Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
Chương 67
Buổi lễ khai trương long trọng của hành lang triển lãm tranh D&E.
Nhân vật nổi tiếng của thành phố C đều tự mình tham dự buổi lễ long trọng này, riêng lẵng hoa đẹp đẽ đắt tiền đã chen lấn cửa và hành lang dài tiến vào đại sảnh cho nước chảy không lọt.
Vưu Khả Ý có chút bận tâm bộ váy đen của mình sẽ quá khoa trương, cũng may sau khi có chút không tự tin bước vào hành lang triển lãm tranh thì cô phát hiện, chỗ nào cũng có những người phụ nữ ăn mặc còn khoa trương diêm dúa lòe loẹt hơn cô, như vậy làm nổi lên, cô nhất định chính là quả phụ đen nhỏ bé đến tầm thường.
Hành lang triển lãm tranh là nhà nghệ thuật mở, ở phương diện tranh sơn dầu và chụp ảnh đều là bậc thầy số một số hai trong nước, vì vậy thiết kế của hành lang triển lãm tranh chủ yếu lấy màu trắng đen phối hợp với thời đại sắt thép làm chủ, rất có hơi thở công nghiệp, đối với kiểu tay mơ như Vưu Khả Ý mà nói, tất cả chi tiết mọi nơi đều cho người ta có một loại cảm giác mới lạ.
Cô chỉ là nghệ sĩ múa, miễn cưỡng chen chúc vào hàng nhân vật nổi tiếng, nhưng cũng không nhận ra những ông chủ công ti và nhà chính trị không ngừng bắt chuyện, cho nên dứt khoát tự mình đi xung quanh một chút, chờ đợi chủ nhân xuất hiện. Trên đường, cô dừng ở trước một thiết kế nhìn qua giống như ống khói to lớn, tò mò quan sát, sau đó nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng.
"Vưu tiểu thư?"
Cô quay đầu lại nhìn, cũng ngạc nhiên kêu lên: "Chương tiên sinh?"
Nhưng ngạc nhiên cũng chỉ trong thời gian khoảnh khắc, cô rất nhanh nghĩ đến Chương Nhuận Chi là giám đốc của một công ty quảng cáo nổi tiếng, xuất hiện ở loại trường hợp này cũng chẳng có gì lạ.
Vưu Khả Ý suy nghĩe đến nơi thế này xã giao đối với rất nhiều người mà nói đều là một cơ hội khó được, ai không muốn biết thêm mấy người có thể giúp đỡ sự nghiệp của mình nào? Cho nên cô chỉ lên tiếng chào, lễ phép trò chuyện với Chương Nhuận Chi một lát, sau đó liền bày tỏ không làm chậm trễ anh ta và người khác nói chuyện với nhau. Cô cầm rượu cốc-tai từ trong khay của nhân viên phục vụ rồi giơ lên, ra hiệu với Chương Nhuận Chi, cằm hất về phía mấy người tây trang giày da cùng nói chuyện với anh ta lúc trước, "Ừ, không làm chậm trễ anh nói chuyện làm ăn nữa, tôi đi xung quanh nhìn một chút là được."
Mà Chương Nhuận Chi lại nghĩ đến Vưu Khả Ý cũng không nhận ra mấy người ở chỗ này, một mình cô đơn chiếc bóng đi xung quanh thì nhất định sẽ có chút lúng túng, vì vậy cười nói với cô theo lễ phép: "Không sao cả, một mình cô cũng không có gì chơi, tôi giới thiệu bạn bè của tôi cho cô."
Vưu Khả Ý khoát tay lia lịa, trên mặt ửng đỏ, sao có thể không biết Chương Nhuận Chi thấy một mình cô quá cô đơn, cho nên mới muốn chăm sóc cô một chút chứ?
Nhưng đối phương thành tâm thành ý muốn mời: "Cô không cần ngượng ngùng, bạn bè tôi là người sáng lập Cung điện nghệ thuật, cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện hát múa này, cô và họ nhất định sẽ có rất nhiều tiếng nói chung."
Anh ta đã nói như vậy, Vưu Khả Ý cười cảm kích, cũng không từ chối, gật đầu một cái rồi cùng đi về phía những người đó với anh ta.
Trường hợp này cũng không hiệu quả và lợi ích như Vưu Khả Ý tưởng tượng, ít nhất cô và bạn bè Chương Nhuận Chi cùng nhau nói chuyện trong gần mười phút, cũng chỉ cảm nhận được sự hài hước của đối phương. Người hiểu điệu múa thật sự cảm thấy hứng thú, liên tục hỏi các vấn đề; người không hiểu điệu múa cũng rất kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khâm phục nhìn cô, gật đầu hỏi thăm.
Người sáng lập Cung điện nghệ thuật là một lão tiên sinh, trước kia ở đội thổi Saxophone trong quân nhạc, sau đó lại từng biểu diễn Piano, Violin ở Cung điện nghệ thuật. Rất khó tưởng tượng một người có thể tinh thông nhiều nhạc cụ cùng lúc như vậy, mà đáng quý nhất chính là ông không hề tự cho là mình siêu phàm, thanh cao kiêu ngạo giống như tất cả mọi người đánh giá về nhà nghệ thuật, ngược lại khiêm tốn hòa khí, nói chuyện vô cùng khôi hài.
Vưu Khả Ý cười lên, bắt đầu cảm thấy rất hưởng thụ niềm vui thú khi nói chuyện với người thông minh.
Sau khi kết thúc nói chuyện, cô cảm kích liếc mắt nhìn Chương Nhuận Chi bên cạnh, chạm cốc với anh ta sau đó nhỏ giọng nói: "Thật sự rất cảm ơn anh."
"Cám ơn tôi cái gì?"
"Bọn họ hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng." Vưu Khả Ý uống một ngụm rượu trong ly rượu, sau đó hơi sững sờ, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra mình vô tình lấy ra một ly rượu mạnh từ trong khay.
Cô cũng không biết cụ thể là rượu gì, tóm lại vị hơi mạnh, cổ họng của cô rất không thoải mái, giống như muốn tức giận, vì vậy ho khan, mặt đỏ tới mang tai mà thả ly rượu trở lại.
"Thế nào vậy?" Chương Nhuận Chi ân cần hỏi, thấy cô vẫn còn không ngừng ho khan, vội gọi phục vụ nói, "Làm phiền anh cầm một ly nước trái cây tới đây."
Một lát sau, anh nhận lấy nước trái cây trong tay người phục vụ, đưa cho Vưu Khả Ý, "Uống chút đi."
Vưu Khả Ý nhận lấy uống từng ngụm từng ngụm, trên đường Chương Nhuận Chi rất săn sóc giúp cô vỗ vỗ lưng, cuối cùng cô cũng cảm thấy giọng nói thoải mái chút ít, lại đành phải lúng túng ngẩng đầu nhìn Chương Nhuận Chi, "Cám ơn."
Chương Nhuận Chi cười ha ha, thu tay lại, "Không cần khách khí như thế, tôi cho rằng chúng ta đã coi như là bạn bè, chút chuyện nhỏ này không cần nói cám ơn."
Đều là sóng gió nhỏ mà thôi, không ngờ rằng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại dấy lên sóng to gió lớn.
Một người đàn ông mặc bộ tây trang đơn giản màu xanh dương theo Vưu Khả Ý bước vào hành lang triển lãm tranh, tầm mắt cũng chưa từng dời đi. Anh cũng không tụ năm tụ ba tụ lại một nhóm trò chuyện với nhau giống như người khác, mà một mình đứng ở trước một bức họa, tay cầm ly rượu từ từ thưởng thức.
Trên người của anh có một loại lành lạnh cũng không tương xứng với quanh mình, cho tới khi có người thấy anh lạ mặt, muốn tới trò chuyện, rồi lại chần chừ vì thoạt nhìn cũng không dễ dàng đến gần anh.
Anh nhìn Vưu Khả Ý mặc bộ váy đen tinh sảo giống như một tinh linh nhẹ nhàng tiến bước vào hành lang triển lãm tranh, trong đôi mắt lấp lánh chứa đầy ánh trăng; anh nhìn cô một thân một mình lưu luyến ở trước những đồ trang trí lịch sự tao nhã kia, tò mò muốn đưa tay sờ một cái, rồi lại ngại vì hoàn cảnh nên nhịn xuống, anh nhìn cô mỉm cười gật đầu, cùng tham gia cuộc trò chuyện với Chương Nhuận Chi, cười thỏa mãn như đứa bé; anh nhìn cô uống ly rượu mạnh rồi ho khan, Chương Nhuận Chi lộ ra vẻ vô cùng ân cần, thậm chí đưa tay vỗ nhè nhẹ ở trên da thịt phần lưng của cô, một cái lại một cái. . . . . .
Ngọn lửa tức giận ghen tỵ điên cuồng thiêu đốt, thiêu đến mức lý trí của anh đều không còn gì.
Anh nắm chặt cái ly trong tay, gần như cảm thấy cái ly thủy tinh yếu ớt cũng sắp bị anh bóp vỡ, lo sợ bất an giùng giằng ở lòng bàn tay của anh.
Giờ khắc này anh mới ý thức được, thật ra thì anh vẫn không chết tâm.
Những ngày qua vẫn tự nói với mình, nếu cô cũng đã để quá khứ hoàn toàn qua đi, thì tại sao anh còn phải nhớ mãi không quên, khổ sở dây dưa đây? Anh không nên đi tìm cô nữa.
Ban đầu ngàn tính vạn tính, tính đến có lẽ mình sẽ không còn gì cả, hoặc là công thành danh toại; tính đến bọn họ có thể nối lại duyên cũ, hoặc là không bao giờ gặp nhau. . . . . . Nhưng tính đến tất cả, cũng không tính đến kết cục như vậy.
Anh công thành danh toại mà muốn trở về nối lại duyên cũ, kết quả cô lại có niềm vui mới, đã sớm cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Nghiêm Khuynh lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm nhận cơn sóng dữ dội trong lòng. Anh là một người không tin số mệnh, nhưng chuyện cho tới bây giờ lại có cái gì có thể tin tưởng?
Lỗi của anh do quá tin tưởng mình.
Bởi vì Vưu Khả Ý chưa quen nhóm người nơi đây, cho nên vẫn ở chung một chỗ với Chương Nhuận Chi, cho đến khi một trong những bạn bè của Chương Nhuận Chiđột nhiên tràn đầy hăng hái đi tới, vỗ vỗ bả vai anh, "Nhuận Chi, giới thiệu cho cậu biết một người!"
Chương Nhuận Chi hỏi: "Ai vậy?"
"Đi theo mình thì cậu sẽ biết!" Người nọ còn thần thần bí bí, nhìn Vưu Khả Ý cũng ở đây, vì vậy lễ phép muốn mời, "Vưu tiểu thư cũng cùng tới đây đi!"
Là một lời mời tầm thường không thu hút như thế, cũng không có sự khác biệt gì với những trường hợp thế này.
Vưu Khả Ý cũng không suy nghĩ nhiều, ở dưới sự khích lệ của Chương Nhuận Chi cũng cùng đi theo qua đó, vậy mà sau khi xuyên qua đám người quần áo lộng lẫy, cô không chút để ý ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn rõ người trước mắt, hoàn toàn cứng ở tại chỗ.
Bạn của Chương Nhuận Chi đầy hăng hái tiến lên giới thiệu: "Vị này là Nghiêm Khuynh, giám đốc bộ phận Marketing ở khu vực Tây Nam của công ty vận chuyển Đường Đạt." Bởi vì có mặt Vưu Khả Ý, lo lắng cô có chút không rõ, cho nên anh ta giải thích rõ ràng một chút, "Đường Đạt là công ty vận chuyển số một số hai trong nước, tình hình mấy năm gần đây vô cùng tốt, rất có sức cạnh tranh trong ngành."
Tiếp đó, anh ta lại xoay đầu giới thiệu hai người bên cạnh mình, "Giám đốc Nghiêm, đây là bạn của tôi Chương Nhuận Chi, hành nghề quảng cáo; vị này là Vưu Khả Ý, bạn bè của Nhuận Chi, nghệ sĩ múa trẻ tuổi rất có tài hoa."
Chương Nhuận Chi mỉm cười vươn tay ra với Nghiêm Khuynh.
Vậy mà Nghiêm Khuynh vẫn không nhúc nhích.
Không khí hơi ngưng trệ.
Vị mặc tây trang màu xanh dương này, nhìn qua lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc đại nhân hoàn toàn không thấy Chương Nhuận Chi, chỉ ngẩng đầu lên từ trong ly rượu đỏ, sau đó nhìn Vưu Khả Ý, tiếp theo tiện tay bỏ ly rượu vào trong khay của phục vụ, anh khẽ mỉm cười, vươn tay ra.
Chỉ có điều cái tay kia vươn ra kia cũng không phải là muốn bắt tay với Chương Nhuận Chi, mà là tư thế tao nhã xuất hiện ở trước mặt Vưu Khả Ý.
Anh nói: "Xin chào, tôi là Nghiêm Khuynh, rất vui được biết cô."
Tiếp đó mới chuyển ánh mắt sang chỗ Chương Nhuận Chi, anh khẽ mỉm cười, nháy mắt mấy cái với người phía sau, dường như hơi trêu ghẹo mà nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Ngụ ý là hi vọng Chương Nhuận Chi không phiền lòng.
Chương Nhuận Chi và người bạn giới thiệu bọn họ biết nhau đều cùng nhau nở nụ cười, trong nháy mắt không khí không hề ngưng trệ nữa, mà là nhẹ nhõm vui vẻ.
Vậy mà Vưu Khả Ý lại không buông lỏng nổi.
Cô chỉ ngây người như phỗng mà đứng tại chỗ, một lần nữa cho là mình đang nằm mơ. Bởi vì nếu như không phải là cô nằm mơ, sao đột nhiên lại cùng người từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng gặp nhau trong loại trường hợp này đây?
Anh vẫn là dáng vẻ kia, thích mặc quần áo màu đậm, thích xử lý sạch sẽ đầu tóc và râu, luôn có chút trầm mặc đứng ở trong đám người, không thích nói chuyện, nhưng dáng người thẳng tắp, bóng lưng cao lớn, cho dù không nói lời nào, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể tự tạo thành một phong cảnh.
Phong cảnh như vậy cũng không có chương nhạc tráng lệ hay bối cảnh long trọng làm nền, lại chỉ bởi vì có sự tồn tại của anh thì trở nên giống như bức họa tươi đẹp đầy ý nghĩa.
Cô nghe thấy huyết dịch của mình dâng lên ào ạt, nghe thấy trái tim của mình đập loạn bịch bịch, nghe thấy vạn vật hồng hoang* dường như đều bất động ở giờ phút này, chỉ còn lại từng động tác nhỏ nhất của anh.
*hồng hoang: thuở khai thiên lập địa
Cô ngẩng đầu nhìn anh, si ngốc ngơ ngác, giống như lúc buổi sáng rời giường còn chưa tỉnh táo lại từ trong giấc mơ của mình.
Sau đó cô nhìn thấy bàn tay kia bày ở trước mặt mình, rốt cuộc ý thức được vừa rồi anh nói những gì.
Anh nói: "Xin chào, tôi là Nghiêm Khuynh, rất vui được biết cô."
Một câu nói, tất cả kích động và sợ hãi trong một phút trước của cô đều tan thành mây khói. Vui mừng khôn xiết và bất an bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng cô, vui chính là bởi được gặp lại, bất an là bởi nên dùng lời mở đầu gì để nói với anh khi gặp lại, nhưng bởi vì một câu nói như vậy, tất cả đều chìm vào đáy cốc.
Kể cả lòng của cô, đều nặng nề chìm vào đáy cốc.
Hình như anh và cô chưa từng có một đoạn quá khứ như vậy, khẽ mỉm cười với cô, xa cách lại tốt đẹp, nói lời lần đầu tiên gặp mặt rất vui vẻ.
Vưu Khả Ý như rơi vào hầm băng, thậm chí ngay cả lễ phép đưa tay ra bắt tay với anh cũng không làm được.
Cô rất cố sức ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, cố gắng muốn nhìn vào trong, tìm ra một chút dấu vết đùa giỡn —— nhưng không có, chẳng có cái gì cả.
Anh nghiêm túc.
Cô đứng tại chỗ chốc lát, cho đến khi Chương Nhuận Chi hơi lo lắng đụng khuỷu tay của cô một cái, "Khả Ý?"
Lúc này cô mới khôi phục ý thức, vội vàng đưa tay ra bắt tay với Nghiêm Khuynh một giây, chỉ một giây, hoặc là một giây cũng chưa tới, cô liền vội vã thu tay về.
"Thật xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, xin phép đi toilet." Cô không để ý tới dáng vẻ của chính mình thất lễ hay đường đột, nhưng cũng không rảnh suy xét nữa, xoay người vội vã rời đi.
"Khả Ý?" Chương Nhuận Chi kêu một tiếng, quay đầu nói tiếng xin lỗi với Nghiêm Khuynh, sau đó liền đuổi theo.
Còn dư lại người bạn kia, vẻ mặt lúng túng xoay đầu lại nhìn Nghiêm Khuynh, ngượng ngùng nói: "Giám đốc Nghiêm——"
Thật ra thì anh ta cũng không biết nên nói chút gì để bày tỏ áy náy, cũng may Nghiêm Khuynh hoàn toàn không có ý định nổi giận với anh ta, chỉ sải bước đuổi theo bước chân của hai người đã rời đi, làm hại anh ta vừa vui sướng vừa mất mác.
Vưu Khả Ý nói mình đi phòng vệ sinh, kết quả lại chạy thẳng ra khỏi hành lang triển lãm tranh. Nghiêm Khuynh sải bước đi ra cửa chính của hành lang triển lãm tranh, còn cách mấy bước thì lại dừng ở tại chỗ.
Cách đó không xa, người đàn ông tây trang giày da nắm chặt hai vai của người phụ nữ quần áo lộng lẫy, ân cần nói gì đó, mà người phụ nữ kia, đầu tiên là lắc đầu, ngay sau đó. . . . . .
Ngay sau đó vùi đầu ở trên bả vai người đàn ông.
Hai chân Nghiêm Khuynh giống như đổ chì, rốt cuộc nửa bước cũng khó dời đi.
Anh không nói một lời đứng ở cửa hành lang triển lãm tranh rải rác hoa tươi, trong cảnh trí nhiều loại hoa nở rộ, ánh nắng mặt trời rực rỡ thì một màn kia càng thêm vui tai vui mắt.
Anh hỏi mình: mày trở về làm gì đây?
Chính mắt thấy một màn này, anh đột nhiên cảm thấy hoang đường lại buồn cười, cười mình mấy năm qua tâm tâm niệm niệm muốn nên người để hoàn thành ước hẹn năm năm, mặc kệ khổ nữa mệt mỏi nữa, anh cũng chưa từng nói thành lời.
Nhưng nữ chính đã thay lòng.
Cô đã sớm không cần cái bến cảng từng là chỗ chỉ để một mình cô dừng lại, mà đang tìm kiếm một bả vai người khác có thể dựa vào trong biển người mênh mông.
Bả vai đó, không phải Nghiêm Khuynh anh.
Nhân vật nổi tiếng của thành phố C đều tự mình tham dự buổi lễ long trọng này, riêng lẵng hoa đẹp đẽ đắt tiền đã chen lấn cửa và hành lang dài tiến vào đại sảnh cho nước chảy không lọt.
Vưu Khả Ý có chút bận tâm bộ váy đen của mình sẽ quá khoa trương, cũng may sau khi có chút không tự tin bước vào hành lang triển lãm tranh thì cô phát hiện, chỗ nào cũng có những người phụ nữ ăn mặc còn khoa trương diêm dúa lòe loẹt hơn cô, như vậy làm nổi lên, cô nhất định chính là quả phụ đen nhỏ bé đến tầm thường.
Hành lang triển lãm tranh là nhà nghệ thuật mở, ở phương diện tranh sơn dầu và chụp ảnh đều là bậc thầy số một số hai trong nước, vì vậy thiết kế của hành lang triển lãm tranh chủ yếu lấy màu trắng đen phối hợp với thời đại sắt thép làm chủ, rất có hơi thở công nghiệp, đối với kiểu tay mơ như Vưu Khả Ý mà nói, tất cả chi tiết mọi nơi đều cho người ta có một loại cảm giác mới lạ.
Cô chỉ là nghệ sĩ múa, miễn cưỡng chen chúc vào hàng nhân vật nổi tiếng, nhưng cũng không nhận ra những ông chủ công ti và nhà chính trị không ngừng bắt chuyện, cho nên dứt khoát tự mình đi xung quanh một chút, chờ đợi chủ nhân xuất hiện. Trên đường, cô dừng ở trước một thiết kế nhìn qua giống như ống khói to lớn, tò mò quan sát, sau đó nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng.
"Vưu tiểu thư?"
Cô quay đầu lại nhìn, cũng ngạc nhiên kêu lên: "Chương tiên sinh?"
Nhưng ngạc nhiên cũng chỉ trong thời gian khoảnh khắc, cô rất nhanh nghĩ đến Chương Nhuận Chi là giám đốc của một công ty quảng cáo nổi tiếng, xuất hiện ở loại trường hợp này cũng chẳng có gì lạ.
Vưu Khả Ý suy nghĩe đến nơi thế này xã giao đối với rất nhiều người mà nói đều là một cơ hội khó được, ai không muốn biết thêm mấy người có thể giúp đỡ sự nghiệp của mình nào? Cho nên cô chỉ lên tiếng chào, lễ phép trò chuyện với Chương Nhuận Chi một lát, sau đó liền bày tỏ không làm chậm trễ anh ta và người khác nói chuyện với nhau. Cô cầm rượu cốc-tai từ trong khay của nhân viên phục vụ rồi giơ lên, ra hiệu với Chương Nhuận Chi, cằm hất về phía mấy người tây trang giày da cùng nói chuyện với anh ta lúc trước, "Ừ, không làm chậm trễ anh nói chuyện làm ăn nữa, tôi đi xung quanh nhìn một chút là được."
Mà Chương Nhuận Chi lại nghĩ đến Vưu Khả Ý cũng không nhận ra mấy người ở chỗ này, một mình cô đơn chiếc bóng đi xung quanh thì nhất định sẽ có chút lúng túng, vì vậy cười nói với cô theo lễ phép: "Không sao cả, một mình cô cũng không có gì chơi, tôi giới thiệu bạn bè của tôi cho cô."
Vưu Khả Ý khoát tay lia lịa, trên mặt ửng đỏ, sao có thể không biết Chương Nhuận Chi thấy một mình cô quá cô đơn, cho nên mới muốn chăm sóc cô một chút chứ?
Nhưng đối phương thành tâm thành ý muốn mời: "Cô không cần ngượng ngùng, bạn bè tôi là người sáng lập Cung điện nghệ thuật, cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện hát múa này, cô và họ nhất định sẽ có rất nhiều tiếng nói chung."
Anh ta đã nói như vậy, Vưu Khả Ý cười cảm kích, cũng không từ chối, gật đầu một cái rồi cùng đi về phía những người đó với anh ta.
Trường hợp này cũng không hiệu quả và lợi ích như Vưu Khả Ý tưởng tượng, ít nhất cô và bạn bè Chương Nhuận Chi cùng nhau nói chuyện trong gần mười phút, cũng chỉ cảm nhận được sự hài hước của đối phương. Người hiểu điệu múa thật sự cảm thấy hứng thú, liên tục hỏi các vấn đề; người không hiểu điệu múa cũng rất kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khâm phục nhìn cô, gật đầu hỏi thăm.
Người sáng lập Cung điện nghệ thuật là một lão tiên sinh, trước kia ở đội thổi Saxophone trong quân nhạc, sau đó lại từng biểu diễn Piano, Violin ở Cung điện nghệ thuật. Rất khó tưởng tượng một người có thể tinh thông nhiều nhạc cụ cùng lúc như vậy, mà đáng quý nhất chính là ông không hề tự cho là mình siêu phàm, thanh cao kiêu ngạo giống như tất cả mọi người đánh giá về nhà nghệ thuật, ngược lại khiêm tốn hòa khí, nói chuyện vô cùng khôi hài.
Vưu Khả Ý cười lên, bắt đầu cảm thấy rất hưởng thụ niềm vui thú khi nói chuyện với người thông minh.
Sau khi kết thúc nói chuyện, cô cảm kích liếc mắt nhìn Chương Nhuận Chi bên cạnh, chạm cốc với anh ta sau đó nhỏ giọng nói: "Thật sự rất cảm ơn anh."
"Cám ơn tôi cái gì?"
"Bọn họ hoàn toàn không giống như tôi tưởng tượng." Vưu Khả Ý uống một ngụm rượu trong ly rượu, sau đó hơi sững sờ, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra mình vô tình lấy ra một ly rượu mạnh từ trong khay.
Cô cũng không biết cụ thể là rượu gì, tóm lại vị hơi mạnh, cổ họng của cô rất không thoải mái, giống như muốn tức giận, vì vậy ho khan, mặt đỏ tới mang tai mà thả ly rượu trở lại.
"Thế nào vậy?" Chương Nhuận Chi ân cần hỏi, thấy cô vẫn còn không ngừng ho khan, vội gọi phục vụ nói, "Làm phiền anh cầm một ly nước trái cây tới đây."
Một lát sau, anh nhận lấy nước trái cây trong tay người phục vụ, đưa cho Vưu Khả Ý, "Uống chút đi."
Vưu Khả Ý nhận lấy uống từng ngụm từng ngụm, trên đường Chương Nhuận Chi rất săn sóc giúp cô vỗ vỗ lưng, cuối cùng cô cũng cảm thấy giọng nói thoải mái chút ít, lại đành phải lúng túng ngẩng đầu nhìn Chương Nhuận Chi, "Cám ơn."
Chương Nhuận Chi cười ha ha, thu tay lại, "Không cần khách khí như thế, tôi cho rằng chúng ta đã coi như là bạn bè, chút chuyện nhỏ này không cần nói cám ơn."
Đều là sóng gió nhỏ mà thôi, không ngờ rằng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại dấy lên sóng to gió lớn.
Một người đàn ông mặc bộ tây trang đơn giản màu xanh dương theo Vưu Khả Ý bước vào hành lang triển lãm tranh, tầm mắt cũng chưa từng dời đi. Anh cũng không tụ năm tụ ba tụ lại một nhóm trò chuyện với nhau giống như người khác, mà một mình đứng ở trước một bức họa, tay cầm ly rượu từ từ thưởng thức.
Trên người của anh có một loại lành lạnh cũng không tương xứng với quanh mình, cho tới khi có người thấy anh lạ mặt, muốn tới trò chuyện, rồi lại chần chừ vì thoạt nhìn cũng không dễ dàng đến gần anh.
Anh nhìn Vưu Khả Ý mặc bộ váy đen tinh sảo giống như một tinh linh nhẹ nhàng tiến bước vào hành lang triển lãm tranh, trong đôi mắt lấp lánh chứa đầy ánh trăng; anh nhìn cô một thân một mình lưu luyến ở trước những đồ trang trí lịch sự tao nhã kia, tò mò muốn đưa tay sờ một cái, rồi lại ngại vì hoàn cảnh nên nhịn xuống, anh nhìn cô mỉm cười gật đầu, cùng tham gia cuộc trò chuyện với Chương Nhuận Chi, cười thỏa mãn như đứa bé; anh nhìn cô uống ly rượu mạnh rồi ho khan, Chương Nhuận Chi lộ ra vẻ vô cùng ân cần, thậm chí đưa tay vỗ nhè nhẹ ở trên da thịt phần lưng của cô, một cái lại một cái. . . . . .
Ngọn lửa tức giận ghen tỵ điên cuồng thiêu đốt, thiêu đến mức lý trí của anh đều không còn gì.
Anh nắm chặt cái ly trong tay, gần như cảm thấy cái ly thủy tinh yếu ớt cũng sắp bị anh bóp vỡ, lo sợ bất an giùng giằng ở lòng bàn tay của anh.
Giờ khắc này anh mới ý thức được, thật ra thì anh vẫn không chết tâm.
Những ngày qua vẫn tự nói với mình, nếu cô cũng đã để quá khứ hoàn toàn qua đi, thì tại sao anh còn phải nhớ mãi không quên, khổ sở dây dưa đây? Anh không nên đi tìm cô nữa.
Ban đầu ngàn tính vạn tính, tính đến có lẽ mình sẽ không còn gì cả, hoặc là công thành danh toại; tính đến bọn họ có thể nối lại duyên cũ, hoặc là không bao giờ gặp nhau. . . . . . Nhưng tính đến tất cả, cũng không tính đến kết cục như vậy.
Anh công thành danh toại mà muốn trở về nối lại duyên cũ, kết quả cô lại có niềm vui mới, đã sớm cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Nghiêm Khuynh lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm nhận cơn sóng dữ dội trong lòng. Anh là một người không tin số mệnh, nhưng chuyện cho tới bây giờ lại có cái gì có thể tin tưởng?
Lỗi của anh do quá tin tưởng mình.
Bởi vì Vưu Khả Ý chưa quen nhóm người nơi đây, cho nên vẫn ở chung một chỗ với Chương Nhuận Chi, cho đến khi một trong những bạn bè của Chương Nhuận Chiđột nhiên tràn đầy hăng hái đi tới, vỗ vỗ bả vai anh, "Nhuận Chi, giới thiệu cho cậu biết một người!"
Chương Nhuận Chi hỏi: "Ai vậy?"
"Đi theo mình thì cậu sẽ biết!" Người nọ còn thần thần bí bí, nhìn Vưu Khả Ý cũng ở đây, vì vậy lễ phép muốn mời, "Vưu tiểu thư cũng cùng tới đây đi!"
Là một lời mời tầm thường không thu hút như thế, cũng không có sự khác biệt gì với những trường hợp thế này.
Vưu Khả Ý cũng không suy nghĩ nhiều, ở dưới sự khích lệ của Chương Nhuận Chi cũng cùng đi theo qua đó, vậy mà sau khi xuyên qua đám người quần áo lộng lẫy, cô không chút để ý ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn rõ người trước mắt, hoàn toàn cứng ở tại chỗ.
Bạn của Chương Nhuận Chi đầy hăng hái tiến lên giới thiệu: "Vị này là Nghiêm Khuynh, giám đốc bộ phận Marketing ở khu vực Tây Nam của công ty vận chuyển Đường Đạt." Bởi vì có mặt Vưu Khả Ý, lo lắng cô có chút không rõ, cho nên anh ta giải thích rõ ràng một chút, "Đường Đạt là công ty vận chuyển số một số hai trong nước, tình hình mấy năm gần đây vô cùng tốt, rất có sức cạnh tranh trong ngành."
Tiếp đó, anh ta lại xoay đầu giới thiệu hai người bên cạnh mình, "Giám đốc Nghiêm, đây là bạn của tôi Chương Nhuận Chi, hành nghề quảng cáo; vị này là Vưu Khả Ý, bạn bè của Nhuận Chi, nghệ sĩ múa trẻ tuổi rất có tài hoa."
Chương Nhuận Chi mỉm cười vươn tay ra với Nghiêm Khuynh.
Vậy mà Nghiêm Khuynh vẫn không nhúc nhích.
Không khí hơi ngưng trệ.
Vị mặc tây trang màu xanh dương này, nhìn qua lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc đại nhân hoàn toàn không thấy Chương Nhuận Chi, chỉ ngẩng đầu lên từ trong ly rượu đỏ, sau đó nhìn Vưu Khả Ý, tiếp theo tiện tay bỏ ly rượu vào trong khay của phục vụ, anh khẽ mỉm cười, vươn tay ra.
Chỉ có điều cái tay kia vươn ra kia cũng không phải là muốn bắt tay với Chương Nhuận Chi, mà là tư thế tao nhã xuất hiện ở trước mặt Vưu Khả Ý.
Anh nói: "Xin chào, tôi là Nghiêm Khuynh, rất vui được biết cô."
Tiếp đó mới chuyển ánh mắt sang chỗ Chương Nhuận Chi, anh khẽ mỉm cười, nháy mắt mấy cái với người phía sau, dường như hơi trêu ghẹo mà nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Ngụ ý là hi vọng Chương Nhuận Chi không phiền lòng.
Chương Nhuận Chi và người bạn giới thiệu bọn họ biết nhau đều cùng nhau nở nụ cười, trong nháy mắt không khí không hề ngưng trệ nữa, mà là nhẹ nhõm vui vẻ.
Vậy mà Vưu Khả Ý lại không buông lỏng nổi.
Cô chỉ ngây người như phỗng mà đứng tại chỗ, một lần nữa cho là mình đang nằm mơ. Bởi vì nếu như không phải là cô nằm mơ, sao đột nhiên lại cùng người từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng gặp nhau trong loại trường hợp này đây?
Anh vẫn là dáng vẻ kia, thích mặc quần áo màu đậm, thích xử lý sạch sẽ đầu tóc và râu, luôn có chút trầm mặc đứng ở trong đám người, không thích nói chuyện, nhưng dáng người thẳng tắp, bóng lưng cao lớn, cho dù không nói lời nào, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể tự tạo thành một phong cảnh.
Phong cảnh như vậy cũng không có chương nhạc tráng lệ hay bối cảnh long trọng làm nền, lại chỉ bởi vì có sự tồn tại của anh thì trở nên giống như bức họa tươi đẹp đầy ý nghĩa.
Cô nghe thấy huyết dịch của mình dâng lên ào ạt, nghe thấy trái tim của mình đập loạn bịch bịch, nghe thấy vạn vật hồng hoang* dường như đều bất động ở giờ phút này, chỉ còn lại từng động tác nhỏ nhất của anh.
*hồng hoang: thuở khai thiên lập địa
Cô ngẩng đầu nhìn anh, si ngốc ngơ ngác, giống như lúc buổi sáng rời giường còn chưa tỉnh táo lại từ trong giấc mơ của mình.
Sau đó cô nhìn thấy bàn tay kia bày ở trước mặt mình, rốt cuộc ý thức được vừa rồi anh nói những gì.
Anh nói: "Xin chào, tôi là Nghiêm Khuynh, rất vui được biết cô."
Một câu nói, tất cả kích động và sợ hãi trong một phút trước của cô đều tan thành mây khói. Vui mừng khôn xiết và bất an bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng cô, vui chính là bởi được gặp lại, bất an là bởi nên dùng lời mở đầu gì để nói với anh khi gặp lại, nhưng bởi vì một câu nói như vậy, tất cả đều chìm vào đáy cốc.
Kể cả lòng của cô, đều nặng nề chìm vào đáy cốc.
Hình như anh và cô chưa từng có một đoạn quá khứ như vậy, khẽ mỉm cười với cô, xa cách lại tốt đẹp, nói lời lần đầu tiên gặp mặt rất vui vẻ.
Vưu Khả Ý như rơi vào hầm băng, thậm chí ngay cả lễ phép đưa tay ra bắt tay với anh cũng không làm được.
Cô rất cố sức ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, cố gắng muốn nhìn vào trong, tìm ra một chút dấu vết đùa giỡn —— nhưng không có, chẳng có cái gì cả.
Anh nghiêm túc.
Cô đứng tại chỗ chốc lát, cho đến khi Chương Nhuận Chi hơi lo lắng đụng khuỷu tay của cô một cái, "Khả Ý?"
Lúc này cô mới khôi phục ý thức, vội vàng đưa tay ra bắt tay với Nghiêm Khuynh một giây, chỉ một giây, hoặc là một giây cũng chưa tới, cô liền vội vã thu tay về.
"Thật xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, xin phép đi toilet." Cô không để ý tới dáng vẻ của chính mình thất lễ hay đường đột, nhưng cũng không rảnh suy xét nữa, xoay người vội vã rời đi.
"Khả Ý?" Chương Nhuận Chi kêu một tiếng, quay đầu nói tiếng xin lỗi với Nghiêm Khuynh, sau đó liền đuổi theo.
Còn dư lại người bạn kia, vẻ mặt lúng túng xoay đầu lại nhìn Nghiêm Khuynh, ngượng ngùng nói: "Giám đốc Nghiêm——"
Thật ra thì anh ta cũng không biết nên nói chút gì để bày tỏ áy náy, cũng may Nghiêm Khuynh hoàn toàn không có ý định nổi giận với anh ta, chỉ sải bước đuổi theo bước chân của hai người đã rời đi, làm hại anh ta vừa vui sướng vừa mất mác.
Vưu Khả Ý nói mình đi phòng vệ sinh, kết quả lại chạy thẳng ra khỏi hành lang triển lãm tranh. Nghiêm Khuynh sải bước đi ra cửa chính của hành lang triển lãm tranh, còn cách mấy bước thì lại dừng ở tại chỗ.
Cách đó không xa, người đàn ông tây trang giày da nắm chặt hai vai của người phụ nữ quần áo lộng lẫy, ân cần nói gì đó, mà người phụ nữ kia, đầu tiên là lắc đầu, ngay sau đó. . . . . .
Ngay sau đó vùi đầu ở trên bả vai người đàn ông.
Hai chân Nghiêm Khuynh giống như đổ chì, rốt cuộc nửa bước cũng khó dời đi.
Anh không nói một lời đứng ở cửa hành lang triển lãm tranh rải rác hoa tươi, trong cảnh trí nhiều loại hoa nở rộ, ánh nắng mặt trời rực rỡ thì một màn kia càng thêm vui tai vui mắt.
Anh hỏi mình: mày trở về làm gì đây?
Chính mắt thấy một màn này, anh đột nhiên cảm thấy hoang đường lại buồn cười, cười mình mấy năm qua tâm tâm niệm niệm muốn nên người để hoàn thành ước hẹn năm năm, mặc kệ khổ nữa mệt mỏi nữa, anh cũng chưa từng nói thành lời.
Nhưng nữ chính đã thay lòng.
Cô đã sớm không cần cái bến cảng từng là chỗ chỉ để một mình cô dừng lại, mà đang tìm kiếm một bả vai người khác có thể dựa vào trong biển người mênh mông.
Bả vai đó, không phải Nghiêm Khuynh anh.
Bình luận truyện