Độc Y Xấu Phi

Chương 58: Huynh đệ Dụ gia đeo bám



Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

“Dụ Tịnh, dừng tay!” Nhìn ra Dụ Tịnh động sát khí, Dụ Phi ở hắn bảo kiếm cách Hạng Quân Vãn còn có một tấc thời điểm đem bảo kiếm trong tay Dụ Tịnh đẩy ra, “Thái hậu chưa hạ lệnh, chúng ta không thể giết nàng!”

Hai huynh đệ ý kiến khác nhau, để cho Hạng Quân Vãn tranh thủ thời gian, lúc này, nàng đã bị bọn họ bức đến mép huyền nhai, nhìn biển mây mù mịt phía dưới huyền nhai, Hạng Quân Vãn hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía Dụ Phi cùng Dụ Tịnh.

“Ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi tại sao phải bắt cóc ta?”

Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, ánh mắt Dụ Tình trầm xuống, “Chúng ta có lệnh trong người, thân bất do kỷ, xin quận chúa không cần khó xử chúng ta.”

Dụ Phi nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới nhớ tới chính mình bị Công Tôn Nam sắc phong phong hào Thái Bình quận chúa, phong hào này dễ nghe, nhưng mà cũng không đem đến cho nàng một cuộc sống thái bình.

“Ca, đừng cùng nàng nói lời vô nghĩa, đem nàng bắt trở về!” Dụ Tịnh không thích nữ tử giảo hoạt như Hạng Quân Vãn, có thể từ địa lao trốn ra, dụng độc còn ngoan như vậy, xem ra bọn họ xem nhẹ nàng rất nhiều, đều bị thanh danh “phế vật” giả dối của nàng lừa.

“Các ngươi đừng tới đây, nếu qua đây ta sẽ nhảy xuống!”

Lời này từ miệng Hạng Quân Vãn nói ra, chính nàng đều cảm thấy ghê tởm muốn phun, tình tiết trong phim truyền hình bị nàng mang ra áp dụng, nhưng đôi song bào huynh đệ này cũng không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc, hai người chậm rãi tiến lên, làm cho Hạng Quân Vãn lại tiếp tục lui về sát mép huyền nhai.

“Ta thật sự nhảy nga!”

Hạng Quân Vãn “đe dọa”, khiến cho Dụ Phi nhíu mày, Dụ Tịnh cười lạnh, còn bồi thêm một câu, “Ngươi nhảy đi! Có bản lĩnh ngươi thì nhảy!”

Dụ Tịnh vừa dứt lời, Hạng Quân Vãn tháo khăn che mặt, hướng hắn cười quyến rũ. Nụ cười kia, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành, nhưng xứng với ánh mắt biết nói kia của Hạng Quân Vãn, thế nhưng khiến cho Dụ Tịnh chợt thất thần. Ngay lúc hắn ngây người, Hạng Quân Vãn một cước thải nhập không trung, nhảy xuống.

“Mau! Bắt lấy nàng!” Chờ Dụ Phi lao về hướng huyền nhai, Hạng Quân Vãn đã rơi xuống.

Dụ Tịnh không nghĩ tới Hạng Quân Vãn thật sự là nói được thì làm được, hắn có chút hiểu không rõ Hạng Quân Vãn rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Lúc trước giảo hoạt chạy trối chết như vậy còn hạ độc bọn họ, lúc này lại ngây ngốc nhảy xuống huyền nhai, chẳng lẽ nàng không biết phía dưới là cái gì?

“Ca, ngươi đi gọi người, dẫn người tìm, ta đi bắt nàng!”

Nói xong, Dụ Tịnh tóm lấy dây mây, nhảy xuống vách núi đen, Dụ Phi cũng không chút do dự, huýt sáo, chỉ chốc lát sau một đám hắc y nhân đều chạy lại đây.

Bởi vì Cẩm thành xây phía trên đỉnh núi, bốn phía đều là huyền nhai, thời điểm Hạng Quân Vãn ở tại phủ tướng quân, đã ở vách núi đen tập luyện quá nhiều cho nên lần này nhảy xuống, nhìn như mạo hiểm, kỳ thật nàng đã sớm nắm giữ kỹ xảo lợi dụng mỏm đá để leo vách, vừa xuống được mười thước đã bắt lấy dây mây trên huyền nhai. Ngay lúc Hạng Quân Vãn muốn trèo lên trên, nghe thấy không trung truyền đến thanh âm, Dụ Tịnh cư nhiên đuổi theo.

Thực phiền toái! Hạng Quân Vãn cắn môi, chẳng lẽ bọn họ không biết đạo “đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân yêu”? Nàng đều đã thoái nhượng đến nước này, đối phương vẫn là theo đuổi không bỏ, thật sự là khinh người quá đáng!

*Đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân yêu: tìm chỗ, tìm thời điểm mà khoan dung độ lượng.

Hạng Quân Vãn xem xét bốn phía, không có địa phương kín đáo, chỉ có thể dọc theo vách núi đen đi xuống dưới, né tránh Dụ Tịnh truy lùng.

Dụ tịnh đuổi sát Hạng Quân Vãn, càng rơi xuống càng kinh ngạc. Đây là phế vật của phủ tướng quân kia, là tiền Yến vương phi vô năng nhất trong truyền thuyết sao? Cho dù là mọi người trong Hắc Bạch Sát cũng không thể dễ dàng leo lên từ huyền nhai này, hắn đã là hảo thủ trong hảo thủ, còn đuổi không kịp Hạng Quân Vãn, không bắt được nàng.

Theo lý thuyết, một cái cô nương gia không có nội lực không có võ công hẳn phải sợ đến run rẩy, vì sao nàng có thể leo lên tự nhiên, ngay cả hắn đều đuổi theo không kịp? Chẳng lẽ, nàng căn bản là không phải Hạng Quân Vãn, hoặc là, mấy năm nay nàng đều biểu hiện ra giả dối để lừa người? Như vậy, nàng làm như vậy mục đích là cái gì?

Chỉ là vài giây, trong đầu Dụ Tịnh đoán về Hạng Quân Vãn đã có ngàn vạn loại. Những thứ đó, khiến cho Dụ Tịnh càng cảm thấy Hạng Quân Vãn là một nữ tử giảo hoạt, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải bắt trở về.

Hai người di chuyển ở huyền nhai, Dụ Tịnh thân thủ tốt, nhưng Hạng Quân Vãn càng thêm linh hoạt, tuy rằng hai người khoảng cách kém cũng không lớn, nhưng Dụ Tịnh luôn không thể đuổi kịp Hạng Quân Vãn.

Nhìn Dụ Tịnh cắn chặt mình không tha, đôi mắt Hạng Quân Vãn tối sầm lại. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nàng phải giáo huấn người kia một chút!

Cách đáy vực càng ngày càng gần, Hạng Quân Vãn mới nhìn rõ dưới huyền nhai là một đầm nước sâu, bởi vì thác nước trên núi, khiến cho chỗ trũng bị đánh sâu vào thành hố đá, một cái liên tiếp một cái, địa hình cực kỳ kỳ lạ.

Nhìn thấy tảng đá bên thủy đàm, Hạng Quân Vãn nảy ra ý hay, buông dây mây ra, phi thân dừng ở trên tảng đá lớn.

Hạng Quân Vãn chân vừa rơi xuống đất, Dụ Tịnh theo ngay phía sau. “Quận chúa vẫn là nên ngoan ngoãn theo ta trở về đi! Ta không muốn đả thương ngươi, đừng ép ta động thủ!”

Dụ Tịnh từng bước một tới gần, Hạng Quân Vãn phất tay, bột phấn bay ra. Trải qua lần đầu tiên, Dụ Tịnh vội vàng né sang một bên. Theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn là một nữ nhân âm hiểm giả dối, hiện tại trong tay không chừng lại là độc dược.

Đợi trong chốc lát, Dụ Tịnh cũng không cảm giác được khác thường, mới lớn mật đuổi theo.

“Phốc ——” Hạng Quân Vãn lại ném một mảnh bột phấn, Dụ Tịnh lại né tránh. Như thế tới lui bốn năm lần, Dụ Tịnh rốt cục hiểu được, hắn bị Hạng Quân Vãn đùa giỡn, bột phấn này chính là bột mì bình thường, căn bản là không phải độc, hắn lại một lần bị Hạng Quân Vãn đùa bỡn trong tay.

Vừa nghĩ tới chính mình bị thua đi thua lại trong tay một tiểu nha đầu, hỏa trong lòng Dụ Tịnh “xoẹt” một cái bùng lên, ưng trảo trực tiếp chụp vào bả vai Hạng Quân Vãn.

“Ba ——” Không đợi Dụ Tịnh bắt được Hạng Quân Vãn, cả người hắn ngã xuống, thân thể dần dần trở nên cứng ngắc, không thể động đậy.

“Ngươi gạt ta!” Dụ tịnh nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn đang cười khanh khách trước mặt, hận không thể tiến lên một ngụm cắn chết nàng. Nữ nhân lừa đảo này! Hắn biết rõ nàng giảo hoạt như hồ, cư nhiên còn khinh địch. Dụ Tịnh hối hận chính mình lúc trước mềm lòng, mới để cho Hạng Quân Vãn thừa dịp trở mình.

“Anh hùng không hỏi xuất xử, không lừa ngươi làm sao ta thoát thân.” Hạng Quân Vãn đi đến bên Dụ Tịnh, lấy đi chủy thủ trong giầy của hắn, đem áo của hắn xé rách thành từng mảnh, bênh thành thừng, đem Dụ Tịnh trói lại, cuối cùng một cước đem hắn đá vào thủy đàm, chỉ lộ ra đầu ở bên ngoài.

Tuy rằng lúc này đã là ngày mùa hè, nhưng mà nước trong thủy đàm lại là lạnh đến tận xương, khiến cho Dụ Tịnh lạnh thấu tâm.

“Ngươi đừng để bị ta tóm được, nếu không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!” Dụ Tịnh cả người run rẩy, miệng vẫn kiêu ngạo như trước.

“Ngươi bắt được ta? Đợi kiếp sau đi!”

Biết được Dụ Tịnh đang kéo dài thời gian, truy binh đuổi phía sau, Hạng Quân Vãn tùy tay xả một ít cỏ ven thủy đàm nhét vào miệng Dụ Tịnh, sau đó vỗ vỗ tay rời đi, tìm đường ra.

Hai bên đều là núi cao, trên núi còn có truy binh, Hạng Quân Vãn tính dọc theo thủy đàm hướng lên trên chạy. Đi được nửa ngày, sắc trời đã dần dần đen lại, phía trước chỉ có một thủy đàm, không có gì đường ra.

“Nàng khẳng định ở phía trước, tiếp tục đuổi theo!” Ngay lúc Hạng Quân Vãn tính đổi một cái đướng ra, xa xa có thanh âm truyền đến, còn có hơn mười cây đuốc. Bọn họ đuổi theo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện