Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan
Chương 20
“Thế nào?” Ta đắc ý nói.
Phía sau Thành mỹ nhân hai mắt mở to kinh ngạc, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có thể nói là đáng yêu, kinh hỉ nhỏ giọng nói:“Ta ở Dương thành hai mươi năm, cũng không biết còn có một nơi như thế này! Đào Y, ngươi như thế nào phát hiện?”
“Thiên cơ bất khả lộ!” Ta thần bí cười cười.
Kỳ thật nơi này là ta thời điểm vẫn còn ở tại nhà của Vương Diễn Thanh, lạc đường may mắn tìm được.
Đương nhiên chuyện như vậy ta sẽ không nói.
“Đây là cái gì? Hắc hắc, hảo khó ngửi.” Thành mỹ nhân chỉ ngón tay vào một cái tiểu sạp, khẽ nhíu mày.
“Đây là chao, tuy rằng ngửi không thơm nhìn cũng không đẹp, nhưng khi ăn sẽ thấy nó rất thơm! Nếm thử.” Ta lấy ra một khối, đưa tới bên miệng hắn.
Gắt gao nhìn chằm chằm khối chao kia, do dự một hồi lâu, Thành mỹ nhân rốt cục cắn một miếng, cái miệng nhỏ nhỏ nhai nhai.
“Thế nào?” Nhìn thấy hắn mặt mày đều giãn ra, biết là không thành vấn đề, bất quá ta vẫn là lo lắng hỏi một câu. Lần trước mang Diễn Thanh đến ăn, hắn thiếu chút nữa phun ra, quả nhiên mỗi người khẩu vị là không giống nhau.
Nghĩ đến diễn thanh, ta trong lòng lại thở dài, tính tính thời gian, hắn chắc cũng đã đến kinh thành rồi? Không biết hắn hiện tại thế nào, giao thông cùng thông tin cổ đại chính là không có phương tiện a, không điện thoại cũng không có máy tính, kí một phong thơ còn muốn chờ vài ngày.
Trên đường tuy có Thành Khiêm ( Thành mỹ nhân đệ đệ) chiếu cố nhưng ta vẫn không thấy yên tâm.
Một gia đình sinh đến hai cặp song sinh, Thành khiêm cùng Thành mỹ nhân chẳng những bộ dạng là giống hệt, ngay cả tính cách cũng là giống nhau giả dối, Diễn Thanh thiện lương sao là đối thủ của hắn?
“Suy nghĩ cái gì?” Thành mỹ nhân đưa tay ở ta trước mắt quơ quơ, trên mặt dẫn theo một tia bất mãn.
“Đệ đệ của ngươi.” Phản xạ có điều kiện trả lời. Không biết hắn có hay không chiếu cố tốt Diễn Thanh.
“Cái gì?” Thành mỹ nhân không hờn giận nhíu mi,“Ngươi nghĩ đến đệ đệ của ta à không nhìn đến ta? Đào Y, ngươi thực hoa tâm, Thành gia chúng ta đều bị ngươi nghĩ qua!” (chắc là từ cái chuyện hai đứa sinh đôi giống hệt ảnh nên bây h anh mỹ nhân mới nói vậy hả??)
“……” Nghĩ gì vậy?
Ta…… Thật sự là so với Đậu Nga còn oan!
Ta nghĩ đại ca, nhị ca ngươi chính là bởi vì bọn họ bản chất lớn lên giống ta, về phần đệ đệ của ngươi, ta chỉ là lo lắng cho Diễn Thanh a!
Trái lại người nhà các ngươi, mới là tối quá phận! Đoạt tên của ta, đoạt cơ thể của ta, ngay cả hiện tại ở nhờ thân thể này trinh tiết [??] cũng bị đoạt đi, còn không hiểu ra sao cả lại bị ngươi làm hại bị người đuổi giết.
Có ai xui xẻo như ta sao?
Ta oán giận trừng mắt liếc thành mỹ nhân một cái, tức giận đến phát tiết, lại bị hắn hiểu lầm.
“Đào Y, đừng cảm thấy ủy khuất, đệ đệ của ta hắn là tuyệt đối không có khả năng trúng ý của ngươi, ta xem hắn tựa hồ đối Vương Diễn Thanh cũng có hứng thú một chút mà!”
“Cái gì!” Ta kinh hãi.
Lấy Thành Khiêm kia trình độ gian trá có thể so sánh cùng Thành mỹ nhân……
Ô, đáng thương cho Diễn Thanh a, là ta hại ngươi!
“Ta dọa ngươi!” Ta rõ ràng ghét thái độ lập tức phủ định ta đối với đệ đệ hắn có hứng thú, hài hước cười cười, Thành mỹ nhân đắc ý nháy mắt mấy cái.
Ta thở dài một hơi, vẫn chưa hoàn toàn trầm tĩnh lại đột nhiên bị Thành mỹ nhân dùng sức lôi kéo, tiếp theo chỉ cảm thấy đến bên tai một trận gió thổi qua, một tiếng vang dài mà bén nhọn vụt qua, sau đó khanh một tiếng, cái gì đó khảm sâu vào bức tường phía sau ta. ( Yeahh tiểu lý phi tiêu..)
“Này……” Ta kinh trợn mắt há hốc mồm, nói không sợ là giả, dù sao trước kia trong TV xem qua “Mưa bom bão đạn” vừa mới liền phát sinh ở trên người của ta, nếu không có Thành mỹ nhân lôi kéo, ta hiện tại xác định vững chắc hết đời rồi.
“Tới thật đúng lúc!” Thành mỹ nhân khẽ gắt một tiếng, lập tức nắm thắt lưng của ta, nói với ta:“Đào Y, nắm chặt.”
“Cái…… Oa a!” Còn chưa tiêu hoá hết câu nói kia, liền cảm giác thân mình nhất khinh, một trận choáng váng đầu óc, người còn không có đứng vững, liền phát giác chính mình đã chạy đến trên nóc nhà.
Thiên, trời ạ! Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết?
Ta nắm chắc Thành mỹ nhân thắt lưng, trong lòng vừa mới còn có chút sợ hãi, hiện tại đã muốn tất cả đều là hưng phấn. Thật sự là rất kích thích!
Thành công mỹ nhân này là cao thủ, ta còn có cái gì thật lo lắng!
“Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền
Phía sau Thành mỹ nhân hai mắt mở to kinh ngạc, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có thể nói là đáng yêu, kinh hỉ nhỏ giọng nói:“Ta ở Dương thành hai mươi năm, cũng không biết còn có một nơi như thế này! Đào Y, ngươi như thế nào phát hiện?”
“Thiên cơ bất khả lộ!” Ta thần bí cười cười.
Kỳ thật nơi này là ta thời điểm vẫn còn ở tại nhà của Vương Diễn Thanh, lạc đường may mắn tìm được.
Đương nhiên chuyện như vậy ta sẽ không nói.
“Đây là cái gì? Hắc hắc, hảo khó ngửi.” Thành mỹ nhân chỉ ngón tay vào một cái tiểu sạp, khẽ nhíu mày.
“Đây là chao, tuy rằng ngửi không thơm nhìn cũng không đẹp, nhưng khi ăn sẽ thấy nó rất thơm! Nếm thử.” Ta lấy ra một khối, đưa tới bên miệng hắn.
Gắt gao nhìn chằm chằm khối chao kia, do dự một hồi lâu, Thành mỹ nhân rốt cục cắn một miếng, cái miệng nhỏ nhỏ nhai nhai.
“Thế nào?” Nhìn thấy hắn mặt mày đều giãn ra, biết là không thành vấn đề, bất quá ta vẫn là lo lắng hỏi một câu. Lần trước mang Diễn Thanh đến ăn, hắn thiếu chút nữa phun ra, quả nhiên mỗi người khẩu vị là không giống nhau.
Nghĩ đến diễn thanh, ta trong lòng lại thở dài, tính tính thời gian, hắn chắc cũng đã đến kinh thành rồi? Không biết hắn hiện tại thế nào, giao thông cùng thông tin cổ đại chính là không có phương tiện a, không điện thoại cũng không có máy tính, kí một phong thơ còn muốn chờ vài ngày.
Trên đường tuy có Thành Khiêm ( Thành mỹ nhân đệ đệ) chiếu cố nhưng ta vẫn không thấy yên tâm.
Một gia đình sinh đến hai cặp song sinh, Thành khiêm cùng Thành mỹ nhân chẳng những bộ dạng là giống hệt, ngay cả tính cách cũng là giống nhau giả dối, Diễn Thanh thiện lương sao là đối thủ của hắn?
“Suy nghĩ cái gì?” Thành mỹ nhân đưa tay ở ta trước mắt quơ quơ, trên mặt dẫn theo một tia bất mãn.
“Đệ đệ của ngươi.” Phản xạ có điều kiện trả lời. Không biết hắn có hay không chiếu cố tốt Diễn Thanh.
“Cái gì?” Thành mỹ nhân không hờn giận nhíu mi,“Ngươi nghĩ đến đệ đệ của ta à không nhìn đến ta? Đào Y, ngươi thực hoa tâm, Thành gia chúng ta đều bị ngươi nghĩ qua!” (chắc là từ cái chuyện hai đứa sinh đôi giống hệt ảnh nên bây h anh mỹ nhân mới nói vậy hả??)
“……” Nghĩ gì vậy?
Ta…… Thật sự là so với Đậu Nga còn oan!
Ta nghĩ đại ca, nhị ca ngươi chính là bởi vì bọn họ bản chất lớn lên giống ta, về phần đệ đệ của ngươi, ta chỉ là lo lắng cho Diễn Thanh a!
Trái lại người nhà các ngươi, mới là tối quá phận! Đoạt tên của ta, đoạt cơ thể của ta, ngay cả hiện tại ở nhờ thân thể này trinh tiết [??] cũng bị đoạt đi, còn không hiểu ra sao cả lại bị ngươi làm hại bị người đuổi giết.
Có ai xui xẻo như ta sao?
Ta oán giận trừng mắt liếc thành mỹ nhân một cái, tức giận đến phát tiết, lại bị hắn hiểu lầm.
“Đào Y, đừng cảm thấy ủy khuất, đệ đệ của ta hắn là tuyệt đối không có khả năng trúng ý của ngươi, ta xem hắn tựa hồ đối Vương Diễn Thanh cũng có hứng thú một chút mà!”
“Cái gì!” Ta kinh hãi.
Lấy Thành Khiêm kia trình độ gian trá có thể so sánh cùng Thành mỹ nhân……
Ô, đáng thương cho Diễn Thanh a, là ta hại ngươi!
“Ta dọa ngươi!” Ta rõ ràng ghét thái độ lập tức phủ định ta đối với đệ đệ hắn có hứng thú, hài hước cười cười, Thành mỹ nhân đắc ý nháy mắt mấy cái.
Ta thở dài một hơi, vẫn chưa hoàn toàn trầm tĩnh lại đột nhiên bị Thành mỹ nhân dùng sức lôi kéo, tiếp theo chỉ cảm thấy đến bên tai một trận gió thổi qua, một tiếng vang dài mà bén nhọn vụt qua, sau đó khanh một tiếng, cái gì đó khảm sâu vào bức tường phía sau ta. ( Yeahh tiểu lý phi tiêu..)
“Này……” Ta kinh trợn mắt há hốc mồm, nói không sợ là giả, dù sao trước kia trong TV xem qua “Mưa bom bão đạn” vừa mới liền phát sinh ở trên người của ta, nếu không có Thành mỹ nhân lôi kéo, ta hiện tại xác định vững chắc hết đời rồi.
“Tới thật đúng lúc!” Thành mỹ nhân khẽ gắt một tiếng, lập tức nắm thắt lưng của ta, nói với ta:“Đào Y, nắm chặt.”
“Cái…… Oa a!” Còn chưa tiêu hoá hết câu nói kia, liền cảm giác thân mình nhất khinh, một trận choáng váng đầu óc, người còn không có đứng vững, liền phát giác chính mình đã chạy đến trên nóc nhà.
Thiên, trời ạ! Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết?
Ta nắm chắc Thành mỹ nhân thắt lưng, trong lòng vừa mới còn có chút sợ hãi, hiện tại đã muốn tất cả đều là hưng phấn. Thật sự là rất kích thích!
Thành công mỹ nhân này là cao thủ, ta còn có cái gì thật lo lắng!
“Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền
Bình luận truyện