Dụ Tội
Chương 196
Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Kỳ thật Hạ Vân Phong vẫn rất áy náy.
Trong số mấy nhi tử của y, người y thấy có lỗi nhất chính là Ngao Dương. Lúc trước khi mẹ con Ngao Dương bị bắt cóc, vì y không có tiền cho vay mà khiến cho mẹ Ngao Dương bị người lột da. (TMD bọn tàn ác, ta mà bắt đc mấy thằng khốn đó ta sẽ lăng trì chúng nó tung bàn phím)
Y biết lúc ấy Ngao Dương ở ngay bên cạnh bởi vì bọn cướp này gửi cho y băng ghi hình. Bên trong, y nghe được tiếng khóc la của Ngao Dương, mà hình ảnh tàn nhẫn kia làm cho người trưởng thành như y cũng cảm thấy sợ hãi.
Càng đừng nói là Ngao Dương.
Hạ Vân Phong xem xong đoạn băng ghi hình kia thì một đoạn thời gian rất dài cũng chưa từng ngủ ngon được. Mỗi tối y đều gặp ác mộng, y thường bừng tỉnh vào ban đêm, thậm chí y còn không dám ngủ.
Đoạn thời gian kia mỗi ngày y đều phải dùng một lượng lớn thuốc ngủ, mới có thể ngủ được.
Lão bà y bị người lột da sống.
Hơn nữa.
Lúc ấy Ngao Dương ở ngay bên cạnh nhìn, y không nghĩ tới đám người kia lại ngoan độc như vậy. Sau y đáp ứng khoản tiền cho vay nhưng đã quá muộn rồi, y nghĩ đến Ngao Dương cũng sẽ mất mạng.
Nhưng khi y nhìn thấy Ngao Dương trở về, y thực tình nguyện muốn Ngao Dương chết, toàn thân cao thấp không có chỗ còn hoàn hảo, trên người nơi nơi đều là dấu vết bị tàn thuốc làm phỏng. (T.T lúc này ta thật đau lòng Ngao nhi)
Xanh một khối, tím một khối.
Khi đó Ngao Dương trở về, ánh mắt nhìn y đặc biệt hung mãnh, y dùng một đoạn thời gian rất dài mới khiến cho Ngao Dương một lần nữa nói chuyện với y, y đáp ứng Ngao Dương về sau sẽ hảo hảo bảo hộ hắn.
Nhưng chuyện lại không như mong muốn, sự nghiệp của y không ổn định, y bảo hộ nhi tử không được. Y sai người đem các nhi tử đưa ra nước ngoài, như vậy an toàn nhất nhưng Hạ Vân Phong lại không tìm được người tin cậy……
Ngao Dương thế nhưng bị bán đi biên cảnh, nói vậy cuộc sống trải qua thật sự khổ.
Cho nên.
Ngao Dương mới có thể trở về trả thù y.
Y biết Ngao Dương vì sao muốn cướp hàng của y, cũng biết Ngao Dương vì sao muốn cướp Bắc đường của y, cướp đi công ty tâm huyết mà y thành lập, Ngao Dương là muốn y biết.
Y hại chết lão bà mình đổi lấy gì đó, vẫn là không chịu nổi một kích như vậy, muốn y hối hận, muốn y áy náy, muốn y khổ sở, muốn y thống khổ, muốn y thấy có lỗi.
Trong nhà Hạ Vân Phong vài năm qua đều chưa có lập bàn thờ bởi vì y không có mặt mũi gặp bốn lão bà của y, cùng không có mặt mũi gặp mẹ Ngao Dương, cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ này.
Bởi vì y mỗi một lần nghĩ đến, đều khó chịu giống như chết qua một lần.
Hình ảnh này vẫn đều rõ ràng ở trong óc y, y không muốn nhắc tới, không muốn nhớ lại. Y sợ hãi, y tự trách, sau đó y liều mạng dốc sức làm việc, hy vọng nhóm nhi tử về sau có thể sống tốt hơn một chút.
Lúc trước y để Hạ Đông đi giúp y tìm nhi tử, khi y biết Ngao Dương bị ngớ ngẩn sau, kỳ thật trong lòng y ít nhiều có chút cao hứng. Bị ngớ ngẩn so với thanh tỉnh tốt hơn, không nhớ rõ lại rất tốt.
Hạ Vân Phong cũng hy vọng chính mình là ngốc tử.
Ngốc tử vẫn hạnh phúc hơn.
Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần nhớ, còn không cần cố ý đi lựa chọn phải quên đi những quá khứ này.
Đáng tiếc.
Ông trời chính là không cho Hạ Vân Phong an ổn, Ngao Dương lại cố tình nhớ rõ sự tình trước kia, lại còn cố tình nhớ đến rõ ràng như vậy……
Y thực áy náy.
Nếu có thể y thật hy vọng dùng mạng mình đổi mạng lão bà của y, y thừa nhận y thực dung túng Ngao Dương. Ngao Dương nghĩ muốn cái gì y đều được cho nếu không có y sẽ cố gắng……
Y biết Ngao Dương là nhằm vào y, y cũng đã nhìn ra.
Cho dù hiện tại Ngao Dương muốn mạng của y, y đều được cho được, nhưng y thật sự không hy vọng những cái mà y đã dùng tánh mạng của lão bà mình đổi lấy, cứ thế để cho Ngao Dương phá hết như vậy.
Y phải làm như thế nào, Ngao Dương mới có thể hiểu được y……
Y phải làm như thế nào, Ngao Dương mới có thể tha thứ y……
Y không biết……
Hạ Vân Phong có chút hao tổn tinh thần đậy lại cái hộp, y thật hy vọng lúc trước có ai đó có thể đủ mắng y, đánh y, như vậy y cũng học được một chút. Tâm sự buồn ở trong lòng y mười mấy năm, cũng không biết nên nói với ai……
Lúc đưa tang, y khổ sở đến nỗi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.
Tại trước khi sự kiện kia phát sinh, y đã suy nghĩ qua không làm công việc này nữa, bởi vì y muốn chiếu cố người trong nhà, muốn sống một cuộc sống yên ổn. Sống như vậy, người nhà của y sẽ không cần lo lắng.
“Làm xong lần này ta sẽ không làm nữa, về sau đổi nghề khác làm.” buổi tối ngày hôm đó, người một nhà ngồi ở trong phòng. Lúc y ăn cơm, cùng lão bà y nói một lần đi hàng cuối cùng.
Nhưng không đến hai ngày, mẫu tử Ngao Dương đã bị bắt.
Y không muốn làm cũng không được, y phải làm, bởi vì y không có đường lui có thể đi nữa……
Y nhất định phải làm việc này.
Khi đó y cơ hồ bị buộc đến tuyệt cảnh, kẻ thù của y nhiều lắm.
Lão bà chết lưu lại cho Hạ Vân Phong không chỉ có là khổ sở, càng nhiều là áy náy cùng tự trách, y chậm rãi nhu nhu huyệt Thái Dương, sai người hầu bỏ thêm một chút đàn hương.
Y cần an thần.
Buổi tối lúc Hoằng Dạ trở về, mặc áo khoác lông dê rất dầy, choàng một cái khăn quàng cổ to rộng. Hắn mặc trang phục màu nhạt, Hạ Vân Phong thấy hắn trở về, bảo hắn lại đây ngồi.
Hoằng Dạ lấy khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác, liền đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong lười biếng phân phó người hầu: “Đi mang bát canh đến cho đại thiếu gia.”
Rất nhanh.
Người hầu đã bưng canh tới.
Y biết bên ngoài rất lạnh, cho nên y thân thủ sờ sờ tay Hoằng Dạ, nhưng tay Hoằng Dạ lại ấm áp. Y vừa định thu tay lại, đã bị Hoằng Dạ nắm được.
Hoằng Dạ vươn tay nắm thắt lưng y, kéo gần khoảng cách lẫn nhau lại.
“Có muốn ngủ chưa, ta dìu ngươi đi lên lầu.” Hoằng Dạ tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, hôn khóe môi Hạ Vân Phong một cái, nhưng Hạ Vân Phong lại tỏ vẻ không muốn ngủ.
Y còn chưa muốn ngủ, vài nhi tử khác của y còn chưa có trở về.
“Ngươi có biết hay không, ngươi thật lâu chưa có xuất môn rồi.” Hoằng Dạ quan tâm nhìn y, tay ôm thắt lưng y cũng không chặt. Hắn nhắc nhở ngày mai bồi Hạ Vân Phong đi ra ngoài một chút.
“Không muốn đi.” Y thong thả cự tuyệt bởi vì y lười động đậy.
Hạ Vân Phong vừa nói xong Hoằng Dạ liền nhíu mi, tiến qua cắn môi y một chút (lăn lộn): “Hai ngày nữa ta phải ra nước ngoài tham gia buổi tuần lễ trang phục mùa đông của các thương hiệu thời trang, ngươi đi với ta, thuận tiện nghỉ phép luôn.”
Hoằng Dạ ôm y, cảm thấy Hạ Vân Phong như vậy ôm vào thực thoải mái. Quần áo mềm mại, hơn nữa trên người còn mang theo mùi đàn hương thản nhiên, thơm quá……
Hắn thực thích.
Lần này Hạ Vân Phong suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng. Y đời này mới chỉ xuất ngoại một lần, chính là lúc Hoằng Dạ từng dẫn y đi, khi đó tự y đã trở lại.
Tính tính ngày, cũng sắp hai năm rồi…… (editor: za là thúc 37 tuổi rồi T.T) (beta: Hỏi khí không phải thúc có con từ năm bao tuổi:v)
“Được.”
Hạ Vân Phong đáp ứng Hoằng Dạ, y bảo Hoằng Dạ đi lên lầu tắm rửa. Hoằng Dạ trước khi đi lên lầu tắm rửa hôn y trong chốc lát sau đó lại bồi y ngồi hơn nửa giờ……
Sau đó nói với Hạ Vân Phong tình huống dự tiệc đêm nay, nói Ngao Dương nhìn thấy hắn đi sau đó cũng rất cao hứng. Ngao Dương còn hỏi Hạ Vân Phong vì sao không đi, Hoằng Dạ nói y không thoải mái, Ngao Dương cũng không nói cái gì.
Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương cùng Hoằng Dạ quan hệ không tồi, cho nên hắn mới để cho Hoằng Dạ đi.
“Vì sao mấy tháng này ngươi cũng không xuất môn, có phải không thoải mái hay không?” Hoằng Dạ nắm bắt ngón tay y, nắm trong tay nhẹ nhàng mà nhu lộng, cũng im lặng nhìn y.
“Ta không sao.”
Hạ Vân Phong vừa nói xong đôi môi Hoằng Dạ đã tiến lại đây, hôn chặt đôi môi y. Hai người cũng bất đồng trình độ nghiêng đầu, đôi môi hai người dán thật chặt……
Hoàn toàn tìm không thấy chút khoảng cách nào……
Hoằng Dạ trằn trọc hôn đôi môi y, hơi thở hai người đều rất nhẹ, hơi thở cực nóng. Hoằng Dạ ôm y hôn vài giờ, hôn vừa thâm sâu lại vừa chuyên tâm.
Tối hôm nay Hoằng Dạ ôm y hôn cả buổi tối, thật giống như muốn đem mấy tháng qua hôn bù lại, đầu lưỡi nóng ướt tận tình dây dưa……
Y cùng Hoằng Dạ xuất ngoại.
Đi một tuần.
Khi y đi thì đã công việc đã tốt hết thảy, y đi nghỉ phép một tuần.
Mà ngày y đi vừa lúc là ngày Ngao Dương bán đấu giá sản nghiệp của Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong không có đi tham gia hội bán đấu giá, y không có quá chú ý chuyện này.
Một tuần sau y cùng Hoằng Dạ đều ở nước ngoài, mấy ngày nay Hoằng Dạ tùy thời tùy chỗ đều cùng y, lúc Hoằng Dạ đi đến buổi diễn, cũng sẽ mang y đi theo……
Đi gặp bằng hữu cũng mang theo y……
Bọn họ tùy thời tùy chỗ đều cùng nhau, Hoằng Dạ chỉ bận nửa ngày đã làm xong chuyện ở buổi diễn. Vài ngày sau Hoằng Dạ đều cùng Hạ Vân Phong nơi nơi đi nhìn xem một chút, lái xe đi hóng gió một chút.
Show diễn lần này là về thời trang lông thú sang trọng của mùa đông, Hạ Vân Phong cũng cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa dáng người mấy mỹ nữ này đều không tồi, y xem xong show diễn sau còn khen vài câu.
Y đi một ngày đường, buổi tối vừa về khách sạn y đã không muốn động nữa. Hạ Vân Phong đêm nay bồi Hoằng Dạ đi gặp bằng hữu, y uống chút rượu, đầu lưỡi có chút tê tê……
“Ta thay ngươi tắm rửa, được không?” Hoằng Dạ cúi đầu nhìn y, trên thân hai người đều bọc áo da thật dày, ở cùng nhau thật ấm áp, sờ lên cũng thoải mái.
“Được.” Hạ Vân Phong nhận lời.
“Ta đây giúp ngươi cởi quần áo, được không?” hai tay Hoằng Dạ ôm thân thể Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà ôm sát Hạ Vân Phong, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
“Có thể.” Hạ Vân Phong gật đầu đồng ý.
Hoằng Dạ bắt đầu duỗi tay cởi quần áo Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong rất nhanh đã bị Hoằng Dạ đem toàn bộ cởi hết. Hạ Vân Phong nằm ở trên giường thần thái mềm nhẹ lười biếng nhìn chằm chằm Hoằng Dạ……
“Ngươi ôm ta đi tắm rửa.” Y hoàn toàn không muốn động, “Ta đi mệt rồi.” giữa trán y ẩn ẩn nhíu mày, lộ ra mấy phần mỏi mệt.
Hoằng Dạ đem Hạ Vân Phong ôm đến phòng tắm, xả nước xong để Hạ Vân Phong ngồi ở trong bồn tắm, Hoằng Dạ rất nhanh liền cởi quần áo ngồi vào bồn tắm lớn, Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ đem nước bật nóng.
Y rất lạnh.
Thủy tinh bên cạnh bồn tắm lớn là trong suốt, ngồi ở trong bồn tắm lớn có thể nhìn cảnh đêm bên ngoài. Hoằng Dạ dẫn y đi ra chính là muốn y nơi nơi đi một chút, luôn ở trong nhà ngẫu nhiên cũng phải đi một chút mới tốt.
Nhưng là…
Hắn phát hiện hôm nay đi về, thắt lưng Hạ Vân Phong tựa hồ không quá thoải mái, hắn chỉ cần nhẹ nhàng mà đụng tới thắt lưng Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong sẽ hơi hơi nhíu mày.
“Thắt lưng thực đau.” Hạ Vân Phong không giấu diếm.
“Vậy ngày mai không đi nữa, ở khách sạn nghỉ ngơi.” Hoằng Dạ cũng không bảo y đi ra ngoài nữa, hắn một bên thay Hạ Vân Phong tắm rửa, một bên cho Hạ Vân Phong một cái hôn sâu.
Hôn thật lâu.
Một bên hôn một bên tắm……
Hạ Vân Phong chỉ để ý hưởng thụ là tốt rồi.
Lưng y vững vàng dựa vào ngực Hoằng Dạ, cảm giác được nhiệt độ ấm áp kia. Ynghiêng đầu nhận nụ hôn của Hoằng Dạ, Hoằng Dạ rất mạnh dạn ướt át hôn y.
Đôi môi ẩm ướt nóng rực, xúc cảm nóng bỏng nơi đầu lưỡi kia phá lệ liêu nhân……
Buổi tối.
Hạ Vân Phong tựa vào trên giường bán híp mắt nghỉ ngơi, chăn chỉ đắp ở bên hông y. Hoằng Dạ quấn khăn tắm ngồi ở bên giường, thay Hạ Vân Phong thoa dầu trên thắt lưng.
Hạ Vân Phong hút xì gà, bên môi sương khói lượn lờ……
Nơi này không có mấy loại thuốc lá mà y hút, chỉ có xì gà cho nên y phải hút tạm thứ này……
Hoằng Dạ suy nghĩ thực chu đáo, cái gì cũng đều chuẩn bị cho y.
“Cảm giác thế nào?” Hoằng Dạ cúi đầu, một bên xoa bóp cho y, một bên hỏi y: “Đau liền nói cho ta biết, ta nhẹ một chút.” Hắn sẽ ôn nhu hơn một chút.
“Thực thoải mái.” Hạ Vân Phong động tác thong thả hút xì gà.
Tay Hoằng Dạ chỉ cần hơi chút dời di, Hạ Vân Phong liền nói ra tiếng.“Tiếp tục, đừng có ngừng……” ngữ khí của y nghe thực hưởng thụ, rất muốn thêm chút nữa……
Một tay y cầm xì gà miễn cưỡng để ra khỏi giường, một bàn tay khác vô lực khoác lên trên giường, toàn thân không có khí lực tựa vào thành giường, cảm giác lực đạo trên hai tay Hoằng Dạlàm cho y thoải mái.
Y bảo Hoằng Dạ tiếp tục thoa cho y thêm chút nữa, lại dùng lực một chút, hơn nữa tốt nhất không cần gián đoạn. Cái loại cảm giác này thoải mái đến nỗi khiến cho toàn bộ lưng y đều tê dại, rất hưởng thụ.
Hoằng Dạ nhìn thấy Hạ Vân Phong bộ dáng hưởng thụ hừ nhẹ, hắn buông bình thuốc ngăn chặn lưng Hạ Vân Phong, cúi đầu hôn lên khóe môi Hạ Vân Phong, để cho cả người Hạ Vân Phong đều bao phủ ở trong hơi thở của hắn.
Cả người y đều bị Hoằng Dạ đè nặng, cho dù là cách một lớp chăn, y cũng có thể cảm giác được phía sau có cái gì đó đang dán vào y. Địa phương kia của Hoằng Dạ phản ứng cũng rất mãnh liệt.
“Hiện tại nên là lúc ngươi thoa cho ta rồi.” Hoằng Dạ từ dưới gối đầu lấy ra một bình bôi trơn, đem lượng lớn chất bôi trơn đều đổ ở tại trong lòng bàn tay Hạ Vân Phong, hắn kéo tay Hạ Vân Phong qua……
Hạ Vân Phong lập tức liền đụng đến địa phương nóng bỏng kia của Hoằng Dạ……
Có chút phỏng tay……
Làm cho đầu ngón tay y có chút chấn động rất nhỏ, rất nhanh Hoằng Dạ khiến cho y nắm chặt lại, cao thấp thong thả di động. Bởi vì tay y bị ngược nên bắt tay vào hoạt động thực không có phương tiện nên Hoằng Dạ kéo y lại.
Hoằng Dạ nhắm mắt cảm thụ Hạ Vân Phong phục vụ: “Của ta có đủ phù hợp tiêu chuẩn của ngươi hay không?” Hắn hỏi Hạ Vân Phong……
Hắn xem như đang hỏi Hạ Vân Phong, hắn lớn hay không lớn……
Hạ Vân Phong gật đầu.
Rất lớn.
Lại thực thô.
Giây tiếp theo.
Y liền cảm giác được Hoằng Dạ bỏ tay y ra, ôm sát thắt lưng y, cảm giác nháy mắt bị xâm nhập kia làm cho Hạ Vân Phong thoải mái đến nghiêng thân, lười biếng ôm Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ cúi đầu……
Đầu lưỡi hai người ma sát cùng một chỗ, nhẹ nhàng mà trượt, đầu lưỡi ướt hồng ma sát nhẹ nhàng chuyển động, nhợt nhạt vẽ liếm, mân mê. Theo tần suất Hoằng Dạ đong đưa phần eo lúc nhanh lúc chậm mà ma sát nhau.
Hoằng Dạ nghiêng đầu, đưa toàn bộ đầu lưỡi y đều ngậm vào miệng, tinh tế nhấm nháp……
Hạ Vân Phong kêu mấy tiếng, cảm giác được Hoằng Dạ càng ôm y chặt hơn. Y miễn cưỡng ôm cổ Hoằng Dạ, cảm giác Hoằng Dạ đang thâm nhập thật sâu vào người y……
Ôn nhu.
Triền miên.
Kéo dài……
Sáu ngày sau, hai người không ra khỏi phòng nửa bước, Hạ Vân Phong cơ hồ trong vài ngày này cũng chưa mặc qua quần áo, y cơ hồ không có lúc nào là đều không cùng Hoằng Dạ ở cùng nhau……
Ôm ở cùng nhau, không nhất định phải làm.
Có thể vuốt ve, có thể hôn môi, có thể nói chuyện phiếm, có thể làm bất cứ chuyện gì.
Liền ngay cả ăn cơm cũng đều không ngoại lệ, thậm chí có đôi khi quá kịch liệt liền trực tiếp quên ăn cơm. Hoằng Dạ giống như ngọn lửa ấm áp trong mùa đông hoàn toàn châm đốt y……
Y thật lâu không có xuất hiện qua loại cảm giác giống như tình yêu cuồng nhiệt này……
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Buổi tối một ngày trước khi bọn họ về nước, hai người ôm nhau hôn suốt một buổi tối.
Hạ Vân Phong vài lần đều cảm thấy chính mình sắp bị Hoằng Dạ hôn đến hít thở không thông……
Về nước sau, Hạ Vân Phong lập tức liền nghe được tin tức, Ngao Dương đem sòng bạc lớn của Bắc đường lấy giá thấp tung ra bán.
Vài lời beta: ngoáy mũi hai người cứ như đang đi trăng mật ấy nhể:v
Beta: Trangki
Kỳ thật Hạ Vân Phong vẫn rất áy náy.
Trong số mấy nhi tử của y, người y thấy có lỗi nhất chính là Ngao Dương. Lúc trước khi mẹ con Ngao Dương bị bắt cóc, vì y không có tiền cho vay mà khiến cho mẹ Ngao Dương bị người lột da. (TMD bọn tàn ác, ta mà bắt đc mấy thằng khốn đó ta sẽ lăng trì chúng nó tung bàn phím)
Y biết lúc ấy Ngao Dương ở ngay bên cạnh bởi vì bọn cướp này gửi cho y băng ghi hình. Bên trong, y nghe được tiếng khóc la của Ngao Dương, mà hình ảnh tàn nhẫn kia làm cho người trưởng thành như y cũng cảm thấy sợ hãi.
Càng đừng nói là Ngao Dương.
Hạ Vân Phong xem xong đoạn băng ghi hình kia thì một đoạn thời gian rất dài cũng chưa từng ngủ ngon được. Mỗi tối y đều gặp ác mộng, y thường bừng tỉnh vào ban đêm, thậm chí y còn không dám ngủ.
Đoạn thời gian kia mỗi ngày y đều phải dùng một lượng lớn thuốc ngủ, mới có thể ngủ được.
Lão bà y bị người lột da sống.
Hơn nữa.
Lúc ấy Ngao Dương ở ngay bên cạnh nhìn, y không nghĩ tới đám người kia lại ngoan độc như vậy. Sau y đáp ứng khoản tiền cho vay nhưng đã quá muộn rồi, y nghĩ đến Ngao Dương cũng sẽ mất mạng.
Nhưng khi y nhìn thấy Ngao Dương trở về, y thực tình nguyện muốn Ngao Dương chết, toàn thân cao thấp không có chỗ còn hoàn hảo, trên người nơi nơi đều là dấu vết bị tàn thuốc làm phỏng. (T.T lúc này ta thật đau lòng Ngao nhi)
Xanh một khối, tím một khối.
Khi đó Ngao Dương trở về, ánh mắt nhìn y đặc biệt hung mãnh, y dùng một đoạn thời gian rất dài mới khiến cho Ngao Dương một lần nữa nói chuyện với y, y đáp ứng Ngao Dương về sau sẽ hảo hảo bảo hộ hắn.
Nhưng chuyện lại không như mong muốn, sự nghiệp của y không ổn định, y bảo hộ nhi tử không được. Y sai người đem các nhi tử đưa ra nước ngoài, như vậy an toàn nhất nhưng Hạ Vân Phong lại không tìm được người tin cậy……
Ngao Dương thế nhưng bị bán đi biên cảnh, nói vậy cuộc sống trải qua thật sự khổ.
Cho nên.
Ngao Dương mới có thể trở về trả thù y.
Y biết Ngao Dương vì sao muốn cướp hàng của y, cũng biết Ngao Dương vì sao muốn cướp Bắc đường của y, cướp đi công ty tâm huyết mà y thành lập, Ngao Dương là muốn y biết.
Y hại chết lão bà mình đổi lấy gì đó, vẫn là không chịu nổi một kích như vậy, muốn y hối hận, muốn y áy náy, muốn y khổ sở, muốn y thống khổ, muốn y thấy có lỗi.
Trong nhà Hạ Vân Phong vài năm qua đều chưa có lập bàn thờ bởi vì y không có mặt mũi gặp bốn lão bà của y, cùng không có mặt mũi gặp mẹ Ngao Dương, cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ này.
Bởi vì y mỗi một lần nghĩ đến, đều khó chịu giống như chết qua một lần.
Hình ảnh này vẫn đều rõ ràng ở trong óc y, y không muốn nhắc tới, không muốn nhớ lại. Y sợ hãi, y tự trách, sau đó y liều mạng dốc sức làm việc, hy vọng nhóm nhi tử về sau có thể sống tốt hơn một chút.
Lúc trước y để Hạ Đông đi giúp y tìm nhi tử, khi y biết Ngao Dương bị ngớ ngẩn sau, kỳ thật trong lòng y ít nhiều có chút cao hứng. Bị ngớ ngẩn so với thanh tỉnh tốt hơn, không nhớ rõ lại rất tốt.
Hạ Vân Phong cũng hy vọng chính mình là ngốc tử.
Ngốc tử vẫn hạnh phúc hơn.
Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần nhớ, còn không cần cố ý đi lựa chọn phải quên đi những quá khứ này.
Đáng tiếc.
Ông trời chính là không cho Hạ Vân Phong an ổn, Ngao Dương lại cố tình nhớ rõ sự tình trước kia, lại còn cố tình nhớ đến rõ ràng như vậy……
Y thực áy náy.
Nếu có thể y thật hy vọng dùng mạng mình đổi mạng lão bà của y, y thừa nhận y thực dung túng Ngao Dương. Ngao Dương nghĩ muốn cái gì y đều được cho nếu không có y sẽ cố gắng……
Y biết Ngao Dương là nhằm vào y, y cũng đã nhìn ra.
Cho dù hiện tại Ngao Dương muốn mạng của y, y đều được cho được, nhưng y thật sự không hy vọng những cái mà y đã dùng tánh mạng của lão bà mình đổi lấy, cứ thế để cho Ngao Dương phá hết như vậy.
Y phải làm như thế nào, Ngao Dương mới có thể hiểu được y……
Y phải làm như thế nào, Ngao Dương mới có thể tha thứ y……
Y không biết……
Hạ Vân Phong có chút hao tổn tinh thần đậy lại cái hộp, y thật hy vọng lúc trước có ai đó có thể đủ mắng y, đánh y, như vậy y cũng học được một chút. Tâm sự buồn ở trong lòng y mười mấy năm, cũng không biết nên nói với ai……
Lúc đưa tang, y khổ sở đến nỗi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.
Tại trước khi sự kiện kia phát sinh, y đã suy nghĩ qua không làm công việc này nữa, bởi vì y muốn chiếu cố người trong nhà, muốn sống một cuộc sống yên ổn. Sống như vậy, người nhà của y sẽ không cần lo lắng.
“Làm xong lần này ta sẽ không làm nữa, về sau đổi nghề khác làm.” buổi tối ngày hôm đó, người một nhà ngồi ở trong phòng. Lúc y ăn cơm, cùng lão bà y nói một lần đi hàng cuối cùng.
Nhưng không đến hai ngày, mẫu tử Ngao Dương đã bị bắt.
Y không muốn làm cũng không được, y phải làm, bởi vì y không có đường lui có thể đi nữa……
Y nhất định phải làm việc này.
Khi đó y cơ hồ bị buộc đến tuyệt cảnh, kẻ thù của y nhiều lắm.
Lão bà chết lưu lại cho Hạ Vân Phong không chỉ có là khổ sở, càng nhiều là áy náy cùng tự trách, y chậm rãi nhu nhu huyệt Thái Dương, sai người hầu bỏ thêm một chút đàn hương.
Y cần an thần.
Buổi tối lúc Hoằng Dạ trở về, mặc áo khoác lông dê rất dầy, choàng một cái khăn quàng cổ to rộng. Hắn mặc trang phục màu nhạt, Hạ Vân Phong thấy hắn trở về, bảo hắn lại đây ngồi.
Hoằng Dạ lấy khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác, liền đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong lười biếng phân phó người hầu: “Đi mang bát canh đến cho đại thiếu gia.”
Rất nhanh.
Người hầu đã bưng canh tới.
Y biết bên ngoài rất lạnh, cho nên y thân thủ sờ sờ tay Hoằng Dạ, nhưng tay Hoằng Dạ lại ấm áp. Y vừa định thu tay lại, đã bị Hoằng Dạ nắm được.
Hoằng Dạ vươn tay nắm thắt lưng y, kéo gần khoảng cách lẫn nhau lại.
“Có muốn ngủ chưa, ta dìu ngươi đi lên lầu.” Hoằng Dạ tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong, hôn khóe môi Hạ Vân Phong một cái, nhưng Hạ Vân Phong lại tỏ vẻ không muốn ngủ.
Y còn chưa muốn ngủ, vài nhi tử khác của y còn chưa có trở về.
“Ngươi có biết hay không, ngươi thật lâu chưa có xuất môn rồi.” Hoằng Dạ quan tâm nhìn y, tay ôm thắt lưng y cũng không chặt. Hắn nhắc nhở ngày mai bồi Hạ Vân Phong đi ra ngoài một chút.
“Không muốn đi.” Y thong thả cự tuyệt bởi vì y lười động đậy.
Hạ Vân Phong vừa nói xong Hoằng Dạ liền nhíu mi, tiến qua cắn môi y một chút (lăn lộn): “Hai ngày nữa ta phải ra nước ngoài tham gia buổi tuần lễ trang phục mùa đông của các thương hiệu thời trang, ngươi đi với ta, thuận tiện nghỉ phép luôn.”
Hoằng Dạ ôm y, cảm thấy Hạ Vân Phong như vậy ôm vào thực thoải mái. Quần áo mềm mại, hơn nữa trên người còn mang theo mùi đàn hương thản nhiên, thơm quá……
Hắn thực thích.
Lần này Hạ Vân Phong suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng. Y đời này mới chỉ xuất ngoại một lần, chính là lúc Hoằng Dạ từng dẫn y đi, khi đó tự y đã trở lại.
Tính tính ngày, cũng sắp hai năm rồi…… (editor: za là thúc 37 tuổi rồi T.T) (beta: Hỏi khí không phải thúc có con từ năm bao tuổi:v)
“Được.”
Hạ Vân Phong đáp ứng Hoằng Dạ, y bảo Hoằng Dạ đi lên lầu tắm rửa. Hoằng Dạ trước khi đi lên lầu tắm rửa hôn y trong chốc lát sau đó lại bồi y ngồi hơn nửa giờ……
Sau đó nói với Hạ Vân Phong tình huống dự tiệc đêm nay, nói Ngao Dương nhìn thấy hắn đi sau đó cũng rất cao hứng. Ngao Dương còn hỏi Hạ Vân Phong vì sao không đi, Hoằng Dạ nói y không thoải mái, Ngao Dương cũng không nói cái gì.
Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương cùng Hoằng Dạ quan hệ không tồi, cho nên hắn mới để cho Hoằng Dạ đi.
“Vì sao mấy tháng này ngươi cũng không xuất môn, có phải không thoải mái hay không?” Hoằng Dạ nắm bắt ngón tay y, nắm trong tay nhẹ nhàng mà nhu lộng, cũng im lặng nhìn y.
“Ta không sao.”
Hạ Vân Phong vừa nói xong đôi môi Hoằng Dạ đã tiến lại đây, hôn chặt đôi môi y. Hai người cũng bất đồng trình độ nghiêng đầu, đôi môi hai người dán thật chặt……
Hoàn toàn tìm không thấy chút khoảng cách nào……
Hoằng Dạ trằn trọc hôn đôi môi y, hơi thở hai người đều rất nhẹ, hơi thở cực nóng. Hoằng Dạ ôm y hôn vài giờ, hôn vừa thâm sâu lại vừa chuyên tâm.
Tối hôm nay Hoằng Dạ ôm y hôn cả buổi tối, thật giống như muốn đem mấy tháng qua hôn bù lại, đầu lưỡi nóng ướt tận tình dây dưa……
Y cùng Hoằng Dạ xuất ngoại.
Đi một tuần.
Khi y đi thì đã công việc đã tốt hết thảy, y đi nghỉ phép một tuần.
Mà ngày y đi vừa lúc là ngày Ngao Dương bán đấu giá sản nghiệp của Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong không có đi tham gia hội bán đấu giá, y không có quá chú ý chuyện này.
Một tuần sau y cùng Hoằng Dạ đều ở nước ngoài, mấy ngày nay Hoằng Dạ tùy thời tùy chỗ đều cùng y, lúc Hoằng Dạ đi đến buổi diễn, cũng sẽ mang y đi theo……
Đi gặp bằng hữu cũng mang theo y……
Bọn họ tùy thời tùy chỗ đều cùng nhau, Hoằng Dạ chỉ bận nửa ngày đã làm xong chuyện ở buổi diễn. Vài ngày sau Hoằng Dạ đều cùng Hạ Vân Phong nơi nơi đi nhìn xem một chút, lái xe đi hóng gió một chút.
Show diễn lần này là về thời trang lông thú sang trọng của mùa đông, Hạ Vân Phong cũng cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa dáng người mấy mỹ nữ này đều không tồi, y xem xong show diễn sau còn khen vài câu.
Y đi một ngày đường, buổi tối vừa về khách sạn y đã không muốn động nữa. Hạ Vân Phong đêm nay bồi Hoằng Dạ đi gặp bằng hữu, y uống chút rượu, đầu lưỡi có chút tê tê……
“Ta thay ngươi tắm rửa, được không?” Hoằng Dạ cúi đầu nhìn y, trên thân hai người đều bọc áo da thật dày, ở cùng nhau thật ấm áp, sờ lên cũng thoải mái.
“Được.” Hạ Vân Phong nhận lời.
“Ta đây giúp ngươi cởi quần áo, được không?” hai tay Hoằng Dạ ôm thân thể Hạ Vân Phong, nhẹ nhàng mà ôm sát Hạ Vân Phong, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
“Có thể.” Hạ Vân Phong gật đầu đồng ý.
Hoằng Dạ bắt đầu duỗi tay cởi quần áo Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong rất nhanh đã bị Hoằng Dạ đem toàn bộ cởi hết. Hạ Vân Phong nằm ở trên giường thần thái mềm nhẹ lười biếng nhìn chằm chằm Hoằng Dạ……
“Ngươi ôm ta đi tắm rửa.” Y hoàn toàn không muốn động, “Ta đi mệt rồi.” giữa trán y ẩn ẩn nhíu mày, lộ ra mấy phần mỏi mệt.
Hoằng Dạ đem Hạ Vân Phong ôm đến phòng tắm, xả nước xong để Hạ Vân Phong ngồi ở trong bồn tắm, Hoằng Dạ rất nhanh liền cởi quần áo ngồi vào bồn tắm lớn, Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ đem nước bật nóng.
Y rất lạnh.
Thủy tinh bên cạnh bồn tắm lớn là trong suốt, ngồi ở trong bồn tắm lớn có thể nhìn cảnh đêm bên ngoài. Hoằng Dạ dẫn y đi ra chính là muốn y nơi nơi đi một chút, luôn ở trong nhà ngẫu nhiên cũng phải đi một chút mới tốt.
Nhưng là…
Hắn phát hiện hôm nay đi về, thắt lưng Hạ Vân Phong tựa hồ không quá thoải mái, hắn chỉ cần nhẹ nhàng mà đụng tới thắt lưng Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong sẽ hơi hơi nhíu mày.
“Thắt lưng thực đau.” Hạ Vân Phong không giấu diếm.
“Vậy ngày mai không đi nữa, ở khách sạn nghỉ ngơi.” Hoằng Dạ cũng không bảo y đi ra ngoài nữa, hắn một bên thay Hạ Vân Phong tắm rửa, một bên cho Hạ Vân Phong một cái hôn sâu.
Hôn thật lâu.
Một bên hôn một bên tắm……
Hạ Vân Phong chỉ để ý hưởng thụ là tốt rồi.
Lưng y vững vàng dựa vào ngực Hoằng Dạ, cảm giác được nhiệt độ ấm áp kia. Ynghiêng đầu nhận nụ hôn của Hoằng Dạ, Hoằng Dạ rất mạnh dạn ướt át hôn y.
Đôi môi ẩm ướt nóng rực, xúc cảm nóng bỏng nơi đầu lưỡi kia phá lệ liêu nhân……
Buổi tối.
Hạ Vân Phong tựa vào trên giường bán híp mắt nghỉ ngơi, chăn chỉ đắp ở bên hông y. Hoằng Dạ quấn khăn tắm ngồi ở bên giường, thay Hạ Vân Phong thoa dầu trên thắt lưng.
Hạ Vân Phong hút xì gà, bên môi sương khói lượn lờ……
Nơi này không có mấy loại thuốc lá mà y hút, chỉ có xì gà cho nên y phải hút tạm thứ này……
Hoằng Dạ suy nghĩ thực chu đáo, cái gì cũng đều chuẩn bị cho y.
“Cảm giác thế nào?” Hoằng Dạ cúi đầu, một bên xoa bóp cho y, một bên hỏi y: “Đau liền nói cho ta biết, ta nhẹ một chút.” Hắn sẽ ôn nhu hơn một chút.
“Thực thoải mái.” Hạ Vân Phong động tác thong thả hút xì gà.
Tay Hoằng Dạ chỉ cần hơi chút dời di, Hạ Vân Phong liền nói ra tiếng.“Tiếp tục, đừng có ngừng……” ngữ khí của y nghe thực hưởng thụ, rất muốn thêm chút nữa……
Một tay y cầm xì gà miễn cưỡng để ra khỏi giường, một bàn tay khác vô lực khoác lên trên giường, toàn thân không có khí lực tựa vào thành giường, cảm giác lực đạo trên hai tay Hoằng Dạlàm cho y thoải mái.
Y bảo Hoằng Dạ tiếp tục thoa cho y thêm chút nữa, lại dùng lực một chút, hơn nữa tốt nhất không cần gián đoạn. Cái loại cảm giác này thoải mái đến nỗi khiến cho toàn bộ lưng y đều tê dại, rất hưởng thụ.
Hoằng Dạ nhìn thấy Hạ Vân Phong bộ dáng hưởng thụ hừ nhẹ, hắn buông bình thuốc ngăn chặn lưng Hạ Vân Phong, cúi đầu hôn lên khóe môi Hạ Vân Phong, để cho cả người Hạ Vân Phong đều bao phủ ở trong hơi thở của hắn.
Cả người y đều bị Hoằng Dạ đè nặng, cho dù là cách một lớp chăn, y cũng có thể cảm giác được phía sau có cái gì đó đang dán vào y. Địa phương kia của Hoằng Dạ phản ứng cũng rất mãnh liệt.
“Hiện tại nên là lúc ngươi thoa cho ta rồi.” Hoằng Dạ từ dưới gối đầu lấy ra một bình bôi trơn, đem lượng lớn chất bôi trơn đều đổ ở tại trong lòng bàn tay Hạ Vân Phong, hắn kéo tay Hạ Vân Phong qua……
Hạ Vân Phong lập tức liền đụng đến địa phương nóng bỏng kia của Hoằng Dạ……
Có chút phỏng tay……
Làm cho đầu ngón tay y có chút chấn động rất nhỏ, rất nhanh Hoằng Dạ khiến cho y nắm chặt lại, cao thấp thong thả di động. Bởi vì tay y bị ngược nên bắt tay vào hoạt động thực không có phương tiện nên Hoằng Dạ kéo y lại.
Hoằng Dạ nhắm mắt cảm thụ Hạ Vân Phong phục vụ: “Của ta có đủ phù hợp tiêu chuẩn của ngươi hay không?” Hắn hỏi Hạ Vân Phong……
Hắn xem như đang hỏi Hạ Vân Phong, hắn lớn hay không lớn……
Hạ Vân Phong gật đầu.
Rất lớn.
Lại thực thô.
Giây tiếp theo.
Y liền cảm giác được Hoằng Dạ bỏ tay y ra, ôm sát thắt lưng y, cảm giác nháy mắt bị xâm nhập kia làm cho Hạ Vân Phong thoải mái đến nghiêng thân, lười biếng ôm Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ cúi đầu……
Đầu lưỡi hai người ma sát cùng một chỗ, nhẹ nhàng mà trượt, đầu lưỡi ướt hồng ma sát nhẹ nhàng chuyển động, nhợt nhạt vẽ liếm, mân mê. Theo tần suất Hoằng Dạ đong đưa phần eo lúc nhanh lúc chậm mà ma sát nhau.
Hoằng Dạ nghiêng đầu, đưa toàn bộ đầu lưỡi y đều ngậm vào miệng, tinh tế nhấm nháp……
Hạ Vân Phong kêu mấy tiếng, cảm giác được Hoằng Dạ càng ôm y chặt hơn. Y miễn cưỡng ôm cổ Hoằng Dạ, cảm giác Hoằng Dạ đang thâm nhập thật sâu vào người y……
Ôn nhu.
Triền miên.
Kéo dài……
Sáu ngày sau, hai người không ra khỏi phòng nửa bước, Hạ Vân Phong cơ hồ trong vài ngày này cũng chưa mặc qua quần áo, y cơ hồ không có lúc nào là đều không cùng Hoằng Dạ ở cùng nhau……
Ôm ở cùng nhau, không nhất định phải làm.
Có thể vuốt ve, có thể hôn môi, có thể nói chuyện phiếm, có thể làm bất cứ chuyện gì.
Liền ngay cả ăn cơm cũng đều không ngoại lệ, thậm chí có đôi khi quá kịch liệt liền trực tiếp quên ăn cơm. Hoằng Dạ giống như ngọn lửa ấm áp trong mùa đông hoàn toàn châm đốt y……
Y thật lâu không có xuất hiện qua loại cảm giác giống như tình yêu cuồng nhiệt này……
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Buổi tối một ngày trước khi bọn họ về nước, hai người ôm nhau hôn suốt một buổi tối.
Hạ Vân Phong vài lần đều cảm thấy chính mình sắp bị Hoằng Dạ hôn đến hít thở không thông……
Về nước sau, Hạ Vân Phong lập tức liền nghe được tin tức, Ngao Dương đem sòng bạc lớn của Bắc đường lấy giá thấp tung ra bán.
Vài lời beta: ngoáy mũi hai người cứ như đang đi trăng mật ấy nhể:v
Bình luận truyện