[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 38: Rời đi Sử Lai Khắc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần minh mới vừa nói một thanh âm quen thuộc đột nhiên từ cách đó không xa vang lên, "Cho dù bọn họ là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, nghĩ là ngươi cũng có thể đem bọn họ mang về Hoàng Gia học viện."

Mọi người bình ổn tâm trạng, nhìn lên. Chỉ thấy Đại Sư từ bên ngoài đi đến, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên người Phất Lan Đức.

Tần Minh hỏi dò: "Ngài vừa rồi thuyết, ý tứ là?"

Không đợi đại sư trả lời. Phất Lan Đức đã mặc kệ:"Đại Sư. Ngươi là cố hủy đi tâm huyết của ta có phải không? Những đứa nhỏ này là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện. Bây giờ vậy, sau này cũng vậy. Chẳng lẽ tại Sử Lai Khắc, chúng ta không có thể dạy dỗ tốt bọn họ sao?"

Đại Sư, Phất Lan Đức, Tần Minh, Triệu Vô Cực... mỗi người anh một câu tôi một câu, trọng tâm vẫn chính là giằng co đem sử lai khắc Bát Quái tới Hoàng Gia học viên. Huyết Tử vẫn ngồi gặm cái đùi gà, đối với cô học ở đâu cũng được chỉ cần có đồ ăn là được, và quan trọng nhất là phải có Loli.

Sớm hôm sau, mọi người tính tiền rời khỏi tửu điếm. Kết thúc một tháng của của đợt huấn luyện thứ hai.

Có lẽ, thân thể nhóm Bát Quái tại đợt huấn luyện này không như trước bị đẩy đến cực hạn, nhưng tinh thần hao tổn, làm bọn họ không khỏi có chút oể oải.

Mỗi ngày đối mặt với các dạng đối thủ khác nhau. Mỗi ngày điều vì thắng lợi mà chiến thắng cường địch. Chẳng những đối kháng, còn cùng đồng bọn phối hợp, đối thủ vũ hồn cũng hoàn toàn bất đồng nên cần những đối sách khác nhau, bổ sung kinh nghiệm thực chiến kịp lúc, làm cho bọn Bát Quái thấy được hiệu quả của đợt huấn luyện trước.

Đại Sư tại đợt huấn luyện này, ngoài việc tăng thêm kinh nghiệm thực chiến, mục đích còn muốn nhóm Sử Lai Bát Quái biết điều tiết thể lực.

Trở lại cái thôn nhỏ quen thuộc kia, mặc dù nơi này không có phồn hoa như Thất Thành, nhưng cảm giác là rất thân thiết. Sử Lai Khắc học viện trong lòng Bát Quái đã như là nhà.

Ai về kí túc xá ấy, chỉ có Huyết Tử là chạy tới một khu rừng trúc nhỏ ngồi thuyền đả thông kinh mạch.

• Nhậm Mạch có thuộc tính công kích, bỏ qua miễn ngự chiêu, tăng sát thương của tất cả vũ khí và chiêu thức.

• Đốc Mạch có thuộc tính bạo phát, tăng giảm thời gian chiêu thức, tăng sát thương bạo kích và phá vỡ bá thể.

• Xung Mạch có thuộc tính kháng bạo cùng hiệu quả hồi máu, hồi mana, tăng miễn giảm sát thương vũ khí.

• Duy Dương Mạch có thuộc tính miễn giảm sát thương vũ khí và chiêu thức, kháng bạo cùng với các thuộc tính phòng ngự khác.



[Chân khí không đủ không thể tiếp tục tu luyện kinh mạch]

"Muốn mạnh hơn ta có thể giúp ngươi, cần gì cưỡng ép mình khai thông từng đoạn kinh mạch như vậy" Tiếng nói của Phượng Hoàng vọng ra từ tinh thần hải.

"Vậy thì nhờ ngươi! (¬‿¬) "

"Nhờ người khác mà sao cái mặt khó ưa vậy hong biết"

Thời gian một ngày qua đi, trong chú tạo gian chỉ có tiếng gõ đập vẫn vang lên càng lúc càng thêm dày đặc. Nhưng trong rừng trúc là một khoảng tĩnh lặng, Huyết Tử vẫn ngồi đó nhưng cơ thể nàng lại phát một luồng sáng màu đỏ sau đó lại chuyển sang xanh dương, hai màu cứ thế đổi qua đổi lại.

Trong khoảng thời gian này cho dù có khi đến căn tin ăn cơm Huyết Tử cùng Đường Tam vẫn luôn trầm mặc ít nói. Thủy chung vẫn một loại trạng thái cảm giác như mơ hồ. Tiểu Vũ lo lắng không thôi, một người thì lao đầu vào tu luyện, một người thì chế tạo vũ khí quên cả ăn uống. Đường Tam thì nàng không lo lắm nhưng Huyết Tử đến đêm cũng không ngủ thậm chí khi đến căn tin nàng còn thấy trên tay Tử nhi đầy vết bầm tím, bảo nàng làm sao không lo cho được.

Ngày qua ngày, bây giờ cũng hơn một tháng, Huyết Tử nhìn qua đã cao thêm một chút linh khí dần dần tràn đầy trong mắt.

"Bốn mươi chín ngày, suốt bốn mươi chín ngày cuối cùng ta đã thành công." Chậm rãi mở bàn tay ra, một ngọn lửa bốc cháy trôi nổi trên bàn tay nàng.

"Thấy chưa! Nghe ta thì kỳ tích chắc chắn sẽ xuất hiện" Phượng Hoàng giọng nói đầy tự hào nói.

Huyết Tử chỉ cười không nói, dựa theo Huyết Tử tự mình phỏng chừng, bốn mươi chín ngày này, cô gần như điên cuồng si mê tu luyện đã thành thói quen vậy mà làm cho hồn lực của cô tiến bộ lên không ít, thanh EXP đã tới hơn một nửa không bao lâu liền có thể lên 34 cấp.

Lúc Huyết Tử đi vào căn tin cô bỗng cảm thấy kinh ngạc chính là mọi người đã bắt đầu ăn điểm tâm. Kỳ thật cũng không phải hôm nay tất cả mới dậy sớm như vậy để đi ăn chỉ bởi vì cô mấy ngày nay vẫn bận về việc tu luyện nên căn bản không chú ý đến việc này. Đúng lúc Đường Tam cũng vừa đến, hai người nhìn nhau đồng thời đều nở nụ cười.

"Chúng ta xem người Fe và người bền bỉ đến. Uy, Thiết Nhân hôm nay như thế nào lại sạch sẽ vậy?" Người nói chuyện chính là Đới Mộc Bạch. Mặt cười cười nhìn Đường Tam.

Lúc hai người họ còn đang lao đầu điên cuồng vào việc của mình, bọn họ được Đại sư huấn luyện không ít. Trong lúc hồn vũ của Tiểu Vũ tăng lên ba mươi hai cấp, những người khác cũng đều tăng lên không ít. Giờ đây, Sử Lai Khắc Bát quái cấp bậc hồn lực chia thành:

Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch ba mươi tám cấp tam hoàn chiến hồn tôn

Hương Tràng Chuyên Mại Áo Tư Tạp ba mươi mốt cấp tam hoàn khí hồn tôn

Thiên Thủ Tu La Đường Tam ba mươi ba cấp tam hoàn chiến hồn tôn

Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến hồn đại sư.

Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ ba mươi hai cấp tam hoàn chiến hồn tôn.

Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh Vinh hai mươi bảy cấp nhị hoàn khí hồn đại sư.

U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến hồn đại sư.

Bích Hải Triều Sinh Hạ Huyết Tử ba mươi ba cấp nhị hoàn chiến hồn tôn

Đường Tam mỉm cười, nói: "Vật lộn xong rồi, tự nhiên phải đi ra. Tính toán thời gian khoảng cách chúng ta đi Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không còn mấy ngày nữa."

Trữ Vinh Vinh tò mò hỏi: "Tam ca, lần này ngươi lại làm ra đồ vật tốt gì? Cho mọi người chúng ta xem."

Đường Tam nói: "Kỳ thật thời gian này ta chế tạo cũng không nhiều bởi vì tương đối phiền toái. Trừ vài món ám khí ra ta còn cấp cho mọi người một vật tương đối thực dụng."

"Chúng ta cũng có phần?" Trữ Vinh Vinh nghe được vẻ mặt nhất thời mừng rỡ. Những người khác trong Sử Lai Khắc Bát Quái cũng không khỏi lộ vẻ mặt tươi cười.

Mã Hông Tuấn cười hắc hắc, nói: "Tam ca thật tốt, còn có chút mưa móc công bằng. Nhanh, lấy ra nữa cho chúng ta cùng xem."

Tiểu Vũ trừng mắt liếc Hồng Tuấn: "Cái gì mà nói mưa móc công bằng? khó nghe chết đi được. Tiểu Tam còn chưa có ăn gì đâu, để cho hắn ăn trước đi rồi nói. Tử nhi, ngươi mau ăn cái đùi gà này đi, phải ăn nhiều vào cái này.... cái này..... cái này nữa. Nhìn ngươi đã gầy đi không ít, mau ăn đi"

Trữ Vinh Vinh cười nói; " Tiểu Vũ là đang đau lòng cho Tử nhi a!"

Tiểu Vũ le lưỡi, một bên cầm món điểm tâm đưa tới trước mặt Huyết Tử. Cầm lấy phần ăn của mình, cô không chút khác khí đem vài hơi chén sạch đống thức trên bàn.

Ăn xong tám người đi tới thao trường của học viện. Trong thao trường trống rỗng, ánh sáng chiếu khắp thao trường. Lúc này mới đầu mùa hè. Sử Lai Khắc học viện là nơi chính giữa đại lục. Cho dù mới sáng sớm nhưng đã rất ấm áp.

"Tiểu Tam, nhanh cầm ra đi, đến tột cùng là vật gì vậy?" Trữ Vinh Vinh có chút vội vàng nói.

Đường Tam mỉm cười tay phải tại nhị thập tứ kiều nguyệt dạ vung nhẹ, đưa tay ra một vật gì đó hình dáng có chút đặc thù.

Đó là một vật hoàn toàn bằng kim chúc chế tạo mà thành. Toàn thân hiện ra màu bạc. Nhìn qua cùng tụ tiễn có chút tương tự, nhưng chủ yếu so với tụ tiễn còn lớn hơn một chút, cũng càng dày hơn một chút.

Huyết Tử bất giác thốt lên " Phi Thiên Thần Trảo. "

Sử lai khắc đồng loạt quay sang nhin cô, Huyết Tử nói tiếp " Phi Thiên Thần Trảo là do dùng vài loại kim chúc dung hợp một chỗ, trăm tôi ngàn luyện để chế tạo ra. Trên thân cực kỳ cứng rắn có thể xuyên kim thấu thạch. Kim chúc trảo này chính là tại lúc mấu chốt bộ móng vuốt sẽ mở ra ngay sau đó. Chỉ cần hơi động chạm sẽ khởi động đến bộ phận bên trong do bánh răng cùng lò xo sau đó kim chúc trảo sẽ rất nhanh chóng thu vào trong."

Huyết Tử vừa nói xong Đường Tam tiến đến hòn đá, chỉ nghe "ba" một tiếng, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn kỹ lại tảng đá đã bị kim chúc trảo đâm thủng tựa như đâm vào đậu hủ bình thường. Dễ dàng tiến vào bên trong nham thạch chìm mất hết không còn một nửa.

Đường Tam giải thích: "Phương Pháp sử dụng kim chúc trảo này có năm loại thao tác nắm bắt mục tiêu. Thứ nhất. Tay cầm kim chúc hoàn toản quyền ngón tay trỏ duỗi thẳng vậy kim chúc trảo sẽ văng ra rồi trở lại khôi phục bộ dáng. Thứ hai, nếu duỗi ngón tay giữa ra, kim chúc trảo sẽ toàn lực đâm vào, lực lượng thật lớn ước chừng có thể đâm vào tấm thép khoảng một thốn. Về mặt khác ba loại phương pháp chủ yếu phối hợp nó có tác dụng khác."

Vừa nói ngón trỏ của hắn duỗi ra, "phốc" một chút bụi khói bốc lên, hòn đá bình thường cứ như thế bị chộp nát.

Chứng kiến một màn này, Sử Lai Khắc không khỏi nuốt nước miếng trong cổ họng. Bọn họ thật sự không thể nghĩ Đường Tam thật sự làm ra cương trảo này. Mà điều đáng chú ý là vì sao Huyết Tử biết nó.

Đái Mộc Bạch trong lòng vừa động nói: "Cương trảo này còn có tác dụng gì nữa? Nếu chỉ như vậy không bằng hổ trảo của ta. Đừng nói dùng trảo phá đá, hồn lực của ta bây giờ cũng có thể, tựa hồ như vậy còn không bằng hổ trảo này."

Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên là không chỉ có chút tác dụng như vậy, sở dĩ gọi là Phi Thiên Thần Trảo, tác dụng tối quan trọng của nó chính là hỗ trợ chúng ta. Mặc dù không chính thức phi nhưng cũng là một kiện công cụ rất có tác dụng. Các ngươi hãy nhìn loại hiệu quả thứ ba."

Vừa nói Đường Tam một lần nữa đem cương trảo văng ra, sau đó ngắm đến cái cây đại thụ cách chừng hai mươi thước, giơ cánh tay lên, ngón cái duỗi mạnh. Chỉ nghe sưu một tiếng, vòng đai phụ bảo vệ trên cánh tay theo cương trảo như tia chớp bắn ra. Theo ánh mặt trời chiếu xuống rồi lóe lên đạo ánh sáng chói mắt bay ra ngoài. Phốc, sau một thoáng đã trực tiếp bắt chặt vào trong cây cổ thụ.

Mọi người đều thấy rõ ràng, tại phía sau cương trảo có một sợi dây dài và thô. Ngay sau đó ngón tay vô danh của Đường Tam duỗi ra, mũi chân điểm nhẹ, thân thể theo một đường dây kéo nhẹ nhàng bay lên. Trong chớp mắt đã tới nơi cây đại thụ. Chỉ bằng Phi Thiên Thần Trảo đã lôi kéo cả người lên ngay cành cây.

Ngón trỏ lại động, cương trảo buông ra, Đường Tam lại rơi xuống trước mặt mọi người. Hắn nhìn Huyết Tử, nàng liền mở miệng nói:

"Tại những nơi có địa hình đặc thù, cương trảo sẽ phát huy tác dụng rất tốt. Đồng thời nó cũng dùng để bắt người. Chiều dài dây kéo khoảng ba mươi thước, có thể mang theo ba trăm cân nặng. Chúng ta đều không tới ba trăm cân có thể dùng nó để đưa tới một nơi có độ cao nhất định."

Mã Hông Tuấn thì thào nói: _ "Đây đúng là công cụ trèo tường leo cây, khoét vách phá khóa a." _

Đường Tam tức giận nói:" Cái gì mà khoét vách phá khóa. Mập Mạp, ngươi phải tự mình chú ý thể trọng của mình. Nếu ngày nào đó vượt quá ba trăm cân, nó đối với ngươi tự nhiên sẽ không còn tác dụng. Còn nữa mọi người có thể cùng kết hợp nó cùng với tụ tiễn. Mộc Bạch, ngươi khi dùng vũ hồn lực thân thể có chút biến hóa cho nên phi thiên thần trảo của ngươi ta liên tiếp xử lý gia tăng thêm lò xo, vì vậy ngươi sẽ không phải vì cơ thể bành trướng mà phá hỏng được nó."

Trừ Đường Tam ra, Sử Lai Khắc lục quái còn lại đều rất ăn ý với nhau, cùng động tác như nhau là vươn ra tay phải về phía Đường Tam.

Đường Tam lấy ra bảy cái Phi Thiên Thần Trảo giao cho bọn hắn. Bởi vì bọn họ mỗi người tuổi đều còn nhỏ, vì tránh cho tuổi lớn lên mà cánh tay cũng theo đo lớn hơn, nên hắn đặt trong Phi Thiên Thần Trảo vài vị trí có dây trói cùng lò xo để kết nối.

Một bên đeo lên Phi Thiên Thần Trảo, Đới Mộc Bạch nói: "Tiểu Tam, Huyết Tử, thật sự không biết não của ngươi làm bằng cái gì mà đồ vật như vậy cũng có thể nghĩ ra."

Đường Tam và Huyết Tử nhìn nhau lắc đầu cười trừ, cô nói" Ở nơi ta sống cũng có rất nhiều có đầu óc như vậy"

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong hai tháng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục đã kết thúc. Sử Lai Khắc học viện đã được Phất Lan Đức mua xuống, cũng không có gì đáng giá, các vị đại sư cũng không có phản đối gì. Mắt thấy thời gian ước định sắp tới mọi người đều thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường đi thiên đấu hoàng gia học viện.

Này thiên, phong cùng nhật lệ, ngàn dặm không mây.

Đứng trước cửa học viện. Phất Lan Đức nhìn qua có chút tả tơi. Nhìn tấm biển Sử Lai Khắc học viện trong lòng có chút cảm xúc ngổn ngang.

Triệu Vô Cực ôm bả vai Phất Lan Đức nói: "Đi thôi, đừng nhìn nữa. Cũng không phải không thể trở về. Cùng lắm thì sau này ta và ngươi trở lại dưỡng lão là được."

Phất Lan Đức trừng mắt liếc hắn: "Ta rất già rồi sao?"

Triệu vô cực cười nói: "Không già, chỉ có năm mươi tuổi thôi, cũng không tính là già. Bất quá chúng ta không tính toán đến các bông hoa đẹp quý hiếm, đến cả kết hôn cũng không có."

Phất Lan Đức hừ một tiếng nói: "Đó là ngươi con mắt rất cao, các nữ hồn sư nào chẳng là hoa đẹp. Không biết nữ hồn sư nào mới được ngươi để ý đến?"

"Vậy còn ngươi? Con mắt nhìn không cao sao? Như thế nào lại không có lão bà?" Triệu Vô Cực có chút không phục nói.

"Ta? Ta…" Phất Lan Đức một thoáng sửng sốt, không nói ra lời. Khi hắn nhìn về phía đại sư thì phát hiện đại sư cũng nhìn hắn, hai người thoáng chút khổ sở không nói ra lời, chỉ biết lắc đầu không thôi.

"Xuất phát thôi" Phất Lan Đức thu lại tâm tình ra lệnh xuất phát. Hơn mười người cùng bước ra đường rời khỏi Sử Lai Khắc học viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện