Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 211-2: Bổn vương nếu như là đế, tất lập nàng làm hậu (2)
Mùi vị trên người nam nhân này, không giống như là Long Tiên Hương trên người Huyền Lăng Thương, cũng không là Ngọc Lan hương trên người Lan Lăng Thiệu Giác, lại càng không giống mùi vị nam tính trên người Bạch Thập Nhị .
Một loại mùi vị không bình thường, nàng chưa từng ngửi qua, nhưng vô cùng dễ ngửi.
Tuy nhiên, bị nam nhân này ôm, lại làm cho trong lòng của đồng Nhạc Nhạc một trận tâm hoảng ý loạn.
Chỉ cảm thấy,nam nhân này càng là gần nàng, cả người nàng liền không được tự nhiên.
Có một loại, cảm giác chính mình đang lén lút với nam nhân, phản bội chồng mình.
Nghĩ đến đây, lập tức Đồng Nhạc Nhạc không cần suy nghĩ, hai tay hung hăng đẩy nam nhân đang ôm nàng ra.
Hành động của Đồng Nhạc Nhạc là theo bản năng.
Nam nhân cũng là chưa từng nghĩ đến, kết quả liền bị đồng Nhạc Nhạc một tay đẩy ra.
Nam nhân lảo đảo về phía sau một bước liền ổn định thân thể.
Tuy là như thế , đôi mắt phượng đỏ hồng của nam nhân trợn tròn thật to nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc đều là không dám tin.
Có lẽ, không nghĩ tới Đồng Nhạc Nhạc lại kháng cự hắn.
Trong lòng giật mình, sau một khắc,trong mắt nam nhân tràn đầy kinh ngạc, liền lộ vẻ đau đớn, nồng đậm khổ sở.
"Tử kiều... "
Thấy vẻ mặt không dám tin của nam nhân này, dường như bị chính mình đả kích.
Trong mắt đau buồn, làm cho gương mặt của Đồng Nhạc Nhạc cứng đờ, một cảm giác mắc nợ lập tức hiện lên trong lòng.
Nhớ lại, nam nhân này đối với Tử Kiều là thật tâm, hơn nữa, vừa rồi lời nói của hắn đối với Tử Kiều là tâm đầu ý hợp.
Hiện giờ, bị chính người mình yêu kháng cự, trong lòng khẳng định rất khó chịu đi!
Nghĩ đến đây, môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức cuống quít nói:
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi ...., ta, ta, ta vừa rồi, bởi vì ,cái... kia... "
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Thấy vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc hoang mang, mất dáng vẻ bình tĩnh,nam nhân đang buồn rầu dường như nghỉ đến cái gì, vội vàng mở miệng an ủi.
"Tử Kiều, tâm tình hiện tại của ngươi bổn vương hiểu rõ, ngươi không cần bối rối, cũng không cần nói với bổn vương như vậy, giữa chúng ta không có xa lạ như thế. Bổn vương biết,hiện tại trong lòng của ngươi nhất định là rất loạn, bổn vương sẽ cho ngươi thời gian hiểu rõ tâm tình, chính là Tử Kiều, ngươi nhất định phải tin tưởng, ngươi là nữ nhân của bổn vương, tâm bổn vương, chỉ có một người là ngươi. "
Nam nhân mở miệng, giọng nói kiên định mà thâm tình.
Bị nam nhân biểu lộ như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp.
Dù sao ,nam nhân trước mắt này,đối với Tử Kiều quá mức thâm tình,nóng bỏng, làm cho nàng có chút ăn không tiêu.
Nghĩ tới đây, hàng mi của Đồng Nhạc Nhạc cau lại, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Tuy nhiên , còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc nói thêm cái gì, liền nhìn thấy cách đó không xa có một đội thị vệ đang đi về phía bên này.
Đôi mắt nam nhân thoáng cái nhẹ nhàng lóe ra, lập tức ,hé mở làn môi hồng, nói với Đồng Nhạc Nhạc:
"Tử Kiều, bổn vương đi trước, nhưng mà bổn vương sẽ đến tìm ngươi"
Vừa nói dứt lời, không đợi Đồng Nhạc Nhạc trả lời, nam nhân liền nhún mũi chân một cáii ,động tác nhanh nhẹn ,lập tức liền biến mất ở trong bóng đêm mênh mông vô tận.
Nhìn thấy thân thủ nam nhân lưu loát nhanh nhẹn quả thực là đến không bóng hình đi không tung tích.
Vừa nhìn liền biết là cao thủ võ công, thâm tàng bất lộ.
Thấy vậy,đôi mày của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại, trong lòng nghi hoặc nặng nề
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ này đã khỏi bệnh, chẳng qua là hiện tại xem ra hắn căn bản không có bệnh.
Chỉ là nhìn thân thủ nhanh nhẹn này của hắn, vừa thấy liền biết là người quanh năm tập võ.
Chính là, hắn vì sao phải giả bộ bệnh!? Hơn nữa còn tự mình từ đất phong đi tới kinh thành!?
Mục đích của hắn, rốt cuộc là gì?
Còn nữa, hắn vừa rồi có nói, Tử Kiều bởi vì cùng Tử Ngữ chấp hành nhiệm vụ, nên rơi xuống vực bỏ mình.
Rốt cuộc Tử Kiều lúc đó cùng Tử Ngữ chấp hành nhiệm vụ gì !
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là suy nghỉ trăm bề không giải đáp được.
Chính là,trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, trong đó nhất định có bí mật không thể cho ai biết.
Mà bí mật này, một khi bị vạch trần, đó là vạn kiếp bất phục..
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nỗi lên một nỗi bất an, càng phát ra nồng đậm.
Chỉ cảm thấy, đang có một đám mây đen, cứ như thế đè nén ở trong lòng của nàng...
...
Đêm đã khuya.
Trên bầu trời,những ngôi sao ảm đạm,, bốn phía hoàn toàn đen như mực, tại đây Đồng Nhạc Nhạc mờ mịt bước đi trong cảnh đêm mênh mông, không biết nên đi phương hướng nào mới tốt.
Bởi vì bốn phía tối đen như mực, một con đường đều không có, chỉ có những vì sao lờ mờ trên bầu trời kia , khiến cho toàn bộ mặt đất,hoàn toàn yên tĩnh.
Càng chạy,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng hoang mang.
Bốn phía vô cùng im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính nàng mà thôi.
Nhưng mà dần dần, ở sau lưng nàng, đột nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia, lúc ban đầu nhẹ nhàng, đến cuối cùng càng phát ra rõ ràng, hơn nữa nghe âm thanh kia dường như càng ngày càng tới gần nàng...
Không biết làm sao, sau khi nghe tiếng bước chân này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu khẩn trương hoảng loạn.
Giờ phút này, nàng duy nhất muốn làm đó là..
Chạy
Chạy càng xa càng tốt!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức nhấc chân lướt đi, cả người sử dụng hết sức lực, không ngừng chạy về phía trước.
Đồng Nhạc Nhạc không biết mình rốt cuộc chạy bao lâu , chạy có xa lắm không, nàng chỉ là không nghĩ tới lại nghe được một hồi tiếng bước chân kia .
Thẳng tới khi nàng chạy đến mệt rã rời, rốt cuộc chạy không được,nàng mới tính dừng lại.
Ai biết vừa lúc đó, trước người của nàng, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng.
Tại thời điểm nhìn thấy ánh sáng đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ, lập tức liền nhằm hướng ánh sáng mà tiếp tục chạy đi.
Cho đến khi ánh sáng kia càng lúc càng lớn. Chỉ là, tại chỗ ánh sáng kia, có một đạo bóng dáng cao to đứng đó.
Bóng dáng kia, dáng người cao to, y bào toàn thân đỏ thẫm, bị gió đêm thổi bay.
Một mái tóc dài không dùng bất luận cái gì bó buộc,tùy ý xõa xuống phía sau, cùng với gió đêm không ngừng tung bay giữa không trung.
Nam nhân dáng người uyển chuyển, mềm mại, đường cong thân thể tựa như rồng,tuy là nam nhân đang đưa lưng về phía nàng.
Chỉ là, bóng lưng của , lại đẹp mắt như thế!
Tuy nhiên, lại nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt căng thẳng, dường như phảng phất có người đang dùng tay hung hăng thắt lòng của nàng, đau quá!
Lập tức, trong lòng giống như quật ngã bình ngũ vị, đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng.
Có oan ức, có ai oán, có lưu luyến, có ái mộ...
Tuy nhiên, loại tình cảm này ở trong lòng nàng lướt qua...
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Đồng Nhạc Nhạc muốn xoay người bỏ đi, bóng dáng áo đỏ trước mắt chợt lóe, nam nhân vốn đưa lưng về phía nàng, giống như là mũi tên rời dây cung vọt tới trước mặt nàng.
Lập tức,cánh tay dài duỗi ra, liền gắt gao ôm nàng thật chặt ở trong ngực của hắn.
Nam nhân này, sức lực thật lớn, ôm nàng thật chặt, dường như sợ hãi nàng sẽ ly khai hắn.
Tuy nhiên,nam nhân càng như thế,trong lòng Đồng Nhạc Nhạccàng rối bời,chỉ muốn chạy trốn.
Hai tay không ngừng đánh lên ngực nam nhân này, nhưng mà, mặc kệ Đồng Nhạc Nhạc giãy dụa như thế nào, hai tay của nam nhân này, tựa như kìm sắt, nhất định không buông tay.
Khuôn mặt kia so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, chậm rãi tới gần Đồng Nhạc Nhạc, sau đó cúi xuống ở tại vành tai của đồng Nhạc Nhạc, nhẹ giọng nói:
"Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu! "
"Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu!"
"Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu.."
Âm thanh của nam nhân, trầm thấp khàn khàn đầy cảm tính, giống như mang theo một cỗ mê hoặc lòng người,tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng vọng lại, dây dưa không rõ...
Tuy nhiên, nghe được lời của nam nhân này, tiềm thức của Đồng Nhạc Nhạc cũng là kháng cự.
Môi đỏ mọng mở ra, lập tức hét lớn một tiếng.
"Không cần! Ta mới không cần làm hoàng hậu của ngươi! "
Một loại mùi vị không bình thường, nàng chưa từng ngửi qua, nhưng vô cùng dễ ngửi.
Tuy nhiên, bị nam nhân này ôm, lại làm cho trong lòng của đồng Nhạc Nhạc một trận tâm hoảng ý loạn.
Chỉ cảm thấy,nam nhân này càng là gần nàng, cả người nàng liền không được tự nhiên.
Có một loại, cảm giác chính mình đang lén lút với nam nhân, phản bội chồng mình.
Nghĩ đến đây, lập tức Đồng Nhạc Nhạc không cần suy nghĩ, hai tay hung hăng đẩy nam nhân đang ôm nàng ra.
Hành động của Đồng Nhạc Nhạc là theo bản năng.
Nam nhân cũng là chưa từng nghĩ đến, kết quả liền bị đồng Nhạc Nhạc một tay đẩy ra.
Nam nhân lảo đảo về phía sau một bước liền ổn định thân thể.
Tuy là như thế , đôi mắt phượng đỏ hồng của nam nhân trợn tròn thật to nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc đều là không dám tin.
Có lẽ, không nghĩ tới Đồng Nhạc Nhạc lại kháng cự hắn.
Trong lòng giật mình, sau một khắc,trong mắt nam nhân tràn đầy kinh ngạc, liền lộ vẻ đau đớn, nồng đậm khổ sở.
"Tử kiều... "
Thấy vẻ mặt không dám tin của nam nhân này, dường như bị chính mình đả kích.
Trong mắt đau buồn, làm cho gương mặt của Đồng Nhạc Nhạc cứng đờ, một cảm giác mắc nợ lập tức hiện lên trong lòng.
Nhớ lại, nam nhân này đối với Tử Kiều là thật tâm, hơn nữa, vừa rồi lời nói của hắn đối với Tử Kiều là tâm đầu ý hợp.
Hiện giờ, bị chính người mình yêu kháng cự, trong lòng khẳng định rất khó chịu đi!
Nghĩ đến đây, môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức cuống quít nói:
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi ...., ta, ta, ta vừa rồi, bởi vì ,cái... kia... "
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Thấy vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc hoang mang, mất dáng vẻ bình tĩnh,nam nhân đang buồn rầu dường như nghỉ đến cái gì, vội vàng mở miệng an ủi.
"Tử Kiều, tâm tình hiện tại của ngươi bổn vương hiểu rõ, ngươi không cần bối rối, cũng không cần nói với bổn vương như vậy, giữa chúng ta không có xa lạ như thế. Bổn vương biết,hiện tại trong lòng của ngươi nhất định là rất loạn, bổn vương sẽ cho ngươi thời gian hiểu rõ tâm tình, chính là Tử Kiều, ngươi nhất định phải tin tưởng, ngươi là nữ nhân của bổn vương, tâm bổn vương, chỉ có một người là ngươi. "
Nam nhân mở miệng, giọng nói kiên định mà thâm tình.
Bị nam nhân biểu lộ như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp.
Dù sao ,nam nhân trước mắt này,đối với Tử Kiều quá mức thâm tình,nóng bỏng, làm cho nàng có chút ăn không tiêu.
Nghĩ tới đây, hàng mi của Đồng Nhạc Nhạc cau lại, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Tuy nhiên , còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc nói thêm cái gì, liền nhìn thấy cách đó không xa có một đội thị vệ đang đi về phía bên này.
Đôi mắt nam nhân thoáng cái nhẹ nhàng lóe ra, lập tức ,hé mở làn môi hồng, nói với Đồng Nhạc Nhạc:
"Tử Kiều, bổn vương đi trước, nhưng mà bổn vương sẽ đến tìm ngươi"
Vừa nói dứt lời, không đợi Đồng Nhạc Nhạc trả lời, nam nhân liền nhún mũi chân một cáii ,động tác nhanh nhẹn ,lập tức liền biến mất ở trong bóng đêm mênh mông vô tận.
Nhìn thấy thân thủ nam nhân lưu loát nhanh nhẹn quả thực là đến không bóng hình đi không tung tích.
Vừa nhìn liền biết là cao thủ võ công, thâm tàng bất lộ.
Thấy vậy,đôi mày của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau lại, trong lòng nghi hoặc nặng nề
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ này đã khỏi bệnh, chẳng qua là hiện tại xem ra hắn căn bản không có bệnh.
Chỉ là nhìn thân thủ nhanh nhẹn này của hắn, vừa thấy liền biết là người quanh năm tập võ.
Chính là, hắn vì sao phải giả bộ bệnh!? Hơn nữa còn tự mình từ đất phong đi tới kinh thành!?
Mục đích của hắn, rốt cuộc là gì?
Còn nữa, hắn vừa rồi có nói, Tử Kiều bởi vì cùng Tử Ngữ chấp hành nhiệm vụ, nên rơi xuống vực bỏ mình.
Rốt cuộc Tử Kiều lúc đó cùng Tử Ngữ chấp hành nhiệm vụ gì !
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là suy nghỉ trăm bề không giải đáp được.
Chính là,trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, trong đó nhất định có bí mật không thể cho ai biết.
Mà bí mật này, một khi bị vạch trần, đó là vạn kiếp bất phục..
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nỗi lên một nỗi bất an, càng phát ra nồng đậm.
Chỉ cảm thấy, đang có một đám mây đen, cứ như thế đè nén ở trong lòng của nàng...
...
Đêm đã khuya.
Trên bầu trời,những ngôi sao ảm đạm,, bốn phía hoàn toàn đen như mực, tại đây Đồng Nhạc Nhạc mờ mịt bước đi trong cảnh đêm mênh mông, không biết nên đi phương hướng nào mới tốt.
Bởi vì bốn phía tối đen như mực, một con đường đều không có, chỉ có những vì sao lờ mờ trên bầu trời kia , khiến cho toàn bộ mặt đất,hoàn toàn yên tĩnh.
Càng chạy,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng hoang mang.
Bốn phía vô cùng im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính nàng mà thôi.
Nhưng mà dần dần, ở sau lưng nàng, đột nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia, lúc ban đầu nhẹ nhàng, đến cuối cùng càng phát ra rõ ràng, hơn nữa nghe âm thanh kia dường như càng ngày càng tới gần nàng...
Không biết làm sao, sau khi nghe tiếng bước chân này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu khẩn trương hoảng loạn.
Giờ phút này, nàng duy nhất muốn làm đó là..
Chạy
Chạy càng xa càng tốt!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức nhấc chân lướt đi, cả người sử dụng hết sức lực, không ngừng chạy về phía trước.
Đồng Nhạc Nhạc không biết mình rốt cuộc chạy bao lâu , chạy có xa lắm không, nàng chỉ là không nghĩ tới lại nghe được một hồi tiếng bước chân kia .
Thẳng tới khi nàng chạy đến mệt rã rời, rốt cuộc chạy không được,nàng mới tính dừng lại.
Ai biết vừa lúc đó, trước người của nàng, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng.
Tại thời điểm nhìn thấy ánh sáng đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ, lập tức liền nhằm hướng ánh sáng mà tiếp tục chạy đi.
Cho đến khi ánh sáng kia càng lúc càng lớn. Chỉ là, tại chỗ ánh sáng kia, có một đạo bóng dáng cao to đứng đó.
Bóng dáng kia, dáng người cao to, y bào toàn thân đỏ thẫm, bị gió đêm thổi bay.
Một mái tóc dài không dùng bất luận cái gì bó buộc,tùy ý xõa xuống phía sau, cùng với gió đêm không ngừng tung bay giữa không trung.
Nam nhân dáng người uyển chuyển, mềm mại, đường cong thân thể tựa như rồng,tuy là nam nhân đang đưa lưng về phía nàng.
Chỉ là, bóng lưng của , lại đẹp mắt như thế!
Tuy nhiên, lại nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt căng thẳng, dường như phảng phất có người đang dùng tay hung hăng thắt lòng của nàng, đau quá!
Lập tức, trong lòng giống như quật ngã bình ngũ vị, đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng.
Có oan ức, có ai oán, có lưu luyến, có ái mộ...
Tuy nhiên, loại tình cảm này ở trong lòng nàng lướt qua...
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Đồng Nhạc Nhạc muốn xoay người bỏ đi, bóng dáng áo đỏ trước mắt chợt lóe, nam nhân vốn đưa lưng về phía nàng, giống như là mũi tên rời dây cung vọt tới trước mặt nàng.
Lập tức,cánh tay dài duỗi ra, liền gắt gao ôm nàng thật chặt ở trong ngực của hắn.
Nam nhân này, sức lực thật lớn, ôm nàng thật chặt, dường như sợ hãi nàng sẽ ly khai hắn.
Tuy nhiên,nam nhân càng như thế,trong lòng Đồng Nhạc Nhạccàng rối bời,chỉ muốn chạy trốn.
Hai tay không ngừng đánh lên ngực nam nhân này, nhưng mà, mặc kệ Đồng Nhạc Nhạc giãy dụa như thế nào, hai tay của nam nhân này, tựa như kìm sắt, nhất định không buông tay.
Khuôn mặt kia so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, chậm rãi tới gần Đồng Nhạc Nhạc, sau đó cúi xuống ở tại vành tai của đồng Nhạc Nhạc, nhẹ giọng nói:
"Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu! "
"Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu!"
"Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu.."
Âm thanh của nam nhân, trầm thấp khàn khàn đầy cảm tính, giống như mang theo một cỗ mê hoặc lòng người,tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng vọng lại, dây dưa không rõ...
Tuy nhiên, nghe được lời của nam nhân này, tiềm thức của Đồng Nhạc Nhạc cũng là kháng cự.
Môi đỏ mọng mở ra, lập tức hét lớn một tiếng.
"Không cần! Ta mới không cần làm hoàng hậu của ngươi! "
Bình luận truyện