Độc Y Xấu Phi

Chương 57: Gặp nạn tại sơn động



Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Hạng Trị Chung không tìm thấy Hạng Quân Vãn, cũng không có thấy Lạc Tuyết, khiến cho tâm Hạng Trị Chung càng chìm xuống. Hạng Quân Vãn không thấy, hay là, là Thái hậu bắt cóc nàng? Thái hậu rốt cuộc là muốn làm cái gì! Hạng Trị Chung xiết chặt nắm tay, xem ra, phải tiến cung một chuyến.

Đang lúc Hạng Trị Chung thay quan phục, chuẩn bị tiến cung, Thanh Đằng mang theo ý chỉ của Thái hậu tới phủ tướng quân, sau khi nhìn thấy biểu tình ác liệt của Hạng Trị Chung, Thanh Đằng mỉm cười, “Đại tướng quân, người chớ khẩn trương. Thái hậu lão nhân gia chỉ là tìm ngài đi nói chuyện phiếm, không cần phiền phức như vậy.”

Thanh Đằng chưng ra vẻ mặt ôn hòa như thế, càng khiến cho trong lòng Hạng Trị Chung phát lạnh. Biết được Triệu Mạn không muốn người khác thấy mình, Hạng Trị Chung thay đổi một thân quần áo bình thường, đi theo sau Thanh Đằng ra khỏi phủ tướng quân. Thanh Đằng dẫn Hạng Trị Chung đến một góc hẻo lánh, vừa nói “đắc tội”, Hạng Trị Chung liền gục trên mặt đất, phía sau xuất hiện hai người, khiêng Hạng Trị Chung vào một cỗ kiệu màu lam, đoàn người vội vàng rời đi, không ai chú ý một cái thân ảnh màu đỏ đi theo phía sau bọn họ.

Trong địa lao, Hạng Quân Vãn im lặng dựa vào tường, trong lòng tính toán cách thoát ra. Đúng lúc này, cửa nhỏ phía dưới cửa sắt “chi nha” một tiếng bị mở ra, một đĩa đồ ăn cùng bát bánh bao to bị người ném vào.

Có đồ ăn! Không nghĩ tới thổ phỉ lại có nhân tính như vậy.

Hạng Quân Vãn cầm bánh bao một ngụm cắn tiếp tục, bảo tồn sức chiến đấu cùng thể lực, là pháp bảo để trốn thoát.

“Bịch ——” Ngay lúc Hạng Quân Vãn nuốt bánh bao xuống, bát trong tay nàng rơi trên mặt đất, cả người thẳng tắp té trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một chút máu đen. Ánh mắt Hạng Quân Vãn mở thật to, vẻ mặt khó tin nhìn cửa sắt, trong đồ ăn này có độc!

Người kia vẫn chưa rời khỏi địa lao, nghe thấy động tĩnh trong phòng, lại qua một hồi lâu, mới đem cửa sắt mở ra.

Khi hắc y nhân nhìn thấy Hạng Quân Vãn nằm trên mặt đất không nhúc nhích liền chấn động, vội vàng đưa tay thăm dò dưới mũi nàng, không có hơi thở, tại sao có thể như vậy? Hắc y nhân xém chút kêu ra tiếng.

Ngay lúc hắc y nhân chuẩn bị đi ra ngoài kêu người, Hạng Quân Vãn đột nhiên mở to mắt, đưa tay điểm ở cổ họng hắc y nhân, khiến cho đối phương há mồm, nhanh chóng ném một viên dược hoàn vào.

“Đông ——” Lần này, kẻ ngã xuống là hắc y nhân.

“Ngươi, ngươi không phải đã chết sao?” Hắc y nhân mở miệng nói chuyện, nàng lại là một nữ nhân.

“Ha ha, không như thế, ngươi sẽ mở cửa sao?”

Hạng Quân Vãn cười cười vặn gãy cổ hắc y nhân, lúc này mới lau máu đen ngoài miệng. Nếu không phải nàng làm bộ như trúng độc, căn bản không có cơ hội chạy trốn. Thời gian không để Hạng Quân Vãn chần chừ, nàng cởi xuống y phục trên người hắc y nhân mặc lên người mình, lại đem dấu vết trên mặt đất xóa bỏ, lấy khăn che màu đen mặt bịt kín. Cũng may hắc y nhân này vốn dĩ chính là nữ tử, thân hình cùng nàng xấp xỉ, cho nên ngụy trang cũng không khó.

Lúc gần đi, Hạng Quân Vãn đem hắc y nhân đặt thành bộ dáng nằm ngủ, đưa lưng về phía cửa sắt. Làm tốt hết thảy, Hạng Quân Vãn rời khỏi địa lao, lúc này mới phát hiện nơi này là một cái sơn động lộ thiên, giống như huyền nhai lúc trước, xem ra, địa phương nàng đang ở hẳn là tại Kinh thành.

Trong sơn động im ắng, Hạng Quân Vãn đi được thật lâu mới nghe được có người nói chuyện, vội vàng khinh thủ khinh cước tới gần, lúc này mới phát hiện ở sâu trong sơn động có một cái sân lớn, bên trong có ba bốn mươi người đang huấn luyện đánh nhau kịch liệt. Chẳng lẽ, đây là căn cứ của một tổ chức bí mật nào đó? Hạng Quân Vãn vụng trộm nhìn lướt qua, nghe được có người tới gần, liền đem thân mình giấu trong ngách nhỏ.

“Ca, ngươi nói tướng quân sẽ thừa nhận hắn giết bách Thái tử sao?” Giọng một người đàn ông tuổi còn trẻ truyền đến.

“Chứng cớ vô cùng xác thực, hắn không dám không nhận!” Một cái thanh âm hơi chút ổn trọng thành thục, hai người tựa hồ là thân huynh đệ.

“Nhưng mà, hiện tại giết chết đại tướng quân, ta sợ sẽ tạo ra nội loạn. ‘Thái Bạch giữa trưa, nữ chúa hưng vượng’, lời tiên đoán này khiến cho rất nhiều người bắt đầu rục rịch, chuyện năm đó là Hạng Trị Chung làm, sau lưng nhất định có bóng dáng Công Tôn Nam. Ca, ngươi có thể khuyên nhủ Thái hậu hay không?”

“Thái hậu một lòng muốn vì Bách Thái tử báo thù, chỉ sợ, ta và ngươi đều không thể lay chuyển được ý định của Thái hậu. Hắc Bạch Sát chúng ta chỉ nghe lệnh Thái hậu, có một số việc không phải do chúng ta định đoạt ——”

Lời nói của hai huynh đệ khiến cho Hạng Quân Vãn giật mình không thôi, chẳng lẽ Công Tôn Bách thật sự là bởi vì Hạng Trị Chung mà chết? Lấy cá tính của Triệu Mạn, nhất định sẽ giết chết Hạng Trị Chung vì nhi tử báo thù, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn tính rời đi, không ngờ độngi đến một viên đá, phát ra tiếng vang, kinh động hai huynh đệ đang nói chuyện kia.

“Ai?” Dụ Phi lắc mình lại đây, sau khi nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Dụ Phi nhẹ nhàng thở ra. “Noãn Vũ, ngươi đã trở lại? Nàng ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Hạng Quân Vãn lúc này mới thấy rõ ràng hai người mới vừa nói chuyện kia lại là một đôi huynh đệ song bào thai, diện mạo giống nhau như đúc. Người hỏi nàng là ca ca, thanh âm hơi chút thành thục.

“Hạng Quân Vãn hiện tại đã ngủ.”

Nghe Hạng Quân Vãn nói như vậy, Dụ Phi trên mặt giãn ra “Vậy là tốt rồi. Ngươi đi xuống đi!”

Dụ Phi tạm thời chưa sinh ra hoài nghi đối với Hạng Quân Vãn, nhưng nàng như trước không dám khinh thường, chỉ là gật gật đầu, liền hướng cửa động đi đến. Thái hậu muốn giết Hạng Trị Chung? Không được! Nàng nhất định phải ngăn cản chuyện này! Hạng Trị Chung tuy rằng không phải thân sinh phụ thân của nàng, nhưng mà đem nàng trở thành thân nữ nhi mà yêu thương, vô luận như thế nào, một kiếp này nàng phải cản giúp Hạng Trị Chung!

Nhìn Hạng Quân Vãn đi ra ngoài, Dụ Tịnh bên cạnh Dụ Phi có chút buồn bực, “Ca, Noãn Vũ đây là đi đâu?”

Lời nói của Dụ Tịnh, khiến cho Dụ Phi híp mắt lại, cẩn thận xem đường Hạng Quân Vãn đi, Dụ Phi biến sắc, “Không đúng, nàng không phải Noãn Vũ!”

Phía sau có người đuổi theo, Hạng Quân Vãn biết mình bị phát hiện, lập tức nhanh chân lao ra bên ngoài. Biểu hiện của nàng, càng thêm xác định hoài nghi của Dụ Phi, hai huynh đệ một tả một hữu bọc đánh Hạng Quân Vãn, “Đứng lại!” Nhưng Hạng Quân Vãn giống như không có nhìn thấy công kích của đối phương đang đánh về phía mình như phong ba gào thét, xoay người phất mạnh tay, một mảnh bột phấn màu tím bay ra.

“Cẩn thận!” Dụ Phi hét lớn một tiếng, che lại miệng mũi thối lui đến một bên, Dụ Tịnh chậm nửa nhịp, cổ tay áo lây dính bột phấn, quần áo lập tức bị ăn mòn, lộ ra da tay ngăm đen.

“Độc này thật hung tàn!” Dụ Tịnh không nghĩ tới đối phương thậm chí có thủ đoạn như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng của nàng, cũng không có nội lực. Nghĩ nghĩ, Dụ Tịnh đối với Dụ Phi ra dấu tay, hai huynh đệ phi thân nhảy lên, trong tay ngân quang chợt lóe, bảo kiếm nhắm thẳng vào Hạng Quân Vãn.

“Lấy hai địch một, các ngươi được tính là anh hùng hảo hán gì!”

Từ lúc bị bắt cóc, ngân châm trên người Hạng Quân Vãn đã bị người ta tịch thu, bên người chỉ có cất giấu độc dược. Hiện tại, nàng chỉ có thể bình tĩnh bảo toàn chính mình, tả hữu trốn tránh, không cho Dụ Phi cùng Dụ Tịnh tới gần.

Nghe thanh âm, hai huynh đệ đã biết được hắc y nhân trước mắt là ai, bọn họ phụng mệnh theo dõi Hạng Quân Vãn thật lâu, đối với thanh âm của nàng của sớm đã hết sức quen thuộc. Hạng Quân Vãn ở chỗ này, Noãn Vũ khẳng định gặp phiền toái, có lẽ, nàng đã chịu bất trắc.

Nghĩ đến đây, Dụ Tịnh sắc mặt trầm xuống, cộng thêm vừa rồi xém chút trúng chiêu của Hạng Quân Vãn, ấn tượng của Dụ Tịnh với Hạng Quân Vãn lại ngã vào đáy cốc, bảo kiếm trong tay, nhất nhất hướng về cổ họng Hạng Quân Vãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện