Dụ Tội
Chương 247
Hạ Vân Phong muốn tự mình đi sòng bạc một chuyến, bởi vì y thủy chung vẫn lo lắng cho an nguy của Hình Liệt. Nhưng Hoằng Dạ lại bảo y đừng có gấp, hiện trường rất nhiều người đang được cứu ra, bất quá nguyên nhân cháy không rõ ràng lắm.
Trên người Hoằng Dạ có chút tro bụi, Hạ Vân Phong thay hắn vỗ vỗ tro bụi trên người: “Vậy ngươi đi tắm rửa trước, ta ở đây chờ tin tức.” Y không muốn bỏ qua bất cứ tin tức gì của Hình Liệt.
Hạ Vân Phong không đi ra ngoài mà y ở ngay trong đại miếu của Bắc đường chờ. Trên bàn cơm trong đình dọn đầy bữa tối phong phú nhưng Hạ Vân Phong lại không có khẩu vị gì để ăn cơm.
Y ngồi ở vị trí chủ thượng nhíu mày hút thuốc, nhưng các nhi tử đều vây quanh ở trước bàn tự mình ăn cơm của mình. Ngao Dương an vị ở bên tay trái Hạ Vân Phong, mà Hạ Đông ngồi ở bên cạnh Ngao Dương, Tần Diễm ngồi bên cạnh Hạ Đông, bên cạnh Tần Diễm có hai vị trí trống, là lưu cho Hình Liệt cùng Hoằng Dạ. Hoằng Dạ đổi xong quần áo đi ra, tiến đến ngồi bên cạnh Hạ Vân Phong. ( nhà này cơm nước quy củ phết, ko thằng nào dám chòi vị trí thằng nào:v)
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở chỗ trống giữa Hoằng Dạ cùng Tần Diễm, còn thiếu Hình Liệt vẫn chưa có trở về, đáy mắt dưới vẻ mặt mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong tràn đầy lo âu.
Mấy nhi tử đều không nói lời nào ngồi ăn, là anh cả, Hoằng Dạ có nghĩa vụ mở miệng an ủi Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm đi, Hình Liệt không có việc gì đâu.”
“……”
“Hiện trường đang được thu dọn, trước đó không có nhân viên thương vong, tin rằng sau đó cũng sẽ không.” Hoằng Dạ an ủi y, bảo y không cần lo lắng như vậy, trước đó thông báo cho Hạ Vân Phong cũng vẫn còn bình thường.
Hoằng Dạ cũng không có gì để che giấu, xảy ra chuyện lớn như vậy muốn giấu cũng giấu không được. Cho nên lúc hắn mới từ sòng bạc trở về, liền trực tiếp đem sự tình nói cho Hạ Vân Phong.
“Biết nguyên nhân vụ hỏa hoạn không?” Tần Diễm một bên ăn, một bên nhìn về phía Hoằng Dạ, dù sao Hình Liệt cũng là đệ đệ Tần Diễm, lúc này cũng có thể hỏi thăm tình hình.
“Cảnh sát nói là do có người phóng hỏa.” Hoằng Dạ đem tình huống hiện trường nói cho mọi người,“Căn cứ vào lời khai các quản lý cấp cao củasòng bạc, mấy hôm trước Hình Liệt đắc tội một số con bạc, cảnh sát hoài nghi là hành hung trả thù, đám người kia hình như là người của Nam khu Hán đường.” Hắn một bên nói, một bên gắp thức ăn cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong hảo hảo ăn cơm.
Kỳ thật sự tình vốn giao cho cảnh sát xử lý.
Nhưng Ngao Dương lúc nge thấy “Nam khu Hán đường”, lập tức liền nhíu mày, tầm mắt Hạ Vân Phong theo bản năng hướng về phía Ngao Dương, y nhìn Ngao Dương……
“Nhìn ta làm cái gì, toàn bộ buổi chiều ta đều cùng với ngươi một chỗ.” Ngao Dương chủ động phủi sạch mọi hiềm nghi với mình, hắn căn bản là chưa từng rời khỏi Hạ Vân Phong.
“Ngươi cùng người của Nam khu rất quen thuộc, ngươi hỏi họ một chút rốt cuộc là tình huống gì.” Hạ Vân Phong phân phó Ngao Dương đi làm chuyện này, nhưng Ngao Dương không vui ý, lắc đầu tỏ vẻ không đi.
“Đã sớm không liên hệ rồi.” Ngao Dương không muốn đạp vô vũng bùn này.
Hạ Vân Phong cũng không có tiếp tục miễn cưỡng Ngao Dương, Ngao Dương đã nói rất rõ ràng rồi, chính là không muốn giúp y, y nói nhiều nữa cũng vô dụng.
“Vân gia, ngươi an tâm ăn cơm đi, một lát nữa ta cùng đại ca đến hiện trường nhìn xem.” Hạ Đông cũng lên tiếng an ủi y, hắn vẫn luôn không đổi được thói quen gọi Hạ Vân Phong là “Vân gia”.
Giọng Hạ Đông rất vững vàng tựa hồ không có chút nào lo lắng, các nhi tử đều rất trấn định ăn cơm, hoàn toàn không có một chút cảm giác áp bách huynh đệ sống chết chưa rõ. (=..=)
Nhưng tâm tình Hạ Vân Phong lại thủy chung không thể bình tĩnh, Hoằng Dạ và Hạ Đông sau khi cơm nước xong đã đi đến hiện trường, Ngao Dương đi ra ngoài tản bộ, Tần Diễm đến sau núi tắm rửa.
Mà Hạ Vân Phong liền một mình ngồi ở trong đình chờ đợi. Y không có xem tin tức TV, y thầm nghĩ muốn biết kết quả, vừa nãy Tần Diễm có đến đây một lần, bảo y trở về phòng nghỉ ngơi.
“Ngươi về ngủ trước đi, ta muốn chờ tin tức.” Hạ Vân Phong biết Tần Diễm mệt chết đi được. Nhiều người ở trong này với y cũng vô dụng, hơn nữa ngày mai Tần Diễm còn phải đi làm, nên y bảo Tần Diễm đi ngủ.
Tần Diễm ở bên ngoài bồi y thật lâu, thật sự là chống đỡ không được nữa mới trở về phòng đi ngủ, mà Ngao Dương cả buổi tối cũng chưa đi ra, Hạ Vân Phong hỏi thuộc hạ Ngao Dương đang làm cái gì.
“Vân gia, nhị thiếu gia sớm đã ngủ rồi.”
Hạ Vân Phong bảo mọi người đều đi xuống, y ngồi trên xe lăn ở hành lang gấp khúc thong thả trượt đi, tiếng bánh xe trượt kia liền giống như tâm tình trầm trọng của y.
Đêm nay.
Bên ngoài trồi nổi mưa to, nhưng Hoằng Dạ và Hạ Đông còn chưa có trở về, này càng tăng thêm bất an trong lòng Hạ Vân Phong. Tiếng mưa to gõ xuống mặt đất kia giống như đang chạm đến tâm y.
Hạ Vân Phong sai người cầm dù lại đây, y cẩn thận miễn cưỡng đứng lên, y muốn đi đến cửa chờ. Y đi rất chậm, mới vừa đi tới cửa, quần áo đã bị ướt hết.
Bởi vì gió táp mưa sa, khó tránh khỏi sẽ làm quần áo ướt sũng.
Hạ Vân Phong không muốn được người nâng, y liền đứng ở cửa kiềm chế tâm tình lo lắng chờ đợi. Y căn bản không thể quản được sòng bạc có phải đã bị cháy sạch hoàn toàn rồi hay không.
Cũng không thể quản được sòng bạc tổn thất bao nhiêu.
Y chỉ muốn biết nhi tử có bình an hay không, y muốn nhìn thấy Hình Liệt xuất hiện, y không muốn nhi tử gặp chuyện không may……
Thẳng đến khi sắp đến ba giờ đêm, Hạ Vân Phong mới nhìn thấy có đèn xe theo đường núi tiến đến. Y muốn đi ra ngoài một chút, nhưng chân đã đứng đến tê rần.
Ngay cả chân cũng khó hoạt động, y cảm thấy bản thân tùy thời đều giống như sẽ ngã xuống. Một bàn tay của y chống ở pho tượng phía trước miếu, bởi vì chung quanh không có đèn nên y đứng ở bên cạnh tượng đá rất khó có người phát hiện.
Chiếc xe kia từ xa xa chạy đến, ngừng ngoài đại miếu, Hạ Vân Phong nhìn thấy đèn xe tắt. Lái xe mở cửa xe ra, đối với người trong xe nói gì đó rồi người trong xe mới bước xuống.
Chỉ một người trên xe đi xuống, nửa khuôn mặt đều quấn băng gạc, hơn nữa trên một bàn tay cũng quấn đầy băng. Bất quá nửa khuôn mặt còn lại hoàn hảo không tổn hao gì mới để cho Hạ Vân Phong thấy rõ ràng người từ trên xe xuống là Hình Liệt.
Nhìn tình huống là đã đi qua bệnh viện trị liệu chẳng qua trở về cũng chỉ có một mình Hình Liệt, không nhìn thấy Hạ Đông cùng Hoằng Dạ. Sau khi lái xe quay xe rời đi Hạ Vân Phong mới gọi hắn: “Hình Liệt.”. Giọng y không rõ lắm, bởi vì xung quanh mưa to rất ồn ào, nhưng lại đủ để cho Hình Liệt nghe rõ.
Hình Liệt lập tức dừng cước bộ, hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy Hạ Vân Phong miễn cưỡng đứng ở bên cạnh pho tượng trước cửa, hơn nữa áo ngủ trên người đã bị ướt mà y còn hoàn toàn không hề hay biết.
Ngọn núi này ban đêm có vẻ lạnh, thế cho nên thân thể Hạ Vân Phong hơi hơi phát run, hơn nữa Hạ Vân Phong còn đỡ pho tượng đứng, tựa hồ chân thực không thoải mái.
Hình Liệt trong mắt ẩn chứa vẻ mặt kinh ngạc, trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn ngoại trừ kinh ngạc cùng khó hiểu ra, còn mang theo một chút cảm xúc nói không rõ……
Nam nhân này là đang chờ hắn sao?
Ngay cả xe lăn cũng không ngồi, liền cứ như vậy mặc áo ngủ cả người ướt sũng đứng ở bên ngoài chờ hắn, cũng không biết đã ở đây đứng bao lâu, cũng không biết đã đợi bao lâu……
Hình Liệt mang theo thương tích đi đến trước mặt Hạ Vân Phong, vẻ mặt lười biếng mà trầm ổn bình thường trên mặt Hạ Vân Phong trở nên tràn ngập lo lắng, tựa hồ đang lo lắng cho hắn.
“Sao lại đứng ở bên ngoài?” Hình Liệt nghĩ vươn tay dìu y, nhưng tay bị thương lại còn treo bằng băng vải, không có cách nào dìu Hạ Vân Phong.
Ba —
Hạ Vân Phong trực tiếp quăng một cái tát qua, đánh thật mạnh vào nửa gương mặt không hề tỳ vết kia của Hình Liệt. Âm thanh bàn tay vừa nặng vừa vang lại thanh thúy, đánh cho má Hình Liệt nhất thời hiện ra năm dấu ngón tay rõ ràng.
Y xuống tay rất nặng.
Đánh cho má Hình Liệt bỏng rát đau đớn, tay y thực lạnh, đánh vào trên mặt Hình Liệt nhưng lại đau ở trong lòng y.
Hình Liệt bị một cái tát bất thình lình của y làm cho ngơ ngác, đáy mắt hắn có chút phức tạp, biểu tình trên mặt hắn có chút lạnh như băng, tràn ngập không hiểu.
“Ngươi không có việc gì thì sao không gọi điện thoại về nhà báo bình an?” Hạ Vân Phong giáo huấn hắn, Hình Liệt tựa hồ hoàn toàn không biết trong nhà còn có người đang lo lắng cho hắn,“Chẳng lẽ ngươi không biết trong nhà còn có người đang lo lắng sự sống chết của ngươi sao, ngươi rốt cuộc có nghĩ tới người trong nhà sẽ vì an toàn của ngươi mà lo lắng đề phòng hay không?”
Hình Liệt sờ sờ bên mặt bị đánh của mình, hắn im lặng nghe Hạ Vân Phong trách cứ.
“Cho dù không bệnh, cũng bị ngươi dọa ra bệnh rồi.” Hạ Vân Phong trầm giọng giáo huấn hắn, y cảm thấy Hình Liệt vẫn không có đem y trở thành người một nhà,“Ngươi không biết ta sẽ lo lắng cho ngươi đến ăn không ngon, ngủ không yên sao……” Bằng không y cũng sẽ không cần đêm hôm khuya khoắt ở bên ngoài chờ Hình Liệt trở về, nếu y không lo lắng Hình Liệt, hiện tại phỏng chừng y đã ở trong phòng ngủ rồi.
Hình Liệt thấy ánh mắt Hạ Vân Phong trở nên dịu đi một chút, hắn nhu nhu má, ném xuống dù che, chậm rãi tiêu sái đến dưới cái dù của Hạ Vân Phong, hai người cùng che một cái dù.
“Lần sau nếu gặp loại sự tình này, ta sẽ thông báo cho ngươi trước tiên.” Dấu đỏ trên mặt Hình Liệt đang nóng lên, hắn không có nhìn Hạ Vân Phong, vươn tay đỡ thắt lưng Hạ Vân Phong.
“Không thể có lần sau.” Hạ Vân Phong không cho hắn nói mấy điềm xấu, giọng y thực trầm ổn, nghe vào có vị nam nhân rất đạm, trên người y đều bị mưa làm ướt.
Hình Liệt ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, đụng đến làn da nóng lên kia của Hạ Vân Phong, hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập mị lực thành thục của Hạ Vân Phong kia……
Trên mặt y đều bị mưa làm ướt, giọt mưa theo cổ trượt vào trong quần áo, áo ngủ của y dính sát trên người, hoàn toàn tôn lên đường cong thân hình y……
Đường nét của từng bộ phận đều phi thường rõ ràng……
Điều này làm cho Hình Liệt không tự chủ được ôm sát Hạ Vân Phong, nâng Hạ Vân Phong đi vào bên trong đại miếu. Bởi vì trời mưa quá lớn, Hạ Vân Phong cơ hồ đem toàn bộ dù đều nghiêng về phía Hình Liệt.
Bởi vì trên người Hình Liệt có thương tích, không thể nhiễm nước mưa, bằng không sẽ bị nhiễm trùng. Mặt trái cùng tay trái Hình Liệt đều buộc chặt băng gạc, có thể biết được thương cũng không nhẹ.
Bản thân Hạ Vân Phong mắc mưa cũng không sao hết, y không muốn nhi tử bị mưa làm ướt, cho nên dọc theo đường đi Hình Liệt nhắc nhở y quần áo đều ướt rồi, y cũng không có đem dù chuyển trở về.
Thẳng đến khi đến trên hành lang gấp khúc, Hạ Vân Phong mới thu dù lại.
Bên ngoài mưa rất to.
Hình Liệt bảo với Hạ Vân Phong, nói Hoằng Dạ và Hạ Đông đến sau, hắn từ bệnh viện đi ra liền tự mình đến đây, Hạ Vân Phong thấy hắn không có việc gì cũng liền an tâm.
Phòng Hình Liệt chưa thu dọn, Hạ Vân Phong bảo Hình Liệt đến phòng y ngủ, ngày mai lại sai người hầu thu dọn một cái phòng rộng chút để Hình Liệt ở.
Trên cổ cùng trên cánh tay Hình Liệt còn có tro bụi, tuy Hạ Vân Phong hành động không có tiện, nhưng vẫn thay Hình Liệt lau vết bẩn trên người. Cuối cùng y mới tự mình tẩy sạch trên người, lại ôm một tấm chăn đến rồi mới thong thả lên giường.
Hình Liệt hiếmcó lúc quy củ tựa vào trên giường nhìn Hạ Vân Phong: “Vì sao ngươi không hỏi ta đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc rất mỏng, hắn vươn tay bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong.
“Ngươi không có việc gì là được rồi.” Hạ Vân Phong không muốn hỏi nhiều, y chỉ cần Hình Liệt bình an vô sự là đủ rồi, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
“Chuyện sòng bạc……”
Hạ Vân Phong lười biếng ngắt lời Hình Liệt: “Chuyện sòng bạc sẽ có người đi để ý, ngươi an tâm dưỡng thương, không cần nghĩ nhiều.” Y bảo nhi tử an tâm ngủ.
Hạ Vân Phong không hút thuốc.
Bởi vì Hình Liệt bị thương, hẳn là không muốn ngửi mùi thuốc lá, y nằm nghiêng ở bên cạnh Hình Liệt, thay Hình Liệt đắp chăn, Hình Liệt lại bắt lấy tay y……
“Vì sao ngươi không hỏi mặt của ta?” Hình Liệt gắt gao bắt được cánh tay y, dưới ngọn đèn hôn ám vẻ mặt hắn bị cái bóng của tấm màn bao phủ, hoàn toàn thấy không rõ vẻ mặt.
Hạ Vân Phong cảm thấy hỏi với không hỏi không có gì khác nhau: “Ngươi bình an là được rồi, mặc kệ ngươi biến thành bộ dạng gì đi nữa thì vẫn là con ta, đây là sự thật không thể thay đổi.”
Xấu cũng tốt.
Đẹp cũng tốt.
Đều không sao cả, Hạ Vân Phong không để ý.
Hình Liệt đem tay Hạ Vân Phong kéo vào trong chăn, cái tay hơi lạnh của Hạ Vân Phong, lập tức liền đụng đến địa phương hơi hơi nóng lên kia của Hình Liệt, y khó hiểu nhìn về phía Hình Liệt……
Hình Liệt tiến đến bên tai y thấp giọng nói: “ Trước làm cho ta thoải mái một chút.” Hơi thở của hắn từng chút từng chút phả ươn ướt má Hạ Vân Phong, đôi môi hắn như có như không dán lên má Hạ Vân Phong, thật giống như đang dụ dỗ y.
Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn, lập tức ngửi được một cỗ vị thuốc, bởi vì Hình Liệt đã bôi thuốc, nhưng y không có chút ý tứ lui ra sau, ngược lại im lặng nhìn Hình Liệt……
Tùy ý Hình Liệt cầm tay y động……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt bị thương nên động tác có hơi quá sức, y mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi trước buông tay.” Y kéo tay Hình Liệt ra, bảo hắn không nên cử động.
Tay y một lần nữa cho vào trong chăn, luồn vào bên trong áo ngủ của Hình Liệt, phủ vuốt địa phương đang nóng lên giữa hai chân của Hình Liệt, lòng bàn tay hơi lạnh của y rất nhanh đã bị lửa nóng của Hình Liệt làm ấm áp.
Hơi hơi nóng lên.
Hình Liệt rất nhanh dưới sự phủ sờ cẩn thận của Hạ Vân Phong có phản ứng mãnh liệt, lần đầu tiên Hạ Vân Phong chủ động thay hắn làm loại sự tình này, điều này làm cho Hình Liệt khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Tay Hạ Vân Phong ở dưới chăn cử động, hình thái lửa nóng kia của Hình Liệt y biết đến rành mạch. Nó đang không ngừng biến lớn, không ngừng nóng lên, tần suất nhảy lên kia cũng phá lệ rõ ràng.
Động tác trên tay y không tạm dừng: “Như vậy được không?” Y hỏi Hình Liệt có phải thoải mái hay không.
“Tiếp tục.” Hình Liệt dĩ nhiên là cảm thấy thoải mái, hắn vươn tay kéo chân Hạ Vân Phong qua, để cho chân Hạ Vân Phong khoát lên trên người hắn, khiến cho cả người Hạ Vân Phong nghiêng thân, một chân khóa ở trên người hắn……
“Làm cái gì?” Hạ Vân Phong nhìn Hình Liệt, y không rõ ý tứ Hình Liệt, Hình Liệt như bây giờ là làm không được.
Hình Liệt tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, gần gũi đối với y ái muội cười khẽ:“Ta cũng muốn cho ngươi thoải mái.” Tiếng cười của hắn thực trầm, nghe vào khiến cho hai má y có chút nóng lên.
Tay Hình Liệt nhiễu qua cằm Hạ Vân Phong, vén áo ngủ y lên Hạ Vân Phong, phủ vuốt cái mông đầy đặn của y, ngón tay hắn đang ma sát nếp nhăn nhắm chặt kia.
Cả người Hạ Vân Phong đều dán lên trên người Hình Liệt, ngón tay Hình Liệt đang không ngừng tìm kiếm xâm nhập chỗ kia, một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay……
Thẳng đến khi nuốt bốn ngón tay đến mức tràn đầy, Hình Liệt mới hơi chút tạm dừng, tiếng nước “Phốc chi phốc chi” ái muội vang lên, tay Hạ Vân Phong đang run rẩy.
“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong cảm thấy thực trướng, ngón tay Hình Liệt đè ép, xoa nắn địa phương mẫn cảm của y.
“Mau một chút.” Hình Liệt bảo Hạ Vân Phong động tác nhanh lên, động tác trên tay hắn chưa có tạm dừng qua, cảm giác được bên trong Hạ Vân Phong nóng ướt cùng chặt chẽ,“Ngươi chật quá……”
Hình Liệt nói chuyện hơi thở đã nóng lên rất nhiều.
Hạ Vân Phong không trả lời mà dùng lòng bàn tay mình cảm giác bộ vị nóng bỏng của Hình Liệt, Hình Liệt lại vẫn dán ở bên tai y nói chuyện:“ Vừa chặt lại vừa ướt……”
Hắn càng nói càng hạ lưu…… (=..= chắc trừ phi nó liệt toàn thân mới ko hạ lưu đc nữa thôi)
Hạ Vân Phong cảm giác được hơi thở của Hình Liệt, hơi thở của y đã trở nên nóng rực, lòng bàn tay y ra mồ hôi, y dựa theo mong muốn của Hình Liệt, động tác trên tay đã nhanh hơn.
“Được không?” Hạ Vân Phong hỏi cảm giác của hắn.
“Đương nhiên được.” đôi môi Hình Liệt dán ở trên má Hạ Vân Phong, hôn một ngụm thật mạnh, hơi thở ấm áp kia khiến hai má Hạ Vân Phong nóng lên.
Hơi thở Hạ Vân Phong thực không xong, bởi vì ngón tay Hình Liệt đang chuyển động, lực đạo ái muội hướng bên trong nhồi, vừa nhấn vừa nhu lại lay động cao thấp, họa vòng nhu vuốt.
“Ngươi thật ướt……” đôi môi Hình Liệt dán lên má y, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong buộc chặt, gắt gao “ăn” ngón tay hắn không chịu thả, hắn lại tiếp tục nói: “ Nóng đến mức ta sắp hòa tan rồi, thật thoải mái.” đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt xuống hai má Hạ Vân Phong, đôi môi hắn chuyển sang liếm khóe môi Hạ Vân Phong.
Hắn mân khóe môi Hạ Vân Phong, hơi thở Hạ Vân Phong càng ngày càng nặng, thân thể mẫn cảm của y căn bản chịu không nổi khiêu khích như vậy, làm cho âm thanh hừ nhẹ của y càng ngày càng ái muội.
Hình Liệt chỉ có thể sử dụng một bàn tay, cho nên không có cách nào tận tình đùa nghịch Hạ Vân Phong. Bất quá đêm nay Hạ Vân Phong làm cho hắn thực thoải mái, vì nam nhân đang ra sức lấy tay giúp hắn giải quyết vấn đề.
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên chăn, lòng bàn tay y cảm giác được tần suất nhảy lên càng lúc càng nhanh của Hình Liệt, trên tay y hơi chút dùng sức, cùng lúc liền nghe được tiếng thở dài thoải mái của Hình Liệt.
“Thật thoải mái, ngươi thật giỏi.” Hình Liệt hôn má y hai cái, tiếng thở dốc kia thật giống như ma chưởng quấn quanh ở bên tai Hạ Vân Phong.
Lòng bàn tay Hạ Vân Phong dính dính……
“Ta đi lấy khăn tay lau một chút.” Hạ Vân Phong muốn đứng dậy đi lấy khăn tay, nhưng Hình Liệt lại ôm y, hoàn toàn không cho y đi, y vừa mở miệng hỏi Hình Liệt……
Hình Liệt lại đem cái trán để ở trên trán y: “Ngươi còn chưa có thoải mái.”
“Ta không sao.” Hạ Vân Phong muốn hất tay Hình Liệt ra, nhưng Hình Liệt lại thủy chung không buông tay, tiếp tục động, thẳng đến khi thân thể Hạ Vân Phong đột nhiên buộc chặt.
Hạ Vân Phong thở phì phò.
Tay Hình Liệt mới thong thả rút ra, chất lỏng dính trên ngón tay đều bị chà ở trên đùi Hạ Vân Phong, tay hắn theo chân Hạ Vân Phong, phủ vuốt thắt lưng y.
Hạ Vân Phong nhấc người lên, nhưng Hình Liệt lại không cho y lộn xộn, dán ở bên tai y nói: “Ta hôm nay mới biết được, thì ra ngươi quan tâm ta như vậy.” Hắn hôn mặt Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong không nói chuyện, chỉ là bảo Hình Liệt mau ngủ, Hạ Vân Phong lo lắng ban ngày Hình Liệt vừa trải qua vụ cháy, buổi tối sẽ mơ ác mộng, cho nên y ôm Hình Liệt ngủ.
Chẳng qua, buổi sáng ngày hôm sau, khi Hạ Vân Phong đi bưng bữa sáng tới choHình Liệt, y mới vừa đi đến đại sảnh liền nhìn thấy muội muội Mĩ Mi xinh đẹp kia của Hình Liệt ở trong này……
“Lão công ngươi như thế nào bị thương thành như vậy, đã nói rồi, không cần đi sòng bạc công tác, hiện tại bị bỏng nghiêm trọng như vậy!” Mĩ Mi ôm Hình Liệt khóc đến thương tâm.
Hạ Vân Phong biết Hình Liệt đã không cần y chuẩn bị bữa sáng nữa……
(editor: tiện nhân kia lại đến nữa rồi vò đầu bứt tóc) (beta: Ta cũng chán con mặt dày này lắm rồi cào tường)
Trên người Hoằng Dạ có chút tro bụi, Hạ Vân Phong thay hắn vỗ vỗ tro bụi trên người: “Vậy ngươi đi tắm rửa trước, ta ở đây chờ tin tức.” Y không muốn bỏ qua bất cứ tin tức gì của Hình Liệt.
Hạ Vân Phong không đi ra ngoài mà y ở ngay trong đại miếu của Bắc đường chờ. Trên bàn cơm trong đình dọn đầy bữa tối phong phú nhưng Hạ Vân Phong lại không có khẩu vị gì để ăn cơm.
Y ngồi ở vị trí chủ thượng nhíu mày hút thuốc, nhưng các nhi tử đều vây quanh ở trước bàn tự mình ăn cơm của mình. Ngao Dương an vị ở bên tay trái Hạ Vân Phong, mà Hạ Đông ngồi ở bên cạnh Ngao Dương, Tần Diễm ngồi bên cạnh Hạ Đông, bên cạnh Tần Diễm có hai vị trí trống, là lưu cho Hình Liệt cùng Hoằng Dạ. Hoằng Dạ đổi xong quần áo đi ra, tiến đến ngồi bên cạnh Hạ Vân Phong. ( nhà này cơm nước quy củ phết, ko thằng nào dám chòi vị trí thằng nào:v)
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở chỗ trống giữa Hoằng Dạ cùng Tần Diễm, còn thiếu Hình Liệt vẫn chưa có trở về, đáy mắt dưới vẻ mặt mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong tràn đầy lo âu.
Mấy nhi tử đều không nói lời nào ngồi ăn, là anh cả, Hoằng Dạ có nghĩa vụ mở miệng an ủi Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm đi, Hình Liệt không có việc gì đâu.”
“……”
“Hiện trường đang được thu dọn, trước đó không có nhân viên thương vong, tin rằng sau đó cũng sẽ không.” Hoằng Dạ an ủi y, bảo y không cần lo lắng như vậy, trước đó thông báo cho Hạ Vân Phong cũng vẫn còn bình thường.
Hoằng Dạ cũng không có gì để che giấu, xảy ra chuyện lớn như vậy muốn giấu cũng giấu không được. Cho nên lúc hắn mới từ sòng bạc trở về, liền trực tiếp đem sự tình nói cho Hạ Vân Phong.
“Biết nguyên nhân vụ hỏa hoạn không?” Tần Diễm một bên ăn, một bên nhìn về phía Hoằng Dạ, dù sao Hình Liệt cũng là đệ đệ Tần Diễm, lúc này cũng có thể hỏi thăm tình hình.
“Cảnh sát nói là do có người phóng hỏa.” Hoằng Dạ đem tình huống hiện trường nói cho mọi người,“Căn cứ vào lời khai các quản lý cấp cao củasòng bạc, mấy hôm trước Hình Liệt đắc tội một số con bạc, cảnh sát hoài nghi là hành hung trả thù, đám người kia hình như là người của Nam khu Hán đường.” Hắn một bên nói, một bên gắp thức ăn cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong hảo hảo ăn cơm.
Kỳ thật sự tình vốn giao cho cảnh sát xử lý.
Nhưng Ngao Dương lúc nge thấy “Nam khu Hán đường”, lập tức liền nhíu mày, tầm mắt Hạ Vân Phong theo bản năng hướng về phía Ngao Dương, y nhìn Ngao Dương……
“Nhìn ta làm cái gì, toàn bộ buổi chiều ta đều cùng với ngươi một chỗ.” Ngao Dương chủ động phủi sạch mọi hiềm nghi với mình, hắn căn bản là chưa từng rời khỏi Hạ Vân Phong.
“Ngươi cùng người của Nam khu rất quen thuộc, ngươi hỏi họ một chút rốt cuộc là tình huống gì.” Hạ Vân Phong phân phó Ngao Dương đi làm chuyện này, nhưng Ngao Dương không vui ý, lắc đầu tỏ vẻ không đi.
“Đã sớm không liên hệ rồi.” Ngao Dương không muốn đạp vô vũng bùn này.
Hạ Vân Phong cũng không có tiếp tục miễn cưỡng Ngao Dương, Ngao Dương đã nói rất rõ ràng rồi, chính là không muốn giúp y, y nói nhiều nữa cũng vô dụng.
“Vân gia, ngươi an tâm ăn cơm đi, một lát nữa ta cùng đại ca đến hiện trường nhìn xem.” Hạ Đông cũng lên tiếng an ủi y, hắn vẫn luôn không đổi được thói quen gọi Hạ Vân Phong là “Vân gia”.
Giọng Hạ Đông rất vững vàng tựa hồ không có chút nào lo lắng, các nhi tử đều rất trấn định ăn cơm, hoàn toàn không có một chút cảm giác áp bách huynh đệ sống chết chưa rõ. (=..=)
Nhưng tâm tình Hạ Vân Phong lại thủy chung không thể bình tĩnh, Hoằng Dạ và Hạ Đông sau khi cơm nước xong đã đi đến hiện trường, Ngao Dương đi ra ngoài tản bộ, Tần Diễm đến sau núi tắm rửa.
Mà Hạ Vân Phong liền một mình ngồi ở trong đình chờ đợi. Y không có xem tin tức TV, y thầm nghĩ muốn biết kết quả, vừa nãy Tần Diễm có đến đây một lần, bảo y trở về phòng nghỉ ngơi.
“Ngươi về ngủ trước đi, ta muốn chờ tin tức.” Hạ Vân Phong biết Tần Diễm mệt chết đi được. Nhiều người ở trong này với y cũng vô dụng, hơn nữa ngày mai Tần Diễm còn phải đi làm, nên y bảo Tần Diễm đi ngủ.
Tần Diễm ở bên ngoài bồi y thật lâu, thật sự là chống đỡ không được nữa mới trở về phòng đi ngủ, mà Ngao Dương cả buổi tối cũng chưa đi ra, Hạ Vân Phong hỏi thuộc hạ Ngao Dương đang làm cái gì.
“Vân gia, nhị thiếu gia sớm đã ngủ rồi.”
Hạ Vân Phong bảo mọi người đều đi xuống, y ngồi trên xe lăn ở hành lang gấp khúc thong thả trượt đi, tiếng bánh xe trượt kia liền giống như tâm tình trầm trọng của y.
Đêm nay.
Bên ngoài trồi nổi mưa to, nhưng Hoằng Dạ và Hạ Đông còn chưa có trở về, này càng tăng thêm bất an trong lòng Hạ Vân Phong. Tiếng mưa to gõ xuống mặt đất kia giống như đang chạm đến tâm y.
Hạ Vân Phong sai người cầm dù lại đây, y cẩn thận miễn cưỡng đứng lên, y muốn đi đến cửa chờ. Y đi rất chậm, mới vừa đi tới cửa, quần áo đã bị ướt hết.
Bởi vì gió táp mưa sa, khó tránh khỏi sẽ làm quần áo ướt sũng.
Hạ Vân Phong không muốn được người nâng, y liền đứng ở cửa kiềm chế tâm tình lo lắng chờ đợi. Y căn bản không thể quản được sòng bạc có phải đã bị cháy sạch hoàn toàn rồi hay không.
Cũng không thể quản được sòng bạc tổn thất bao nhiêu.
Y chỉ muốn biết nhi tử có bình an hay không, y muốn nhìn thấy Hình Liệt xuất hiện, y không muốn nhi tử gặp chuyện không may……
Thẳng đến khi sắp đến ba giờ đêm, Hạ Vân Phong mới nhìn thấy có đèn xe theo đường núi tiến đến. Y muốn đi ra ngoài một chút, nhưng chân đã đứng đến tê rần.
Ngay cả chân cũng khó hoạt động, y cảm thấy bản thân tùy thời đều giống như sẽ ngã xuống. Một bàn tay của y chống ở pho tượng phía trước miếu, bởi vì chung quanh không có đèn nên y đứng ở bên cạnh tượng đá rất khó có người phát hiện.
Chiếc xe kia từ xa xa chạy đến, ngừng ngoài đại miếu, Hạ Vân Phong nhìn thấy đèn xe tắt. Lái xe mở cửa xe ra, đối với người trong xe nói gì đó rồi người trong xe mới bước xuống.
Chỉ một người trên xe đi xuống, nửa khuôn mặt đều quấn băng gạc, hơn nữa trên một bàn tay cũng quấn đầy băng. Bất quá nửa khuôn mặt còn lại hoàn hảo không tổn hao gì mới để cho Hạ Vân Phong thấy rõ ràng người từ trên xe xuống là Hình Liệt.
Nhìn tình huống là đã đi qua bệnh viện trị liệu chẳng qua trở về cũng chỉ có một mình Hình Liệt, không nhìn thấy Hạ Đông cùng Hoằng Dạ. Sau khi lái xe quay xe rời đi Hạ Vân Phong mới gọi hắn: “Hình Liệt.”. Giọng y không rõ lắm, bởi vì xung quanh mưa to rất ồn ào, nhưng lại đủ để cho Hình Liệt nghe rõ.
Hình Liệt lập tức dừng cước bộ, hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy Hạ Vân Phong miễn cưỡng đứng ở bên cạnh pho tượng trước cửa, hơn nữa áo ngủ trên người đã bị ướt mà y còn hoàn toàn không hề hay biết.
Ngọn núi này ban đêm có vẻ lạnh, thế cho nên thân thể Hạ Vân Phong hơi hơi phát run, hơn nữa Hạ Vân Phong còn đỡ pho tượng đứng, tựa hồ chân thực không thoải mái.
Hình Liệt trong mắt ẩn chứa vẻ mặt kinh ngạc, trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn ngoại trừ kinh ngạc cùng khó hiểu ra, còn mang theo một chút cảm xúc nói không rõ……
Nam nhân này là đang chờ hắn sao?
Ngay cả xe lăn cũng không ngồi, liền cứ như vậy mặc áo ngủ cả người ướt sũng đứng ở bên ngoài chờ hắn, cũng không biết đã ở đây đứng bao lâu, cũng không biết đã đợi bao lâu……
Hình Liệt mang theo thương tích đi đến trước mặt Hạ Vân Phong, vẻ mặt lười biếng mà trầm ổn bình thường trên mặt Hạ Vân Phong trở nên tràn ngập lo lắng, tựa hồ đang lo lắng cho hắn.
“Sao lại đứng ở bên ngoài?” Hình Liệt nghĩ vươn tay dìu y, nhưng tay bị thương lại còn treo bằng băng vải, không có cách nào dìu Hạ Vân Phong.
Ba —
Hạ Vân Phong trực tiếp quăng một cái tát qua, đánh thật mạnh vào nửa gương mặt không hề tỳ vết kia của Hình Liệt. Âm thanh bàn tay vừa nặng vừa vang lại thanh thúy, đánh cho má Hình Liệt nhất thời hiện ra năm dấu ngón tay rõ ràng.
Y xuống tay rất nặng.
Đánh cho má Hình Liệt bỏng rát đau đớn, tay y thực lạnh, đánh vào trên mặt Hình Liệt nhưng lại đau ở trong lòng y.
Hình Liệt bị một cái tát bất thình lình của y làm cho ngơ ngác, đáy mắt hắn có chút phức tạp, biểu tình trên mặt hắn có chút lạnh như băng, tràn ngập không hiểu.
“Ngươi không có việc gì thì sao không gọi điện thoại về nhà báo bình an?” Hạ Vân Phong giáo huấn hắn, Hình Liệt tựa hồ hoàn toàn không biết trong nhà còn có người đang lo lắng cho hắn,“Chẳng lẽ ngươi không biết trong nhà còn có người đang lo lắng sự sống chết của ngươi sao, ngươi rốt cuộc có nghĩ tới người trong nhà sẽ vì an toàn của ngươi mà lo lắng đề phòng hay không?”
Hình Liệt sờ sờ bên mặt bị đánh của mình, hắn im lặng nghe Hạ Vân Phong trách cứ.
“Cho dù không bệnh, cũng bị ngươi dọa ra bệnh rồi.” Hạ Vân Phong trầm giọng giáo huấn hắn, y cảm thấy Hình Liệt vẫn không có đem y trở thành người một nhà,“Ngươi không biết ta sẽ lo lắng cho ngươi đến ăn không ngon, ngủ không yên sao……” Bằng không y cũng sẽ không cần đêm hôm khuya khoắt ở bên ngoài chờ Hình Liệt trở về, nếu y không lo lắng Hình Liệt, hiện tại phỏng chừng y đã ở trong phòng ngủ rồi.
Hình Liệt thấy ánh mắt Hạ Vân Phong trở nên dịu đi một chút, hắn nhu nhu má, ném xuống dù che, chậm rãi tiêu sái đến dưới cái dù của Hạ Vân Phong, hai người cùng che một cái dù.
“Lần sau nếu gặp loại sự tình này, ta sẽ thông báo cho ngươi trước tiên.” Dấu đỏ trên mặt Hình Liệt đang nóng lên, hắn không có nhìn Hạ Vân Phong, vươn tay đỡ thắt lưng Hạ Vân Phong.
“Không thể có lần sau.” Hạ Vân Phong không cho hắn nói mấy điềm xấu, giọng y thực trầm ổn, nghe vào có vị nam nhân rất đạm, trên người y đều bị mưa làm ướt.
Hình Liệt ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, đụng đến làn da nóng lên kia của Hạ Vân Phong, hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập mị lực thành thục của Hạ Vân Phong kia……
Trên mặt y đều bị mưa làm ướt, giọt mưa theo cổ trượt vào trong quần áo, áo ngủ của y dính sát trên người, hoàn toàn tôn lên đường cong thân hình y……
Đường nét của từng bộ phận đều phi thường rõ ràng……
Điều này làm cho Hình Liệt không tự chủ được ôm sát Hạ Vân Phong, nâng Hạ Vân Phong đi vào bên trong đại miếu. Bởi vì trời mưa quá lớn, Hạ Vân Phong cơ hồ đem toàn bộ dù đều nghiêng về phía Hình Liệt.
Bởi vì trên người Hình Liệt có thương tích, không thể nhiễm nước mưa, bằng không sẽ bị nhiễm trùng. Mặt trái cùng tay trái Hình Liệt đều buộc chặt băng gạc, có thể biết được thương cũng không nhẹ.
Bản thân Hạ Vân Phong mắc mưa cũng không sao hết, y không muốn nhi tử bị mưa làm ướt, cho nên dọc theo đường đi Hình Liệt nhắc nhở y quần áo đều ướt rồi, y cũng không có đem dù chuyển trở về.
Thẳng đến khi đến trên hành lang gấp khúc, Hạ Vân Phong mới thu dù lại.
Bên ngoài mưa rất to.
Hình Liệt bảo với Hạ Vân Phong, nói Hoằng Dạ và Hạ Đông đến sau, hắn từ bệnh viện đi ra liền tự mình đến đây, Hạ Vân Phong thấy hắn không có việc gì cũng liền an tâm.
Phòng Hình Liệt chưa thu dọn, Hạ Vân Phong bảo Hình Liệt đến phòng y ngủ, ngày mai lại sai người hầu thu dọn một cái phòng rộng chút để Hình Liệt ở.
Trên cổ cùng trên cánh tay Hình Liệt còn có tro bụi, tuy Hạ Vân Phong hành động không có tiện, nhưng vẫn thay Hình Liệt lau vết bẩn trên người. Cuối cùng y mới tự mình tẩy sạch trên người, lại ôm một tấm chăn đến rồi mới thong thả lên giường.
Hình Liệt hiếmcó lúc quy củ tựa vào trên giường nhìn Hạ Vân Phong: “Vì sao ngươi không hỏi ta đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong mặc rất mỏng, hắn vươn tay bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong.
“Ngươi không có việc gì là được rồi.” Hạ Vân Phong không muốn hỏi nhiều, y chỉ cần Hình Liệt bình an vô sự là đủ rồi, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
“Chuyện sòng bạc……”
Hạ Vân Phong lười biếng ngắt lời Hình Liệt: “Chuyện sòng bạc sẽ có người đi để ý, ngươi an tâm dưỡng thương, không cần nghĩ nhiều.” Y bảo nhi tử an tâm ngủ.
Hạ Vân Phong không hút thuốc.
Bởi vì Hình Liệt bị thương, hẳn là không muốn ngửi mùi thuốc lá, y nằm nghiêng ở bên cạnh Hình Liệt, thay Hình Liệt đắp chăn, Hình Liệt lại bắt lấy tay y……
“Vì sao ngươi không hỏi mặt của ta?” Hình Liệt gắt gao bắt được cánh tay y, dưới ngọn đèn hôn ám vẻ mặt hắn bị cái bóng của tấm màn bao phủ, hoàn toàn thấy không rõ vẻ mặt.
Hạ Vân Phong cảm thấy hỏi với không hỏi không có gì khác nhau: “Ngươi bình an là được rồi, mặc kệ ngươi biến thành bộ dạng gì đi nữa thì vẫn là con ta, đây là sự thật không thể thay đổi.”
Xấu cũng tốt.
Đẹp cũng tốt.
Đều không sao cả, Hạ Vân Phong không để ý.
Hình Liệt đem tay Hạ Vân Phong kéo vào trong chăn, cái tay hơi lạnh của Hạ Vân Phong, lập tức liền đụng đến địa phương hơi hơi nóng lên kia của Hình Liệt, y khó hiểu nhìn về phía Hình Liệt……
Hình Liệt tiến đến bên tai y thấp giọng nói: “ Trước làm cho ta thoải mái một chút.” Hơi thở của hắn từng chút từng chút phả ươn ướt má Hạ Vân Phong, đôi môi hắn như có như không dán lên má Hạ Vân Phong, thật giống như đang dụ dỗ y.
Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn, lập tức ngửi được một cỗ vị thuốc, bởi vì Hình Liệt đã bôi thuốc, nhưng y không có chút ý tứ lui ra sau, ngược lại im lặng nhìn Hình Liệt……
Tùy ý Hình Liệt cầm tay y động……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt bị thương nên động tác có hơi quá sức, y mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi trước buông tay.” Y kéo tay Hình Liệt ra, bảo hắn không nên cử động.
Tay y một lần nữa cho vào trong chăn, luồn vào bên trong áo ngủ của Hình Liệt, phủ vuốt địa phương đang nóng lên giữa hai chân của Hình Liệt, lòng bàn tay hơi lạnh của y rất nhanh đã bị lửa nóng của Hình Liệt làm ấm áp.
Hơi hơi nóng lên.
Hình Liệt rất nhanh dưới sự phủ sờ cẩn thận của Hạ Vân Phong có phản ứng mãnh liệt, lần đầu tiên Hạ Vân Phong chủ động thay hắn làm loại sự tình này, điều này làm cho Hình Liệt khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Tay Hạ Vân Phong ở dưới chăn cử động, hình thái lửa nóng kia của Hình Liệt y biết đến rành mạch. Nó đang không ngừng biến lớn, không ngừng nóng lên, tần suất nhảy lên kia cũng phá lệ rõ ràng.
Động tác trên tay y không tạm dừng: “Như vậy được không?” Y hỏi Hình Liệt có phải thoải mái hay không.
“Tiếp tục.” Hình Liệt dĩ nhiên là cảm thấy thoải mái, hắn vươn tay kéo chân Hạ Vân Phong qua, để cho chân Hạ Vân Phong khoát lên trên người hắn, khiến cho cả người Hạ Vân Phong nghiêng thân, một chân khóa ở trên người hắn……
“Làm cái gì?” Hạ Vân Phong nhìn Hình Liệt, y không rõ ý tứ Hình Liệt, Hình Liệt như bây giờ là làm không được.
Hình Liệt tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, gần gũi đối với y ái muội cười khẽ:“Ta cũng muốn cho ngươi thoải mái.” Tiếng cười của hắn thực trầm, nghe vào khiến cho hai má y có chút nóng lên.
Tay Hình Liệt nhiễu qua cằm Hạ Vân Phong, vén áo ngủ y lên Hạ Vân Phong, phủ vuốt cái mông đầy đặn của y, ngón tay hắn đang ma sát nếp nhăn nhắm chặt kia.
Cả người Hạ Vân Phong đều dán lên trên người Hình Liệt, ngón tay Hình Liệt đang không ngừng tìm kiếm xâm nhập chỗ kia, một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay……
Thẳng đến khi nuốt bốn ngón tay đến mức tràn đầy, Hình Liệt mới hơi chút tạm dừng, tiếng nước “Phốc chi phốc chi” ái muội vang lên, tay Hạ Vân Phong đang run rẩy.
“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong cảm thấy thực trướng, ngón tay Hình Liệt đè ép, xoa nắn địa phương mẫn cảm của y.
“Mau một chút.” Hình Liệt bảo Hạ Vân Phong động tác nhanh lên, động tác trên tay hắn chưa có tạm dừng qua, cảm giác được bên trong Hạ Vân Phong nóng ướt cùng chặt chẽ,“Ngươi chật quá……”
Hình Liệt nói chuyện hơi thở đã nóng lên rất nhiều.
Hạ Vân Phong không trả lời mà dùng lòng bàn tay mình cảm giác bộ vị nóng bỏng của Hình Liệt, Hình Liệt lại vẫn dán ở bên tai y nói chuyện:“ Vừa chặt lại vừa ướt……”
Hắn càng nói càng hạ lưu…… (=..= chắc trừ phi nó liệt toàn thân mới ko hạ lưu đc nữa thôi)
Hạ Vân Phong cảm giác được hơi thở của Hình Liệt, hơi thở của y đã trở nên nóng rực, lòng bàn tay y ra mồ hôi, y dựa theo mong muốn của Hình Liệt, động tác trên tay đã nhanh hơn.
“Được không?” Hạ Vân Phong hỏi cảm giác của hắn.
“Đương nhiên được.” đôi môi Hình Liệt dán ở trên má Hạ Vân Phong, hôn một ngụm thật mạnh, hơi thở ấm áp kia khiến hai má Hạ Vân Phong nóng lên.
Hơi thở Hạ Vân Phong thực không xong, bởi vì ngón tay Hình Liệt đang chuyển động, lực đạo ái muội hướng bên trong nhồi, vừa nhấn vừa nhu lại lay động cao thấp, họa vòng nhu vuốt.
“Ngươi thật ướt……” đôi môi Hình Liệt dán lên má y, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong buộc chặt, gắt gao “ăn” ngón tay hắn không chịu thả, hắn lại tiếp tục nói: “ Nóng đến mức ta sắp hòa tan rồi, thật thoải mái.” đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt xuống hai má Hạ Vân Phong, đôi môi hắn chuyển sang liếm khóe môi Hạ Vân Phong.
Hắn mân khóe môi Hạ Vân Phong, hơi thở Hạ Vân Phong càng ngày càng nặng, thân thể mẫn cảm của y căn bản chịu không nổi khiêu khích như vậy, làm cho âm thanh hừ nhẹ của y càng ngày càng ái muội.
Hình Liệt chỉ có thể sử dụng một bàn tay, cho nên không có cách nào tận tình đùa nghịch Hạ Vân Phong. Bất quá đêm nay Hạ Vân Phong làm cho hắn thực thoải mái, vì nam nhân đang ra sức lấy tay giúp hắn giải quyết vấn đề.
Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên chăn, lòng bàn tay y cảm giác được tần suất nhảy lên càng lúc càng nhanh của Hình Liệt, trên tay y hơi chút dùng sức, cùng lúc liền nghe được tiếng thở dài thoải mái của Hình Liệt.
“Thật thoải mái, ngươi thật giỏi.” Hình Liệt hôn má y hai cái, tiếng thở dốc kia thật giống như ma chưởng quấn quanh ở bên tai Hạ Vân Phong.
Lòng bàn tay Hạ Vân Phong dính dính……
“Ta đi lấy khăn tay lau một chút.” Hạ Vân Phong muốn đứng dậy đi lấy khăn tay, nhưng Hình Liệt lại ôm y, hoàn toàn không cho y đi, y vừa mở miệng hỏi Hình Liệt……
Hình Liệt lại đem cái trán để ở trên trán y: “Ngươi còn chưa có thoải mái.”
“Ta không sao.” Hạ Vân Phong muốn hất tay Hình Liệt ra, nhưng Hình Liệt lại thủy chung không buông tay, tiếp tục động, thẳng đến khi thân thể Hạ Vân Phong đột nhiên buộc chặt.
Hạ Vân Phong thở phì phò.
Tay Hình Liệt mới thong thả rút ra, chất lỏng dính trên ngón tay đều bị chà ở trên đùi Hạ Vân Phong, tay hắn theo chân Hạ Vân Phong, phủ vuốt thắt lưng y.
Hạ Vân Phong nhấc người lên, nhưng Hình Liệt lại không cho y lộn xộn, dán ở bên tai y nói: “Ta hôm nay mới biết được, thì ra ngươi quan tâm ta như vậy.” Hắn hôn mặt Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong không nói chuyện, chỉ là bảo Hình Liệt mau ngủ, Hạ Vân Phong lo lắng ban ngày Hình Liệt vừa trải qua vụ cháy, buổi tối sẽ mơ ác mộng, cho nên y ôm Hình Liệt ngủ.
Chẳng qua, buổi sáng ngày hôm sau, khi Hạ Vân Phong đi bưng bữa sáng tới choHình Liệt, y mới vừa đi đến đại sảnh liền nhìn thấy muội muội Mĩ Mi xinh đẹp kia của Hình Liệt ở trong này……
“Lão công ngươi như thế nào bị thương thành như vậy, đã nói rồi, không cần đi sòng bạc công tác, hiện tại bị bỏng nghiêm trọng như vậy!” Mĩ Mi ôm Hình Liệt khóc đến thương tâm.
Hạ Vân Phong biết Hình Liệt đã không cần y chuẩn bị bữa sáng nữa……
(editor: tiện nhân kia lại đến nữa rồi vò đầu bứt tóc) (beta: Ta cũng chán con mặt dày này lắm rồi cào tường)
Bình luận truyện