Chương 39: (Hết thế giới 2)
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: ASS
~Beta: Bê
Chương 39: Xuyên qua cổ đại (Hết thế giới 2)
Sáng sớm hôm sau, tuyết cũng dần tan, bức tường bên cung điện phía Tây có những đóa hoa mai lặng yên nở rộ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu, vạn vật đều như thay một lớp áo mới, ánh mắt trời chiếu rọi xuống làm cho không khí ngày mới thêm tươi vui.
Đám cung nhân trong lúc quét tước lại hoàng cung sau trận tuyết lớn phát hiện ra thi thể của Bạch Hi bị vùi lấp trong đống tuyết trắng.
Ngay cả khi nàng chết đi, thi thể bị vùi lấp không thương tiếc như vậy nhưng không hề khó coi chút nào, đôi mắt nàng khép hờ, khuôn mặt yên ổn, hai má phiếm hồng ửng đỏ, tất cả tựa như nàng chỉ đang ngủ một giấc thật say.
Chỉ là nơi khóe miệng nhợt nhạt đến khô khốc không vương một chút tơ máu, như thể nhắc nhở rằng, nàng đã ra đi mãi mãi.
————
Tỉnh lại sau cơn say, có một tên thái giám tiến vào báo cho Mạnh Tĩnh rằng Bạch quý phi đã đi rồi.
Y nghe xong thì ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện bầu rượu ngày hôm qua. Mạnh Tĩnh trầm mặc thật lâu, trong chốc lát y đã hiểu hết tất cả.
Tên thái giám trông thấy thái độ bất thường của Mạnh Tĩnh, hắn cũng lẳng lặng lui ra ngoài. Kể từ khi Vũ công công không ở bên, Hoàng Thượng cũng không bao giờ cần một kẻ nào hầu hạ bên người nữa.
Mạnh Tĩnh ngồi trên giường, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ còn vương mấy cọng thanh tùng, trên đó còn phủ một tầng tuyết trắng khá dày. Y nghiêng đầu, trong đầu tựa như có một cái gì đó xoẹt qua, sau đó lại mất hút.
Một lúc sau, có một tiểu thái giám chạy vào, hắn nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
"Bệ hạ..." Tiểu thái giám này là người mới, môi hồng răng trắng, nhìn kỹ thì càng thấy giống bộ dáng năm xưa của Vũ công công, hai tai hắn nhiễm lạnh đến mức đỏ bừng, hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Tĩnh, dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Mạnh Tĩnh nhìn hắn, liền chuyển hướng nhìn sang chỗ khác, y hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất miệng lắp bắp: "Nô tài đến chỗ Quý phi để đưa cho người mấy bộ áo mới, liền phát hiện... phát hiện người... người là..."
"Là cái gì?" Mạnh Tĩnh thản nhiên mở miệng hỏi.
"Là một nam nhân..."
Thật lâu không nghe thấy tiếng đáp lại của Mạnh Tĩnh, tiểu thái giám nhịn không được bèn ngẩng đầu lên trộm nhìn, chỉ thấy Hoàng đế đang ngồi trên giường, trên mặt không chút biểu tình. Y chỉ nhìn mãi nơi cửa sổ còn vương mấy cọng bách tùng ấy, cả người như bị đông cứng lại.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào trong, tiểu thái giám không khỏi rét run, hắn khẽ gọi: "Hoàng Thượng?"
Mạnh Tĩnh đột nhiên bừng tỉnh, y quăng chiếc chăn mỏng sang một bên, vội vàng đứng dậy: "Trẫm đi xem thử."
Y vớ tay lấy chiếc áo choàng ở bên giá, chậm rãi đứng lên, mỗi động tác đều có trình tự rõ ràng, không hề lộ ra điểm nào vội vàng.
Tiểu thái giám đứng một bên xem xét Mạnh Tĩnh, thấy sắc mặt bình tĩnh của y, động tác không nhanh không chậm, cũng không thấy đám cung nhân trong điện tỏ vẻ hoảng hốt hay sợ hãi, hắn liền sốt ruột thay Hoàng thượng: "Bệ hạ, người mang áo ngược rồi, để nô tài giúp người..." (Bê: Má! Tôi đang deep!)
Mạnh Tĩnh ngừng tay, cúi đầu nhìn mới thấy áo choàng quả nhiên bị mình mặc ngược rồi, y quay sang liếc tên nô tài đứng bên cạnh, chỉ nói một chữ: "Cút."
————
Đám người trong cung ai cũng biết Bạch quý phi không hề được Mạnh Tĩnh sủng ái, khi còn sống chuyện gì liên quan đến nàng y cũng đều bình tĩnh thản nhiên, huống hồ gì bây giờ nàng đã chết.
Bọn họ đi đến một tòa cung điện đã bỏ không nhiều năm qua. Đám nô tài trong cung không có ý chỉ của Mạnh Tĩnh cũng không biết có nên báo tang hay không.
Chỗ này chính là Tấn Nguyệt cung năm xưa nơi Sở phi ở, nhiều năm nay không người đến cũng không người ở, bốn góc tường đã kết mạng nhện chi chít, dưới sàn phủ đầy bụi, bức tường phai nước sơn hiện lên mấy chỗ loang lỗ, dường như năm tháng trôi qua đã phá hủy đi nguồn sống của nơi này.
Mạnh Tĩnh mới bước vào Tấn Nguyệt cung, chỉ thấy đám cung nhân đang chỉ trỏ người nằm trên giường, bàn tán xôn xao.
Bọn họ thấy Mạnh Tĩnh đến, lập tức quỳ rạp xuống đất hô to: "Vạn tuế."
Y cái gì cũng không để tâm, thấy bốn phía đột nhiên im lặng. Y lẳng lặng đi đến phía người nọ đang nằm trên giường gỗ, mấy lớp quần áo có dấu vết của việc bị kiểm tra nên hơi buông lỏng, da thịt lạnh như băng, đặc biệt phía trên hõm vai lộ ra một cái nốt ruồi, vừa nhìn Mạnh Tĩnh đã cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Toàn thân y bất chợt trở nên cứng đờ, Mạnh Tĩnh nhắm mắt, cố gắng ổn định thân thể một chút, sau đó y mở mắt nhìn kỹ lại, nửa ngày sau mới hoàn hồn mà nói với đám nô tài xung quanh: "Các ngươi lui ra ngoài hết cho trẫm."
Sau khi đám người kia kéo hết ra ngoài, chỉ còn một mình y thất tha thất thểu đi đến bên giường. Y quỳ xuống bên cạnh người nọ, nhìn chằm chằm vào cái nốt ruồi trên hõm vai ấy.
Sau đó y vươn tay, vuốt lấy gương mặt của người nọ.
Những ngón tay run run chạm vào khuôn mặt lạnh buốt vì tuyết, y dùng tay lau đi vết son phấn nhem nhuốc còn vương trên khuôn mặt kia, cuối cùng, dưới lớp son phấn dày kia lộ ra một khuôn mặt quen thuộc như y đã dự đoán.
"Tiểu Vũ Tử..." Mạnh Tĩnh khẽ gọi một tiếng, thanh âm nghẹn ngào.
Mà người đang nằm trên giường vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, không hề đáp, cũng không hề tỉnh lại nữa.
Mạnh Tĩnh yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt người kia đang nằm trên giường một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra điều gì, y đem từng lớp áo xộc xệch của hắn cẩn thẩn gài từng nút từng nút, sau đó tỉ mỉ vuốt thật thẳng.
Y hơi khuỵ người xuống, đem người ở trước mắt bế lên, việc này y đã từng làm qua rồi, chính lúc này đây, người nằm trong tay hắn sẽ không còn một tiếng đáp lại nào nữa.
Mạnh Tĩnh ôm hắn đi ra khỏi Tấn Nguyệt cung, ngoài trời gió bắc gào thét, giữa từng đợt gió lạnh rét buốt vang lên tiếng chim hú đầy thê lương, dưới chân y vẫn còn lớp tuyết mỏng chưa tan hết, Mạnh Tĩnh cứ như vậy ôm hắn đi về phía tẩm cung của mình.
Y bế Bạch Hi Vũ đặt lên giường, sau đó ngồi bên cạnh hắn, không ngại ngần mà ngắm nhìn dáng vẻ, khuôn mặt của hắn thêm lần nữa.
Nhớ đến thời niên thiếu cùng hắn gian khổ từng ngày đi đến vương vị, nhớ đến khoảnh khắc hắn cùng đính hôn với Bạch Hi Vũ, cuối cùng... hắn nhớ tới ngày hôm qua...
Y biết trong rượu có độc, y vốn là muốn đem mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, làm cho những người của Bạch gia được toại nguyện, y sẽ cùng đi với Tiểu Vũ Tử.
Tại yến tiệc ngày hôm qua, Bạch quý phi vì hắn mà tự chuốc rượu độc cho mình, y lại cảm thấy rất thú vị, trong giây phút đó y liền nghĩ đến cuộc sống nơi chín suối cùng với Tiểu Vũ Tử, liền nâng cốc với nàng, còn nói ra những lời như thế.
Chính là vạn vạn không ngờ tới...
Trên thế gian này, mười chuyện thì đến tám chín phần là không như ý rồi!
Hắn nâng chén cùng y, lại còn chúc y trăm năm mạnh khỏe, vạn thọ vô cương.
Trăm năm mạnh khỏe, vạn thọ vô cương...
Không biết khi nói ra những lời này, trên mặt hắn có biểu tình như thế nào.
Bạch quý phi ơi Bạch quý phi, khá khen cho nàng.
Mạnh Tĩnh cười nhạt, dưới ngực nổi lên một nỗi thống khỗ tột cùng, y ôm ngực, ho khan vài tiếng, sau đó liền nôn ra một búng máu.
Vài tia máu tươi bắn ra vương trên mặt của Bạch Hi Vũ, Mạnh Tĩnh sửng sốt, y vươn tay quệt những giọt máu tươi thoa lên môi của Bạch Hi Vũ rồi si ngốc nhìn hắn, y khóc: "Ngươi có còn trở về nữa không?"
Trong cung điện trống rỗng, không hề có một âm thanh nào nữa.
————
Trong nháy mắt mọi chuyện đã trở thành quá khứ, Đế Đô hôm nay lại nổi một trận tuyết lớn.
Trong tẩm cung của Hoàng đế đặt một ngọc quan (hòm làm từ ngọc) được điêu khắc tinh xảo, trong quan tài là một nam nhân mặc y bào màu đen, hai tay đặt trước ngực, thần sắc vô cùng bình thản, tựa như đang ngủ say.
Mạnh Tĩnh đứng trước ngọc quan, vuốt ve khuôn mặt của người nằm bên trong. Hiện giờ khuôn mặt của y đã hiện lên biết bao phong sương rồi, tóc cũng bạc đi một nửa, nhưng người nằm trong ngọc quan kia vẫn trẻ như lúc ban đầu.
Y cúi đầu hôn lên khóe môi hắn, dựa vào ngọc quan chậm rãi ngồi xuống thì thào hỏi: "Ngươi tại sao vẫn chưa trở về?"
"Mỗi ngày ta đều nghe thấy tiếng ngươi nói, ngươi chúc ta trăm năm khỏe mạnh, vạn thọ vô cương..."
"Ta vẫn chờ ngươi..."
Y dừng một chút, hô hấp trở nên yếu dần, hai hàng lệ trào ra nơi khóe mắt.
"Ta chờ không được nữa rồi..."
Y nhắm mắt, cả đời này cũng không mở ra được nữa.
————
Phong dương mãn thành tuyết, thê thê tấu cung thương
Kỷ tầm Bồng Lai khách, tóc đen nhiễm bạch sương.
(Thành Phong Dương đầy tuyết, lạnh lẽo tiếng cung thương
Tìm kiếm Bồng Lai khách, tóc đen nhiễm bạch sương.)
~ Bê: Vậy là hết thế giới hai rồi. Cơ hội không đến với ta nhiều, nhưng nếu biết nắm bắt thì một lần là đủ. Cơ mà không phải ai cũng may mắn để nhận ra những cơ hội đó :<. Các cậu cứ nói muốn ngược công, công đáng ghét, không nhận ra thụ vân vân nhưng theo tớ người khổ nhất trong này vẫn là công. Bạch Hi Vũ có thể chịu chết đi sống lại, có thể chịu đau đớn vì Mạnh Tĩnh nhưng mà Mạnh Tĩnh chỉ có 1 tình yêu thôi :> Tình yêu đó hoặc quá lớn hoặc chưa đủ để nhận ra Bạch Hi Vũ chính là Bạch quý phi, điều đó là phụ thuộc vào quan điểm từng người. Dù sao thì đến cuối cùng người chờ đợi vẫn là Mạnh Tĩnh, cái cảm giác đau đáu dằn vặt chờ đợi nó đáng sợ lắm các cậu ạ :<
Haizz mấy hôm nay deep quá thôi nào vui lên để còn chờ thế giới sau nữa ha ha. (Thế giới sau là chân tu đó vừa đọc vừa bổ não nha mấy cưng hí hí). À mà muốn tăng thêm độ deep cho cái chương này ý thì vừa đọc vừa nghe nhạc của zai nhà mị ha:
https://youtu.be/-UROg0lsqW0
Hẹn gặp lại vào tuần sau ~~~
Bình luận truyện