Chương 3: 3: Vẫn Thanh Âm Ấy
Viện Âm nhạc Quốc gia.
"Nguyệt Dao, sáng nay cậu còn luyện đàn bài hát ấy không?"
"Còn, tớ muốn đàn thêm!"
"Nhưng tớ nghe đã quá hay rồi!"
"Chưa đâu Quỳnh Anh, tớ nghe sư phụ tớ đàn bài này rồi! Phải nói là xuất quỉ nhập thần!"
Cô bạn thân Quỳnh Anh cười ha ha.
"Tớ thấy cậu muốn luyện thành kỹ xảo để bắt mồi thì đúng hơn!"
Nguyệt Dao nở nụ cười tươi như đóa hoa hồng đỏ.
Đáy mắt long lanh như hạt sương mai.
Đến một ngã rẽ.
Quỳnh Anh phải lên Văn phòng khoa có việc.
Nguyệt Dao quay sang nhìn cô bạn.
"Tạm biệt cậu! Thuận buồm xuôi gió nha!"
"Ừ, Cậu cũng vậy! Luyện đàn cho hay nha! Để bắt con rùa vàng cả đời hưởng lạc!"
"Cậu tào lao quá đi! Không nói nữa! Tạm biệt!"
Nguyệt Dao xoay lưng hướng vể dãy phòng luyện đàn của Khoa nhạc truyền thống.
Lòng không khỏi bồi hồi vì lời nói vừa rồi của Quỳnh Anh.
Quả đúng như vậy, cô là đang săn mồi.
Nhưng không phải săn rùa vàng mà là săn chồng!...!Nhầm là săn người yêu!
Tự dạo nghe giọng nói ấm áp kia.
Trong lòng cô không ngừng thầm ước: Được một lần gặp lại anh!
Để cô nói với anh tiếng cảm ơn.
Để nghe anh nói thêm vài câu nữa.
Và đặc biệt, cô rất tò mò về gương mặt anh.
Cô muốn biết chủ nhân của giọng nói ấm áp ấy có mặt mũi như thế nào?
Cô ngẩng mặt nhìn bầu trời trong vắt sớm mai: Con cầu xin ông, cho con gặp lại anh ấy! Một chút thôi cũng được a!
Hôm nay trời trong, gió mát.
Ông trời đang đưa vợ đi dạo.
Lời nguyện ước vừa rồi của cô đã bay vào tai họ.
Nhân gian rộng lớn.
Con người nhỏ bé trong cõi tạm.
Được rồi ta sẽ giúp con: xích tim hắn vào tim con!
Men theo con đường lát đá.
Hai bên là những thảm cỏ xanh mướt.
Phòng luyện đàn tranh thấp thoáng sau những cây me già.
Trong không gian xanh mướt.
Tiếng đàn tranh réo rắt vọng vào hư vô.
Mây quên trôi, gió quên thổi để giấc mơ ngắn có thể hình dung trọn vẹn.
"Và gió theo em đi về con đường
Và nắng theo em bên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Mùa đã quên đi những lần em buồn..."
Vẫn thanh âm bài hát ấy, bài hát Giấc mơ trưa của nữ nhạc sĩ Giáng Son.
Tiếng đàn tranh thánh thót bay ra ngoài kia.
Hòa vào trong gió.
Vọng vào tai người đàn ông luôn phẳng lặng trong quán cóc bên đường.
Anh dừng nhìn vào đồng hồ định vị.
Ngẩng mặt hướng về phía tiếng đàn vọng ra.
Ánh mắt anh sững sờ vào dòng chữ: Viện Âm nhạc quốc gia
Sự tò mò về chủ nhân của tiếng đàn ấy.
Khiến anh chăm chăm nhìn về phía cổng trường.
Giờ tan trường.
Hàng trăm sinh viên len nhanh qua cánh cổng.
Anh không khó để nhận ra cô.
Cô gái có khuôn mặt như nắng mai.
Gieo vào lòng anh tiếng đàn tranh réo rắt.
Vẫn chiếc váy trắng nhưng kiểu dáng khác đi.
Trên vai vẫn chiếc đàn tranh.
Nụ cười trong veo.
Cô vội lên xe.
Hòa vào đám bạn đi về khoảng xa.
Khi bóng cô dần khuất.
Chỉ còn để lại cho anh vệt trắng đen.
Anh không biết đó là bọc đàn hay tóc cô vương lên màu váy.
Người đã xa.
Tiếng đàn cũng ngưng tự lúc nào.
Bên quán cóc, anh vẫn còn đứng đó.
Ánh mắt sói rơi vào không trung.
Khóa chặt bóng lưng mảnh vào đáy mắt màu hổ phách.
Chiếc điện thoại trong túi chợt có tín hiệu truyền đến.
Anh kéo sụp chiếc mũ đi về phía con hẻm nhỏ.
"Đội trưởng Phạm!"
Trần Hùng trong bộ quần áo bạc màu, vắt vẻo trên chiếc xe ba gác nhảy xuống.
Người vừa đến không lên tiếng.
Im lặng chỉ tay về đống thúng xốp cách đó không xa.
Trần Hùng hiểu ý nói to lên: "Dạ, phí vận chuyển hết chỗ hàng đó là hai trăm nghìn ạ!"
Ánh mắt sắc lạnh dưới vành mũ lưỡi trai đen luôn hướng về một điểm.
Tay anh đưa vào túi lấy ra chiếc ví thanh toán cước vận chuyển hàng.
Trần Hùng nhận tiền.
Mở ra kiểm tra, nhận được dòng lệnh: Cho hàng vào Nhà trẻ!
Anh ta phóng lên xe ba gác.
Hướng về mớ hàng trước mặt.
Nhanh chóng chất lên, di chuyển về vị trí.
Trước cổng nhà trẻ.
Không khó để nhận thấy một bóng người.
Tay hắn ôm lỉnh kỉnh mớ đồ chơi bắt mắt.
Trần Hùng tấp chiếc ba gác sát bên hắn.
Đưa tay rút chiếc khăn cũ mèm lau mớ mồ hôi trên gương mặt tèm lem.
"Hihi chào anh, anh bán đồ chơi à?"
"Kiếm miếng cơm thôi!" Hắn mở miệng, liếc nhìn người trước mặt.
Trần Hùng không khó để nhận ra: hắn đang dò xét, cảnh giác.
Anh mỉm cười nhìn hắn, rút từ trong túi ra bao thuốc lá mời:" Anh làm điếu không?"
"Không, tôi cai thuốc!" Thật ra, không phải hắn cai.
Hắn sợ kéo chiếc khấu trang ra, người trước mặt sẽ nhìn thấy hắn.
"À, anh thật giỏi! Chứ như tôi, vợ đá xuống đất mấy lần vì tội mang hơi thuốc lên giường với nàng!"
Nói xong câu đó anh cười ha ha.
Chợt nghĩ nếu có vợ đá như vậy thì tốt biết bao.
Ít ra anh còn cảm nhận được hơi ấm của một người.
Chà! Lại nghĩ tào lao rồi! Tập trung, tập trung làm nhiệm vụ! Biết đâu hoàn thành nhiệm vụ lần này, ông trời cảm động ban cho anh một cô bạn gái!
"Tôi đưa mớ rau củ quả của nhà hảo tâm tặng cho Nhà trẻ!"
Vừa nói anh vừa bê thùng hàng đi ngang qua mặt anh ta.
Lúc chuẩn bị đi lướt khỏi.
Anh nhanh tay ấn nút chiếc máy ảnh mini gắn trên thùng hàng.
Bình luận truyện