Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
Chương 17
Vưu Khả Ý gần như nổi điên tìm tất cả quán rượu trên đường, đầu óc trống rỗng, chỉ có trái
tim sắp nhảy ra lồng ngực tố cáo với thiên hạ cô có bao nhiêu nóng lòng
như lửa đốt.
Cô xông vào từng nơi, giống như con ruồi điên khùng bay tán loạn khắp nơi, gặp người liền hỏi: "Cô có từng thấy một nữ sinh mặc áo khoác ngoài màu xanh dương hay không? Đầu không khác tôi lắm, tóc ngắn. . . . . ."
Tất cả câu trả lời đều là: "Không có."
Mà cho đến khi thất hồn lạc phách chạy đến quán rượu thứ năm, cô mới rốt cuộc tìm về chút lý trí cơ bản —— cô phát hiện mình lqd thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi cho Lục Đồng.
Cô sợ muốn chết, sợ bởi vì chính mình quá không cẩn thận, khiến Lục Đồng bị người đàn ông xa lạ bắt cóc rồi, sợ đến mức ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi, cũng quên mất chuyện còn có cảnh sát.
Mà sau khi điện thoại kết nối, cô nghe một người đàn ông xa lạ ở đầu kia nói: "Alo."
"Anh là ai? Lục Đồng ở nơi nào?" Lòng của cô níu rất chặt, có chút dự cảm không tốt đã nổi lên trong lòng.
Người nọ dừng một chút, âm thanh trầm thấp mà chững chạc, "Vưu tiểu thư, xin chào, tôi là Phùng Ngạn Đình."
. . . . . .
Trong đêm tối yên tĩnh, cuối cùng trái tim bị sức hút của trái đất nắm trong tay lần nữa, trở lại trong lồng ngực. Vưu Khả Ý giật mình, trong một đêm giá rét mình lại ra mồ hôi toàn thân, mồ hôi làm quấn áo lqd cô dính chặt ở trên người, rất không thoải mái.
Sau khi điện thoại cắt đứt, bầu trời trời còn đang mưa, cô như kẻ ngu đứng ở trên đường, xung quanh cũng đã không còn bóng người.
Giờ khắc này cô mới cảm thấy mệt mỏi, thở ra một hơi, thật dài mệt mỏi chui vào trong buồng điện thoại ven đường, nhắm mắt lại dựa lên kính khôi phục thể lực, thuận tiện tránh mưa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ mưa tí tách dưới đất thành mưa to có lẽ sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, cô đặt cái trán trên kính lạnh lẽo, trong đầu rõ ràng hiện ra buổi tối được Nghiêm Khuynh chứa chấp. Nhưng người kia chỉ là người trong một giấc mộng, mà đêm ấy cũng chỉ là một cảnh mơ dịu dàng không chân thật thôi.
Sẽ không còn lần thứ hai.
Sẽ không còn người che dù đánh vỡ vòng tròn của cô, thả cô tự do.
Lúc cô nhắm mắt thả mình ở nơi này, cô chợt nghe mấy tiếng vang nặng nề, cái trán dính nhau với kính cũng chấn động, một tiếng lqd một tiếng, từng phát từng phát, vô cùng rõ ràng.
Cô cả kinh đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng lên rời khỏi kính, lại nhìn thấy bên ngoài kính bị nước mưa đánh đến mức tan tác lại có một người đang đứng, trong tay là một cái ô cán dài màu đen, yên lặng mà đứng, một cái tay khác khẽ cong lên, đốt ngón tay còn chưa tới kịp giãn ra. . . . . . Hiển nhiên chính là nó vừa gõ nhẹ kính.
Toàn thế giới hình như cũng bị mưa to liên miên không dứt bao trùm, chỉ có anh, chỉ có anh yên lặng đứng ở cùng chỗ nhưng cách một lớp kính với cô, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô.
Anh không cười, cũng không có vẻ mặt dư thừa, Vưu Khả Ý gần như nghi ngờ theo bản năng anh sẽ dời ánh mắt đi ngay sau một khắc. . . . . . Giống như trước.
Vậy mà anh không có.
Anh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn cô, xem như thời gian một thế kỷ dài như vậy.
Vưu Khả Ý từ từ mở cửa kính buồng điện thoại ra, sau đó nhìn thấy anh nhẹ nhàng đưa ô xòe ra tới phía đỉnh đầu cô.
"Không mang ô sao?"
Quen thuộc như thế, dịu dàng, mát lạnh, giống như một câu nói bay tới từ trong mộng cảnh xa xôi.
Vưu Khả Ý nhìn anh, gần như không cách nào liên hệ giữa anh và người đàn ông vừa rồi hút thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi, rõ ràng là cùng một người, cùng khuôn mặt, nhưng mang cho cảm giác của cô lại hoàn toàn khác biệt.
Người ở cửa hàng tiện lợi lạnh lùng lại nguy hiểm, khắp nơi đều lộ rõ khí thế lưu manh cà lơ phất phơ tương xứng với thân phận của anh, vậy mà người che ô hôm nay lại giống như trong ký ức của cô, giống như đến lqd từ ánh mặt trời chiếu rọi, ngôi sao ấm áp dễ chịu, tao nhã lễ độ, trơn bóng như ngọc.
Đến tột cùng ai mới là anh?
Cô nhìn anh, nghe nhịp tim ủ dột trong lồng ngực, sau đó từ từ lắc đầu một cái, "Cám ơn, không cần."
Nếu như khoảnh khắc từ bên cửa sổ chạy ra quán rượu liền bắt gặp anh, có lẽ cô sẽ vui mừng hỏi anh sao lại tới Huyện Dương, định ở lại bao lâu, nhưng xảy ra một màn kia ở cửa hàng tiện lợi, cô đột nhiên ý thức được có lẽ đây là thời điểm tìm về lý trí.
Trước cô đều nghĩ cái gì? Giả vờ chính mình gặp phải đêm dạ hội hóa trang sao? Tuy mặc vỏ bọc côn đồ, nhưng thật ra là hoàng tử có chức trách cứu vớt thiếu nữ lạc đường sao?
Cô cảm thấy buồn cười.
Cô và anh lướt qua nhau, cô đội mưa chạy qua phố, trên ống quần dính vào một đống bùn. Nhưng cô không để ý, đứng chỗ cách xa anh một con đường rồ yên tâm chờ đợi xe taxi, cho đến khi rốt cuộc may mắn gọi được một chiếc xe, sau đó vội vã lên xe.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông kia vẫn lqd giơ ô đứng ở nơi đó, bóng lưng tản ra một loại dịu dàng tốt đẹp lừa đời lấy tiếng.
Anh chỉ là tên côn đồ mà thôi. Cô cũng nên tỉnh táo.
Vưu Khả Ý dời ánh mắt đi, để tài xế lái xe đến khách sạn gần đây, cô định ở một đêm liền rời khỏi Huyện Dương, lúc ấy trở lại thành phố C.
Phùng Ngạn Đình nói rất rõ ở trong điện thoại: "Trước khi gặp Lục Đồng, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ yêu ai đó, cho nên một đoạn hôn nhân hoang đường lại có thể mang chỗ tốt đến cho tôi hình như cũng không quan trọng. Vậy mà tôi gặp cô ấy, những chuyện sớm làm rõ kia cũng nên chìm vào đáy cốc rồi."
Anh khách khí cám ơn Vưu Khả Ý đã làm bạn với Lục Đồng trong mấy ngày qua, cuối cùng nói từng câu từng chữ: "Vưu tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi… tôi cũng hi vọng Lục Đồng sống được hạnh phúc an ổn hơn bất kỳ kẻ nào trên đời. Mà người làm cô ấy hạnh phúc an ổn, chỉ có thể là tôi."
Lời nói của người đàn ông kia chuẩn xác, nói gần nói xa đều mạnh mẽ không cho cự tuyệt. Vưu Khả Ý ngồi ở trên xe taxi nở nụ cười khổ, chợt co dự cảm không biết từ đâu tới, cuối cùng đoạn cảm tình này nhất định sẽ theo như lời anh ta nói. Hạnh phúc an ổn.
Tài xế nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, lqd hỏi cô: "Tiểu thư cô không phải là người địa phương hả?"
Vưu Khả Ý nói không phải
Tài xế lại đắc ý hả hê hỏi cô: "Là tới Huyện Dương của chúng tôi du lịch sao?" Không đợi cô trả lời, anh ta liền bắt đầu giới thiệu các địa điểm phong cảnh Huyện Dương làu làu, chỗ nào không đi không được, chỗ nào không thể bỏ qua, đi đi rất nhiều chỗ, người nghe cũng đau đầu.
Đầu Vưu Khả Ý hỗn loạn, giờ phút này chợt nhớ tới một người khác từng nhiều lần đảm đương làm tài xế của cô.
Người kia luôn yên tĩnh trầm mặc, bóng lưng giống như cây bạch dương cao lớn, không nói nhiều, nhưng chỉ nhìn cũng làm người ta an tâm.
Phi.
Cô lại đuổi người nọ ra khỏi trong đầu rất nhanh, âm thầm chửi mình đúng là điên, tại sao nhớ kỹ một người không nên nhớ thương?
Vưu Khả Ý ơi Vưu Khả Ý, muốn phản nghịch lqd cũng đã qua tuổi phản nghịch rồi, chẳng lẽ lúc này mày lại muốn như học sinh trung học mê luyến những đại ca xã hội đen hay tên côn đồ linh tinh sao? Coi như muốn chọc giận mẹ hoàn toàn, đây tuyệt đối cũng không phải phương pháp tốt nhất.
***
Ngày hôm sau Vưu Khả Ý trở về thành phố C, trước khi đi có nói chuyện điện thoại với Lục Đồng. Lục Đồng nói: "Mấy ngày nữa mình sẽ trở lại, anh ấy nói sẽ xử lý tốt mọi chuyện trong vòng vài ngày này."
Cho dù vẫn là Lục Đồng, nhưng trong giọng nói bây giờ và trước đó vài ngày khác nhau rất lớn. Giờ phút này cô ấy giống như rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, tìm được phương hướng.
Vưu Khả Ý đứng ở trong đội ngũ đợi xe, khóe miệng cong lên bật cười, "Đồng Đồng, chúc cậu hạnh phúc."
Lục Đồng xấu hổ, "Bệnh thần kinh, lqd cậu ở đây diễn phim thần tượng à?"
"Đúng vậy, chẳng qua mình chỉ là vai nữ phụ, dĩ nhiên làm như vậy cũng chỉ vì làm nền cho nữ chính là cậu." Giọng nói của cô nhẹ nhàng nói giỡn.
Tài xế xe buýt ấn còi một cái, thúc giục mọi người lên xe. Vưu Khả Ý nói qua loa mấy câu, rốt cuộc ngồi lên xe đi về.
Ngày sau đó, cô mua sắm lượng lớn đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, trải qua cuộc sống một mình trong căn nhà nhỏ bé, ước chừng một tuần không có ra khỏi cửa.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn cửa sổ đối diện, nhưng rèm cửa sổ bên trong khép chặt, chưa bao giờ mở ra. Vì vậy cô rút ra kết luận: Nghiêm Khuynh còn chưa trở lại.
Buổi tối ngày thứ tư, lúc cô đang xem ti vi thì tùy ý liếc mắt nhìn, lại phát hiện rèm cửa sổ không biết mở ra từ lúc nào. Căn phòng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt, mà Nghiêm Khuynh vẫn như cũ, ngồi ở cạnh đèn đặt dưới đất hút thuốc lá. Cô phát hiện mình có thể dễ dàng nhớ tới chi tiết lúc anh hút thuốc lá, ví dụ như tư thế lấy thuốc lá, tần số hô hấp, cùng với gò má trầm tĩnh bình yên. . . . . . Cô hơi tức giận mình lại có trí nhớ tốt như vậy, hơn nữa còn ở loại sự lqd tình không quan trọng này, dứt khoát xoẹt một cái, đóng lại rèm cửa sổ.
Nhưng trước khi ngủ lại không nhịn được vén một góc màn cửa sổ lên nhìn một cái. . . . . . Nghiêm Khuynh còn hút thuốc lá ở đó.
Nhả ra nhiều khói như vậy, thật sự cho rằng phổi của mình là sắt sao? Cô hơi phiền não, một lát sau lại mắng mình, đây là tật xấu quỷ quái gì vậy, cần phải quan tâm anh giống một thánh mẫu sao?
Hô to một tiếng, cô tức giận khép rèm cửa sổ lại, vừa chui vào trong chăn, sau đó liều mạng duỗi chân giảm cân ở trên giường, hoàn toàn quên mất từng cử động của cô sẽ bị ánh đèn sáng ngời bên trong nhà chiếu lên ở trên rèm sửa sổ, bị người đối diện nhìn không sót một cái gì.
Những ngày qua ba gọi điện thoại mấy lần, khuyên cô về nhà nhận lỗi với mẹ, cô hỏi ba: "Nếu như ngay cả lỗi của mình ở đâu mà con cũng không biết, thì nhận lỗi với mẹ như thế nào?"
Ba nói: "Sao đứa bé này luôn khư khư cố chấp như vậy? Mẹ vì tốt cho con, sao đoàn văn công nơi lại không tốt hơn trung tâm đào tạo gì đó?" Ông thở dài, "Được rồi được rồi, ba cũng vậy không xen tay vào chuyện công việc được, tóm lại mẹ con lớn tuổi rồi, mấy ngày nay thời tiết lạnh, vết thương ở chân của bà ấy lại tái phát, ban đêm vô cùng đau đớn, thường ngủ không yên. Có rảnh rỗi thì con trở về thăm bà ấy đi, Khả Ý."
Vì vậy Vưu Khả Ý lại mềm lòng, không lqd đến mấy ngày liền đi ra ngoài. Lần này cô không nói cho Nghiêm Khuynh, bởi vì cô cảm thấy chuyện kia đã qua một thời gian, từ nay về sau hai người cũng không cần liên lạc nữa.
Thậm chí trước đó cô đến thẩm mỹ viện bên ngoài tiểu khu sửa lông mày, sau đó dùng đồ trang sức trang nhã, lại đi siêu thị chọn mua ít trái cây ngon, sau đó mới lên đường về nhà, trở về nhà mẹ.
Vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này, khi cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe thì một chiếc xe màu đen hơi dừng ở đứng trước trạm. Cô đang kinh ngạc sao chủ xe không tuân theo quy tắc giao thông dừng xe ở nơi này, cửa xe liền rắc rắc một tiếng rồi mở ra.
Hai người đàn ông này đi thẳng về phía cô, ánh mắt đối lập này làm cô ý thức được nguy hiểm, nhưng mà chẳng kịp chờ cô quay đầu chạy đi, liền bị một người kéo cánh tay lại.
"Vưu tiểu thư, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Buồn cười nhất chính là loại lời kịch này xưa nay chỉ có thể nghe từ trong miệng cảnh sát ở phim Hồng Kông lại được nói ra từ trong miệng côn đồ, mà túi ny lon trong tay Vưu Khả Ý cũng chưa cầm chắc, liền bị người đỡ lên xe.
Mấy túi trái cây rơi xuống bịch một tiếng trên mặt đất, mấy quả lăn lông lốc ra ngoài, da bóng loáng tươi đẹp thoáng chốc bịt kín lqd một tầng bụi bậm, không còn dáng vẻ lúc trước nữa.
Vưu Khả Ý muốn hét to, nhưng đôi môi đột nhiên bị một bàn tay người bịt lại. Cô hoảng sợ bị người nhét vào trong xe, đưa tay sờ điện thoại di động theo bản năng.
Hai người đàn ông này ngồi một trái một phải ở hai bên cô, cũng không ngăn cản hành động cô muốn gọi điện thoại.
Một người đàn ông trong đó nói: "Cũng tốt, cô chủ động gọi cho Nghiêm Khuynh bảo anh ta đến cứu cô, tránh cho lãng phí tiền điện thoại của tôi. Anh Phương cũng không dễ nói chuyện giống như anh Nghiêm, còn đuổi theo chi trả tiền điện thoại."
Một người khác nở nụ cười, giọng nói thô sáp khó nghe, giống như bị người thắt cổ họng đang nói chuyện: "Lão Bạch, đừng sợ như vậy, người nguy hiểm là anh Nghiêm bên kia, mày cũng không sợ sau này cô ta trở về xuyên tạc lời nói của chúng ta, rồi truyền tới trong lỗ tai anh Phương rằng chúng ta ăn không hết còn mang về sao?"
Giờ khắc này Vưu Khả Ý mới ý thức được mình ngây thơ thật, thế nhưng cho là chuyện trước đó vài ngày đã qua.
Chuyện còn chưa có bắt đầu thì sao có thể dễ dàng kết thúc đây?
Cô bị người che miệng, mà cái tay kia dần dần di chuyển đến trên cần cổ cô. Chủ nhân cái tay không có ý tốt nhìn cô, "Da thật tốt, đủ non mềm đủ xinh đẹp, khó trách anh Nghiêm cũng không cầm giữ được, cởi mác độc thân vì cô."
Thậm chí người nọ đưa một cái tay khác ra, nhéo trước ngực cô, "Nơi này cũng rất săn——"
Lời còn chưa dứt, một người khác đánh rớt cái tay kia, cau mày mắng câu: "Mày ngu x sao? Mày động được vào cô gái này sao? lqd Nếu như lần này anh Nghiêm không có việc gì, mày chuẩn bị bị anh ta phế đi."
Sắc mặt của lão Bạch thay đổi, ngoài miệng cũng không nhận thua: "Cũng bắt người phụ nữ của anh ta rồi, còn sợ lần này không chỉnh chết anh ta sao? Trừ phi anh ta không cần người phụ nữ này nữa. . . . . . Vậy tuyệt đối không thể nào! Hai tháng này anh ta phái người bảo vệ cô gái này như vậy, người có mắt đều nhìn ra được anh ta khẩn trương thế nào."
"Bớt nói sẽ chết sao?" Người nọ không nhịn được lườm hắn ta một cái, sau đó lại nhìn ngược về phía Vưu Khả Ý, "Gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, nhanh lên một chút!"
Cô xông vào từng nơi, giống như con ruồi điên khùng bay tán loạn khắp nơi, gặp người liền hỏi: "Cô có từng thấy một nữ sinh mặc áo khoác ngoài màu xanh dương hay không? Đầu không khác tôi lắm, tóc ngắn. . . . . ."
Tất cả câu trả lời đều là: "Không có."
Mà cho đến khi thất hồn lạc phách chạy đến quán rượu thứ năm, cô mới rốt cuộc tìm về chút lý trí cơ bản —— cô phát hiện mình lqd thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi cho Lục Đồng.
Cô sợ muốn chết, sợ bởi vì chính mình quá không cẩn thận, khiến Lục Đồng bị người đàn ông xa lạ bắt cóc rồi, sợ đến mức ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi, cũng quên mất chuyện còn có cảnh sát.
Mà sau khi điện thoại kết nối, cô nghe một người đàn ông xa lạ ở đầu kia nói: "Alo."
"Anh là ai? Lục Đồng ở nơi nào?" Lòng của cô níu rất chặt, có chút dự cảm không tốt đã nổi lên trong lòng.
Người nọ dừng một chút, âm thanh trầm thấp mà chững chạc, "Vưu tiểu thư, xin chào, tôi là Phùng Ngạn Đình."
. . . . . .
Trong đêm tối yên tĩnh, cuối cùng trái tim bị sức hút của trái đất nắm trong tay lần nữa, trở lại trong lồng ngực. Vưu Khả Ý giật mình, trong một đêm giá rét mình lại ra mồ hôi toàn thân, mồ hôi làm quấn áo lqd cô dính chặt ở trên người, rất không thoải mái.
Sau khi điện thoại cắt đứt, bầu trời trời còn đang mưa, cô như kẻ ngu đứng ở trên đường, xung quanh cũng đã không còn bóng người.
Giờ khắc này cô mới cảm thấy mệt mỏi, thở ra một hơi, thật dài mệt mỏi chui vào trong buồng điện thoại ven đường, nhắm mắt lại dựa lên kính khôi phục thể lực, thuận tiện tránh mưa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ mưa tí tách dưới đất thành mưa to có lẽ sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, cô đặt cái trán trên kính lạnh lẽo, trong đầu rõ ràng hiện ra buổi tối được Nghiêm Khuynh chứa chấp. Nhưng người kia chỉ là người trong một giấc mộng, mà đêm ấy cũng chỉ là một cảnh mơ dịu dàng không chân thật thôi.
Sẽ không còn lần thứ hai.
Sẽ không còn người che dù đánh vỡ vòng tròn của cô, thả cô tự do.
Lúc cô nhắm mắt thả mình ở nơi này, cô chợt nghe mấy tiếng vang nặng nề, cái trán dính nhau với kính cũng chấn động, một tiếng lqd một tiếng, từng phát từng phát, vô cùng rõ ràng.
Cô cả kinh đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng lên rời khỏi kính, lại nhìn thấy bên ngoài kính bị nước mưa đánh đến mức tan tác lại có một người đang đứng, trong tay là một cái ô cán dài màu đen, yên lặng mà đứng, một cái tay khác khẽ cong lên, đốt ngón tay còn chưa tới kịp giãn ra. . . . . . Hiển nhiên chính là nó vừa gõ nhẹ kính.
Toàn thế giới hình như cũng bị mưa to liên miên không dứt bao trùm, chỉ có anh, chỉ có anh yên lặng đứng ở cùng chỗ nhưng cách một lớp kính với cô, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô.
Anh không cười, cũng không có vẻ mặt dư thừa, Vưu Khả Ý gần như nghi ngờ theo bản năng anh sẽ dời ánh mắt đi ngay sau một khắc. . . . . . Giống như trước.
Vậy mà anh không có.
Anh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn cô, xem như thời gian một thế kỷ dài như vậy.
Vưu Khả Ý từ từ mở cửa kính buồng điện thoại ra, sau đó nhìn thấy anh nhẹ nhàng đưa ô xòe ra tới phía đỉnh đầu cô.
"Không mang ô sao?"
Quen thuộc như thế, dịu dàng, mát lạnh, giống như một câu nói bay tới từ trong mộng cảnh xa xôi.
Vưu Khả Ý nhìn anh, gần như không cách nào liên hệ giữa anh và người đàn ông vừa rồi hút thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi, rõ ràng là cùng một người, cùng khuôn mặt, nhưng mang cho cảm giác của cô lại hoàn toàn khác biệt.
Người ở cửa hàng tiện lợi lạnh lùng lại nguy hiểm, khắp nơi đều lộ rõ khí thế lưu manh cà lơ phất phơ tương xứng với thân phận của anh, vậy mà người che ô hôm nay lại giống như trong ký ức của cô, giống như đến lqd từ ánh mặt trời chiếu rọi, ngôi sao ấm áp dễ chịu, tao nhã lễ độ, trơn bóng như ngọc.
Đến tột cùng ai mới là anh?
Cô nhìn anh, nghe nhịp tim ủ dột trong lồng ngực, sau đó từ từ lắc đầu một cái, "Cám ơn, không cần."
Nếu như khoảnh khắc từ bên cửa sổ chạy ra quán rượu liền bắt gặp anh, có lẽ cô sẽ vui mừng hỏi anh sao lại tới Huyện Dương, định ở lại bao lâu, nhưng xảy ra một màn kia ở cửa hàng tiện lợi, cô đột nhiên ý thức được có lẽ đây là thời điểm tìm về lý trí.
Trước cô đều nghĩ cái gì? Giả vờ chính mình gặp phải đêm dạ hội hóa trang sao? Tuy mặc vỏ bọc côn đồ, nhưng thật ra là hoàng tử có chức trách cứu vớt thiếu nữ lạc đường sao?
Cô cảm thấy buồn cười.
Cô và anh lướt qua nhau, cô đội mưa chạy qua phố, trên ống quần dính vào một đống bùn. Nhưng cô không để ý, đứng chỗ cách xa anh một con đường rồ yên tâm chờ đợi xe taxi, cho đến khi rốt cuộc may mắn gọi được một chiếc xe, sau đó vội vã lên xe.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông kia vẫn lqd giơ ô đứng ở nơi đó, bóng lưng tản ra một loại dịu dàng tốt đẹp lừa đời lấy tiếng.
Anh chỉ là tên côn đồ mà thôi. Cô cũng nên tỉnh táo.
Vưu Khả Ý dời ánh mắt đi, để tài xế lái xe đến khách sạn gần đây, cô định ở một đêm liền rời khỏi Huyện Dương, lúc ấy trở lại thành phố C.
Phùng Ngạn Đình nói rất rõ ở trong điện thoại: "Trước khi gặp Lục Đồng, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ yêu ai đó, cho nên một đoạn hôn nhân hoang đường lại có thể mang chỗ tốt đến cho tôi hình như cũng không quan trọng. Vậy mà tôi gặp cô ấy, những chuyện sớm làm rõ kia cũng nên chìm vào đáy cốc rồi."
Anh khách khí cám ơn Vưu Khả Ý đã làm bạn với Lục Đồng trong mấy ngày qua, cuối cùng nói từng câu từng chữ: "Vưu tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi… tôi cũng hi vọng Lục Đồng sống được hạnh phúc an ổn hơn bất kỳ kẻ nào trên đời. Mà người làm cô ấy hạnh phúc an ổn, chỉ có thể là tôi."
Lời nói của người đàn ông kia chuẩn xác, nói gần nói xa đều mạnh mẽ không cho cự tuyệt. Vưu Khả Ý ngồi ở trên xe taxi nở nụ cười khổ, chợt co dự cảm không biết từ đâu tới, cuối cùng đoạn cảm tình này nhất định sẽ theo như lời anh ta nói. Hạnh phúc an ổn.
Tài xế nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, lqd hỏi cô: "Tiểu thư cô không phải là người địa phương hả?"
Vưu Khả Ý nói không phải
Tài xế lại đắc ý hả hê hỏi cô: "Là tới Huyện Dương của chúng tôi du lịch sao?" Không đợi cô trả lời, anh ta liền bắt đầu giới thiệu các địa điểm phong cảnh Huyện Dương làu làu, chỗ nào không đi không được, chỗ nào không thể bỏ qua, đi đi rất nhiều chỗ, người nghe cũng đau đầu.
Đầu Vưu Khả Ý hỗn loạn, giờ phút này chợt nhớ tới một người khác từng nhiều lần đảm đương làm tài xế của cô.
Người kia luôn yên tĩnh trầm mặc, bóng lưng giống như cây bạch dương cao lớn, không nói nhiều, nhưng chỉ nhìn cũng làm người ta an tâm.
Phi.
Cô lại đuổi người nọ ra khỏi trong đầu rất nhanh, âm thầm chửi mình đúng là điên, tại sao nhớ kỹ một người không nên nhớ thương?
Vưu Khả Ý ơi Vưu Khả Ý, muốn phản nghịch lqd cũng đã qua tuổi phản nghịch rồi, chẳng lẽ lúc này mày lại muốn như học sinh trung học mê luyến những đại ca xã hội đen hay tên côn đồ linh tinh sao? Coi như muốn chọc giận mẹ hoàn toàn, đây tuyệt đối cũng không phải phương pháp tốt nhất.
***
Ngày hôm sau Vưu Khả Ý trở về thành phố C, trước khi đi có nói chuyện điện thoại với Lục Đồng. Lục Đồng nói: "Mấy ngày nữa mình sẽ trở lại, anh ấy nói sẽ xử lý tốt mọi chuyện trong vòng vài ngày này."
Cho dù vẫn là Lục Đồng, nhưng trong giọng nói bây giờ và trước đó vài ngày khác nhau rất lớn. Giờ phút này cô ấy giống như rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, tìm được phương hướng.
Vưu Khả Ý đứng ở trong đội ngũ đợi xe, khóe miệng cong lên bật cười, "Đồng Đồng, chúc cậu hạnh phúc."
Lục Đồng xấu hổ, "Bệnh thần kinh, lqd cậu ở đây diễn phim thần tượng à?"
"Đúng vậy, chẳng qua mình chỉ là vai nữ phụ, dĩ nhiên làm như vậy cũng chỉ vì làm nền cho nữ chính là cậu." Giọng nói của cô nhẹ nhàng nói giỡn.
Tài xế xe buýt ấn còi một cái, thúc giục mọi người lên xe. Vưu Khả Ý nói qua loa mấy câu, rốt cuộc ngồi lên xe đi về.
Ngày sau đó, cô mua sắm lượng lớn đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, trải qua cuộc sống một mình trong căn nhà nhỏ bé, ước chừng một tuần không có ra khỏi cửa.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn cửa sổ đối diện, nhưng rèm cửa sổ bên trong khép chặt, chưa bao giờ mở ra. Vì vậy cô rút ra kết luận: Nghiêm Khuynh còn chưa trở lại.
Buổi tối ngày thứ tư, lúc cô đang xem ti vi thì tùy ý liếc mắt nhìn, lại phát hiện rèm cửa sổ không biết mở ra từ lúc nào. Căn phòng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt, mà Nghiêm Khuynh vẫn như cũ, ngồi ở cạnh đèn đặt dưới đất hút thuốc lá. Cô phát hiện mình có thể dễ dàng nhớ tới chi tiết lúc anh hút thuốc lá, ví dụ như tư thế lấy thuốc lá, tần số hô hấp, cùng với gò má trầm tĩnh bình yên. . . . . . Cô hơi tức giận mình lại có trí nhớ tốt như vậy, hơn nữa còn ở loại sự lqd tình không quan trọng này, dứt khoát xoẹt một cái, đóng lại rèm cửa sổ.
Nhưng trước khi ngủ lại không nhịn được vén một góc màn cửa sổ lên nhìn một cái. . . . . . Nghiêm Khuynh còn hút thuốc lá ở đó.
Nhả ra nhiều khói như vậy, thật sự cho rằng phổi của mình là sắt sao? Cô hơi phiền não, một lát sau lại mắng mình, đây là tật xấu quỷ quái gì vậy, cần phải quan tâm anh giống một thánh mẫu sao?
Hô to một tiếng, cô tức giận khép rèm cửa sổ lại, vừa chui vào trong chăn, sau đó liều mạng duỗi chân giảm cân ở trên giường, hoàn toàn quên mất từng cử động của cô sẽ bị ánh đèn sáng ngời bên trong nhà chiếu lên ở trên rèm sửa sổ, bị người đối diện nhìn không sót một cái gì.
Những ngày qua ba gọi điện thoại mấy lần, khuyên cô về nhà nhận lỗi với mẹ, cô hỏi ba: "Nếu như ngay cả lỗi của mình ở đâu mà con cũng không biết, thì nhận lỗi với mẹ như thế nào?"
Ba nói: "Sao đứa bé này luôn khư khư cố chấp như vậy? Mẹ vì tốt cho con, sao đoàn văn công nơi lại không tốt hơn trung tâm đào tạo gì đó?" Ông thở dài, "Được rồi được rồi, ba cũng vậy không xen tay vào chuyện công việc được, tóm lại mẹ con lớn tuổi rồi, mấy ngày nay thời tiết lạnh, vết thương ở chân của bà ấy lại tái phát, ban đêm vô cùng đau đớn, thường ngủ không yên. Có rảnh rỗi thì con trở về thăm bà ấy đi, Khả Ý."
Vì vậy Vưu Khả Ý lại mềm lòng, không lqd đến mấy ngày liền đi ra ngoài. Lần này cô không nói cho Nghiêm Khuynh, bởi vì cô cảm thấy chuyện kia đã qua một thời gian, từ nay về sau hai người cũng không cần liên lạc nữa.
Thậm chí trước đó cô đến thẩm mỹ viện bên ngoài tiểu khu sửa lông mày, sau đó dùng đồ trang sức trang nhã, lại đi siêu thị chọn mua ít trái cây ngon, sau đó mới lên đường về nhà, trở về nhà mẹ.
Vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này, khi cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe thì một chiếc xe màu đen hơi dừng ở đứng trước trạm. Cô đang kinh ngạc sao chủ xe không tuân theo quy tắc giao thông dừng xe ở nơi này, cửa xe liền rắc rắc một tiếng rồi mở ra.
Hai người đàn ông này đi thẳng về phía cô, ánh mắt đối lập này làm cô ý thức được nguy hiểm, nhưng mà chẳng kịp chờ cô quay đầu chạy đi, liền bị một người kéo cánh tay lại.
"Vưu tiểu thư, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Buồn cười nhất chính là loại lời kịch này xưa nay chỉ có thể nghe từ trong miệng cảnh sát ở phim Hồng Kông lại được nói ra từ trong miệng côn đồ, mà túi ny lon trong tay Vưu Khả Ý cũng chưa cầm chắc, liền bị người đỡ lên xe.
Mấy túi trái cây rơi xuống bịch một tiếng trên mặt đất, mấy quả lăn lông lốc ra ngoài, da bóng loáng tươi đẹp thoáng chốc bịt kín lqd một tầng bụi bậm, không còn dáng vẻ lúc trước nữa.
Vưu Khả Ý muốn hét to, nhưng đôi môi đột nhiên bị một bàn tay người bịt lại. Cô hoảng sợ bị người nhét vào trong xe, đưa tay sờ điện thoại di động theo bản năng.
Hai người đàn ông này ngồi một trái một phải ở hai bên cô, cũng không ngăn cản hành động cô muốn gọi điện thoại.
Một người đàn ông trong đó nói: "Cũng tốt, cô chủ động gọi cho Nghiêm Khuynh bảo anh ta đến cứu cô, tránh cho lãng phí tiền điện thoại của tôi. Anh Phương cũng không dễ nói chuyện giống như anh Nghiêm, còn đuổi theo chi trả tiền điện thoại."
Một người khác nở nụ cười, giọng nói thô sáp khó nghe, giống như bị người thắt cổ họng đang nói chuyện: "Lão Bạch, đừng sợ như vậy, người nguy hiểm là anh Nghiêm bên kia, mày cũng không sợ sau này cô ta trở về xuyên tạc lời nói của chúng ta, rồi truyền tới trong lỗ tai anh Phương rằng chúng ta ăn không hết còn mang về sao?"
Giờ khắc này Vưu Khả Ý mới ý thức được mình ngây thơ thật, thế nhưng cho là chuyện trước đó vài ngày đã qua.
Chuyện còn chưa có bắt đầu thì sao có thể dễ dàng kết thúc đây?
Cô bị người che miệng, mà cái tay kia dần dần di chuyển đến trên cần cổ cô. Chủ nhân cái tay không có ý tốt nhìn cô, "Da thật tốt, đủ non mềm đủ xinh đẹp, khó trách anh Nghiêm cũng không cầm giữ được, cởi mác độc thân vì cô."
Thậm chí người nọ đưa một cái tay khác ra, nhéo trước ngực cô, "Nơi này cũng rất săn——"
Lời còn chưa dứt, một người khác đánh rớt cái tay kia, cau mày mắng câu: "Mày ngu x sao? Mày động được vào cô gái này sao? lqd Nếu như lần này anh Nghiêm không có việc gì, mày chuẩn bị bị anh ta phế đi."
Sắc mặt của lão Bạch thay đổi, ngoài miệng cũng không nhận thua: "Cũng bắt người phụ nữ của anh ta rồi, còn sợ lần này không chỉnh chết anh ta sao? Trừ phi anh ta không cần người phụ nữ này nữa. . . . . . Vậy tuyệt đối không thể nào! Hai tháng này anh ta phái người bảo vệ cô gái này như vậy, người có mắt đều nhìn ra được anh ta khẩn trương thế nào."
"Bớt nói sẽ chết sao?" Người nọ không nhịn được lườm hắn ta một cái, sau đó lại nhìn ngược về phía Vưu Khả Ý, "Gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, nhanh lên một chút!"
Bình luận truyện