Trúc có chút giật mình, mặc dù trước kia tiểu thư ngang ngược vô lý, nhưng lại cực kì nghe lời Liễu di nương, đối với Tam tiểu thư có thể nói là sủng ái đến cực điểm, nếu nàng mở miệng lỡ nói sai một câu, liền bị vả miệng trừng phạt, cho nên lần này tam tiểu thư vừa đi, nàng liền quỳ xuống chờ đợi trừng phạt.
Nhưng trừng phạt lại không thấy mà còn được tiểu thư khen ngợi.
Tiểu thư sau khi tỉnh lại như trở thành một người hoàn toàn khác, thậm chí làm người khác không tự chủ được muốn tới gần, nghĩ muốn bảo vệ nàng, mà bọn họ cũng không có quan tâm lo lắng hay đề phòng gì cả, làm mọi chuyện hăng hái vô cùng, chỉ là nàng sợ hãi, tất cả chỉ là do nàng tưởng tượng không có thật.
Nhìn Ngọc Trúc đứng ngẩn ra, Tố Uyển liền đoán được vài phần, nàng khẽ cười giọng nói ôn nhu mang theo sự áy náy: “Trước kia vất vả các ngươi rồi, người đã chết một lần, nhìn mọi chuyện càng thêm thông suốt, hiểu được cũng nhiều hơn, hiện tại toàn bộ Hầu phủ, ta chỉ có các ngươi.”
Đúng vậy, ngoại trừ tín nhiệm những người bên cạnh mình, nàng còn có thể tín nhiệm ai? Mẫu thân đã qua đời, phụ thân lại là người không phân rõ phải trái, đối với mình hận nhiều hơn yêu, điểm này, lấy tư cách người ngoài quan sát mà nói, nàng hiểu càng thông suốt, đương nhiên nàng không thèm để ý những thứ này.
Bởi vì nụ cười này, mặt Ngọc Trúc đỏ lên nhìn đến si ngốc nói: “Tiểu thư cười thật sự rất đẹp, giống như là tiên tử trên trời.”
Lâm Tố Uyển nghe được câu này, thân thể đột nhiên chấn động sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
“Bùm....” cái ly bị rớt xuống mảnh vỡ đầy trên mặt đất, Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống, không biết mình khen ngợi tiểu thư từ tận đáy lòng, sao tiểu thư lại tức giận như vậy.
“Đây không phải là Y Tiên nương nương sao? Đây là tiểu thư Đại học sĩ sao? Bộ dạng một chút cũng không giống. Ai nói, đây rõ ràng là tiên tử trên trời.”
Từng câu lời nói luẩn quẩn bên tai Tố Uyển, nàng nhớ tới, khi đó chính mình không chịu được sự mệt mỏi, không có bất kỳ khí lực nào bị trói ở trên giá treo, bên tai, trong mắt đều là khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của người kia.
“Ngọc Trúc, ta và Phượng Kinh Hoa, người nào đẹp hơn, nói thật đi.” Lâm Tố Uyển lạnh lùng thản nhiên nói.
“Tiểu... Tiểu thư, theo Ngọc Trúc nhìn thấy thì cả hai người không hơn không kém nhau.” Vừa nói thân thể Ngọc Trúc khẽ phát run.
“Ngọc Trúc đứng dậy đi, có một số việc không được nhìn bề ngoài, cũng không thể tin vào hai mắt của mình, sau khi hiểu rõ mới có thể trả lời.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ngọc Trúc đứng dậy, nàng giống như hiểu ra một đạo lý, tiểu thư nhà mình cực kì không thích Phượng Kinh Hoa, nhưng dựa theo trực giác của nàng thì tuyệt đối không phải là bởi vì ghen tị.
“Ngọc Trúc, nấu Hoa Giao này với cây bạch quả, sau đó đưa cho mấy di nương khác.”
Lâm Tố Uyển khẽ nhíu mày, ngửi Hoa Giao rồi lạnh lùng nói.
“Đúng rồi, ban thưởng cây bạch quả cho các nàng, hơn nữa phải nhìn nàng uống hết, nhưng ngươi tuyệt đối không được chạm vào.”
“Dạ, tiểu thư.”
Ngọc Trúc vội đáp. Ngọc Trúc mặc dù đối với lời nói của Tố Uyển có chút không hiểu, nhưng tiểu thư đã nói như vậy, thì nàng tuyệt đối sẽ không chạm vào.
“Nhớ kỹ, khi đưa đến cho các di nương nên nói là công lao của người khác, chúng ta tuyệt đối không thể chiếm lấy.” Tố Uyển tiếp tục nói, sau đó nhìn sang Hoa giao.
“Dạ.” Ngọc Trúc lên tiếng rồi lui ra.
Giống như trước nàng theo lời, món ngon vật lạ trân quí, thuốc bổ dinh dưỡng nàng chưa bao giờ thiếu, thế nhưng nếu bán được, như vậy nàng liền bán cho mọi người, làm cho người trong phủ cũng phải dính phần ân tình này.
Tố Uyển đi đến ngồi ở trên ghế dựa tay vuốt cái rổ đã trống không, nhìn theo Ngọc Trúc mang đồ đi ra ngoài, hưởng thụ thời gian nhàn rỗi.
Không bao lâu, nàng sắp chìm vào trong giấc mộng, một tiếng kinh hô lo lắng vang lên.
“Tiểu thư, tiểu thư, lão gia mời người đến chính đường.” Ngọc Trúc cuống quít nói.
“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Không phải là kêu ngươi đi tặng hoa giao sao?” Tố Uyển thản nhiên hỏi.
“Theo như lời tiểu thư nói,Hoa giao được Ngọc Trúc tặng cho di nương bọn họ, cũng chính là vào lúc này xảy ra chuyện, bọn họ đều bị nổi mẩn đỏ, nhìn rất đáng sợ.” Ngọc Trúc có chút kinh hoảng.
Beta: Tử Liên Hoa 1612
“Nương, nhưng nàng gả cho đệ nhất công tử Vân Đô, Hạ Lan Huân.”
Nói ra cái tên này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạm hiện lên phiếm hồng, giọng nói hơi bị mất tự nhiên, y phục cầm trên tay bị vò nát, hết sức sốt ruột.
“Đệ nhất công tử, hừ? Cái phúc khí đó còn phải coi nàng có hay không. Sự trong sạch của nàng bị hủy, đến lúc đó thân bại danh liệt, ta nói gả cho ai liền gả cho người đó, nàng bị người kia giải trừ hôn ước, nàng càng thống khổ ta càng vui sướng, tức giận trong lòng mới được tan biến. Đương nhiên... Đây là sau này, hiện tại việc chúng ta cần làm là khiến Lâm Tố Uyển không phòng bị nữa. Hoa Giao này đưa đến tặng cho nàng đi.”
“Nữ nhi không muốn.” Nhìn Hoa Giao, trong lòng Lâm Hạm tràn ngập tức giận.
“Ta nghĩ.. Việc này phải làm từng bước một, nếu như ngươi vì xúc động nhất thời, như vậy tất cả sẽ như bọt biển mà tan biến.|”
Hoa Giao được Liễu thị đặt ở trước mặt Lâm Hạm để nàng tùy ý lựa chọn.
Lâm Tố Uyển đang ngồi trong phòng uống thuốc thì Lâm Hạm mặt mũi không vui mang theo Hoa Giao đi đến. Khi tới bên giường, dù không muốn nhưng khuôn mặt cũng được thay bằng vẻ tươi cười nói ra.
“Hoa Giao này giúp bổ huyết dưỡng khí, Liễu di nương kêu ta đưa đến. Đại tỷ, tỷ không nên bỏ, mấy thứ tốt thế này nên uống ngay cho nóng.” Lâm Hạm nghiêm túc nói, bày ra một bộ dáng hào phóng nhìn Lâm Tố Uyển, khiến cho Tố Uyển khẽ buồn cười.
Ở một bên Ngọc Trúc vụng trộm cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nhanh chóng lui xuống.
Một lúc sau, Ngọc Trúc bưng một chén thuốc đi vào.
“Tam tiểu thư, đây là cực phẩm sò Tuyết Sơn kết hợp với cây đu đủ giúp dưỡng nhan rất tốt.”
Nói xong liền đặt ở trước mặt Lâm Hạm. Nhìn sắc mặt Lâm Hạm chuyển thành màu xanh, Ngọc Trúc vội vàng lui ra.
“ Về sau ở trước mặt người ngoài muội đừng nên nói lời như vậy, chúng ta là tiểu thư Hầu phủ, đại biểu cho Hầu phủ, người biết thì khen Liễu di nương cần cù tiết kiệm, biết chăm lo cho gia đình, người ngoài không biết cho rằng Hầu phủ không có tiền, ngay cả thuốc bổ đều không có mà dùng. Bây giờ chỗ ta có rất nhiều chim én vàng và sò Tuyết Sơn, nếu như muội thích, không bằng muội nhận lấy đi, coi như lời cảm ơn của tỷ tỷ đối với muội.”
Lâm Hạm nghe Tố Uyển nói như thế, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, rồi chuyển thành màu hồng, cuối cùng lại là lúng túng nói: “Tỷ tỷ thân là đích nữ, đãi ngộ tự nhiên tốt hơn rồi, tỷ tỷ thong thả mà hưởng thụ, Hoa Giao này muội cũng không cần nên để ở đây thì tốt hơn, thuốc bổ đều ở trong nhà, muội sợ đầy tớ chậm trễ đưa đến cho tỷ, không có chuyện gì thì tốt rồi. Muội còn có việc cần phải làm, muội đi trước.”
“Muội muội đi thong thả, giúp ta cảm ơn ý tốt của Liễu di nương, tâm ý của di nương, Tố Uyển xin ghi nhớ.” Tố Uyển nhàn nhạt cười một cái, trong mắt Lâm Hạm hết sức châm chọc.
Lâm Hạm chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị ngàn mũi kim đâm lại nóng như lửa đốt làm nàng rùng mình một cái, liếc nhìn xung quanh lại xoay qua nhìn Ngọc Trúc nhưng lại không tìm được nguyên nhân, cũng chỉ có thể ôm một bụng nghi ngờ mà nhanh chóng rời đi.
“ Ngọc Trúc nhiều chuyện xin tiểu thư trách phạt “ Sau khi Lâm Hạm đi, Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống.
“Làm tốt lắm.”
Tố Uyển tán thưởng nói, nàng cầm lấy cánh tay Ngọc Trúc đỡ dậy sau đó ngồi xuống ghế kế bên Hoa Giao được đặt trên bàn nói: “Mau dậy đi! Không thể nhẫn nhịn loại người này, ngươi chỉ cần lùi một bước, người khác sẽ bắt nạt ngươi một trượng, người bị thống khổ sẽ là ngươi, dứt khoát mạnh mẽ lên, tự bảo vệ mình, làm cho những người đó biết Ngọc Trúc ngươi cũng không phải người dễ bị ăn hiếp.”
“Tiểu thư...”
Nghe Tố Uyển nói như vậy, Ngọc Trúc có chút giật mình, mặc dù trước kia tiểu thư ngang ngược vô lý, nhưng lại cực kì nghe lời Liễu di nương, đối với Tam tiểu thư có thể nói là sủng ái đến cực điểm, nếu nàng mở miệng lỡ nói sai một câu, liền bị vả miệng trừng phạt, cho nên lần này tam tiểu thư vừa đi, nàng liền quỳ xuống chờ đợi trừng phạt.
Nhưng trừng phạt lại không thấy mà còn được tiểu thư khen ngợi.
Tiểu thư sau khi tỉnh lại như trở thành một người hoàn toàn khác, thậm chí làm người khác không tự chủ được muốn tới gần, nghĩ muốn bảo vệ nàng, mà bọn họ cũng không có quan tâm lo lắng hay đề phòng gì cả, làm mọi chuyện hăng hái vô cùng, chỉ là nàng sợ hãi, tất cả chỉ là do nàng tưởng tượng không có thật.
Nhìn Ngọc Trúc đứng ngẩn ra, Tố Uyển liền đoán được vài phần, nàng khẽ cười giọng nói ôn nhu mang theo sự áy náy: “Trước kia vất vả các ngươi rồi, người đã chết một lần, nhìn mọi chuyện càng thêm thông suốt, hiểu được cũng nhiều hơn, hiện tại toàn bộ Hầu phủ, ta chỉ có các ngươi.”
Đúng vậy, ngoại trừ tín nhiệm những người bên cạnh mình, nàng còn có thể tín nhiệm ai? Mẫu thân đã qua đời, phụ thân lại là người không phân rõ phải trái, đối với mình hận nhiều hơn yêu, điểm này, lấy tư cách người ngoài quan sát mà nói, nàng hiểu càng thông suốt, đương nhiên nàng không thèm để ý những thứ này.
Bởi vì nụ cười này, mặt Ngọc Trúc đỏ lên nhìn đến si ngốc nói: “Tiểu thư cười thật sự rất đẹp, giống như là tiên tử trên trời.”
Lâm Tố Uyển nghe được câu này, thân thể đột nhiên chấn động sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
“Bùm....” cái ly bị rớt xuống mảnh vỡ đầy trên mặt đất, Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống, không biết mình khen ngợi tiểu thư từ tận đáy lòng, sao tiểu thư lại tức giận như vậy.
“Đây không phải là Y Tiên nương nương sao? Đây là tiểu thư Đại học sĩ sao? Bộ dạng một chút cũng không giống. Ai nói, đây rõ ràng là tiên tử trên trời.”
Từng câu lời nói luẩn quẩn bên tai Tố Uyển, nàng nhớ tới, khi đó chính mình không chịu được sự mệt mỏi, không có bất kỳ khí lực nào bị trói ở trên giá treo, bên tai, trong mắt đều là khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của người kia.
“Ngọc Trúc, ta và Phượng Kinh Hoa, người nào đẹp hơn, nói thật đi.” Lâm Tố Uyển lạnh lùng thản nhiên nói.
“Tiểu... Tiểu thư, theo Ngọc Trúc nhìn thấy thì cả hai người không hơn không kém nhau.” Vừa nói thân thể Ngọc Trúc khẽ phát run.
“Ngọc Trúc đứng dậy đi, có một số việc không được nhìn bề ngoài, cũng không thể tin vào hai mắt của mình, sau khi hiểu rõ mới có thể trả lời.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ngọc Trúc đứng dậy, nàng giống như hiểu ra một đạo lý, tiểu thư nhà mình cực kì không thích Phượng Kinh Hoa, nhưng dựa theo trực giác của nàng thì tuyệt đối không phải là bởi vì ghen tị.
“Ngọc Trúc, nấu Hoa Giao này với cây bạch quả, sau đó đưa cho mấy di nương khác.”
Lâm Tố Uyển khẽ nhíu mày, ngửi Hoa Giao rồi lạnh lùng nói.
“Đúng rồi, ban thưởng cây bạch quả cho các nàng, hơn nữa phải nhìn nàng uống hết, nhưng ngươi tuyệt đối không được chạm vào.”
“Dạ, tiểu thư.”
Ngọc Trúc vội đáp. Ngọc Trúc mặc dù đối với lời nói của Tố Uyển có chút không hiểu, nhưng tiểu thư đã nói như vậy, thì nàng tuyệt đối sẽ không chạm vào.
“Nhớ kỹ, khi đưa đến cho các di nương nên nói là công lao của người khác, chúng ta tuyệt đối không thể chiếm lấy.” Tố Uyển tiếp tục nói, sau đó nhìn sang Hoa giao.
“Dạ.” Ngọc Trúc lên tiếng rồi lui ra.
Giống như trước nàng theo lời, món ngon vật lạ trân quí, thuốc bổ dinh dưỡng nàng chưa bao giờ thiếu, thế nhưng nếu bán được, như vậy nàng liền bán cho mọi người, làm cho người trong phủ cũng phải dính phần ân tình này.
Tố Uyển đi đến ngồi ở trên ghế dựa tay vuốt cái rổ đã trống không, nhìn theo Ngọc Trúc mang đồ đi ra ngoài, hưởng thụ thời gian nhàn rỗi.
Không bao lâu, nàng sắp chìm vào trong giấc mộng, một tiếng kinh hô lo lắng vang lên.
“Tiểu thư, tiểu thư, lão gia mời người đến chính đường.” Ngọc Trúc cuống quít nói.
“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Không phải là kêu ngươi đi tặng hoa giao sao?” Tố Uyển thản nhiên hỏi.
“Theo như lời tiểu thư nói,Hoa giao được Ngọc Trúc tặng cho di nương bọn họ, cũng chính là vào lúc này xảy ra chuyện, bọn họ đều bị nổi mẩn đỏ, nhìn rất đáng sợ.” Ngọc Trúc có chút kinh hoảng.
Bình luận truyện