Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 16: Trẹo chân



Edit: nguyetduongv


Bị trẹo chân?


Hứa Cẩn Du ánh mắt chợt lóe. Vị Cố tứ tiểu thư này, vì lưu lại Hầu phủ, thật là hao tổn tâm huyết.


Tiểu Ngưu thị hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Nàng liếc xéo nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố thị một cái, cười như không cười kéo kéo khóe môi:


"Đã bị thương chân thì cứ lưu lại đây tĩnh dưỡng, không cần nóng vội về Cố gia. Miễn cho truyền ra ngoài, nói Hầu phủ chúng ta không hiểu đạo đãi khách."


Cố thị toàn thân run lẩy bẩy, cố tình một chữ cũng không thể phản bác.
Muội muội mình làm ra việc không biết xấu hổ bậc này, nàng thân làm tỷ tỷ đi theo cũng không có thể diện.


Tiểu Ngưu thị đâu chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, từng câu đều tỏ ý châm chọc Cố thị:


"Nơi này không có người ngoài, ta làm bà bà liền nhiều lời vài câu . Xuất phát từ nội tâm mà nói, tứ tiểu thư là thân muội muội của con, ở Hầu phủ ở bao lâu cũng không sao. Bất quá, cứ ở tại Thiển Vân Cư cũng không thích hợp. Nếu là truyền ra chút tiếng gió thì không hay..."


Cố thị gắt gao cắn môi, tâm huyết cuồn cuộn không thôi. Sắp vọt tới miệng, lại bị nàng cố nuốt trở vào.


"Dì, người nói lời này làm Cẩn Nhi thật không hiểu."


Hứa Cẩn Du vẻ mặt tò mò xen miệng hỏi:


"Thải Tình tỷ tỷ ở tại Thiển Vân Cư làm bạn với biểu tẩu, làm sao lại truyền ra tiếng gió không tốt?"


Nhìn gương mặt thiên chân vô tội kia, Tiểu Ngưu thị trong lòng hỏa khí vèo vèo đi lên, tức giận nói:


"Ngươi năm nay cũng mười bốn rồi, đạo lí tị hiềm mà cũng không hiểu. Thế tử tuy rằng thường xuyên ở quân doanh, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hồi phủ. Cố tứ tiểu thư ở tại Thiển Vân Cư, còn không phải là tình ngay lý gian sao? Nếu là có người ở sau lưng nhàn ngôn toái ngữ, không chừng sẽ tổn hại khuê dự của tứ tiểu thư, tổn hại cảm tình của Thế tử và biểu tẩu của ngươi."


Hứa Cẩn Du ngượng ngùng cười cười, sau đó thanh âm dùng không lớn không nhỏ 'lầm bầm lầu bầu':


"Việc nhỏ này ngay cả biểu tẩu cũng chưa sốt ruột, dì sao lại gấp vậy chứ."


Tiểu Ngưu thị sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Lời này vừa nói liền chọc trúng chỗ đau của Tiểu Ngưu thị. Suy cho cùng cùng, đây là chuyện phu thê Kỷ Trạch, bà ta thân là bà bà, lấy đâu ra tư cách hỏi đến?


Hứa Cẩn Du nhìn Tiểu Ngưu thị măth lúc đỏ lúc trắng, trong lòng vui sướng không cần nói. Bày ra bộ dáng ảo não tự trách đưa tay đỡ:


"Dì, ý của Cẩn Nhi không phải là nói người nhiều chuyện đâu, người nhưng ngàn vạn đừng giận Cẩn Nhi."


Một ngụm máu suýt trào khỏi yết hầu, Tiểu Ngưu thị nghẹn đến nội thương. Nhưng đối với vẻ mặt vô tội áy náy của Hứa Cẩn Du, cố tình nửa chữ cũng không thể chỉ trích.


Tiểu Ngưu thị oán hận nuốt xuống, miễn cưỡng tươi cười:


"Thôi, ta trách một tiểu hài tử như con làm gì."


Hứa Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như thoát khỏi đại nạn:


"Cảm ơn dì đại nhân đại lượng, không cùng Cẩn Nhi so đo."


Tiểu Ngưu thị nở nụ cười thập phần cứng đờ.


Trên gương mặt trắng bệch của Cố thị có thêm một tia huyết sắc, cảm kích nhìn Hứa Cẩn Du một cái.


Tâm tư dơ bẩn của Tiểu Ngưu thị, Hứa Cẩn Du tuyệt đối không biết. Lời nói vừa rồi có lẽ là đánh bừa mà trúng. Mặc kệ nói như thế nào, Hứa Cẩn Du đã giúp nàng hung hăng đánh bay ngụm ác khí trong lòng.


"Đa tạ mẫu thân đã quan tâm tứ muội."


Cố thị gượng lên tinh thần nói:


"Kỳ thật hôm qua sau khi Thế tử trở về, ta cũng cảm thấy tứ muội ở tại Thiển Vân Cư không ổn lắm. Đáng ra hôm nay tính toán sai người đưa nàng ấy trở về, không nghĩ tới nàng ấy lại bị thương ở chân. Xem ra còn phải ở lâu mấy ngày, ít nhất cũng phải chờ chân dưỡng khỏi mới đi. Nàng ấy lại ở tại Thiển Vân Cư có nhiều bất tiện, còn thỉnh mẫu thân tốn chút tâm tư, mặt khác giúp tứ muội của ta chuẩn bị chỗ ở."


Cố thị bị Cố Thải Bình làm cho sinh khí, trước mặt người khác cũng không muốn biểu lộ ra.


Bất quá, Tiểu Ngưu thị nói rất đúng. Cố Thải Bình vô luận như thế nào cũng không thể lại lưu lại Thiển Vân Cư. Cho dù nàng chết đi, cũng tuyệt không cho Cố Thải Bình gả vào Hầu phủ.


Ở điểm này, mẹ chồng nàng dâu hai người đều có ý tưởng giống nhau.


Tiểu Ngưu thị cũng không thoái thác, rất nhanh đã có chủ ý:


"Tứ tiểu thư bị trẹo chân, tạm thời không nên hoạt động, trước sai người thỉnh đại phu đến xem. Cũng không cần thu thập chỗ ở làm gì, bảo nàng ấy  vào Thanh Chỉ Viện đi, vừa lúc có thể cùng Dư Nhi làm bạn."


Ấn theo quan hệ thân sơ, Cố Thải Bình nên đến Trầm Hương Các của Kỷ Nguyên mới thích hợp nhất. Tiểu Ngưu thị dường như đã quên điểm này, cố tình sắp xếp Cố Thải Bình ở tại Thanh Chỉ Viện của Kỷ Dư.


Rõ ràng là cố ý muốn cắt đứt khả năng gặp mặt của Cố Thải Bình và Kỷ Trạch!


Cố thị trong mắt hiện lên một tia châm chọc, ngoài miệng lại không chút do dự đồng ý. Chợt lại phân phó Bích La:


"Ngươi sai người đến Cố gia đưa tin, nói tứ tiểu thư vô ý bị thương ở chân, tạm thời không thể hồi phủ."


Bích La lĩnh mệnh lui xuống.


Cố thị bệnh nặng không thể đứng dậy đi thăm Cố Thải Bình, Tiểu Ngưu thị đành phải tự mình đi trước.


Hứa Cẩn Du theo Tiểu Ngưu thị cùng đi thăm Cố tứ tiểu thư bị trẹo chân.


Cố Thải Bình hai mắt đẫm lệ ngồi ở trên ghế, nhìn vào có vài phần đáng thương. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cố Thải Bình nâng hai mắt đẫm lệ nhìn lại đây.


Thất vọng chợt lóe rồi biến mất trong mắt không giấu diếm được Hứa Cẩn Du và Tiểu Ngưu thị.


Cố Thải Bình này, nhìn qua cũng có vài phần tâm cơ. Cố ý đem chân làm bị thương, thứ nhất có thể thuận lợi lưu lại Hầu phủ, thứ hai cũng có thể nhân cơ hội gặp mặt Kỷ Trạch. Cố thị ốm đau trên giường không thể lại đây, Kỷ Trạch cũng nên thay Cố thị tới thăm đi!


Bàn tính không tồi, chỉ tiếc Kỷ Trạch đã cùng Hứa Trưng rời phủ, căn bản không biết nơi này còn có một thiếu nữ nhu nhược đáng thương đang chờ hắn.


Hứa Cẩn Du rất phúc hậu nhịn xuống xúc động muốn cười, vẻ mặt quan tâm tiến lên hỏi:


"Thải Tình tỷ tỷ, đang êm đẹp tại sao tỷ lại bị trẹo chân vậy?"


Cố Thải Bình có chút xấu hổ đáp:


"Vừa rồi vội vã muốn đi vấn an đại tỷ, thời điểm đi đường không chú ý dưới chân, mới không cẩn thận bị trẹo."


Nói xong, chính mình cũng có chút chột dạ:


"Kỳ thật cũng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi. Bảo đại tỷ đừng lo lắng cho ta."


Sự thật thế nào, mọi người đều trong lòng đều rõ ràng, chỉ là không muốn vạch trần thôi.


Hứa Cẩn Du ôn hòa đáp:


"Biểu tẩu nghe được việc này, sao có thể không lo lắng. Thải Bình tỷ tỷ sớm chút dưỡng tốt cổ chân, bằng không, không chỉ là biểu tẩu lo lắng, dì cũng rất sốt ruột đó!"


Hứa Cẩn Du dám trào phúng bà? Đây là ảo giác sao?


Nhất định là bà ta nghe lầm! Hứa Cẩn Du mới đến mấy ngày, tuyệt đối không thể biết bí mật của bà ta!


Tiểu Ngưu thị định định thần nói:


"Cẩn Nhi nói đúng, tứ tiểu thư ở Hầu phủ bị trẹo chân, trong lòng ta cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nếu Cố phu nhân tới, ta thật không còn mặt mũi gặp bà ấy." 


Dừng một chút, lại như có điều đáng tiếc:


"Chỉ tiếc Thế tử đã bồi Hứa Trưng ra phủ, bằng không nhất định sẽ đến thăm."


Cố Thải Bình rốt cuộc tuổi trẻ lòng dạ không sâu, bị nói trúng tâm tư, mặt đẹp tức khắc đỏ lên. Cố gắng trấn định đáp:


"Vết thương nhỏ này của Bình Nhi không có gì quan trọng, tỷ phu có việc vội, không cần tới thăm đâu."


Tiểu Ngưu thị cười như không cười nhìn Cố Thải Bình ngượng đỏ mặt:


"Tứ tiểu thư rộng lượng như vậy, không biết tương lai ai có phúc khí cưới tứ tiểu thư về!"


Cố Thải Bình sao có thể là đối thủ của Tiểu Ngưu thị, ngắn ngủn hai câu nói, liền ngượng mặt đỏ bừng.


Tiểu Ngưu thị thoáng đắc ý, cố tình nói thêm:


"Cố thị thân mình có bệnh, không có tinh lực chiếu cố tiểu thư. Thế tử cũng rất ít dịp ở trong phủ, tiểu thư ở tại Thiển Vân Cư không có người chăm sóc. Ta và Cố thị thương nghị qua, tiểu thư tạm thời dọn đến Thanh Chỉ Viện ở tạm mấy ngày. Không biết tứ tiểu thư nguyện ý không."


Đều đã thương nghị xong, nàng không muốn cũng không thể mở miệng từ chối.


Cố Thải Bình cười trừ:


"Làm phiền bá mẫu lo lắng."


Hứa Cẩn Du ở một bên xem kịch vui.


Tiểu Ngưu thị lòng dạ hẹp hòi tàn nhẫn độc ác, Cố Thải Bình cũng không phải thứ gì tốt. Chỉ tiếc sức chiến đấu của Cố Thải Bình quá yếu, căn bản không cùng cấp bậc với Tiểu Ngưu thị, ngay cả tư cách đối đầu đều không có.


Rất nhanh, đại phu tới.


Cố Thải Bình vì lưu lại, đem chân làm bị thương hàng thật giá thật, sưng đỏ một mảnh, hơi chút cử động liền đau xuyên tim.


Đại phu cẩn thận xem xét một phen, để lại một lọ thuốc mỡ tốt nhất:


"Một ngày thoa ngoài da ba lần, nghỉ ngơi nhiều, đại khái ba bốn ngày thì tốt rồi."


Cố Thải Bình nhất nhất đáp ứng, trong lòng âm thầm cân nhắc, chờ thêm này ba bốn ngày, đại tỷ sinh khí cũng đã tiêu không sai biệt lắm đi...


Sau khi tiễn đại phu đi, Tiểu Ngưu thị lưu loát sai người đem hành lí của Cố Thải Bình mang tới Thanh Chỉ Viện.


Đầu buổi chiều, Cố phu nhân liền đăng môn.


#22/3/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện