Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 34: Đầu mối
Trong phòng Hồ sơ hình bộ.
Đêm đã khuya, Cao Hành vừa đọc hồ sơ án kiện vừa ngáp, nghe được tiếng gõ mõ bên ngoài, “Đã là giờ sửu, các ngươi không định đi ngủ sao?” Nhìn hồ sơ chưa được động đến bên cạnh, Cao Hành nhụt chí hỏi.
Trước mặt ba người đều bày ra hàng chồng hồ sơ án kiện, “Nếu đệ mệt thì đi nghỉ ngơi trước.” CaoVấn nhìn hồ sơ trong tay, nói.
Cao Hành thấy hai người không có ý định dừng lại, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà đi nghỉ ngơi, “… Ta ở lại xem.”
Bầu trờ ngoài cửa sổ trở nên sáng rõ, nến trong phòng dần dần tàn lụi.
Không biết từ lúc nào Cao Hành đã vùi đầu vào đống hồ sơ chồng chất mà ngủ, trong phòng, ngoại trừ thanh âm trở mình nho nhỏ của hắn, thì chỉ có thanh âm lật giấy.
“Án kiện Dung đại nhân đánh cắp ngân lượng triều đình cũng do Hà đại nhân xử lý?” A Tài đột nhiên nói.
Cao Hành bỗng nhiên tỉnh lại, hồ sơ vướng trên người hắn rơi xuống một mảnh, mở mắt thấy đại ca và A Tài đều nhìn mình, xấu hổ gãi gãi đầu, “… Sao ta lại ngủ…”
Cao Vấn thu hồi ánh mắt, nhớ lại, “À, lúc trước Dung đại nhân có địa vị, quan địa phương không tiện thẩm tra, án này tấu lên Hoàng thượng, cuối cùng do Hoàng thượng sai Hà đại nhân đến thẩm tra. Sao vậy, ngươi hoài nghi chuyện này có liên quan tới án tử?”
“Không biết, nhưng đây là đại án, ít nhất đã ở trong phạm vi hoài nghi. Hơn nữa Dung cô nương vừa mới bị giết…. Có phải là trùng hợp hay không….” A Tài có cảm giác hai chuyện liên quan tới nhau, tối thiểu cái chết của hai người đều có liên quan tới án mất trộm ngân lượng triều đình.
“Ta cũng tìm được một án tử.” Cao Hành vội vàng nói, muốn chứng minh, tuy hắn không cẩn thận mà thiếp đi, nhưng quả thật hắn có làm việc. “Đây là án về Nhị Lưu cục ở kinh thành, trong vòng một đêm tất cả người trong tiêu cục trúng độc bỏ mình, chỉ còn lại sư nương và nhi tử về thăm người thân nên thoát nạn.”
“A? Hà đại nhân phán thế nào?” A Tài hiếu kì hỏi.
“Trên này ghi là trước kia tiêu cục trục xuất một tiêu sư (người áp tải), hắn ghi hận trong lòng, trong tiệc rượu chúc mừng hoàn thành một sinh ý lớn, hắn hạ độc vào rượu, độc chết tám mươi người từ trên xuống dưới của tiêu cục. Cho nên tiêu sư bị bắt rồi trảm thủ thị chúng.” Cao Hành lẩm bẩm.
“Cái này có quan hệ gì với án tử của chúng ta?” A Tài nhìn Cao Hành, hỏi.
“Đây không phải án diệt môn sao.” Cao Hành nói.
“Chúng ta nói đến những án do Hà đại nhân điều tra hoặc thẩm tra xong, thì bị Hoàng thượng phán là án diệt môn, tỷ như án của Dung đại nhân, không phải là án kiện có nhiều nạn nhân bị giết.” Cao Vấn giải thích, “Hơn nữa loại án tử này phải liên quan tới quan lại.”
“Loại án tử này rất ít, mấy năm gần đây chỉ có vài vị quan bị tịch thu gia sản mà thôi, sao chúng ta còn phải lật xem những thứ này chứ.” Cao Hành không hiểu.
“Ngoại trừ loại này, chúng ta còn muốn tìm những án bị phán chém đầu mà những người liên quan có võ công.” A Tài nói, “Có lẽ thân nhân của bọn họ cảm thấy là họ bị oan uổng, như vậy cũng có khả năng mang hận ý với Hà đại nhân.”
“A….” Vậy hắn không thể nào trở mình một lần nữa, Cao Hành nghĩ thầm. “Nhưng chúng ta cứ mơ hồ tìm như vậy, có thể giúp án tử được bao nhiêu?”
“Có thể là lớn hoặc nhỏ, có thể tìm một vòng đều vô dụng, cũng có thể chúng ta sẽ tìm được nghi phạm.” A Tài vừa nói vừa cầm chồng hồ sơ bên cạnh, tiếp tục lật xem.
“A….” Thật lãng phí thời gian.
“Thùng thùng đông…” Tiếng đập cửa vang lên, ba người đều ngẩng đầu, ngay sau đó cửa bị kéo ra, Thổ Đậu chui đầu vào. “Sư phụ, ta mang điểm tâm cho các ngươi.”
“Thổ Đậu?” Mọi người đều sững sờ nhìn nó.
“Vẫn là đồ đệ của ta hảo.” A Tài đứng dậy ôm lấy Thổ Đậu, xoa đầu có nó, “Ngươi tự mình tới sao?”
Thổ Đậu lắc đầu, “Là tiên sinh dẫn ta tới, đồ ăn cũng là tiên sinh mua.”
Thấy sau lưng Thổ Đậu không có người, “Tiên sinh đâu?” A Tài hỏi.
“Tiên sinh đứng ngoài tiểu viện, thủ vệ không cho hắn vào.” Thổ Đậu bất mãn nói, thiếu chút nữa ngay cả nó cũng không được vào.
“A….” A Tài không ngờ y sẽ dẫn Thổ Đậu tới.
“Ta sắp đói lả, ta xem xem các ngươi mang đến cái gì.” Nói xong Cao Hành nhận giỏ trúc từ tay Thổ Đậu.
“Các ngươi ăn trước….” A Tài đẩy cửa đi ra ngoài.
Cao Vấn nhìn hắn một cái.
“Đại ca, cho ngươi.” Cao Hành đưa bánh bao.
Cao Vấn quay sang, tiếp nhận bánh bao, “Ân.”
A Tài đi ra, quả nhiên thấy Triển Cảnh Nham xoay lưng, đứng bên cạnh cổ thụ, ngẩng đầu nhìn thứ gì đó.
Như là phát giác được hắn đến, Triển Cảnh Nham xoay người.
“Ngạch, cảm tạ.” Ngoại trừ nói lời cảm tạ, A Tài không biết phải nói gì.
“Ngươi ăn chưa? Muốn vào ăn cùng hay không?” A Tài nói.
Triển Cảnh Nham nhìn thủ vệ, “Không cần, các ngươi bận rộn, lát nữa ta mang Thổ Đậu trở về.”
“A….” A Tài gật đầu, che dấu thất vọng dưới đáy mắt.
“Một đêm không ngủ?” Triển Cảnh Nham nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, có lẽ là sắc mặt A Tài quá mức tái nhợt, ngủ không ngon vành mắt sẽ đen hơn so với người khác.
“Ân, lật bản án cũ một đêm, nhưng không có tiến triển.” A Tài nói.
Triển Cảnh Nham còn muốn nói gì đó, đúng lúc Thổ Đậu mang theo giỏ không đi ra, “Sư phụ, ngươi nhanh trở về ăn, nếu không đều bị Cao Hành ăn hết.”
“Ân, phải nghe lời tiên sinh a.” A Tài dặn dò. Nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng giống lão mụ tử (aka mụ già) ….. Liếc nhìn Triển Cảnh Nham, khóe miệng đối phương chứa đựng ý cười nhìn hắn.
“Ân, chúng ta đi đây.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, A Tài thầm nghĩ, thật giống trượng phu bên ngoài tăng ca, thê tử mang theo hài tử đến đưa cơm. Nghĩ đến bộ dáng anh tuấn của Triển Cảnh Nham, ngạch, nữ trang không thích hợp với y….. Nhưng, không sao……
Cao Vấn bước ra tiểu viện thì thấy A Tài cười khúc khích nhìn về phía trước, theo tầm mắt của hắn, không thấy cái gì.
“Uy, nhìn cái gì đấy?” Cao Vấn hỏi.
“A…” Lúc này A Tài mới lấy lại tinh thần, “Không có, không nhìn gì cả.”
“Thật đói, đi vào ăn cơm.” Nói xong, hắn làm bộ vô sự trở về tiểu viện.
Cao Vấn có chút trầm tư nhìn A Tài rời đi.
“Ta không được, mắt không mở được nữa ….” Cao Hành mệt mỏi nằm sấp xuống bàn kêu ca.
Cao Vấn nhìn hắn lại nhìn A Tài, vẻ mặt hai người đều mỏi mệt vô thần, “Hôm nay xem đến đây, mọi người về nghỉ ngơi, phá án không thể nóng vội.”
A Tài gật đầu, đứng người lên, duỗi lưng một cái.
Đột nhiên cửa bị đẩy mạnh, “Cao bộ đầu, không tốt.” Một nha dịch cuống quít tiến vào.
Cao Vấn cau mày hỏi, “Chuyện gì mà hấp tấp như vậy?”
“Vừa rồi có người báo, hộ bộ thị lang Vương đại nhân chết trong nhà.”
“Cái gì?” Ba người trong phòng đều cả kinh.
——————————
Vừa đi vào thư phòng thì thấy Vương đại nhân hạ quỳ rạp trên mặt đất.
A Tài tiến lên trước xem xét thi thể, “Thi thể chưa hoàn toàn cứng ngắc, hẳn là chết chưa tới năm canh giờ. Cần cổ có một vết thương dài ước chừng ba thước, động mạch yết hầu bị cắt đứt, mất máu quá nhiều mà chết.”
A Tài nhìn y phục trên lưng Vương đại nhân bị cắt rách, hắn đem tấm vải kéo sang hai bên.
“Lại là một chữ ‘tội’, giống như trước ngực Hà đại nhân.” Cao Vấn nói.
A Tài nghiêng đầu Vương đại nhân sang trái, mở miệng của hắn, đầu lưỡi vẫn còn. Nhìn hiện trường mất trật tự, nhưng không phải dấu vết đánh nhau, có người tìm kiếm cái gì đó.
“Xem ra, có thể là cùng một hung thủ sát hại Hà đại nhân.” Cao Vấn nhìn A Tài, nói.
Cùng một hung thủ? Cũng vì báo thù, vì sao không “Mổ ngực phá bụng” Vương đại nhân hoặc là dùng hành vi trút hận khác?
“Ai phát hiện Vương đại nhân đầu tiên?” Cao Vấn hỏi.
“Là Vương công tử. Vương Tiết” Nha dịch bên cạnh nói.
“Vương công tử đâu?” Cao Vấn lại hỏi.
“Vương phu nhân vừa thổ huyết hôn mê bất tỉnh, Vương công tử ở bên cạnh nàng.” Nha dịch trả lời.
Cao Vấn gật đầu. “Gọi Vương công tử đến, có chút vấn đề cần hỏi hắn.”
“Vâng.” Nha dịch đáp.
Đồng thời, Triển Cảnh Nham ở trong phòng xem báo cáo của ảnh vệ, ngẩng đầu nhìn Thổ Đậu chơi đùa trong nội viện.
Lại một người chết. “Tra rõ ràng, có liên quán tới bên kia hay không.”
“Vâng.” Ảnh vệ nhận lệnh, trong nháy mắt biến mất sau lưng Triển Cảnh Nham.
Triển Cảnh Nham nắm tờ giấy trong tay, dùng sức, lúc mở ra chỉ còn lại bột phấn, bay trong không khí.
“Thổ Đậu, nên tập viết.” Y ra khỏi phòng, nói.
“Vâng.” Thổ Đậu rời khỏi võng, chạy đến bên cạnh tiên sinh, theo y vào thư phòng, không chút nào phát giác chuyện vừa rồi.
——————————–
Từ Vương phủ trở về, Cao Vấn đi tới phòng nghiệm thi, nhìn thấy A Tài vừa kiểm tra thi thể xong, “Có phát hiện gì không?”
A Tài lắc đầu, “Lần này trên người Vương đại nhân chỉ có vết thương trí mạng nơi cổ. Trừ chữ ‘tội’ trên lưng, không có gì khác. Hung thủ ra tay cực nhanh, khiến Vương đại nhân không kịp phản ứng.”
“Đại ca, ca hỏi được gì từ Vương phủ?” Cao Hành hỏi.
“Theo lời Vương Tiết, giờ hợi tối hôm qua hắn đến thư phòng, muốn nói xin lỗi vì giữa bữa cơm tối hắn cãi nhau với cha, nói được một nửa, nến ở thư phòng tắt đi, hắn nghĩ cha còn giận hắn, đành trở về nghỉ ngơi. Sáng hôm nay hắn cố ý bưng điểm tâm đến thư phòng, muốn cùng cha hắn hòa hảo, ai ngờ đẩy cửa ra, thấy người đã chết.” Cao Vấn nói.
“Cha hắn cũng ở thư phòng?” A Tài hỏi.
“Vương Tiết nói, cha hắn thường xuyên làm việc đến khuya mới nghỉ ngơi, vì không muốn quấy rầy Vương phu nhân, cho nên trong thư phòng cũng sắp xếp giường chiếu.” Cao Vấn nói, “Hơn nữa Vương Tiết cũng nói, mấy ngày gần đây tâm trạng của cha hắn rất nặng nề.”
“Đều chết ở thư phòng, đều là gần đây đột nhiên có tâm sự, trên người cũng có một chữ ‘tội’, nhất định bọn họ bị cùng một người giết chết. ” Cao Hành phán đoán.
“Nếu bị cùng một người giết chết, vì sao cho Vương đại nhân chết thống khoái, lại tra tấn Hà đại nhân?” A Tài hỏi.
“Có lẽ hắn hận Hà đại nhân hơn.” Cao Hành suy đoán.
“Hơn nữa thư phòng của Vương đại nhân xáo trộn như vậy, hung thủ đang tìm cái gì?” A Tài nói hết, ba người lâm vào trầm tư.
“Ta đột nhiên có cảm giác.” A Tài nói tiếp.
“Cái gì?” Cao Vấn và Cao Hành cùng hỏi.
“Ta cảm thấy cái chết của Hà đại nhân, Vương đại nhân và Dung cô nương có liên quan tới nhau.” A Tài nói.
“Liên quan thế nào?” Cao Hành hỏi.
“Không biết, chỉ là cảm giác.”
Cao Hành xem thường, “Phá án dựa vào chứng cứ, không phải cảm giác.”
“Sao ngươi lại có cảm giác này?” Cao Vấn vội hỏi, nếu như cái chết của ba người thật sự có liên quan, như vậy, chắc chắn án mất ngân lượng triều đình năm trước cũng không thoát khỏi liên quan.
Đêm đã khuya, Cao Hành vừa đọc hồ sơ án kiện vừa ngáp, nghe được tiếng gõ mõ bên ngoài, “Đã là giờ sửu, các ngươi không định đi ngủ sao?” Nhìn hồ sơ chưa được động đến bên cạnh, Cao Hành nhụt chí hỏi.
Trước mặt ba người đều bày ra hàng chồng hồ sơ án kiện, “Nếu đệ mệt thì đi nghỉ ngơi trước.” CaoVấn nhìn hồ sơ trong tay, nói.
Cao Hành thấy hai người không có ý định dừng lại, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà đi nghỉ ngơi, “… Ta ở lại xem.”
Bầu trờ ngoài cửa sổ trở nên sáng rõ, nến trong phòng dần dần tàn lụi.
Không biết từ lúc nào Cao Hành đã vùi đầu vào đống hồ sơ chồng chất mà ngủ, trong phòng, ngoại trừ thanh âm trở mình nho nhỏ của hắn, thì chỉ có thanh âm lật giấy.
“Án kiện Dung đại nhân đánh cắp ngân lượng triều đình cũng do Hà đại nhân xử lý?” A Tài đột nhiên nói.
Cao Hành bỗng nhiên tỉnh lại, hồ sơ vướng trên người hắn rơi xuống một mảnh, mở mắt thấy đại ca và A Tài đều nhìn mình, xấu hổ gãi gãi đầu, “… Sao ta lại ngủ…”
Cao Vấn thu hồi ánh mắt, nhớ lại, “À, lúc trước Dung đại nhân có địa vị, quan địa phương không tiện thẩm tra, án này tấu lên Hoàng thượng, cuối cùng do Hoàng thượng sai Hà đại nhân đến thẩm tra. Sao vậy, ngươi hoài nghi chuyện này có liên quan tới án tử?”
“Không biết, nhưng đây là đại án, ít nhất đã ở trong phạm vi hoài nghi. Hơn nữa Dung cô nương vừa mới bị giết…. Có phải là trùng hợp hay không….” A Tài có cảm giác hai chuyện liên quan tới nhau, tối thiểu cái chết của hai người đều có liên quan tới án mất trộm ngân lượng triều đình.
“Ta cũng tìm được một án tử.” Cao Hành vội vàng nói, muốn chứng minh, tuy hắn không cẩn thận mà thiếp đi, nhưng quả thật hắn có làm việc. “Đây là án về Nhị Lưu cục ở kinh thành, trong vòng một đêm tất cả người trong tiêu cục trúng độc bỏ mình, chỉ còn lại sư nương và nhi tử về thăm người thân nên thoát nạn.”
“A? Hà đại nhân phán thế nào?” A Tài hiếu kì hỏi.
“Trên này ghi là trước kia tiêu cục trục xuất một tiêu sư (người áp tải), hắn ghi hận trong lòng, trong tiệc rượu chúc mừng hoàn thành một sinh ý lớn, hắn hạ độc vào rượu, độc chết tám mươi người từ trên xuống dưới của tiêu cục. Cho nên tiêu sư bị bắt rồi trảm thủ thị chúng.” Cao Hành lẩm bẩm.
“Cái này có quan hệ gì với án tử của chúng ta?” A Tài nhìn Cao Hành, hỏi.
“Đây không phải án diệt môn sao.” Cao Hành nói.
“Chúng ta nói đến những án do Hà đại nhân điều tra hoặc thẩm tra xong, thì bị Hoàng thượng phán là án diệt môn, tỷ như án của Dung đại nhân, không phải là án kiện có nhiều nạn nhân bị giết.” Cao Vấn giải thích, “Hơn nữa loại án tử này phải liên quan tới quan lại.”
“Loại án tử này rất ít, mấy năm gần đây chỉ có vài vị quan bị tịch thu gia sản mà thôi, sao chúng ta còn phải lật xem những thứ này chứ.” Cao Hành không hiểu.
“Ngoại trừ loại này, chúng ta còn muốn tìm những án bị phán chém đầu mà những người liên quan có võ công.” A Tài nói, “Có lẽ thân nhân của bọn họ cảm thấy là họ bị oan uổng, như vậy cũng có khả năng mang hận ý với Hà đại nhân.”
“A….” Vậy hắn không thể nào trở mình một lần nữa, Cao Hành nghĩ thầm. “Nhưng chúng ta cứ mơ hồ tìm như vậy, có thể giúp án tử được bao nhiêu?”
“Có thể là lớn hoặc nhỏ, có thể tìm một vòng đều vô dụng, cũng có thể chúng ta sẽ tìm được nghi phạm.” A Tài vừa nói vừa cầm chồng hồ sơ bên cạnh, tiếp tục lật xem.
“A….” Thật lãng phí thời gian.
“Thùng thùng đông…” Tiếng đập cửa vang lên, ba người đều ngẩng đầu, ngay sau đó cửa bị kéo ra, Thổ Đậu chui đầu vào. “Sư phụ, ta mang điểm tâm cho các ngươi.”
“Thổ Đậu?” Mọi người đều sững sờ nhìn nó.
“Vẫn là đồ đệ của ta hảo.” A Tài đứng dậy ôm lấy Thổ Đậu, xoa đầu có nó, “Ngươi tự mình tới sao?”
Thổ Đậu lắc đầu, “Là tiên sinh dẫn ta tới, đồ ăn cũng là tiên sinh mua.”
Thấy sau lưng Thổ Đậu không có người, “Tiên sinh đâu?” A Tài hỏi.
“Tiên sinh đứng ngoài tiểu viện, thủ vệ không cho hắn vào.” Thổ Đậu bất mãn nói, thiếu chút nữa ngay cả nó cũng không được vào.
“A….” A Tài không ngờ y sẽ dẫn Thổ Đậu tới.
“Ta sắp đói lả, ta xem xem các ngươi mang đến cái gì.” Nói xong Cao Hành nhận giỏ trúc từ tay Thổ Đậu.
“Các ngươi ăn trước….” A Tài đẩy cửa đi ra ngoài.
Cao Vấn nhìn hắn một cái.
“Đại ca, cho ngươi.” Cao Hành đưa bánh bao.
Cao Vấn quay sang, tiếp nhận bánh bao, “Ân.”
A Tài đi ra, quả nhiên thấy Triển Cảnh Nham xoay lưng, đứng bên cạnh cổ thụ, ngẩng đầu nhìn thứ gì đó.
Như là phát giác được hắn đến, Triển Cảnh Nham xoay người.
“Ngạch, cảm tạ.” Ngoại trừ nói lời cảm tạ, A Tài không biết phải nói gì.
“Ngươi ăn chưa? Muốn vào ăn cùng hay không?” A Tài nói.
Triển Cảnh Nham nhìn thủ vệ, “Không cần, các ngươi bận rộn, lát nữa ta mang Thổ Đậu trở về.”
“A….” A Tài gật đầu, che dấu thất vọng dưới đáy mắt.
“Một đêm không ngủ?” Triển Cảnh Nham nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, có lẽ là sắc mặt A Tài quá mức tái nhợt, ngủ không ngon vành mắt sẽ đen hơn so với người khác.
“Ân, lật bản án cũ một đêm, nhưng không có tiến triển.” A Tài nói.
Triển Cảnh Nham còn muốn nói gì đó, đúng lúc Thổ Đậu mang theo giỏ không đi ra, “Sư phụ, ngươi nhanh trở về ăn, nếu không đều bị Cao Hành ăn hết.”
“Ân, phải nghe lời tiên sinh a.” A Tài dặn dò. Nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng giống lão mụ tử (aka mụ già) ….. Liếc nhìn Triển Cảnh Nham, khóe miệng đối phương chứa đựng ý cười nhìn hắn.
“Ân, chúng ta đi đây.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, A Tài thầm nghĩ, thật giống trượng phu bên ngoài tăng ca, thê tử mang theo hài tử đến đưa cơm. Nghĩ đến bộ dáng anh tuấn của Triển Cảnh Nham, ngạch, nữ trang không thích hợp với y….. Nhưng, không sao……
Cao Vấn bước ra tiểu viện thì thấy A Tài cười khúc khích nhìn về phía trước, theo tầm mắt của hắn, không thấy cái gì.
“Uy, nhìn cái gì đấy?” Cao Vấn hỏi.
“A…” Lúc này A Tài mới lấy lại tinh thần, “Không có, không nhìn gì cả.”
“Thật đói, đi vào ăn cơm.” Nói xong, hắn làm bộ vô sự trở về tiểu viện.
Cao Vấn có chút trầm tư nhìn A Tài rời đi.
“Ta không được, mắt không mở được nữa ….” Cao Hành mệt mỏi nằm sấp xuống bàn kêu ca.
Cao Vấn nhìn hắn lại nhìn A Tài, vẻ mặt hai người đều mỏi mệt vô thần, “Hôm nay xem đến đây, mọi người về nghỉ ngơi, phá án không thể nóng vội.”
A Tài gật đầu, đứng người lên, duỗi lưng một cái.
Đột nhiên cửa bị đẩy mạnh, “Cao bộ đầu, không tốt.” Một nha dịch cuống quít tiến vào.
Cao Vấn cau mày hỏi, “Chuyện gì mà hấp tấp như vậy?”
“Vừa rồi có người báo, hộ bộ thị lang Vương đại nhân chết trong nhà.”
“Cái gì?” Ba người trong phòng đều cả kinh.
——————————
Vừa đi vào thư phòng thì thấy Vương đại nhân hạ quỳ rạp trên mặt đất.
A Tài tiến lên trước xem xét thi thể, “Thi thể chưa hoàn toàn cứng ngắc, hẳn là chết chưa tới năm canh giờ. Cần cổ có một vết thương dài ước chừng ba thước, động mạch yết hầu bị cắt đứt, mất máu quá nhiều mà chết.”
A Tài nhìn y phục trên lưng Vương đại nhân bị cắt rách, hắn đem tấm vải kéo sang hai bên.
“Lại là một chữ ‘tội’, giống như trước ngực Hà đại nhân.” Cao Vấn nói.
A Tài nghiêng đầu Vương đại nhân sang trái, mở miệng của hắn, đầu lưỡi vẫn còn. Nhìn hiện trường mất trật tự, nhưng không phải dấu vết đánh nhau, có người tìm kiếm cái gì đó.
“Xem ra, có thể là cùng một hung thủ sát hại Hà đại nhân.” Cao Vấn nhìn A Tài, nói.
Cùng một hung thủ? Cũng vì báo thù, vì sao không “Mổ ngực phá bụng” Vương đại nhân hoặc là dùng hành vi trút hận khác?
“Ai phát hiện Vương đại nhân đầu tiên?” Cao Vấn hỏi.
“Là Vương công tử. Vương Tiết” Nha dịch bên cạnh nói.
“Vương công tử đâu?” Cao Vấn lại hỏi.
“Vương phu nhân vừa thổ huyết hôn mê bất tỉnh, Vương công tử ở bên cạnh nàng.” Nha dịch trả lời.
Cao Vấn gật đầu. “Gọi Vương công tử đến, có chút vấn đề cần hỏi hắn.”
“Vâng.” Nha dịch đáp.
Đồng thời, Triển Cảnh Nham ở trong phòng xem báo cáo của ảnh vệ, ngẩng đầu nhìn Thổ Đậu chơi đùa trong nội viện.
Lại một người chết. “Tra rõ ràng, có liên quán tới bên kia hay không.”
“Vâng.” Ảnh vệ nhận lệnh, trong nháy mắt biến mất sau lưng Triển Cảnh Nham.
Triển Cảnh Nham nắm tờ giấy trong tay, dùng sức, lúc mở ra chỉ còn lại bột phấn, bay trong không khí.
“Thổ Đậu, nên tập viết.” Y ra khỏi phòng, nói.
“Vâng.” Thổ Đậu rời khỏi võng, chạy đến bên cạnh tiên sinh, theo y vào thư phòng, không chút nào phát giác chuyện vừa rồi.
——————————–
Từ Vương phủ trở về, Cao Vấn đi tới phòng nghiệm thi, nhìn thấy A Tài vừa kiểm tra thi thể xong, “Có phát hiện gì không?”
A Tài lắc đầu, “Lần này trên người Vương đại nhân chỉ có vết thương trí mạng nơi cổ. Trừ chữ ‘tội’ trên lưng, không có gì khác. Hung thủ ra tay cực nhanh, khiến Vương đại nhân không kịp phản ứng.”
“Đại ca, ca hỏi được gì từ Vương phủ?” Cao Hành hỏi.
“Theo lời Vương Tiết, giờ hợi tối hôm qua hắn đến thư phòng, muốn nói xin lỗi vì giữa bữa cơm tối hắn cãi nhau với cha, nói được một nửa, nến ở thư phòng tắt đi, hắn nghĩ cha còn giận hắn, đành trở về nghỉ ngơi. Sáng hôm nay hắn cố ý bưng điểm tâm đến thư phòng, muốn cùng cha hắn hòa hảo, ai ngờ đẩy cửa ra, thấy người đã chết.” Cao Vấn nói.
“Cha hắn cũng ở thư phòng?” A Tài hỏi.
“Vương Tiết nói, cha hắn thường xuyên làm việc đến khuya mới nghỉ ngơi, vì không muốn quấy rầy Vương phu nhân, cho nên trong thư phòng cũng sắp xếp giường chiếu.” Cao Vấn nói, “Hơn nữa Vương Tiết cũng nói, mấy ngày gần đây tâm trạng của cha hắn rất nặng nề.”
“Đều chết ở thư phòng, đều là gần đây đột nhiên có tâm sự, trên người cũng có một chữ ‘tội’, nhất định bọn họ bị cùng một người giết chết. ” Cao Hành phán đoán.
“Nếu bị cùng một người giết chết, vì sao cho Vương đại nhân chết thống khoái, lại tra tấn Hà đại nhân?” A Tài hỏi.
“Có lẽ hắn hận Hà đại nhân hơn.” Cao Hành suy đoán.
“Hơn nữa thư phòng của Vương đại nhân xáo trộn như vậy, hung thủ đang tìm cái gì?” A Tài nói hết, ba người lâm vào trầm tư.
“Ta đột nhiên có cảm giác.” A Tài nói tiếp.
“Cái gì?” Cao Vấn và Cao Hành cùng hỏi.
“Ta cảm thấy cái chết của Hà đại nhân, Vương đại nhân và Dung cô nương có liên quan tới nhau.” A Tài nói.
“Liên quan thế nào?” Cao Hành hỏi.
“Không biết, chỉ là cảm giác.”
Cao Hành xem thường, “Phá án dựa vào chứng cứ, không phải cảm giác.”
“Sao ngươi lại có cảm giác này?” Cao Vấn vội hỏi, nếu như cái chết của ba người thật sự có liên quan, như vậy, chắc chắn án mất ngân lượng triều đình năm trước cũng không thoát khỏi liên quan.
Bình luận truyện