Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 25: Gian tình



Edit: nguyetduongv


Nửa đêm canh ba.


Uy Ninh Hầu phủ cả chủ tử và hạ nhân đều đã đi vào giấc ngủ.


Đinh Lan Viện một mảnh an tĩnh.


Gió lạnh từng cơn, phong đăng treo dưới mái hiên nhẹ nhàng rung động, để lại vầng sáng mờ nhạt.


Người trực đêm hôm nay là Hàm Ngọc, nàng không hề buồn ngủ, mà cẩn thận cách xa vài mét canh giữ ngoài cửa phòng của Tiểu Ngưu thị, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.


Nàng tận lực không cho những thanh âm khác thường ngẫu nhiên truyền ra từ trong phòng vào tai. Nhưng những thanh âm này lại không chịu khống chế mà chui vào trong tai nàng.....


Giường gỗ đỏ rắn chắc có âm thanh lay động rất nhỏ, tiếng nữ tử ẩn nhẫn khó nhịn than nhẹ cùng nỉ non, còn có tiếng nam tử nặng nề thở dốc... Đủ loại thanh âm đan chéo chồng lên nhau, làm cho người ta không khỏi hiện ra một màn ** trong đầu.


Trong đêm tối, trên mặt Hàm Ngọc không có một biểu tình dư thừa, chỉ có đôi tay siết chặt bại lộ khẩn trương cùng bất an lúc này của nàng.


Hàm Ngọc không muốn biết những việc xấu xa của chủ tử, càng không muốn đảm đương một nhân vật không bước ra ánh sáng được như vậy. Nhưng có biện pháp nào đâu?
Nàng không phải nha hoàn Hầu phủ, chỉ là nha đầu được Tiểu Ngưu thị mua tới. Khế ước bán thân của nàng vẫn còn trong tay Tiểu Ngưu thị. Mệnh tiện của nàng cũng bị Tiểu Ngưu thị nắm chặt trong tay. Nếu nàng không ngoan ngoãn mà nghe Tiểu Ngưu thị phân phó, bà ta tùy thời đều có thể “xử lý” nàng...


Nàng tám tuổi đã bị Tiểu Ngưu thị mua đặt bên người, dạy dỗ hai ba năm liền bắt đầu ở bên cạnh hầu hạ, bây giờ đã là nha hoàn đắc lực nhất bên người Tiểu Ngưu thị. Ở trong phủ mỗi người đều hâm mộ ghen ghét nàng có vận khí tốt, lại không người nào biết trong lòng nàng là sợ hãi khó an cỡ nào.


Phía trước nàng có một đại nha hoàn tên Mai Hương, hầu hạ Tiểu Ngưu thị mấy năm. Lúc sắp tới tuổi ra phủ gả chồng, ngoài ý muốn bị một trận bệnh nặng qua đời.


Nàng cũng thế, biết nhiều bí mật của Tiểu Ngưu thị như vậy, tương lai Tiểu Ngưu thị sẽ dễ dàng cho nàng ra phủ gả chồng sao?


Hàm Ngọc dùng sức cắn cắn môi.


Thanh âm trong phòng chậm rãi bình ổn.


Trong phòng không châm nến, một chút ánh sáng thanh lãnh của ánh trăng từ song cửa sổ lặng lẽ tiến vào, chiếu vào chân giường.


Dây dưa hồi lâu, thân mình vẫn giao điệp ở bên nhau. Nữ tử thân mình quyến rũ đầy đặn gắt gao quấn lấy thân hình cường tráng của nam tử trẻ tuổi, giọng nói nỉ non lộ ra thoả mãn cùng mị ý:


“Ngọc Đường, Ngọc Đường......"


Nam tử cười nhẹ một tiếng, ghé vào bên tai nữ tử thấp giọng trêu đùa:


“Vừa nãy kêu lâu như vậy, còn không thỏa mãn sao? Chờ ta nghỉ ngơi một chút lại cho nàng......”


Kế tiếp ** lời xấu xa không tiện miêu tả.


Tiểu Ngưu thị ha ha cười vài tiếng:


“Chàng là kẻ nhẫn tâm, trước mặt người ngoài làm bộ dáng một trượng phu tốt, đáng ra phải cho chàng túc trực bên linh cữu. Nửa đêm lại dám sờ trộm đến trên giường ta. Chàng cũng không sợ Cố thị ở trong quan tài tức đến sống lại.”


Kỷ Trạch thấp thấp cười:


“Ta nếu là không tới, chỉ sợ nàng một đêm này lăn qua lăn lại ngủ không được. Về sau lại muốn bày ra sắc mặt khuê trung oán phụ cho ta nhìn.”


“Chàng một tháng trở về phủ có hai ngày, mỗi lần lại phải chờ đến nửa đêm mới có thể tới đây, hừ.”


Tiểu Ngưu thị nửa thật nửa giả ai oán:


“Ta còn không phải là khuê trung oán phụ sao?”


“Nàng luôn chê Cố thị ngại mắt nàng, hiện tại Cố thị đã chết, cả người ta đều là của nàng, nàng còn có gì không hài lòng.”


Đề cập đến Cố thị, giọng nói của Kỷ Trạch vô cùng đạm bạc, phảng phất như đang nói một người xa lạ.


Tiểu Ngưu thị trong lòng vô cùng thoải mái, ngoài miệng lại hừ nhẹ một tiếng:


“Cố thị đã chết, nhưng Cố thị còn có một muội muội xinh đẹp như hoa đó! Chàng ta đang tìm mọi cách để làm kế thê của chàng đâu!”


Trong giọng nói tràn đầy ghen tuông.
Kỷ Trạch nghe mà hưởng thụ cực kỳ:


“Nàng không cần lo lắng. Cố thị trước khi chết đã cầu xin ta, ta cũng đáp ứng Cố thị, tuyệt đối không cưới Cố Thải Bình vào phủ, nàng yên tâm.”


Tiểu Ngưu thị trong lòng vui vẻ, gấp không chịu được truy vấn:


“Chàng thật sự không có tâm tư này?”


“Nha đầu ngây ngô ngu ngốc kia, một điểm cũng không so được với nàng. Ta đối với nàng ta không có nửa điểm hứng thú.”


Kỷ Trạch không chút để ý đáp. Vừa nói vừa nhéo thật mạnh bộ ngực đầy đặn của bà ta một phen. Một tay khác lại sờ soạng tới một địa phương đầy đặn khác, dùng sức mà xoa nắn.


Tiểu Ngưu thị thở nhẹ một tiếng, hô hấp lại dồn dập lên:


“Chàng cho dù không cưới Cố Thải Bình, cũng đến lúc phải cưới nữ tử khâc. Đến lúc đó có tân nương tử rồi, chỉ sợ liền đem ta - cái người xưa này vứt sang một bên đi.”


Kỷ Trạch dừng động tác trong tay:


“Ta không phải đã nói với nàng rồi sao? Mặc kệ cưới ai, trong lòng ta cũng chỉ có nàng. Nàng còn có cái gì không hài lòng.”


Trong giọng nói đã có vài phần không kiên nhẫn cùng không vui.


Ngữ khí của Tiểu Ngưu thị lập tức phóng mềm:


“Ta không phải không hài lòng. Ta chỉ lo lắng, tương lai tân nương quá môn, vạn nhất là tính tình chua ngoa, biết chuyện của chúng ta nháo loạn lên thì không xong. Chàng phải cưới một nữ tử ôn nhu dễ nghe lời mới được......”


Kỷ Trạch không chút để ý nói:


“Vậy thì tìm một nữ nhân tính tình mềm không dám hé răng. Nàng tự mình thu xếp là được, yên tâm đi!”


Tiểu Ngưu thị cuối cùng cũng được Kỷ Trạch chính miệng nhận lời, không khỏi tâm hoa nộ phóng, bộ ngực đầy đặn gắt gao dán lên, thanh âm ngọt ngào vũ mị:


“Ngọc Đường, chàng thật tốt......”


Lời nói còn chưa dứt, địa phương ướt át dưới thân đã bị cự vật dùng sức xuyên qua.


Tiểu Ngưu thị không nhịn được mà rên lên, hai chân quấn lên bên hông của hắn, giường gỗ lại nhẹ nhàng lay động.


......


Ngày hôm sau, Tiểu Ngưu thị cố ý trát một tầng phấn thật dày, che lấp đi khuôn mặt đỏ ửng cùng xuân ý.


Hàm Ngọc đi theo phía sau Tiểu Ngưu thị tới linh đường. Thời điểm nhìn thấy Kỷ Trạch, trong nháy mắt Hàm Ngọc theo phản xạ cúi thấp đầu xuống. Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của Kỷ Trạch và Tiểu Ngưu thị.


“Mẫu thân làm lụng vất vả cả ngày hôm qua, hôm nay tại sao không nghỉ ngơi một lát lại đến.”


Kỷ Trạch duy trì lễ phép của con cái.


Tiểu Ngưu thị than nhẹ một tiếng:


“Cứ nghĩ đến Cố thị tuổi trẻ đã ra đi, trong lòng ta liền cảm thấy khó chịu, nơi nào còn muốn ngủ. Hôm nay hẳn vẫn có người tới phúng viếng, ta liền sớm chút lại đây.”


“Làm phiền mẫu thân lo lắng.”


Hết thảy xem ra không hề dị thường.


Hàm Ngọc rũ xuống mí mắt. Một màn này nàng đã xem qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn đến, trong lòng vẫn như cũ nổi lên từng trận hàn ý. Kỹ thuật diễn trò của bọn họ thật tốt. Nếu không phải đã biết nội tình, ai cũng không thể nhìn ra nửa điểm manh mối....


Đang nghĩ ngợi thì ba người nhà Hứa Cẩn Du lại đây.


Mọi người gặp mặt liền qua loa hàn huyên vài câu.


Hứa Cẩn Du tựa hồ hiểu rõ liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu thị một cái. Trên mặt Tiểu Ngưu thị trát một lớp phấn thật dày, là để che lấp cái gì?


Tiểu Ngưu thị che lấp sắc mặt hồng nhuận, lại không che lấp được đáy mắt nhè nhẹ xuân tình. Đêm qua, Kỷ Trạch khẳng định không thật sự túc trực bên linh cữu, nửa đêm cùng Tiểu Ngưu thị trộm gặp mặt cũng rất có khả năng.


Trượng phu ở biên quan xa xôi, hàng năm không trở về kinh thành. Tiểu Ngưu thị độc thủ không khuê, lại không có nửa điểm ai oán. Ngược lại kiều diễm tươi đẹp giống một đóa hoa tươi. Đặt ở trong mắt người sáng suốt, sao có thể không sinh ra lòng nghi ngờ? Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất Tiểu Ngưu thị không thích ra phủ xã giao.


Tiểu Ngưu thị mẫn cảm nhận thấy được có người đang nhìn mình, bất động thanh sắc quét qua một vòng.


Hứa Cẩn Du đã sớm thu hồi ánh mắt, quay đầu cùng Hứa Trưng thấp giọng nói chuyện.


Tiểu Ngưu thị hồ nghi liếc mắt nhìn Hứa Cẩn Du một cái, lại nhìn không ra có cái gì không thích hợp, hậm hực dời ánh mắt.


......


Hôm qua khách nhân tới phúng viếng phần nhiều là quan hệ thông gia, hôm nay tới phần lớn là đồng liêu bằng hữu của Kỷ Trạch, nhìn thấy rất nhiều nam nhân.


Hứa Trưng theo Kỷ Trạch cùng nhau tiếp đón khách khứa, thừa dịp cơ hội này, cũng kết bạn được với không ít quan viên trong triều.


Hứa Trưng trời sinh thanh tuấn văn nhã, ngôn hành cử chỉ có độ, nói năng tao nhã biết lễ, để lại ấn tượng đầu tiên cho người ta rất tốt. Lại nghe nói hắn chính là nhi tử của Hứa Thadm hoa vang danh kinh thành năm đó, ấn tượng của mọi người đối với hắn càng sâu.


Hứa Trưng không có nửa điểm cổ hủ của người đọc sách, biết rõ nhân mạch đối với con đường làm quan rất quan trọng. Cơ hội khó có được như vậy, tự nhiên không thể buông tha.


Bất quá, Hứa Trưng tuy bận rộn, cũng không quên lưu ý Hứa Cẩn Du bên này.


Hứa Cẩn Du vẫn luôn cùng tỷ muội Kỷ gia ở bên nhau, thấy huynh trưởng thường xuyên nhìn về phía mình, trong lòng ấm áp, dùng ánh mắt ý bảo bản thân không có việc gì.


Hứa Trưng lúc này mới yên tâm mà quay đầu đi.


Nhưng mà, rất nhanh Hứa Trưng liền nhíu mày.


Người Trần gia hôm qua đã tới phúng viếng, tại sao hôm nay lại tới nữa?


Càng quá phận chính là, tên Trần Nguyên Thanh kia không thành thành thật thật ở bên nam khách đợi, một mực chạy đến bên nữ quyến đằng kia là thế nào?


Hắn thế nhưng còn đi tới trước mặt Hứa Cẩn Du, cùng Hứa Cẩn Du gần gũi?!


Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Trưng hơi đen lại, trong lòng lửa giận vèo vèo nảy lên, xụ mặt xuống, bước qua bên đó.


#04/4/2020


Song: Bạo nè


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện