Dụ Tội
Chương 55
Hoằng Dạ cũng không phải đồng tính luyến ái, chẳng qua Hạ Vân Phong mang đến cho hắn một loại cảm giác thánh thần bất khả xâm phạm, đúng vào thời khắc môi hắn chạm vào môi Hạ Vân Phong, không có cảm giác ghê tởm, ngược lại còn cảm thấy thực mềm mại, hơn nữa Hoằng Dạ cảm thấy phản ứng của Hạ Vân Phong rất kỳ quái, dựa theo lẽ thường mà nói nam nhân bình thường nào cũng đều rất phản cảm bị đồng tính hôn, nhưng Hạ Vân Phong lại một chút phản ứng cũng không có, vì thế, hắn liền huých Hạ Vân Phong thêm vài cái……
Môi Hạ Vân Phong rất mềm, nhưng lại không giống loại mềm mại của môi nữ nhân, đôi môi mềm dẻo của Hạ Vân Phong rất tinh mịn, Hoằng Dạ có điểm muốn cứ như vậy mà hung hăng hôn xuống.
Thử xem Hạ Vân còn có thể trấn định như thế hay không……
Đinh đông ——
Thang máy vang lên. Ánh đèn trong thang máy trong nháy mắt sáng bừng lên, hai tay Hoằng Dạ chống thành vách, đem Hạ Vân Phong “Kẹp” giữa hai tay, Hạ Vân Phong miễn cưỡng theo dõi hắn, con ngươi sâu không thấy đáy.
Khóe môi Hoằng Dạ vẽ ra nét tươi cười tuỳ ý:“Vừa rồi ngươi đã đáp ứng cùng ta dùng bữa tối, chắc ngươi sẽ không vì đoạn nhạc đệm nho nhỏ này mà không đi nữa, đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi là ông chủ của ta, cũng nên cho ta một cơ hội nịnh hót ngươi.” Hoằng Dạ cười thực tùy ý, ở trước mặt Hạ Vân Phong không có nửa điểm cảm giác gò bó. Hạ Vân Phong biết hắn đang nói giỡn, nên cũng không để ý làm gì, từ trong thang máy đi ra, Hạ Vân Phong bảo lái xe về trước, y dùng xe hơi của Hoằng Dạ đi dùng bữa.
Hoằng Dạ dừng xe ngay cửa khách sạn, hắn lịch sự giúp Hạ Vân Phong mở cửa rồi đỡ Hạ Vân Phong xuống xe, Hoằng Dạ đưa y đến một nhà hàng rất cao cấp, rất cách điệu, bên trong vô cùng yên lặng, hầu như không có ai.
Hoằng Dạ kéo ghế làm cho Hạ Vân Phong ngồi xuống, Hạ Vân Phong có ấn trượng rất tốt với Hoằng Dạ, có lễ độ, hiểu chuyện, vừa biết cách đối nhân xừ thế, vừa biết tôn trọng trưởng bối, thời nay thanh niên vừa hiểu chuyện vừa hài hước dễ gần như vậy, trong ấn tượng của Hạ Vân Phong thật sự là đã ít lại càng thêm ít.
Tuy rằng trước đó Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ hôn, nhưng Hạ Vân Phong cũng làm bộ không biết, y thật muốn nhìn xem Hoằng Dạ định làm gì, nhưng ăn xong cả bữa cơm, y phát hiện Hoằng Dạ này cử chỉ bình thường, đối vị đại ca xã hội đen hơi bị lớn tuổi là y đây, cũng chẳng có cái gì gọi là hứng thú, đột nhiên Hạ Vân Phong cảm thấy suy nghĩ của mình, thật sự có chút buồn cười.
Sau ngày hôm đó, Hoằng Dạ thường xuyên hẹn Hạ Vân Phong dùng cơm, thời điểm Hạ Vân Phong ra ngoài Ngao Dương trên cơ bản đều bị Tần Diễm dẫn đi chơi rồi, gần đây Tần Diễm vừa kết thúc một vụ án tử lớn, thành ra tương đối có thời gian, phần lớn thời gian đều cùng Ngao Dương cùng một chỗ, mà Hạ Vân Phong không cần chăm Ngao Dương, nên thời gian rảnh cũng nhiều hơn, gần đây địa bàn của y gió êm sóng lặng, Hình Liệt cũng không đến bới móc đúng thật là hiếm thấy mà.
Có một lần Hạ Vân Phong tìm đến Hạ Xa, bảo Hạ Xa cùng Ngao Dương dùng bữa, ngày đó Ngao Dương chơi thật sự vui vẻ, lúc trở về còn mang theo quà mà Hạ Xa tặng hắn, đến cuối cùng vào ban đêm Hạ Vân Phong đều ngủ trong phòng mình, bởi vì mỗi đêm Hoằng Dạ đều gọi điện thoại cho y, đại bộ phận thời gian hắn đều nói về những chuyện gần đây của Ngao Dương, ngẫu nhiên còn có thể chủ động hẹn Hạ Vân Phong dùng cơm.
Hạ Vân Phong mỗi lần đều đồng ý, bởi vì Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ trò chuyện thật sự rất hợp nhau, giữa bọn họ không có sự cách biệt, hơn nữa Hoằng Dạ không hùa theo sở thích của y, hai người ấy vậy mà bất mưu nhi hợp. (không cần sắp đặt trước mà cũng hợp nhau, ko bàn mà trùng ý)
Ngồi trong chiếc xe thể thao mui trần của Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong nhợt nhạt uống một hớp bia, trong tay y cầm một chai bia, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy miệng chai, chậm rãi uống mấy hớp.
Môi của Hạ Vân Phong có chút ướt át, có chút hồng nhuận, cổ áo của y tùy ý mở rộng, lộ ra tầng da thịt mê người, hai tay Hoằng Dạ khoát lên tay lái, hắn một mặt uống rượu, một mặt không quên nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.
Nam nhân gọi Hạ Vân Phong này, tuổi tuy lớn, nhưng vẫn còn rất có “Hương vị”, tuy rằng tư thái lười biếng, thành thục lại ổn trọng, hơn nữa thích chơi đồ cổ, lại có quyền có thế.
Hạ Vân Phong phát hiện Hoằng Dạ thế nhưng đang theo dõi y, Hạ Vân Phong lười biếng nhìn về phía Hoằng Dạ:“Không phải ngươi muốn tán tỉnh ta đó chứ?” Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi trúng sợi tóc Hạ Vân Phong nhẹ nhàng lay động, lông mi rung rung.
Khóe miệng Hoằng Dạ hàm chứa ý cười khó hiểu, hắn một bàn tay chậm rãi đặt lên ghế ngồi của Hạ Vân Phong, một bàn tay ấn lên phần khoá trên cửa xe, Hạ Vân Phong bị hắn vây giữa hai tay.
Hoằng Dạ tiến đến trước mặt Hạ Vân Phong, còn thật sự nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong:“Nếu ta nói đúng vậy, thì sao?” Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, êm dịu, thản nhiên ……
Môi hắn không ngừng phả ra hơi thở nóng bỏng, khiến đôi môi đang hé mở của Hạ Vân Phong trở nên ươn ướt……
—————————————————
Môi Hạ Vân Phong rất mềm, nhưng lại không giống loại mềm mại của môi nữ nhân, đôi môi mềm dẻo của Hạ Vân Phong rất tinh mịn, Hoằng Dạ có điểm muốn cứ như vậy mà hung hăng hôn xuống.
Thử xem Hạ Vân còn có thể trấn định như thế hay không……
Đinh đông ——
Thang máy vang lên. Ánh đèn trong thang máy trong nháy mắt sáng bừng lên, hai tay Hoằng Dạ chống thành vách, đem Hạ Vân Phong “Kẹp” giữa hai tay, Hạ Vân Phong miễn cưỡng theo dõi hắn, con ngươi sâu không thấy đáy.
Khóe môi Hoằng Dạ vẽ ra nét tươi cười tuỳ ý:“Vừa rồi ngươi đã đáp ứng cùng ta dùng bữa tối, chắc ngươi sẽ không vì đoạn nhạc đệm nho nhỏ này mà không đi nữa, đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy là tốt rồi, ngươi là ông chủ của ta, cũng nên cho ta một cơ hội nịnh hót ngươi.” Hoằng Dạ cười thực tùy ý, ở trước mặt Hạ Vân Phong không có nửa điểm cảm giác gò bó. Hạ Vân Phong biết hắn đang nói giỡn, nên cũng không để ý làm gì, từ trong thang máy đi ra, Hạ Vân Phong bảo lái xe về trước, y dùng xe hơi của Hoằng Dạ đi dùng bữa.
Hoằng Dạ dừng xe ngay cửa khách sạn, hắn lịch sự giúp Hạ Vân Phong mở cửa rồi đỡ Hạ Vân Phong xuống xe, Hoằng Dạ đưa y đến một nhà hàng rất cao cấp, rất cách điệu, bên trong vô cùng yên lặng, hầu như không có ai.
Hoằng Dạ kéo ghế làm cho Hạ Vân Phong ngồi xuống, Hạ Vân Phong có ấn trượng rất tốt với Hoằng Dạ, có lễ độ, hiểu chuyện, vừa biết cách đối nhân xừ thế, vừa biết tôn trọng trưởng bối, thời nay thanh niên vừa hiểu chuyện vừa hài hước dễ gần như vậy, trong ấn tượng của Hạ Vân Phong thật sự là đã ít lại càng thêm ít.
Tuy rằng trước đó Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ hôn, nhưng Hạ Vân Phong cũng làm bộ không biết, y thật muốn nhìn xem Hoằng Dạ định làm gì, nhưng ăn xong cả bữa cơm, y phát hiện Hoằng Dạ này cử chỉ bình thường, đối vị đại ca xã hội đen hơi bị lớn tuổi là y đây, cũng chẳng có cái gì gọi là hứng thú, đột nhiên Hạ Vân Phong cảm thấy suy nghĩ của mình, thật sự có chút buồn cười.
Sau ngày hôm đó, Hoằng Dạ thường xuyên hẹn Hạ Vân Phong dùng cơm, thời điểm Hạ Vân Phong ra ngoài Ngao Dương trên cơ bản đều bị Tần Diễm dẫn đi chơi rồi, gần đây Tần Diễm vừa kết thúc một vụ án tử lớn, thành ra tương đối có thời gian, phần lớn thời gian đều cùng Ngao Dương cùng một chỗ, mà Hạ Vân Phong không cần chăm Ngao Dương, nên thời gian rảnh cũng nhiều hơn, gần đây địa bàn của y gió êm sóng lặng, Hình Liệt cũng không đến bới móc đúng thật là hiếm thấy mà.
Có một lần Hạ Vân Phong tìm đến Hạ Xa, bảo Hạ Xa cùng Ngao Dương dùng bữa, ngày đó Ngao Dương chơi thật sự vui vẻ, lúc trở về còn mang theo quà mà Hạ Xa tặng hắn, đến cuối cùng vào ban đêm Hạ Vân Phong đều ngủ trong phòng mình, bởi vì mỗi đêm Hoằng Dạ đều gọi điện thoại cho y, đại bộ phận thời gian hắn đều nói về những chuyện gần đây của Ngao Dương, ngẫu nhiên còn có thể chủ động hẹn Hạ Vân Phong dùng cơm.
Hạ Vân Phong mỗi lần đều đồng ý, bởi vì Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ trò chuyện thật sự rất hợp nhau, giữa bọn họ không có sự cách biệt, hơn nữa Hoằng Dạ không hùa theo sở thích của y, hai người ấy vậy mà bất mưu nhi hợp. (không cần sắp đặt trước mà cũng hợp nhau, ko bàn mà trùng ý)
Ngồi trong chiếc xe thể thao mui trần của Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong nhợt nhạt uống một hớp bia, trong tay y cầm một chai bia, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy miệng chai, chậm rãi uống mấy hớp.
Môi của Hạ Vân Phong có chút ướt át, có chút hồng nhuận, cổ áo của y tùy ý mở rộng, lộ ra tầng da thịt mê người, hai tay Hoằng Dạ khoát lên tay lái, hắn một mặt uống rượu, một mặt không quên nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.
Nam nhân gọi Hạ Vân Phong này, tuổi tuy lớn, nhưng vẫn còn rất có “Hương vị”, tuy rằng tư thái lười biếng, thành thục lại ổn trọng, hơn nữa thích chơi đồ cổ, lại có quyền có thế.
Hạ Vân Phong phát hiện Hoằng Dạ thế nhưng đang theo dõi y, Hạ Vân Phong lười biếng nhìn về phía Hoằng Dạ:“Không phải ngươi muốn tán tỉnh ta đó chứ?” Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi trúng sợi tóc Hạ Vân Phong nhẹ nhàng lay động, lông mi rung rung.
Khóe miệng Hoằng Dạ hàm chứa ý cười khó hiểu, hắn một bàn tay chậm rãi đặt lên ghế ngồi của Hạ Vân Phong, một bàn tay ấn lên phần khoá trên cửa xe, Hạ Vân Phong bị hắn vây giữa hai tay.
Hoằng Dạ tiến đến trước mặt Hạ Vân Phong, còn thật sự nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong:“Nếu ta nói đúng vậy, thì sao?” Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, êm dịu, thản nhiên ……
Môi hắn không ngừng phả ra hơi thở nóng bỏng, khiến đôi môi đang hé mở của Hạ Vân Phong trở nên ươn ướt……
—————————————————
Bình luận truyện