Chương 9: Ngôi Nhà Trên Núi Sagiri
P/s: Đừng bắt lỗi chính tả, rất yêu :333
...
Một cỗ hàn ý không tên bỗng dưng nổi khắp người.
Kazuha hơi trừng mắt, đầu óc trì độn một mảnh, thật sự không hiểu chuyện gì.
Luồng hắc khí xung quanh vòng tay bất chợt dày đặc, cô ngờ nghệt, mặc kệ nỗi đau như kim chích tra tấn, nhất thời cứng miệng trân trân nhìn đám hắc khí tụ lại, tạo thành một con chó sói đen kịt.
Kazuha lấy lại tinh thần, trầm mặc rút Nhật Luân kiếm từ trong bao, hướng thẳng về phía nó.
-- Đừng sợ.
Hắc Lang to lớn liếc mắt nhìn cô, thức hải bỗng vang lên tiếng nói.
Kazuha:"..."
Không sợ thì không phải người đâu, cảm ơn.
Dù trong lòng thầm phán một câu như vậy, thế nhưng cuối cùng cô vẫn buông kiếm xuống, nhàn nhạt mở miệng:" Ngươi là thứ gì?"
-- Linh thú của vòng bạc.
Đồng tử màu lục nhạt khẽ híp lại, Hắc Lang đường hoàng giải thích.
Kazuha nhướn mày, lạnh nhạt hỏi:" Ngươi chỉ là linh thú, có thể làm được gì?"
-- Tất cả, bao gồm luôn việc giúp người chết sống lại, tuy vẫn là phải xem vào tạo hóa của hắn thế nào.
-- Nhưng ở thế giới này của ngươi, năng lực đó không tồi chứ?
Dù cô không hiểu lắm câu 'thế giới này của ngươi' có nghĩa là gì, thế nhưng cuối cùng vẫn suy ngẫm gật đầu.
Loại sự tình gần như thay đổi đạo trời này, quả thực rất hữu dụng.
Kazuha ngẩng đầu nhìn Hắc Lang, nhấp môi:" Ngươi cứ như vậy mang hình dạng đó đi đi lại lại bên cạnh ta sao?"
-- Không được?
Cô trực tiếp lắc đầu:" Nhiệm vụ của ta đều phải đi đến nơi có người ở, ngươi như này sẽ dọa chết bọn họ."
Hắc Lang to lớn trầm mặc, khói mù xung quanh từ trên người nó dần bốc ra, lan tràn một mảnh đen kịt.
Khối hắc khí đột ngột chui ngược vào trong vòng bạc, thức hải lần nữa vang lên âm thanh.
-- Ta sẽ không thường xuyên xuất hiện, nếu như ngươi muốn tìm đến, có thể niệm dòng chữ được khắc trong lòng, nếu như ta có ở, tuyệt đối sẽ đến.
Kazuha bắt được trọng tâm, truy hỏi:" Cái gì gọi là 'có ở'?"
-- Tuy bình thường ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng cũng không phải là vĩnh viễn, ta cũng phải có chuyện riêng cần giải quyết.
Cô ồ lên một tiếng, âm thầm chấp nhận lời biện bạch hợp lí mười phần này của hắn.
Cũng đúng thôi, là sinh vật có lí trí cùng kí ức, làm sao không có bí mật được?
Kazuha ghi nhớ thật kĩ từng chữ được khắc trên vòng tay, bỗng nhiên hiếu kì hỏi.
-- Hai chữ sau.
Lục Đạo.
Cách đặt tên như vậy, tuy là lần đầu tiên cô nghe thấy, thế nhưng cũng rất xinh đẹp.
Kazuha khóe môi câu lên một nụ cười nhạt, thật không ngờ, hôm nay may mắn đến mức này, vốn dĩ cô chỉ định tùy tiện mua một món trang sức, ai biết được lại gọn gàng vớt lên con cá quý.
À không, còn hơn cả con cá quý ấy chứ.
Kazuha xoa xoa chiếc vòng, đồ án mây vàng lấp lánh tinh tế dường như hơi sáng lên, không ảm đạm giống như lúc trước.
Có lẽ vì do liên kết khế ước, nên nó cảm nhận được niềm vui của cô.
" Quạc quạc, tìm gặp Tanjiro! Tìm gặp Tanjiro!"
" Nhanh lên! Nhanh lên!"
Con quạ không biết từ đâu bay đến, dây thừng quấn trên mỏ có vẻ như đã bị ai tháo ra, kêu in ỏi cả lên.
Kazuha:"..." - Lục Đạo, ta lệnh cho ngươi chém rớt nó.
-- Thứ lỗi, đối với loại đồ vật vô dụng thế này, cảm phiền đừng gọi ta.
Cô âm thầm phỉ báng, vậy mà nói cái gì cũng làm được, chuyện cỏn con này không thể thì làm ăn gì?
Thanh âm lạnh nhạt của Hắc Lang dày đặc sát khí.
-- Thật sự muốn gϊếŧ?
"..."
-- Nó là quạ của Sát Quỷ Đoàn, cô muốn gϊếŧ nó?
"..."
" Không cần..." Kazuha yếu thế.
Giọng nói trong thức hải rốt cuộc vào lúc này ngừng.
" Quạc quạc, tìm gặp Tanjiro! Tìm gặp Tanjiro!"
Tâm trạng vốn dĩ đã có chút buồn bực, nghe đến mấy câu này của nó, cô liền nhức hết cả đầu:" Ta đang đi đây, đừng có kêu nữa!"
Cuối cùng, Kazuha vẫn phải xách theo con quạ lì lợm rời khỏi đường làng nhỏ hẹp, đến tận chân núi Sagiri, nó mới chịu quay đầu về Tổng bộ, để lại mình cô lội lên chân dốc.
Mùi cỏ cây quanh quẩn nơi chóp mũi khiến cho tâm thần Kazuha thư thải dễ chịu hơn không ít, vừa nãy bị con quạ lải nhải cả quãng, tai cô cũng muốn điếc tới nơi, bây giờ nghe thấy tiếng chim ríu rít thật tốt biết bao.
Trong lòng có chút cảm thán, núi Sagiri quả nhiên là một chỗ lý tưởng để lánh đời.
Tới giữa trưa, Kazuha mới bắt gặp bóng dáng của căn nhà trên đỉnh núi, cô tiến tới gần, duỗi tay gõ cửa.
Tiếng bước chân từ tốn sau đó vang lên, người đàn ông mang mặt nạ trừ tà hình thù kì dị mở cửa, dáng vẻ không có quá nhiều ngạc nhiên nhìn cô, Kazuha duỗi tay rút kiếm, để lộ hàng chữ Ác Quỷ Diệt Sát nổi bật.
" Urokodaki-san, con là Hình trụ Sadaharu Kazuha, đến đây thực hiện nhiệm vụ giám sát thay Oyakata-sama."
Urokodaki gật đầu, hiển nhiên đã được nói qua từ trước, ông quay người dẫn đường tiến vào, đến giữa gian nhà, mới vươn tay chỉ vào cánh cửa đóng kín bên trái, khẽ nói:" Nezuko đang ngủ ở kia."
" Hiện tại Tanjiro không có ở nhà, thằng bé đi mua đồ, một lát sau sẽ về."
Urokodaki biết tin Oyakata-sama sẽ cử người đến đây, thế nên mới bạo dạn một lần, cho Tanjiro lặn lội xuống núi, đem củi đổi thức ăn trở về.
Kazuha gật đầu xem như đã hiểu, cô chậm chạp tiến về gian phòng của Nezuko:" Nếu ngài không phiền, con sẽ xem tình trạng qua của em ấy, tận lực giúp đỡ hết sức có thể."
Urokodaki nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng ẩn ẩn cảm giác nhung nhớ quen thuộc.
" Nếu con bé còn sống, chắc cũng cao lớn bằng này rồi..."
Ông rũ mi mắt, nhỏ giọng thủ thỉ.
Kazuha không quá để ý đến trạng thái của Urokodaki, cô sải bước không do dự mở cửa phòng, lẳng lặng nhìn đến thiếu nữ nằm ngủ say sưa bên trong.
Nezuko nhắm mắt, trạng thái an tĩnh không khác mấy so với người bình thường, hơi thở đều đều, tạo nên cảm giác hết sức yên ổn.
Kazuha gác kiếm ngồi xuống, khẽ duỗi tay sờ thử mạch đập của thiếu nữ.
Cô hơi nhíu mày, tinh huyết di chuyển hỗn loạn, giống như cấp tốc chữa trị nội thương cùng ngoại thương, tuy xem Nezuko hiện tại một chút cũng không giống quỷ, thế nhưng nhìn kĩ liền biết, cô nhóc đã không còn là người nữa rồi.
Kazuha trầm mặc, rút kiếm cắt xuống một vệt dài trên cánh tay Nezuko.
Máu tươi men theo lưỡi kiếm chảy xuống, cô vươn tay lấy ra một bình ngọc thạch, đem toàn bộ huyết tinh hứng vào.
Kazuha xong việc liền cẩn thận băng lại vết thương cho Nezuko, cô cầm bình ngọc trong tay giơ lên, thoáng nghĩ.
Rồi sẽ có một ngày, thứ này phát huy tác dụng.
Mấy tháng trước cô có ghé qua phủ đệ của Tamayo, tình trạng của những con quỷ bị nhốt trong hầm dần trở nên ổn định hơn, máu quỷ được điều chế không sai biệt lắm gần một nửa, tạm thời đáp ứng đủ điều kiện của Tamayo mấy ngày gần đây.
Cô thở dài, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền vuốt ve vòng bạc khẽ hỏi:" Ngươi có cách nào biến quỷ trở về làm người, hay đại loại thế không?"
-- Không.
" Chả làm được gì." Kazuha buồn bực lẩm bẩm.
-- ...
-- Hừ, ta biết trong lòng ngươi có nỗi hận thù sâu đậm khó có thể che đậy, trình bày nghe xem một chút, coi ta có thể giúp hay không.
Thanh âm vang lên trong thức hải hơi thấp lại từ tính kì dị, tuy không khiến cô cảm thấy đau đầu, nhưng lực sát thương trong từng chữ lại khiến Kazuha cực kì khó chịu.
Cô trầm mặc, không rõ ý vị đáp:" Rỗi hơi, lo chuyện bao đồng."
Nếu không quá cần thiết, cô sẽ không để lộ điểm yếu của mình cho người khác nhìn thấy.
Dù là đồng minh, hay kẻ thù đi nữa.
Kazuha nhấp môi, đồng tử màu vàng nhạt lướt qua tia sáng mờ mờ, tròng mắt thanh lãnh quỷ dị.
-- Không muốn nói cũng được, nhưng đừng có vì vậy mà trách móc ta không giúp ngươi.
" Biết rồi, không nói nữa."
Cô chậm chạp thỏa hiệp, tay theo thói quen cầm lấy khăn tay trắng tinh đến lau sạch máu còn vương lại trên lưỡi kiếm, Nichirin của cô rất thông minh, nó biết máu quỷ không thể dùng luyện chú chiến đấu nên dù có dính nhiều như nào cũng không thèm hấp thu.
Trừ phi, Kazuha ra lệnh cho nó.
Mà cho dù có thật sự như vậy đi nữa, cô đời nào lại làm chuyện đến chính mình còn thấy ghê tởm?
Tuy không ghét quỷ, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được loài sinh vật đó.
Hận thù không đúng chỗ, lại còn gϊếŧ người vô lý.
Gia tộc Sadaharu muôn đời chưa bao giờ nhiễu sự thế gian, càng không động tới lũ quỷ, sống ẩn trong hang sâu mấy vạn thiên tuế, vậy mà vẫn bị diệt sạch, Kazuha thật không hiểu nổi, gia tộc cô tuy cường đại khó ai sánh được, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm việc quá phận, tại sao lại phải chịu cảnh như này?
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, nắm đấm của cô lại không nhịn được siết chặt.
Kokushibou, nhất định phải trả giá cho những gì hắn gây ra.
" Cạch."
Tiếng cửa mở đột ngột cắt ngang suy nghĩ, Kazuha giật mình xoay người, đồng tử màu hổ phách khẽ nhíu lại, đối diện với thân ảnh của thiếu niên trước mặt.
" Nezuko..."
Liếc mắt nhìn thấy cánh tay đã được băng bó cẩn thận của em gái, Tanjiro lập tức tiến tới, sờ loạn xem xét một hồi.
Sau khi kiểm tra xong, cậu nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không có chỗ khác bị thương.
Biểu hiện quan tâm lo lắng của thiếu niên lọt vào mắt, Kazuha thoáng buông chuôi kiếm, trước mở miệng giải thích:" Tôi là Sadaharu Kazuha, Hình trụ của Sát Quỷ Đoàn, rất xin lỗi vì đã không xin phép mà tự tiện lấy máu của em gái cậu."
Tanjiro vào lúc này mới quay đầu nhìn cô, đôi mắt màu đỏ tía ấm áp hệt thái dương, cười nói:" Không sao, Sadaharu-san đều vì đại cuộc, em không trách chị đâu."
Kazuha hơi ngẩn người trước phản ứng thân thiện quá mức của thiếu niên.
Dù sao đi nữa, cô cũng tổn thương đến em gái cậu ta, nói cho cùng nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy.
Bảo Tanjiro giả vờ?
Cái ánh mắt cảm thông sâu sắc kia thật sự sẽ có người giả ra được sao?
Kazuha lâm vào lúng túng, cho đến khi nhận ra bản thân chưa đáp lời, mới miễn cưỡng nói:"...Thật ra tôi cũng chỉ bằng tuổi cậu, không cần xưng hô là chị."
" A, được." Tanjiro an tĩnh đáp.
Cậu quay người vén chăn lại cẩn thận cho Nezuko, nhàn nhạt nói:" Urokodaki-san sắp chuẩn bị xong đồ ăn rồi, chúng ta cũng nên ra ngoài đi thôi."
Kazuha gật đầu, đem kiếm trả lại vào bao, đứng lên mở cửa chờ đợi.
Tanjiro sắp xếp xong xuôi, cười một cái rồi cùng cô sánh vai đi.
Giữa gian nhà gỗ nhỏ hẹp, Urokodaki thổi lửa treo nồi lớn bên trên, đũa không ngừng đảo qua đảo lại sắp xếp thức ăn.
" Các con ngồi xuống đây, ta lấy bát nữa là được." Ông nói xong liền ngồi dậy đi ra sau bếp, mang tới hai cái bát vừa phải đưa qua.
Kazuha cùng Tanjiro nhanh chóng nhận lấy, hai người lễ phép gập đũa, đối với ông hành lễ rồi bắt đầu ăn.
Nồi lẩu sôi ùng ục, hương thơm tỏa ra khắp nơi khiếm gian nhà ấm áp hơn vài phần, Urokodaki ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt xuyên qua mặt nạ trừ tà, dần dần đỏ lên.
Kazuha để ý thấy bát ông vẫn còn nguyên vẹn, hơi ngập ngừng hỏi:" Không ăn sao ạ?"
Urokodaki chậm chạp lắc đầu:" Ta sẽ ăn sau, các con đừng ngại, cứ tự nhiên."
Tanjiro biết chuyện, từ tốn nói:" Ông ấy không quen ăn trước mặt mọi người, Sadaharu-san không cần phải lo lắng."
" Vậy... được rồi." Kazuha có chút khó xử đáp lời, cô cúi đầu tập trung ăn xong phần của mình.
Mỗi loại nguyên liệu trong nồi đều rất tươi tốt, rau xanh mát mẻ, thịt cá thì ngọt lịm, không hổ là vùng rừng núi thô sơ.
Bao tử của cô chưa từng được thoải mái đến như vậy.
Kazuha ăn nhiều hơn so với mọi ngày, mệt mỏi của mấy hôm trước hoàn toàn tan biến, tựa như vừa mới thoát thai hoán cốt.
Trái lại, Tanjiro bên cạnh bởi vì hằng ngày phải tập luyện quá sức, nên phần ăn của cậu gần như gấp hai lần cô, đồng tử màu đỏ tía có tia sáng nhỏ xẹt qua, nhanh chóng xử lí gọn gàng phần mình.
" Tanjiro, nghe ta." Urokodaki đột nhiên cất lời.
Tanjiro buông đũa, lễ phép hỏi:" Có chuyện gì thưa thầy?"
Ông rũ mắt, nhàn nhạt nói:" Từ hôm nay, ta không còn bí kĩ để dạy con nữa, ngày mai hãy cùng với ta đi đến sau núi, đó là bài học cuối cùng giành cho con."
Tanjiro hơi sững sờ, ngờ nghệch đáp:"...Vâng."
Kazuha ở bên cạnh yên lặng chờ đợi thầy trò hai người nói chuyện xong, sau mới nghiêng đầu hỏi:" Thế thì từ mai tôi sẽ đi cùng với cậu, xem tiến trình luyện tập."
" Vậy..." Tanjirou hơi ngập ngừng.
" Không sao, cùng nhau đi đi." Urokodaki phẩy tay nói.
Thấy ông cũng đã đồng ý, Tanjirou cũng chẳng có lí do gì để từ chối nữa.
...
Buổi tối trời lặng gió, Kazuha lần đầu tiên nằm ở chỗ không phải nhà mình nên có hơi khó ngủ, cô ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, nhàn nhạt nhìn trăng tròn dần khuất sau đám mây.
Tiếng vung kiếm liên tục ngày một rõ ràng hơn, Kazuha nhướn mày, ngồi dậy khoát ngoại bào rồi đi ra ngoài.
Thiếu niên hòa mình vào trong bóng đêm, đồng tử màu đỏ tía ánh lên tia quyết tâm mãnh liệt, kiếm gỗ trong tay có nhịp độ vung xuống, lần sau so với lần trước càng có lực hơn.
Kazuha nép người đứng bên ván cửa, khẽ nói:" Khuya rồi, không ngủ cũng phải để người ta ngủ chứ?"
Tanjirou hơi giật mình nhìn qua, trán cậu lấm tấm mồ hôi, có lẽ đã tập luyện một mình rất lâu.
" Vào trong đi, cứ luyện tập với cường độ cao như vậy không tốt cho cơ thể đâu." Cô nghiêng đầu, tỉ mỉ nhắc nhở.
" ...Thật xin lỗi, có phải tôi làm phiền đến chất lượng giấc ngủ của Sadaharu-san rồi không?"
Cậu gượng gạo xoa đầu:" Nếu vậy thật thì tôi tận lực cách chỗ này xa thêm một chút..."
Kazuha nhíu mày, không vui hỏi:" Giả điếc?"
Tanjirou ngơ người.
Cô trầm mặc, thẳng thắn nhắc lại lần nữa:" Tôi bảo là tập luyện buổi tối không tốt, cậu không nghe sao?"
Tanjirou:" Tôi-"
Kazuha cắt lời:" Hiện tại không nghe cũng phải nghe, đi vào ngủ một giấc, hoặc là sáng mai nằm ở nhà, không cần phải ra ngoài nữa."
Thấy người đối diện còn muốn phản bác gì đó, cô lập tức tung ra sát chiêu:" Tôi là trụ cột được cử đến để giám sát cậu, dù cho Urokodaki-san có ra mặt đi nữa, cũng đừng mơ thay đổi được."
Tanjirou:"..."
Sadaharu-san quá ác độc.
Héo úa thu kiếm, Tanjirou lủi thủi đi theo phía sau cô vào nhà, Kazuha cũng chả có tí tự hào nào sau khi bắt được thêm một đứa liều mạng tập luyện trở về.
Cô cũng đâu phải bảo mẫu, lo sốt vó cho cái đám này thì được gì không biết!
Trả Tanjirou trở về phòng xong, Kazuha thuận tay tịch thu luôn kiếm gỗ, đề phòng cậu lén lút chạy đi âm thầm luyện tập.
Tanjirou vô cùng cảm động vì cô đã lo lắng cho mình, dù hai người cũng chỉ mới qua loa quen biết sáng nay, thế nhưng cậu luôn miệng nói bản thân không sao, một phần là bởi vì quen rồi, phần còn lại là buổi tối sẽ khiến cậu tập trung hơn.
Vậy mà cho dù có nói thế nào đi nữa, Kazuha vẫn chỉ quăng lại một câu: Tôi không trả đâu, ngủ đi.
Tanjirou chính thức đầu hàng.
Đợi cậu rửa sạch mồ hôi rồi đắp xong chăn, cô mới quay về nệm nằm xuống, bầu không gian xung quanh lâm vào yên tĩnh, cách vách truyền đến tiếng thở đều đều của thiếu niên, chắc là Tanjirou cũng đã ngủ say.
Một đêm này, không mộng mị.
...
Nắng sáng ấm áp chiếu vào khung cửa sổ, Kazuha lông mi mơ màng run rẩy, chậm rãi mở mắt.
" Cốc cốc."
Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm không mấy quen thuộc xen vào tai:" Sadaharu-san, chúng ta phải đi thôi."
Cô ngồi dậy, uể oải duỗi người, dùng thanh âm còn mang theo giọng mũi khẽ ừm một tiếng.
Âm thanh tuy nhẹ nhưng Tanjirou nghe thấy được, cậu cúi thấp đầu, đá đá chân chờ đợi.
Tầm nửa tiếng sau, Kazuha thay xong y phục bước tới mở cửa, thấy thiếu niên đứng trước mặt điệu bộ não nề, cô nhướn mày hỏi:" Sao đấy?"
" Kiếm... có thể trả lại cho tôi được không?" Tanjirou ngập ngừng.
Kazuha tức cười:" Cậu dùng kiếm gỗ tới mức nghiện rồi à?"
Cô xoa xoa bàn tay, nhàn nhạt nói:" Hôm nay Urokodaki-san chắc chắn sẽ cho cậu dùng kiếm thật, lấy nó ra làm gì nữa chứ. "
" A?" Tanjirou khựng người, khuôn mặt cậu tràn đầy ngạc nhiên:" Thật vậy sao?"
" Ừ." Kazuha thoải mái đáp.
Urokodaki mặc xong lớp áo Jinbei cuối cùng liền bước ra ngoài, thông báo:" Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi, tránh trễ nãi thời gian."
Tanjirou gật đầu:" Vâng, thưa thầy."
Kazuha đứng bên cạnh ngáp nhỏ một tiếng, sau đó cùng hai người rời khỏi nhà.
Trong rừng núi sâu thẳm, bài luyện tập cuối cùng của Urokodaki rốt cuộc là thứ gì?
...
Thật ra Kazuha cũng chỉ lớn hơn Muichirou một năm, cho nên chuyện bằng tuổi với Tanjirou là thật nhá =))))
Mấy cô nhớ like và comment cho tôi đi nè hiuhiu ToT
Bình luận truyện