Chương 3: 3: Bị Chê Già
Tôn Giai Ân vội vàng xua tay lắc đầu, cô được ở ké miễn phí nhà người ta đã là may mắn của cô rồi, không dám đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì đâu!
"Không cần đâu, cha mẹ tôi có gửi tiền lên hằng tháng rồi! với lại tôi không chi tiêu gì nhiều nên không cần nhiều tiền đâu! !
Hà Uy Kiệt gật đầu, nhưng hắn vẫn đứng lên lấy một tấm thẻ tín dụng ở trong túi áo vest ra đưa cho cô!
"Trong đây có khoảng 10 vạn, em muốn tiêu gì thì cứ dùng, mật khẩu là bốn số không! "
Tôn Giai Ân nghe đến 10 vạn liền không tin được vào tai mình, hắn nghĩ cái quái gì trong đầu mà dám đưa cho cô một số tiền lớn như vậy cớ chứ.
Có khi số tiền đó còn đóng đủ cho bốn năm đại học của cô kèm tất cả phí sinh hoạt vẫn còn dư rất nhiều, chả lẽ tên này giàu vậy sao!
"Không cần đâu, tôi nói thật đấy! 10 vạn là quá nhiều so với tôi rồi! tôi nghĩ nếu anh dư tiền thì nên đi làm từ thiện đi! vì nghề của anh nguy hiểm như vậy, sống nay chết mai không lường trước được, dù có chết thật thì nhờ công đức anh vẫn có thể bình an lên thiên đường đấy! có khi may mắn lại được đầu thai sống một cuộc đời giàu có! !"
Hà Uy Kiệt không hiểu Tôn Giai Ân đang nói lảm nhảm cái gì, nhưng đại khái ý của cô chính là bảo hắn nên đi làm từ thiện thì phải!
"Tôi có quỹ từ thiện rồi, mỗi năm đều chi hơn 50 vạn, tôi cũng không thiếu đến mức không cho vợ tôi tiền tiêu vặt đâu! nên em cứ yên tâm cầm lấy đi! "
Tôn Giai Âm vẫn không dám nhận cái thẻ chứa một số tiền khổng lồ đang được đưa đến trước mặt, cô vẫn còn thắc mắc nữa!
"Anh từ từ ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện tiếp được không! ?"
Hà Uy Kiệt ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn vẫn như cũ đẩy cái thẻ tín dụng về phía cô!
"Tôi không có tham lam hay gì đâu, nhưng tôi muốn hỏi là làm cảnh sát nhiều tiền lắm hả! ?"
Hà Uy Kiệt nhướng mày nhìn ánh mắt tò mò của Tôn Giai Ân, nhưng thay vì đồng tình thì hắn lại nhanh chóng lắc đầu!
"Không nhiều, tùy vào việc em đang ở vị trí nào và thành tựu mà em đã cống hiến, ví dụ như vị trí đội trưởng đội đặc nhiệm của tôi sẽ có mức lương dao động vào khoảng 50 đến 100 vạn trên một tháng, còn các thành viên trong đội đặc nhiệm sẽ dao động khoảng 20 đến 50 vạn, tùy vị trí và thành tích như tôi đã nói! "
Tôn Giai Ân tròn mặt kinh ngạc, vậy đối với người lương vào khoảng 100 vạn thì cho cô 10 vạn cũng chỉ là con số lẻ đối với hắn, nhưng hắn nhiều tiền như vậy tại sao không mua đồ ăn vặt cho cô cơ chứ! ?
"Anh nhiều tiền thật đấy, nhưng tại sao lúc nãy anh lại không thanh toán bánh kẹo cho tôi cơ chứ! ?"
"Những thứ đó không giúp được gì cho sức khỏe của em đâu, tốt nhất em nên học cách ăn uống lành mạnh đi, ngày mai tôi sẽ cho người đến dạy em nấu ăn! !"
Tôn Giai Ân lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không chịu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cứng rắn của Hà Uy Kiệt lại khiến cô sợ hãi!
"Em bận lắm, không rảnh để học nấu ăn đâu! !"
Hà Uy Kiệt lấy điện thoại ra xem gì đó, hắn liền đưa ánh mắt nghi ngờ lên nhìn Tôn Giai Ân khiến cô biết tỏng là có chuyện không lành!
"Bà em gửi lịch học của em cho tôi rồi, em chỉ học mỗi thứ năm, thứ sáu và thứ bảy, còn những ngày khác em đều để trống lịch, nên tôi sẽ mời người về dạy em trong những ngày còn lại! dù muốn hay không thì em vẫn phải chịu, vì ai biết được sau này em sẽ có cơ hội nấu ăn cho người mình thích thì sao! ?"
Tôn Giai Ân càng nghe càng ngán ngẫm, cô chẳng vui vẻ gì đáp lại hắn!
"Điên à, tôi không thích nấu ăn cho ai cả, mà ngu gì tôi bỏ anh để đi kết hôn với người khác chứ, chồng tôi giỏi giang nhiều tiền như vậy mà! !"
Hà Uy Kiệt nhịn không được liền nở nụ cười bất ngờ, hắn không nhịn được lại muốn trêu cô thêm một chút nữa!
"Lỡ tôi bỏ em thì sao, như vậy em càng phải học nấu ăn hơn chứ, để sau này có thể tự lo cho mình, chứ em định ăn đồ ngoài cả đời à! ?"
Tôn Giai Ân lập tức đập đũa xuống bàn, lần này cô không đùa cùng hắn nữa!
"Anh thử bỏ tôi xem bà nội có tế sống cả nhà anh lên không, mà tôi cá là anh không bỏ được tôi đâu, vì người già như anh ngoài tôi ra thì chả ai thèm lấy đâu nhé! !"
Hà Uy Kiệt ồ lên một tiếng, thì ra con nhóc trước mặt lúc nào cũng nghĩ hắn già thật rồi, nhưng hắn cảm thấy bản thân còn phong độ lắm cơ mà! ?
"Ý em là tôi nên cảm thấy hạnh phúc khi được cưới một cô vợ trẻ trung xinh đẹp như em à! ? Xin lỗi nếu tôi nói điều này xúc phạn em, nhưng chỉ ở với nhau vài tiếng mà tôi cảm thấy hình như ông trời phái em xuống để tra tấn cuộc đời bình yên của tôi thì phải, tôi nói câu nào là em cãi lại câu đó, mà còn là cãi cố mới chịu! "
Tôn Giai Ân đen mặt liếc nhìn Hà Uy Kiệt đang ra vẻ hả hê, cô liền chốt hạ một câu cuối cùng!
"Anh bắt nạt tôi, tôi méc bà nội cho anh vừa lòng! !".
Bình luận truyện