Độc Y Kiều Nữ

Chương 12: Hoa Giao (2)



“Không vội, ngươi từ từ nói.” Tố Uyển như người không có việc gì ngồi ở trên ghế ăn một viên viên thuốc màu tím rồi mới nói

“Vốn là dựa theo phân phó của tiểu thư, nô tỳ đem hoa giao đưa cho nhóm di nương, Nhị di nương không ăn mà đổ đi hết, Tam di nương không ở đó nhưng lại có Hầu gia, nô tỳ nói đây là hoa giao Nhị di nương tặng cho tiểu thư, tiểu thư muốn chia sẻ cùng mọi người cho nên đưa tới đặt ở trên bàn của Hầu gia. Tứ di nương không ăn chỉ nói là bị phong hàn nên không dám ăn bạch quả, nhưng ta nói đây là phân phó của tiểu thư nên nàng mới không tình nguyện ăn hết,nhưng khi ăn xong bạch quả không bao lâu trên mặt và toàn thân đều bị ngứa, sau đó khắp người đều nổi lên mọng nước khiến người ta sợ hãi, nô tỳ vừa nhận được tin tức từ Vương bá nói là lão gia rất tức giận muốn mời tiểu thư cùng Nhị di nương tới chính đường.”

“Thật sự là di nương tốt của ta, Ngọc Trúc ngươi xem, người đưa đồ thật dụng tâm kín đáo.” Tố Uyển vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Lão gia, thiếp thực không biết, thiếp thấy Tố Uyển thân thể suy nhược, liền muốn đưa ít đồ cho Tố Uyển, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hoa giao là thích hợp nhất,vì hoa giao có thể bổ huyết, dưỡng khí, cũng biết Tố Uyển không thiếu đồ bổ, đây cũng chỉ là tâm ý của thiếp, nhưng thiếp thực không rõ, Tố Uyển vì cái gì lại không nhận, hơn nữa còn phân phát đến các phòng. Nếu được tặng hoa giao vì cái gì không ăn, lại có thể nhịn đau nhường cho người khác, đến tột cùng nàng có rắp tâm gì? Hầu gia, rõ ràng những hoa giao này đều là thiếp cẩn thận chọn lựa, làm sao biết ăn sẽ có độc.” Nói đến chữ độc này, Hầu gia tâm liền lộp bộp kinh hãi.

“Hầu gia, ta thấy chính là Liễu thị làm, vài ngày trước ta đã nhìn thấy nàng công khai mua hoa giao, để ở trong kho nhưng lại không ăn, qua lâu như vậy mới lấy ra, không phải là hết sức khả nghi sao?” Tam di nương khóc sướt mướt bên cạnh nói.

Đối với chuyện trong bữa cơm tối hai ngày trước, bà còn ghi ở trong lòng, cộng thêm lần này nhi tử mình ăn phải hoa giao có vấn đề, trong nội tâm bà lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất kể có phải là Liễu thị hạ độc hay không, hoa giao là của nàng, tất cả khoản nợ đều phải tính đến trên đầu nàng, hơn nữa chuyện này nếu đã lộ ra, còn đụng phải ranh giới cuối cùng của Hầu gia, như vậy càng dễ dàng loại trừ người này, như vậy toàn bộ Hầu phủ sẽ là do mình làm chủ, khi đó lại đối phó Lâm Tố Uyển cũng không muộn.

“Lý di nương, không thể nói như vậy, nếu như ta thực hạ độc bên trong hoa giao, ta cần phải đưa cho Tố Uyển nhiều như vậy sao? Một chén là đủ rồi, hơn nữa nếu như ta hạ độc, Tố Uyển ăn nhất định biết là do ta, như vậy cũng quá ngốc.”

“Đó là ngươi sớm nghĩ ra lí do thoái thác, người nào không biết tìm một con đường riêng mà đi, lại có thể bảo vệ mình, ngươi rõ ràng là ghen tị Tố Uyển, ghen tị ta.” Lý thị công kích nói.

“Câm miệng, ồn ào như người đàn bà chanh chua vậy, các ngươi quá không có quy củ rồi rồi. Ta tự có suy đoán há lại để các ngươi khóc lóc om sòm.” Lâm Tiêu nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, suy nghĩ muốn loạn cả lên, cảm thấy thật phiền không khỏi nổi giận nói.

Thấy Lâm Tiêu tức giận, Liễu thị không dám hé răng, chỉ ủy ủy khuất khuất quỳ trên mặt đất, cầm lấy khăn lụa lau nước mắt.

Nhìn mẫu thân mình quỳ trên mặt đất, Lâm Hạm tự nhiên là không dễ chịu. “Phụ thân, mẫu thân là hạng người gì, ngài cần phải rõ ràng, hơn nữa mẫu thân đối xử với Tố Uyển như con gái ruột, như thế nào sẽ hại nàng? Chắc chắn là bị người hãm hại, phụ thân cầu người minh xét chớ làm tổn thương tình cảm của người và mẫu thân.” Lâm Hạm cũng quỳ xuống nói.

Vừa nói như vậy, Lâm Tiêu lại bắt đầu hoài nghi Lâm Tố Uyển, Liễu thị nói đúng, hại người chỉ cần đưa một chén là được rồi, cần gì đưa đi nhiều như vậy, mà Tố Uyển cần gì phải chia cho mọi người, chính mình dùng chẳng phải là tốt hơn sao. Nếu là như thế, thì đại nữ nhi của hắn có tâm kế thật quá nặng, một mặt muốn hại Vân Phỉ, một mặt lại muốn hại đến Tử Thông, không được, nếu quả như thật là như vậy, chẳng những phải dùng gia pháp hầu hạ, còn phải đuổi khỏi Hầu phủ.

“Đại tiểu thư đến.” Theo thanh âm của nô tài, tất cả mọi người ở chính đường đều nhìn về phía Lâm Tố Uyển, chỉ nhìn thấy nàng dùng khăn che mặt chậm rãi đến trong sảnh. “Trong nhà đeo khăn che mặt, còn thể thống gì.” Lâm Tiêu nổi giận nói. Chứng kiến Lâm Tố Uyển đeo khăn che mặt chứng tỏ Lâm Tố Uyển chột dạ, lại càng thêm xác định suy nghĩ của hắn, lại nhìn Liễu thị nhu nhu nhược nhược trong nội tâm hết sức thương tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện