[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 136: Chương 133





Châu Cửu Lương và Tần Tiêu Hiền tách nhau ra ở cửa thành, một người về nhà, một người dẫn theo mấy người của ông chủ Cao đến viện Tây y của bọn họ, vừa vào cửa, Tần Tiêu Hiền choáng váng tại chỗ, nhìn bệnh nhân và y tá đi tới đi lui, hắn không biết là nên vui mừng vì rốt cuộc bệnh viện đã đi lên, hay là nên thấy đau lòng cho các bệnh nhân vì ngã bệnh nữa.
Tiểu tử ngốc, đè khóe miệng em xuống đi, cẩn thận để người nhà bệnh nhân nhìn thấy là đánh em đó! Cao Phong cười vỗ vai hắn, đứa nhỏ này có tâm tình gì là viết hết lên trên mặt, cứ liên tục cười ngây dại với bệnh nhân!
Tần Tiêu Hiền vội vàng mím môi đè khóe miệng xuống, nhưng trong lòng vẫn không kìm chế nổi thấy hơi kích động, nhìn trái nhìn phải xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Mai Cửu Lượng.
Trên đường về đây, Cao Phong đã nghe nói chuyện của hắn và Mai Cửu Lượng, thầm nghĩ xa cách nay gặp lại nhau, chắc chắn là hai đứa nhỏ có rất nhiều lời muốn nói, thế nên ông ấy giả vờ ra vẻ mệt mỏi: Ôi trời, tàu xe mệt mỏi, thân thể này của ta thật sự chịu không nổi, em làm chuyện của em đi, bọn ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lát trước.

Vậy đến phòng làm việc của em đi ạ!
Tần Tiêu Hiền vội vàng làm động tác mời, dẫn mấy người họ tới phòng làm việc của mình, phòng làm việc của hắn thật ra là phòng viện trưởng, bệnh viện là do hắn và Cửu Lượng cùng nhau xây, một người bỏ tiền một người bỏ sức, cho nên hai người đều là viện trưởng.

Không thấy Cửu Lượng trong văn phòng, Tần Tiêu Hiền nghĩ thầm có lẽ là y đi làm giải phẫu hoặc là đến phòng bệnh nào đó khám bệnh rồi, thuận miệng mời ông chủ Cao cứ thoải mái ngồi đi, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài tìm.
Cửu Lượng!
Hắn không giữ được bình tĩnh như Châu Cửu Lương, lao điên cuồng trong hành lang bệnh viện, mỗi một phòng bệnh đều phải vào xem, rốt cuộc cũng tìm thấy được Mai Cửu Lượng trong một phòng bệnh.
Cửu Lượng! Ta về rồi! Tần Tiêu Hiền cười, mệt đến đầu đầy mồ hôi, còn liên tục thở dốc, Mai Cửu Lượng thấy hắn thì cũng ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng thấy hắn thở như vậy thì lại nói với vẻ khó hiểu: Huynh...Không phải là chạy về đó chứ?
Đúng vậy đó! Tần Tiêu Hiền gật đầu, bước tới ôm lấy eo y kéo vào lòng, cúi đầu cười với y: Ta chạy từ cửa thành về, huynh có nhớ ta không?
Bệnh nhân còn đang ở sau lưng nhìn đó, y tá đang rút kim cho bệnh nhân cũng choáng váng, Mai Cửu Lượng cũng cảm thấy ngại, hơi mất tự nhiên vùng vẫy một chút, nhưng cũng không cứng rắn đẩy hắn ra, chỉ cười bất đắc dĩ, đẩy hắn đi ra ngoài phòng bệnh, đến cầu thang nói chuyện.

Sao huynh đi lâu vậy mới về? Xung quanh không còn ai, Mai Cửu Lượng cũng không còn mất tự nhiên nữa, ra vẻ giận dỗi phách hắn một cái: Huynh có biết ta trông coi cái bệnh viện này khó khăn cỡ nào không!
Xin lỗi, xin lỗi, không phải Cửu Lương vừa khỏe lại là bọn ta chạy về liền sao? Tần Tiêu Hiền cười hối lỗi.
Mai Cửu Lượng nghe vậy thì ngạc nhiên nói: Cửu Lương khỏe rồi sao? Ca mổ thế nào? Thuận lợi không?
Thuận lợi lắm, chỗ nào cũng rất thuận lợi! Tần Tiêu Hiền nói, đột nhiên nhớ tới những chuyện đã trải qua ở bệnh viện Thiên Tân, thoáng nhíu mày lại: Eh...Lúc mới xuất phát thì hơi ngoài ý muốn một chút, nhưng mà cũng may là cuối cùng mọi thứ đều suôn sẻ.

Cho dù là thế nào thì Cửu Lương khỏi hẳn là tốt rồi.

Trong lòng Mai Cửu Lượng cũng nhẹ nhàng thở phào, cuống quít hỏi lại hắn: Vậy còn huynh? Thời gian qua có khỏe không?
Tần Tiêu Hiền nhíu mày lại: Sao huynh lại quan tâm huynh ấy trước rồi mới quan tâm đến ta vậy chứ?
Mai Cửu Lượng ra vẻ ghét bỏ liếc hắn, nhẹ nhàng gõ đầu hắn: Cửu Lương là bệnh nhân, tất nhiên là ta phải quan tâm sức khỏe huynh ấy thế nào trước, huynh là người khỏe mạnh, có gì mà lo?
Nói thì nói vậy, nhưng Mai Cửu Lượng vẫn quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn không có thương tích gì, cũng không ốm, da không bị đen đi, trong lòng cũng yên tâm.
Tần Tiêu Hiền lại bĩu môi với vẻ đáng thương: Ta cũng là bệnh nhân tụt huyết áp mà, cả đoạn đường này đều chưa ăn bữa cơm nào đàng hoàng nữa!
Mai Cửu Lượng thoáng nhíu mày: Sao lại không ăn cơm? Lần trước cũng đi như vậy, đồ ăn trên xe lửa không ngon cũng phải ăn một chút chứ!
Ta có ăn, nhưng ăn không nhiều, lần này là ngồi thuyền về, liên tục nửa tháng đều là hải sản, ta ăn đến mức sắp nôn rồi! Tần Tiêu Hiền nói, xoa xoa bụng, nhướng mày với y: Mai sư ca có thể mời ta ăn bữa cơm không?
Mai Cửu Lượng không nhịn được mà bật cười, ra vẻ khổ não: Nhưng bệnh viện vừa xây xong không bao lâu, nhà ăn vẫn chưa hoàn thiện, bệnh nhân đều nhờ gia đình mang cơm vào, nhân viên cũng chỉ có thể tự giải quyết thôi.
Vậy...Huynh mời ta đến chỗ khác ăn cũng được.

Tần Tiêu Hiền cười, thật ra hắn cũng không đói lắm, cũng không muốn ăn ở nhà ăn gì lắm, chẳng qua là muốn trò chuyện với Cửu Lượng thôi.
Vậy ta mời huynh đến Minh Nguyệt Lâu ăn cơm nhé? Mai Cửu Lượng cười nói.
Tần Tiêu Hiền kéo y vào lòng: Quá tuyệt, chúng ta đi nhanh đi!
Vừa ra khỏi cầu thang, đột nhiên Tần Tiêu Hiền nhớ tới Cao Phong và các học trò của ông ấy còn đang ở trong văn phòng, hắn lại vội vàng nói: Phải rồi, giáo sư Cao cũng tới, chúng ta mời ông ấy đi chung đi, đúng lúc ta còn phải tìm nhà cho ông ấy nữa, trước hết để ông ấy ở lại Minh Nguyệt Lâu vài ngày.
Giáo sư Cao cũng tới sao! Mai Cửu Lượng ngạc nhiên nói: Sao huynh không nói sớm, mau dẫn ta đi gặp ông ấy đi!
Hai người vội đi về văn phòng, đi nhanh quá nên vừa mới rẽ vào khúc quanh Tần Tiêu Hiền đã va vào một y tá.
Xin lỗi, xin lỗi!
Xin lỗi, xin lỗi!
Hai người cùng lúc kính cẩn nói xin lỗi nhau, nghe giọng nói này hơi quen tai, đồng loạt ngẩng đầu lên, Tần Tiêu Hiền lập tức giật mình: Ủa? Cô là...Y tá trong bệnh viện Thiên Tân? Sao lại ở đây?
Y tá cười kích động: Đúng đúng đúng, là ta, viện trưởng Tần ngài khỏe không? Là viện trưởng Mai để tôi ở lại đây làm việc!
À, vậy thì tốt quá rồi, cô...Cô làm việc của mình trước đi.


Tần Tiêu Hiền cười gượng, đưa mắt nhìn y tá đi, vội vàng nghiêng người sang bên cạnh hỏi Mai Cửu Lượng: Đây là tình huống gì vậy?
Mai Cửu Lượng nhỏ trọng trả lời hắn: Cô ấy bị bệnh viện Thiên Tân sa thải, ta thấy cô ấy rất cố chấp với nghề này nên giữ cô ấy lại.
Bảo vệ ước mơ, cố gắng cho mỗi một người trẻ một cơ hội, đây là chuyện tốt, Tần Tiêu Hiền nhớ tới việc y tá đó rất cố chấp với nghề này, không khỏi giơ ngón cái với Mai Cửu Lương: Làm rất tốt.
Vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng vọng tới tiếng ui da, chợt thấy cô y tá đó đi đứng không cẩn thận, chân trái vấp chân phải, lại cắm mặt xuống đất, nụ cười của Tần Tiêu Hiền lập tức cứng lại, vội vàng quay đầu, vô cùng nghiêm túc nói với Mai Cửu Lượng: Nhớ tuyệt đối đừng để cô ấy tới gần bệnh nhân!
Mai Cửu Lượng đứng từ xa nhìn cô y tá đó cố gắng bò dậy từ dưới đất, y cũng thở dài bất lực: Yên tâm đi, chúng ta đã lĩnh giáo bản lĩnh của cô ấy rồi, ta chỉ để cô ấy dọn dẹp phòng bệnh, trải giường chiếu cho bệnh nhân thôi.
Làm tốt lắm! Tần Tiêu Hiền lại giơ ngón cái với y, lần này còn kiên quyết hơn lúc nãy nhiều.
Cùng lúc đó ở nhà họ Quách, trong thư phòng.
Châu Cửu Lương đang viết đơn thuốc, Mạnh Hạc Đường đứng một bên mài mực, lúc cúi người trong cổ áo lộ ra một sợi dây chuyển, Châu Cửu Lương vô tình nhìn lướt qua, hơi sững sờ một chút: Cái này...
Hửm? Mạnh Hạc Đường rủ mắt nhìn theo ánh mắt hắn, móc sợi dây chuyền từ trong áo ra hỏi hắn: Cái này hả? Cậu không nhớ à? Đây là cậu tặng ta đó!
Tất nhiên là Châu Cửu Lương nhận ra sợi dây chuyền này, nhướng mày cười: Huynh mở cái túi đó ra rồi à?
Nhớ lại tình huống lúc đó, trong lòng Mạnh Hạc Đường vẫn còn đau, không khỏi rủ mắt xuống: Còn không phải vì cậu đưa nhầm thư sao, suýt chút nữa ta còn tưởng là sẽ không được gặp lại cậu nữa.
Lúc nói chuyện hốc mắt y đỏ lên, Châu Cửu Lương vội vàng đặt bút xuống, đứng dậy ôm lấy y, dịu dàng an ủi: Được rồi được rồi, do ta không tốt hại huynh lo lắng, nhưng...Bức thư đó cũng không phải là ta gửi nhầm đâu.

Mạnh Hạc Đường đỏ mắt nhìn hắn: Là lỗi của cậu hết, viết di thư cái gì chứ! Biết rõ là đưa nhầm thư cũng không chịu gửi một bức thư khác để giải thích, ta thật sự suýt chút bị cậu dọa chết!
Cái gì mà lên thuyền trong lúc hôn mê, thư bình an bị gió thổi bay, sợ phẫu thuật không thuận lợi sẽ khiến tiên sinh đau lòng thêm, Châu Cửu Lương đều không giải thích, hắn cười bất đắc dĩ, vỗ lưng dỗ dành y, thấy y dừng thút thít mới trêu y: Tính tình của huynh bây giờ càng lúc càng giống sư ca.
Tùy hứng à? Mạnh Hạc Đường hỏi.
Không được để sư ca nghe thấy lời này đâu đấy! Châu Cửu Lương ra vẻ hoảng sợ che miệng y lại, cười rồi nói tiếp: Nhưng mà ta rất vui, ta luôn rất hi vọng huynh có thể không cần phải dịu dàng như vậy, giận dỗi không vui thì cứ thể hiện rõ chút tính tình nhỏ ra với ta, dù sao thì giấu trong lòng sẽ rất uất ức.
Rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng bật cười, lau khô nước mắt, tiếp tục mài mực cho hắn.
Giày vò khốn khổ suốt một tiếng, rốt cuộc cũng kê xong đơn thuốc, gọi người làm đi bốc thuốc, Châu Cửu Lương dọn dẹp bút mực, đột nhiên nhớ tới vừa rồi mới gặp phải Vương Dụ Tôn trên phố, phút chốc tò mò hỏi y: Phải rồi, người vừa rồi...
Mạnh Hạc Đường cười cười: À, cậu ta tên Vương Dụ Tôn.

Châu Cửu Lương lại hỏi: Hắn là ai vậy?
Chuyện này...!Mạnh Hạc Đường có vẻ khó xử, hơi ngượng ngùng mỉm cười với hắn: Vì cậu ta đối với ta xem như cũng không tệ, còn từng giúp đỡ ta hai lần lúc tâm trạng ta ở dưới đáy vực, cho nên để ta giới thiệu thì hình như không phù hợp cho lắm, hay là để Cửu Lang...eh...có lẽ là Cửu Lang càng không thích hợp hơn, để sư gia hoặc Loan ca nói cho cậu biết đi?
Châu Cửu Lương nhếch mày với vẻ rất hứng thú: Xem ra giữa hắn với các huynh có rất nhiều chuyện.
Từ từ cậu sẽ biết.

Mạnh Hạc Đường nói, đưa mắt nhìn giờ, lại nói với hắn: Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta gọi họ cùng tới Minh Nguyệt Lâu đi, để họ nói cho cậu biết, thuận tiện mở tiệc mời mọi người cho cậu.
Được.


Châu Cửu Lương gật đầu cười.

Như thế, hôm nay Minh Nguyệt Lâu sẽ đón tiếp hai tốp làm ăn to, thứ nhất là mấy người Mạnh Hạc Đường, thứ hai chính là Tần Tiêu Hiền, Mai Cửu Lượng dẫn theo giáo sư Cao và năm học trò của ông ấy.
Tốp sau là tới trước, Loan Vân Bình còn đang ở nhà họ Quách, nên do Cao Tiểu Bối tiếp đón họ, một bàn đồ ăn ngon trên sân thượng lầu hai, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đang vui vẻ, lúc này mấy người Mạnh Hạc Đường cũng tới, nghe nói lão Tần đang ở đây nên đi tìm hắn để ghép bàn, đúng lúc cho Cửu Lương mời luôn, khỏi phải tới bệnh viện tìm hắn thêm lần nữa.
Lão Tần!
Mạnh Hạc Đường gọi từ xa, Tần Tiêu Hiền nghe thấy tiếng gọi, vội vàng buông bát đũa xuống quay đầu lại nhìn, mọi người trong bàn cũng cùng nhau nhìn lại, thấy mấy người Mạnh Hạc Đường tới, Tần Tiêu Hiền vội vàng nghênh đón, giới thiệu Cao Phong với họ: Mạnh ca, huynh tới đúng lúc lắm, vị này là...
Là cậu! Đột nhiên Cao Phong ngạc nhiên kêu lên.

Mạnh Hạc Đường lập tức mờ mịt, chỉ vào bản thân: Ta á?
Không đợi Cao Phong trả lời, Loan Vân Bình ở sau lưng đột nhiên đưa tay đẩy Mạnh Hạc Đường ra, bước tới mấy bước, chỉ vào Cao Phong, thử gọi: Ông chủ Cao?
Hử? Tần Tiêu Hiền nhíu mày với vẻ khó hiểu, ông chủ Cao? Không phải giáo sư Cao sao?
Cao Phong cũng vội vàng đứng dậy, bước tới trước mặt Loan Vân Bình, nhướng mày cười: Là ta đây, thế nào? Không nhận ra à?
Mọi người thấy thế thì đều không hiểu, đồng loạt yên tĩnh lại, biết điều lùi hết vào trong góc, lắng lặng nhìn hai người họ.
Ôi trời, đã qua bao nhiêu năm rồi chứ? Chắc 15,16 năm không gặp rồi! Loan Vân Bình có vẻ kích động, quan sát Cao Phong từ trên xuống dưới, không khỏi bật cười: Lâu rồi không gặp, ông chủ Cao trông thăng trầm bể dâu nhiều nhỉ?
Haiz! Sắp 40 tuổi rồi, còn không bể dâu được sao? Cao Phong cười, cũng quan sát Loan Vân Bình một chút: Nhưng cậu thì chẳng thay đổi chút nào cả! Mấy năm nay sống thế nào?
Cũng vậy thôi.

Loan Vân Bình nói, chỉ vào Minh Nguyệt Lâu, hỏi ông ấy: Huynh nhìn kỹ cửa tiệm này chút đi, còn nhận ra không?
Cái này...Chẳng lẽ là quán trà trước đây ta để lại cho cậu? Cao Phong không khỏi giật mình, đúng là không ngờ, mấy chục năm không gặp, quán trà nhỏ năm nào đã được y mở thành quán rượu lớn.

Mấy người trong góc còn ngạc nhiên hơn, ai nấy đều trừng mắt, há hốc mồm, không thể tin vào tai mình đang nghe thấy chuyện gì? Hai người này thế mà lại quen biết nhau mấy chục năm, Minh Nguyệt Lâu còn là của giáo sư Cao nữa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện