Dụ Tội

Chương 121



Hạ Xa xuất hiện nhìn thấy Hạ Vân Phong đang nói chuyện với Ngao Dương, nàng cũng không dám quấy rầy, chỉ nhẹ giọng gọi Hạ Vân Phong một tiếng, lúc này Hạ Vân Phong mới giương mắt nhìn nàng……

Hạ Xa đã thay đổi một bộ quần áo khác, mặc trang phục hiện đại tràn ngập hương vị nữ nhân như thường thấy, nàng diễn xong thì từ yêu diễm biến thành gợi cảm, nàng cũng xem như rất có hương vị nữ nhân.

Váy dài cúp ngực màu trắng, giày cao gót tinh mỹ, trên thân nàng tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, nữ nhân này dáng người tiền đột hậu kiều (= có ngực có mông, điện nước đầy đủ) khá đầy đặn, Hạ Vân Phong nhìn nàng một cái mới bảo Ngao Dương qua bên kia chơi trước.

“Ta có việc muốn một mình tâm sự với Hạ Xa.” Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương qua xem những diễn viên này diễn trước, lát nữa chờ Hoằng Dạ nói chuyện điện thoại xong quay lại, bọn họ sẽ cùng nhau đi.

Ngao Dương gật gật đầu, thẹn thùng nhìn về phía Hạ Xa: “Ta đi xem diễn đây, ngươi và ba ta tán gẫu vui vẻ nhé……” Hắn nói chuyện rất cẩn thận, nhưng lại thập phần dễ nghe.

Sau khi Ngao Dương rời khỏi, Hạ Xa liền chủ động ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong, thay Hạ Vân Phong niết chân, người của trường quay thấy Hạ Xa đang vì Vân gia niết chân cũng không thấy kỳ quái.

“Vân gia, ngươi gần đây bận thật, không có tới tìm ta, ta rất nhớ ngươi.” Hạ Xa thay y niết chân, động tác của nàng rất cẩn thận, “Ngươi không đến gặp ta, cũng không tìm ta, ta rất khó qua.”

“Không phải đã nói với ngươi là theo nhi tử ta chơi cho vui sao?” Hạ Vân Phong duỗi tay chậm rãi xoa mặt Hạ Xa, nhưng rất nhanh y đã thu tay về, “Con ta cao hứng thì ta sẽ cao hứng.”

“Dạ.” Hạ Xa hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, cũng không dám nói thêm nữa.

Thế nhưng…

Từ trong mắt nữ nhân này, Hạ Vân Phong thấy được nữ nhân này đối với y nhớ mãi không quên, này cũng không phải là một hiện tượng tốt, vì thế y dặn dò Hạ Xa: “Từ giờ trở đi, ngươi là nữ nhân của con ta.” (hu hu đọc bộ này thấy nữ nhân bị xem như đồ chơi thảm quá T.T)

Giọng Hạ Vân Phong cực kỳ thong thả, nhưng tiếng nói thành thục này cũng rất mê người, Hạ Xa nghe Hạ Vân Phong nói như thế, vẫn còn muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt Hạ Vân Phong dần dần trở nên trầm, nàng cũng không dám nói thêm nữa, đành phải gật đầu.

“Con ta tặng dây chuyền cho ngươi, ngươi thích không?” Hạ Vân Phong tựa vào trên ghế, ánh mắt dừng trên thân Ngao Dương đang ở xa xa, mà y cũng đang cùng Hạ Xa nói chuyện……

Hạ Xa dừng lại động tác trên tay, có chút nghi hoặc nhìn Hạ Vân Phong: “Vân gia, Ngao Dương chưa từng tặng ta dây chuyền nào cả, cho tới bây giờ hắn cũng chưa tặng quà.”

Không có……

Lúc trước Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương chọn một sợi dây chuyền tặng cho Hạ Xa, nhưng Ngao Dương lại không có tặng, kia vì sao Ngao Dương muốn gạt y?

Y biết Hạ Xa không dám nói dối, nếu nhận được quà khẳng định sẽ nói, nghe thấy lời Hạ Xa nói sau, Hạ Vân Phong cũng chưa nói gì, y ánh mắt vẫn trầm định như trước nhìn chăm chú bóng dáng Ngao Dương.

Nhi tử này của y, có vẻ như y còn chưa quá hiểu rõ (gật gật)……

Lúc này.

Hoằng Dạ đã quay lại.

Ngao Dương cũng đi theo tới.

Mà Hạ Xa lại đề nghị đến gian khách sạn cổ trên núi để qua đêm, Hoằng Dạ nói cho Hạ Vân Phong biết khách sạn kia rất đầy đủ, có suối nước nóng, có spa, còn có mỹ thực phong cách cổ xưa, gần đây nhân viên đoàn phim mới đi qua một lần, ban đêm phong cảnh rất đẹp, hắn muốn Hạ Vân Phong cùng đi qua chơi, dù sao cũng đã tới đây rồi.

Thật ra Hạ Vân Phong không quá hứng thú, nhưng do Ngao Dương cảm thấy rất hứng thú, nên Hạ Vân Phong liền bồi Ngao Dương đi, đường núi này rất dài, rất xa, đỉnh núi không thông xe, nên phải đi bộ, đường núi lại rất hẹp.

Bốn người đi tới trên sườn núi thì trời bắt đầu mưa, vì không có mang dù nên mọi người đều bị ướt, vì trên đường Hạ Vân Phong đi không được nên Hoằng Dạ rõ ràng trực tiếp cõng y lên.

Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào đầu vai Hoằng Dạ, nhưng ánh mắt y lại thủy chung đều dừng ở trên thân Ngao Dương, vì mọi người đều không có dù, cho nên cả người đều ướt cả.

Ngao Dương và Hạ Xa đi ở phía trước.

Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ đi ở phía sau, Hoằng Dạ cõng y đi thật lâu mới tới được đỉnh núi, Hạ Vân Phong biết trên khuôn mặt tinh xảo kia của Hoằng Dạ đều là nước.

Nước mưa lạnh lẽo theo cằm Hoằng Dạ chậm rãi chảy xuống, màu da Hoằng Dạ coi như trắng, nhìn qua không có chút tỳ vết nào, đường cong cái cằm nhu hòa của hắn rất là tinh xảo……

Hạ Vân Phong như có như không dán bên tai Hoằng Dạ lười biếng hỏi: “Ngươi đi lâu như vậy có mệt hay không?”

“Không mệt.”

Chạy tới đỉnh núi thì tới khách sạn nên Hoằng Dạ để Hạ Vân Phong xuống, mưa to xối ướt thân thể Hạ Vân Phong, quần áo của y đều dán ở trên thân, hình dáng thân hình y hiện lên rõ ràng.

Khuyên tai kim cương bên tai phải Hoằng Dạ rất tinh xảo, hơn nữa hắn rất tuấn tú, cả người nhìn qua thật là cảnh đẹp ý vui.

Mà lúc này.

Ngao Dương đi tới: “Ba, cúc áo của ngươi lỏng rồi……” đôi mắt đen láy của hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn rất nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong theo bản năng chậm rãi khép lại quần áo trước người mình, nhẹ nhàng mà cài lại.

Bốn người tổng cộng đặt hai gian phòng.

Ngao Dương và Hạ Xa một gian, Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ một gian.

Khách sạn này rất có phong cách cổ xưa, dung cho đoàn làm phim quay phim cổ trang, nhân viên cửa hàng bên trong đều thống nhất mặc trang phục cổ điển, nhìn qua khá thanh lịch, rất phù hợp nơi này.

Hạ Vân Phong tắm rửa xong đổi áo ngủ đi ra, thừa dịp lúc Hoằng Dạ còn đang tắm rửa, y đi tới phòng bên cạnh nhìn nhìn nhi tử, Hạ Vân Phong uống mấy chén rượu ấm được đưa tới.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, hoàn toàn không có ý tạnh, đêm nay có lẽ trở về không được.

Hạ Vân Phong đẩy cửa sổ ra, bọn họ ở trên lầu ba, nhìn xuống phía dưới là cảnh tượng mây khói lượn lờ, ban đêm trên núi mưa bụi mông lung, không khí rất thanh khiết.

Vài giọt mưa tạt vào trên hai má Hạ Vân Phong, Ngao Dương đi tới bên cạnh Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương như có như không dán lên lưng y……

“Ba……” Ngao Dương nhỏ giọng kêu y.

Hạ Vân Phong thong thả nghiêng đầu, lười biếng nhìn chăm chú vào Ngao Dương đang đem cằm để ở đầu vai y: “Làm sao vậy?” Y chậm rãi hỏi nhi tử làm sao vậy……

“Ta thích nhất những ngày trời mưa……” giọng Ngao Dương rất nhỏ, ánh mắt hắn dừng ở ngoài cửa sổ, có thể nhìn ra hắn rất thích, đồng thời Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương đè ép y.

“Vì sao?” Hạ Vân Phong nhìn nhi tử.

“Bởi vì ba thích……” hai tay Ngao Dương chặn trên khung cửa sổ, khi hắn nói hơi thở đều phun ở bên tai Hạ Vân Phong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong……

Ánh mắt hai người bất ngờ gặp nhau.

“Làm sao ngươi biết ta thích?” Hạ Vân Phong giống như không nói cho Ngao Dương là y thích nghe tiếng mưa rơi, thoải mái nằm ở trên sô pha hút thuốc, y rất hưởng thụ thời khắc này.

“Lúc còn rất nhỏ hình như nghe mẹ nói qua……” Ngao Dương thật cẩn thận ôm chặt Hạ Vân Phong, hắn cúi thấp đầu xuống nên Hạ Vân Phong thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn.

Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương đè ép y, cả người y đều để ở biên cửa sổ, khí tức Ngao Dương bồi hồi ngay tại cần cổ y……

Ngao Dương lưu tâm ôm Hạ Vân Phong, áo ngủ trên thân hai người rất mềm mại, dưới lớp áo ngủ kia, làn da Hạ Vân Phong càng thêm mềm dẻo và có khuynh hướng cảm xúc, thân thể Ngao Dương đang đè ép y……

Hơn nữa song mông Hạ Vân Phong rắn chắc, hai chân rất thon dài, đường cong lưng của y và ngực Ngao Dương gắt gao dán chặt, hai tay Ngao Dương chống thanh cửa sổ……

“Ba, ta muốn ngủ với ngươi……” Ngao Dương nghiêng đầu, thật cẩn thận nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong ánh mắt trầm định, thấy Hạ Vân Phong hơi nhíu mi, hắn có chút thất vọng gục đầu xuống.

“Đừng đè nặng ta.” Hạ Vân Phong lười biếng báo cho Ngao Dương, Ngao Dương lại đè ép thêm một chút, Hạ Vân Phong cảm giác được Ngao Dương đang niết cái eo mẫn cảm của y, y rất nhỏ “Ngô” một tiếng.

“Ta muốn ngủ với ngươi……” Ngao Dương lặp lại một lần nữa, lần này giọng nói nhỏ đến mức cơ hồ nghe không thấy.

Hạ Vân Phong nghĩ xoay người, nhưng Ngao Dương không cho y cơ hội, y chậm rãi nhíu mày: “Đi lau khô nước trên tóc, bằng không sẽ cảm lạnh.”

Ngao Dương ngoan ngoãn nghe lời đi lấy khăn mặt, có điều hắn ngồi ở ghế gỗ lim, động tác lau tóc hơi ngốc nghếch, Hạ Vân Phong đành phải thong thả thay hắn lau.

Đầu Ngao Dương, tựa vào trong lòng Hạ Vân Phong, mái tóc mềm mượt dán lên khuôn ngực hơi lộ ra của Hạ Vân Phong, động tác của Hạ Vân Phong rất thong thả, Ngao Dương bị y nhu muốn ngủ.

Hạ Vân Phong thay hắn lau khô tóc xong thì khoát khăn mặt lên trên ghế: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, ta trở về phòng đây.” Y chậm rãi sờ sờ hai má Ngao Dương.

Đang chuẩn bị rút tay về, lại bị Ngao Dương bắt được mu bàn tay: “Không về phòng.”

Hạ Vân Phong từ trên cao nhìn xuống Ngao Dương: “Đêm nay Hạ Xa sẽ cùng ngươi.” Y nói xong liền rút tay về, chậm rì rì ra phòng, nhưng Ngao Dương lại theo y đi ra.

“Không cần tiễn.” Hạ Vân Phong bảo hắn trở về ngủ.

Ngao Dương chẳng những không có trở về, ngược lại còn đóng cửa lại, Ngao Dương liền đi theo phía sau y, tựa hồ là muốn tới phòng y, y cảm thấy nhi tử có điểm kỳ quái.

Rõ ràng Hạ Xa đang ở.

Còn muốn ngủ với y……

Y đành phải dừng cước bộ lại, nói với Ngao Dương: “Hoằng Dạ ở trong phòng, ngươi đi vào không tiện.”

Ngao Dương thất thần.

Không nói gì.

Vô luận Hạ Vân Phong như thế nào bảo hắn trở về, hắn cũng chỉ đứng không đi, cuối cùng mới nghẹn ra ba chữ: “Muốn hôn thân.” Mỗi đêm trước khi ngủ hai người đều sẽ hôn chúc ngủ ngon.

“Ân.” Hạ Vân Phong lười biếng gật đầu nhận lời, tỏ vẻ Ngao Dương có thể hôn thân.

Rất nhanh.

Ngao Dương liền tiến qua, đôi môi dán lên môi Hạ Vân Phong, vốn chỉ đơn giản hôn nhẹ, nhưng lần này Ngao Dương không có lập tức buông ra, ngược lại chậm rãi đè ép thêm……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện