Chương 10: Trò hay
Edit: nguyetduongv
♡♡♡
Sau khi nói xong việc này, Tiểu Ngưu thị không nói nữa.
Không khí đột nhiên lạnh xuống. Ngưu thị khó chịu ngồi một lát, rất là xấu hổ. Hứa Trưng không biết nghĩ tới cái gì, bộ dáng suy tư. Hứa Cẩn Du lại ý cười doanh nhiên thần sắc tự nhiên.
Tiểu Ngưu thị khóe mắt dư quang ngắm đến bộ dáng thản nhiên của Hứa Cẩn Du, trong lòng càng thêm không vui.
Kỷ Dư tiến vào cấp Tiểu Ngưu thị thỉnh an, cuối cùng đánh vỡ không khí nặng nề. Kỷ Dư hôm qua bị Tiểu Ngưu thị răn dạy một hồi, trong lòng còn giận dỗi, thỉnh an xong liền mặt buồn ngồi xuống một bên.
Hứa Cẩn Du cười tủm tỉm đáp lời:
"Dư biểu muội, váy áo ngày hôm qua muội kêu người đưa tới, tỷ thử một lần, cũng coi như vừa người. Hôm nay tỷ cố ý mặc nó, muội nhìn xem thế nào?"
Kỷ Dư liếc mắt nhìn Hứa Cẩn Du một cái. Hứa Cẩn Du trời sinh tướng mạo xinh đẹp, da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, bộ váy áo thu hương sắc mặc ở trên người nàng càng thêm tinh xảo bắt mắt.
Lúc làm xong mấy bộ váy áo, Kỷ Dư không thích nhất là thu hương sắc, ngại khí chất không hợp vẫn luôn không chịu mặc, bởi vậy mới không chút đau lòng đưa cho Hứa Cẩn Du. Không nghĩ tới Hứa Cẩn Du mặc lên lại đẹp như vậy.
Kỷ Dư trong lòng vừa ghét vừa bực, không nóng không lạnh nói một câu:
"Cũng không quá quê mùa."
Hứa Cẩn Du sao không đoán ra lòng dạ hẹp hòi của nàng ta suy nghĩ cái gì, cố ý nhấp môi cười nói:
"Dư biểu muội đối với tỷ thật tốt, tỷ không có gì báo đáp, muốn thêu cái khăn tặng muội. Không biết Dư biểu muội thích dạng đồ án nào?"
Một thân váy áo kia là đặt làm từ tú trang tốt nhất trong thành Biện Lương, giá trị tận hai mươi lượng bạc! Hứa Cẩn Du cũng không biết xấu hổ dùng khăn làm đáp lễ!
Kỷ Dư bĩu môi:
"Ta cũng không thiếu khăn lụa, khăn thêu của ngươi thì tự chính mình dùng đi!"
"Dư biểu muội đương nhiên không thiếu nha hoàn làm khăn tay, tỷ chỉ muốn biểu đạt tâm ý của mình thôi."
Hứa Cẩn Du nửa điểm cũng không bực tức, cười ngâm ngâm nói:
"Dư biểu muội trời sinh tiếu lệ xuất trần giống như phù dung, tỷ liền thêu một đóa phù dung cho muội. Vừa lúc hợp lại càng thêm xinh đẹp."
Ngàn xuyên vạn xuyên mông ngựa không mặc! (Mình không hiểu câu này o(︶︿︶)o)
Kỷ Dư được khen ngợi, sắc mặt hòa hoãn không ít.
Tiểu Ngưu thị đem một màn này xem vào trong mắt, đôi mắt âm trầm.
Kỷ Dư tính tình nóng nảy thiếu kiên nhẫn, lại mắt cao hơn đầu, trước nay đều là nghĩ cái gì nói cái đấy. Hứa Cẩn Du chỉ lớn hơn Kỷ Dư một tuổi, lòng dạ lại thắng xa Kỷ Dư, dăm ba câu liền đem tính xấu của Kỷ Dư toát ra bên ngoài.
"Phu nhân, nhị tiểu thư và Cố tứ tiểu thư tới."
Hàm Ngọc tiến vào bẩm báo.
Tiểu Ngưu thị ánh mắt chợt lóe, khóe môi cười như không cười:
"Mau mời các nàng vào đi!"
Rèm châu leng keng rung động, hai thiếu nữ độ tuổi thanh xuân một trước một sau đi đến.
Kỷ Nguyên vẫn là bộ dáng rụt rè đạm nhiên kia, hành lễ xong liền ngồi xuống, không nói gì. Cố Thải Bình lại chủ động cùng Tiểu Ngưu thị đáp lời nói:
"Đại tỷ vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, trong lòng thẹn không thể ngày ngày tới Đinh Lan Viện thỉnh an. Bình Nhi đến đây, cũng là đại tỷ cố ý dặn dò thay nàng cấp ngài vấn an."
Ngữ khí cung kính, bộ dáng hoàn toàn giống vãn bối cùng trưởng bối nói chuyện, nhìn không ra nửa điểm bất ổn.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, ngược lại càng làm cho người khác cảm thấy khác thường.
Cố thị và Tiểu Ngưu thị trong ngoài bất hòa tuyệt không phải sự tình ngày một ngày hai. Từ khi Cố thị đẻ non, quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng thêm lãnh đạm. Tiểu Ngưu thị bình thường mười ngày nửa tháng cũng không đi Thiển Vân Cư một lần. Việc này người Cố gia ai ai cũng biết. Cố Thải Bình thân là muội muội ruột của Cố thị, đương nhiên đứng ở bên Cố thị. Hiện tại lại chủ động hướng Tiểu Ngưu thị giao hảo. Ý tứ dấu diếm này, thật sự đáng để cân nhắc.
Tiểu Ngưu thị trong lòng cười lạnh không thôi.
Cố gia cũng là danh môn huân quý, Cố thị cùng Kỷ Trạch thành thân xem như môn đăng hộ đối. Nhưng mấy năm gần đây, Cố gia không được lòng vua, dần dần suy thoái. Kỷ gia lại chạm đến thánh quyến. Kỷ Hiền Phi sinh Tam hoàng tử nhận được thánh tâm, Uy Ninh Hầu Kỷ Hoằng dẫn binh đóng giữ biên quan, Thế tử Kỷ Trạch cũng chấp chưởng binh quyền, làm thị vệ Hồ quân phó Đô Chỉ Huy Sứ.
Hiện giờ Uy Ninh Hầu phủ, đã là dòng dõi huân quý đứng đầu Đại Yến.
Mắt thấy Cố thị không sống được bao lâu, người Cố gia đã bắt đầu đánh chủ ý đem ấu nữ gả vào Hầu phủ làm kế Thế tử phi.
Cố Thải Bình này, nhìn thì tú lệ đoan trang, kỳ thật cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Một cô nương chưa đính hôn lại qua đêm dưới mái hiên có nam tử, tình ngay lý gian sao lại không thiếu? Một khi truyền ra ngoài, chẳng phải là muốn ăn vạ Thế tử phụ trách sao?
Tiểu Ngưu thị đem cuồn cuộn lửa giận trong lòng kiềm chế xuống, thần sắc nhàn nhạt cười nói:
"Cố thị thân mình không tốt, an tâm dưỡng bệnh là được. Người một nhà có hay không thỉnh an thì quan trọng gì đâu, quan trọng nhất chính là nàng mau dưỡng bệnh thật tốt, miễn cho mọi người ngày đêm mong nhớ."
Vô tình cố ý đem ba chữ 'người một nhà' nhấn mạnh một chút.
Cố Thải Bình gương mặt hơi nóng lên, chợt tỏ vẻ thản nhiên đáp:
"Bình Nhi hôm qua bồi đại tỷ nói chuyện, cũng khuyên nàng như vậy. Bênnh này của đại tỷ đã hơn một năm, vẫn luôn nằm ở trên giường dưỡng bệnh, sự tình ở Hầu phủ cũng quản không được, ngay cả việc của Thiển Vân Cư cũng không thể lo liệu xử lý. May mắn có bá mẫu vẫn luôn giúp đỡ đại tỷ."
Tiểu Ngưu thị thở dài:
"Nhìn nàng cả ngày nằm ở trên giường, ta làm bà bà trong lòng tư vị thật không vui. Giúp đỡ xử lý chút việc vặt cũng không tính là cái gì."
Hứa Cẩn Du mí mắt rũ xuống, dấu đi châm chọc ở đáy mắt.
Một người mơ ước thân phận của thân tỷ muội, thân tỷ còn bệnh trên giường, liền không chờ nổi bàn mưu tính kế. Một kẻ tâm tính âm u vặn vẹo, lòng mang tâm tư đen tối không thể cho ai biết, hận không thể đem Cố Thải Bình đang mơ mộng tỷ phu lập tức đuổi khỏi Hầu phủ.
Cố tình trên mặt hai người đều không hiện ra, hư tình giả ý ngươi tới ta đi, nghe vào quả thực buồn nôn.
Nói đến cùng, người đáng thương nhất vẫn là Cố thị. Người còn chưa chết, vị trí Thế tử phi đã bị người thân mơ ước tính kế.
Nhàn thoại một lát, Cố Thải Bình đứng dậy, khuôn mặt tú lệ lộ ra nhu uyển cười nhạt:
"Đại tỷ một mình ở Thiển Vân Cư, trong lòng Bình Nhi thật sự không yên, mặt dày xin phép cáo lui trước."
Đúng là dáng vẻ hảo muội muội quan tâm trưởng tỷ.
Tiểu Ngưu thị cố gắng nhịn xuống nụ cười lạnh, vẻ mặt ôn hoà đáp:
"Cũng tốt, ngươi sớm chút trở về bồi Cố thị đi! Cứ xem đây là nhà của mình, thiếu cái gì thì kêu nha hoàn bổ sung là được."
Cố Thải Bình vẻ mặt cảm kích cảm tạ.
Kỷ Nguyên không kiên nhẫn xem Tiểu Ngưu thị làm bộ làm tịch, theo Cố Thải Bình cùng nhau cáo lui.
Sau khi từ Đinh Lan Viện trở về, Ngưu thị nhịn không được lại muốn dong dài vài câu:
"Cẩn Nhi, lời nói của con hôm nay cũng quá lớn. Một hai kiên trì xây phòng bếp nhỏ, chọc dì con không cao hứng, vừa rồi sắc mặt khó coi như vậy. Mẫu tử chúng ta cũng xấu hổ."
Hứa Cẩn Du cong cong khóe môi:
"Nương chỉ là nhất thời xấu hổ, tóm lại dì đã đáp ứng rồi. Có phòng bếp nhỏ, về sau muốn làm cho đại ca điểm tâm ăn khuya càng thuận tiện. Chúng ta không cần bảo ăn phòng bếp lớn đưa đồ ăn tới nữa."
Mừng nhất chính là, dùng danh nghĩa ra ngoài mua đồ, có thể tùy thời tự do ra vào Hầu phủ. Sau này muốn làm cái gì cũng tiện hơn nhiều.
Ngưu thị bị Hứa Cẩn Du nói cho không có biện pháp, bất đắc dĩ dặn dò một tiếng:
"Lần này thì thôi, về sau nói chuyện hành sự con phải cẩn thận chút."
Hứa Cẩn Du tùy ý gật gật đầu, hiển nhiên không để trong lòng.
Nha đầu này, trước kia nghe lời ngoan ngoãn, hiện tại giống thay đổi cả người là thế nào.
Ngưu thị bất đắc dĩ thở dài, rất nhanh liền lên tinh thần cùng Hứa Cẩn Du thương nghị việc xây phòng bếp nhỏ. Trước mắt quan trọng nhất là đem phòng bếp nhỏ chuẩn bị tốt. Về phía Tiểu Ngưu thị bên kia, chỉ có thể về sau lại tìm cơ hội chậm rãi tu bổ quan hệ.
Dẫn Yên Các trước giờ vẫn luôn che lại phòng bếp nhỏ, chưa từng sử dụng, tích không ít tro bụi. Lý ma ma mang nha hoàn bà tử thu thập nửa ngày, mới đem phòng bếp nhỏ dọn dẹp sạch sẽ.
Ngày hôm sau, Ngưu thị lại kêu gã sai vặt ra phủ mua dụng cụ chén đũa nguyên liệu nấu ăn linh tinh trở về. Thực mau, phòng bếp nhỏ đã ra dáng ra hình.
Ngưu thị lần này đến kinh thành, tổng cộng mang theo mười mấy hạ nhân. Còn một ít lưu tại Hứa phủ ở Lâm An. Mười mấy người không tính nhiều, hầu hạ mẫu tử ba người cũng dư dả. Trong đó Tôn ma ma trù nghệ tốt nhất, hiện giờ vừa lúc có đất dụng võ, làm đầu bếp nữ.
Ngưu thị nhìn phòng bếp nhỏ bố trí đổi mới hoàn toàn, trong lòng âm thầm vui mừng, bắt đầu tính toán bữa ăn khuya hôm nay nên làm cái gì, một bên thuận miệng hỏi:
"Lý ma ma, Cẩn Nhi đâu?"
Lý ma ma cười đáp:
"Hồi thái thái, nhị tiểu thư đi Thiển Vân Cư một lúc rồi."
Thiển Vân Cư?
Ngưu thị theo bản năng nhíu mày, nhịn không được ở trước mặt Lý ma ma nói vài câu bực tức:
"Mấy ngày nay Cẩn Nhi giống như thay đổi thành người khác, đặc biệt có chủ kiến. Ta dặn dò đứa nhỏ, nó căn bản không chịu để trong lòng. Ta bảo nó ít lui tới với Cố thị, cùng Dư Nhi thân cận nhiều vào, nó lại không chịu nghe ta."
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn của Ngưu thị, nhiều năm nhìn Hứa Cẩn Du lớn lên, đối với tính tình của Hứa Cẩn Du cũng thập phần quen thuộc. Nghe vậy gật đầu phụ họa nói:
"Đúng vậy, nô tỳ cũng cảm thấy nhị tiểu thư thay đổi không ít."
Dừng một chút lại cười nói:
"Nhị tiểu thư năm nay mười bốn, sang năm liền cập kê, lại nói tiếp cũng là đại cô nương. Có chút chủ kiến cũng không phải chuyện gì xấu."
Nữ tử sau mười lăm cập kê, cũng tới tuổi rồi nghị thân xuất giá.
Ngưu thị nghĩ vậy, trong lòng không khỏi một trận buồn bã, thở dài:
"Lão gia hai bàn tay trắng, trừ bỏ nhà cửa ở thành Lâm An, cũng không lưu lại nhiều tài vật gì. Tương lai Cẩn Nhi xuất giá, chỉ sợ ngay cả của hồi môn ra hồn cũng không có."
Nữ nhi sinh ra tướng mạo tuyệt trần, thông tuệ hơn người, thơ từ thi họa đều tinh thông, kĩ năng thêu thùa càng không người có thể so sánh. Ngưu thị thâm tâm lấy nữ nhi làm kiêu ngạo. Nhưng rốt cuộc Hứa Cẩn Du không có phụ thân, lại không của hồi môn quý giá. Muốn tìm một mối hôn nhân tốt thật sự không dễ.
Ngưu thị ăn nói khép nép đến cậy nhờ Tiểu Ngưu thị, không chỉ là vì tiền đồ của Hứa Trưng, mà còn vì Hứa Cẩn Du. Lấy thanh thế của Uy Ninh Hầu phủ, chỉ cần Tiểu Ngưu thị chịu xuất lực, Hứa Cẩn Du muốn tìm một cọc hôn nhân tốt cũng chưa chắc là việc khó.
Hứa Cẩn Du gả tốt, tương lai có lẽ còn có thể giúp đỡ huynh trưởng một phen.
Một phần tâm tư này, Ngưu thị tự nhiên sẽ không tùy tiện nói ra, thực mau liền kéo đổi đề tài.
♡♡♡
#14/3/2020
Tác giả: Nhắc nhở hữu nghị, chương sau có nhân vật trọng yếu lên sân khấu ~o(n_n)o~
Song: Đoán xem ai nào?
Bình luận truyện