Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 35: Kỳ hạn ba ngày



“Trước mắt, Ngũ công tử cùng và cái gọi là chứng cứ mà Dung cô nương muốn có được không liên quan tới nhau, nhưng Dung cô nương lại hẹn với Ngũ công tử vào buổi tối bị giết. Mà bây giờ, Hà đại nhân và Vương đại nhân lại là cha của hai vị công tử trong đó….. Giống như, Ngũ công tử nối liền ba án tử kia với nhau, nhưng ta lại không biết, rốt cuộc nó nối liền như thế nào.” A Tài tận lực biểu đạt ý của mình cho bọn hắn biết, “Các ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Cao Vấn và Cao Hành nhìn hắn, tỏ vẻ “Ta đang cố hiểu”, A Tài có chút thất vọng gãi gãi đầu, “Ngạch… Coi như ta chưa nói.”

Cao Vấn ho một tiếng, “Dù thế nào, hai vị đại thần bị giết, Hoàng Thượng chắc chắn tức giận, áp lực của chúng ta càng lớn, các ngươi về nghỉ ngơi trước, ta đi gặp Thôi đại nhân.” Một đêm không ngủ, tới trưa lại bận việc về Vương đại nhân, mọi người đã rất mệt.

“Ân. ” Cao Hành và A Tài gật đầu.

Trên đường về nhà, Cao Hành nhịn không được hỏi A Tài, “Án tử lần này không có đầu mối, nhưng lại liên quan tới đại thần, chúng ta phá được sao?”

A Tài vừa ngáp vừa nói, “Trên đời, không có án nào không phá được, chỉ có trinh thám không phá được án.”

Cao Hành cẩn thận nhấm nuốt những lời này của A Tài, “Cái kia, ‘Trinh thám’…. Là cái gì?”

“Chính là bộ khoái.”

Cao Hành thả chậm cước bộ, lặp lại, “Trên đời không có án nào không phá được, chỉ có bộ khoái không phá được án…. Đây không phải là nói ta? Uy….” Ngẩng đầu nhìn mới biết A Tài đã đi xa, vội vàng đuổi theo, “Lời của ngươi có ý gì ….. ”

Cao Hành một đường “Bịch bịch” về đến nhà, A Tài mặc kệ hắn, không nói lời nào, đẩy cửa ra, thấy Triển Cảnh Nham và Thổ Đậu đang học, nghe Thổ Đậu lang lảnh đọc: “…. Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã…. (*)” Nơi này cũng có Khổng Tử sao?

(*) dịch nghĩa: Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, ấy là biết. (Luận ngữ – Khổng Tử)

“Sư phụ… ” Thổ Đậu nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn, kêu lên.

“Ân, học, học tốt… Tiếp tục, các ngươi tiếp tục…. ” A Tài cắt ngang Cao Hành đang lải nhải.

Cao Hành biết điều, tạm thời yên lặng.

“Nghỉ ngơi một chút.” Triển Cảnh Nham nhìn A Tài, rồi nói với Thổ Đậu.

“Ân.” Thổ Đậu buông sách, chạy tới chỗ sư phụ.

A Tài xoa đầu nó, “Hai ngày nay học thế nào?”

“Tiên sinh nói, Thổ Đậu có tiến bộ.” Thổ Đậu vui vẻ.

“Thật sao.” A Tài cười nói.

“Sư phụ, ngươi xem.” Kéo A Tài đến trước bàn đá nhìn chữ nó viết, “Đây là chữ hôm nay vừa viết.” Có chút khoe khoang.

A Tài liên tục tán thưởng, “Ân, tiến bộ rất lớn, dễ nhìn hơn chữ của sư phụ rất nhiều, tối nay đôn kê thưởng cho ngươi.”

“Cáp, trong này, không phải chữ của ai cũng dễ nhìn hơn chữ của ngươi sao?” Cao Hành giễu cợt, hỏi.

A Tài không tiếng động cho hắn một ánh mắt sắc bén, không thèm so đo, “Hai ngày nay Thổ Đậu học cái gì?”

“Học rất nhiều, vừa rồi tiên sinh còn dạy ta thái độ thông minh.” Thổ Đậu nói.

“A? Nói thế nào?” A Tài giả bộ xin thỉnh giáo.

“Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, đây là thái độ thông minh.” Thổ Đậu giải thích.

“A, biết rõ còn cố hỏi là gì?” A Tài ám chỉ, Cao Hành trừng mắt nhìn hắn.

Thổ Đậu ngẫm nghĩ trong chốc lát, chắc chắn không phải là thái độ thông minh, đột nhiên nhớ tới lời tiên sinh vừa nói, trái nghĩa với ‘Thông minh’, giật mình, “Đó là thái độ ngu xuẩn. ”

A Tài cười nghiêng ngả, “Thổ Đậu nhà ta thật sự thông minh, thái độ ngu xuẩn cũng biết.” Nói, còn nhìn Cao Hành đang đỏ mặt vì tức giận.

Triển Cạnh Nham cũng nhịn không được mà khẽ cười, Thổ Đậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười theo.

“…. Ta đi ngủ. ” Cao Hành quay đầu trở về phòng, nhụt chí đá cửa.

Triển Cạnh Nham nhìn A Tài đang cười, trong mắt đã đầy tơ máu, vành mắt thâm quầng hơn trước, sắc mặt vốn không khỏe mạnh càng tái nhợt, thân thể gầy gò đến mức ngoại sam rộng thùng thình, bộ dáng gió thổi liền ngã, khiến lông mày y bất giác nhíu chặt, “Chúng ta tiếp tục học, để sư phụ ngươi về phòng nghỉ ngơi. ”

A Tài ngưng cười, nghe ra ý quan tâm trong lời nói của y, hắn mỉm cười nhìn y.

“A, sư phụ nhanh đi nghỉ ngơi.” Lúc này Thổ Đậu mới nhớ, sư phụ cả đêm không ngủ.

“Ân, chờ sư phụ tỉnh, sẽ đôn kê cho các ngươi.” A Tài cười nói.

Đóng cửa phòng, hắn chăm chú nhìn Triển Cạnh Nham đang dạy bảo Thổ Đậu, cảm giác có người quan tâm… Ấm áp.

Cao Vấn tới thư phòng của Thôi đại nhân, mới được biết Thôi đại nhân bị Hoàng thượng triệu kiến từ sáng sớm, hẳn là vì án tử của hai vị đại thần. Xoay người định rời đi, đúng lúc thấy Thôi đại nhân trở về.

“Tiểu Cao a…. ” Thôi đại nhân thấy người tới, chân mềm nhũn, Cao Vấn bước lên trước đỡ lấy, “Đại nhân, ngài sao vậy?”

“Đỡ ta vào trước.” Thôi đại nhân run giọng nói.

Đợi hai người vào đại sảnh, Thôi đại nhân ngồi trên ghế, hạ nhân bưng một chén trà nóng tới, Cao Vấn nhận lấy rồi đưa lên.

Thôi đại nhân để chén trà qua một bên, vội vàng cầm lấy tay Cao Vấn, “Tiểu Cao a, ngươi phải cứu ta.”

“Xảy ra chuyện gì, đại nhân?” Trong lòng Cao Vấn nghĩ, chẳng lẽ có liên quan tới việc Hoàng thượng triệu kiến.

“Vừa rồi Hoàng thượng triệu kiến ta, rất tức giận vì việc hai vị đại thần bị giết, hạn ta trong vòng ba ngày phải tìm ra thủ phạm, nếu không mang đầu đến gặp người.” Thôi đại nhân hồi tưởng lại chuyện trong cung, cảm giác giống như từ quỷ môn quan trở về.

“Ba ngày? Sao có thể? Hoàng thượng giận chó đánh mèo sao?” Cao Vấn nói thẳng.

“Hư hư… Ngươi nói nhỏ chút.” Thôi đại nhân khủng hoảng nhìn xung quanh, rất sợ bị người khác nghe được, “Hoàng thượng nói, hai vị đại nhân bị giết lại không rõ nguyên nhân, khiến các vị đại thần khác cảm thấy bất an, nếu như trong vòng ba ngày không thể phá án, phủ doãn như ta bảo vệ an nguy của bách tính kinh thành có tác dụng gì.” Hắn luôn cẩn thận, làm quan mấy chục năm qua cũng giữ gìn khuôn phép, sao đến lúc tuổi già lại gánh án tử đặc biệt như vậy.

“Tiểu Cao, phá án là sở trường của các ngươi, ngươi nói cho ta biết, hiện giờ án tử có phát hiện gì không? Có nghi phạm không? Ba ngày có thể phá được án hay không?” Vẻ mặt Thôi đại nhân đầy chờ đợi, nhìn Cao Vấn.

Cao Vấn hạ mắt lắc đầu, “Tạm thời chưa có tiến triển gì.”

Thôi đại nhân vô vọng tựa lưng vào ghế, lặp đi lặp lại, “Ta xong rồi, ta xong rồi…..”

Cao Vấn hai tay ôm quyền, vội vàng an ủi, “Đại nhân, còn ba ngày, phủ nha chúng ta đồng tâm hiệp lực phá án, bảo vệ tính mạng đại nhân.”

Thôi đại nhân kích động nắm lấy tay Cao Vấn, “Ngươi có nắm chắc?”

“Ngạch… Chúng ta sẽ cố gắng.” Hắn không cách nào cam đoan.

Thôi đại nhân không tức giận, tuyệt vọng tựa lưng trở lại ghế, cố gắng thì được cái gì, “Ta xong rồi, ta thật sự xong rồi…..”

“Ta đến chỗ A Tài, cùng hắn tìm hiểu vụ án, có tiến triển gì lập tức báo cho ngài.” Cao Vấn nói xong, nhìn thấy Thôi đại nhân còn đang lẩm bẩm “Ta thật sự xong rồi”, liền nhẹ nhàng rời đi.

Lúc Cao Vấn đến tìm A Tài, bọn họ vừa nằm ngủ không bao lâu. Gõ cửa thì Thổ Đậu ló đầu ra, nhưng không ý định mở cửa.

“Sao Thổ Đậu không cho Cao Vấn thúc thúc vào chứ?” Cao Vấn cười hỏi.

“Ngươi đến tìm sư phụ phá án phải không?” Thổ Đậu “Nghiêm túc” hỏi.

Cao Vấn cười nói, “Đúng vậy. Nhanh mở của cho thúc thúc vào.” Đối mặt với tiểu hài tử, hắn không nên ép buộc.

Thổ Đậu lắc đầu, “Sư phụ đang nghỉ ngơi, nếu ngươi có việc, ngày mai hãy nói.” Nó dựa theo lời tiên sinh dạy, lập tức “Rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Nụ cười cứng lại bên môi Cao Vấn, Thổ Đậu làm sao vậy….

Hắn lại gõ cửa, rất nhanh lại thấy Thổ Đậu hé mặt ra bên ngoài, “Còn có chuyện gì?”

Cao Vấn vội vàng nở nụ cười, vẻ mặt “Ta là người tốt” nói, “Vậy ngươi để Cao Vấn thúc thức vào trước, ta ở trong sân chờ sư phụ ngươi tỉnh dậy?”

“Ngươi vào được sẽ gọi sư phụ dậy, ngày mai hẵng đến.” “Rầm” một tiếng, cửa liền đóng.

Cao Vấn không thể tin, sao lại “Cự tuyệt khách tới…”

Trong sân, vẻ mặt của Thổ Đậu cũng rất bối rối, Cao Vấn thúc thúc từng mua điểm tâm cho nó….

“Sao vậy?” Triển Cảnh Nham buông sách, nhìn Thổ Đậu.

“Để Cao Vấn thúc thúc ở bên ngoài, có vẻ không tốt?” Thổ Đậu khó xử nói.

“Nếu hắn vào, sư phụ ngươi sẽ không được nghỉ ngơi, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy bộ dáng gió thổi liền ngã của sư phụ ngươi, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, bị bệnh thì sao?” Triển Cảnh Nham nói dối đầy thiện ý. Dù A Tài không khổ cực trắng đêm thì cũng có bộ dáng mỏng manh tới mức gió thổi liền ngã.

Thổ Đậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lập tức đồng ý lời của tiên sinh. Ân, không thể để cho hắn vào. Ngồi trở lại ghế, tiếp tục tập viết.

Triển Cảnh Nham quay đầu nhìn qua cửa sổ, thấy người kia cuộn tròn trong chăn ngủ say, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Ân… ” A Tài nằm ngửa, chưa mở mắt đã giơ hai tay lên thẳng, đạp hai chân, duỗi cái lưng mỏi, sau đó đầu hướng về phía trước gập người chín mươi độ, đem mặt cọ cọ trong chăn, thật là thoải mái…. Cực kỳ mệt mỏi rồi ngủ đến khi muốn tỉnh là chuyện hạnh phúc nhất, A Tài nghĩ thầm.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, thích ứng với ánh nến trong phòng, qua cửa sổ thấy được sao bên ngoài, bầu trời tối đen….

“Ngươi đã tỉnh.” Thanh âm mạnh mẽ vang lên dọa A Tài nhảy dựng, lúc này hắn mới phát hiện trong phòng còn có một người.

Triển Cảnh Nham ngồi trên ghế, nhìn bộ dáng hoảng sợ của người trên giường, vừa mới tỉnh dậy thật giống mèo con lười biếng.

“Sao ngươi ở đây?” A Tài nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình mệt mỏi nên vào nhầm phòng?

Nhìn hắn quan sát gian phòng, “Đây là phòng của ngươi, ta đến gọi ngươi ăn cơm.” Triển Cảnh Nham cười nói.

“A…. ” A Tài yên lòng, hắn vẫn ngủ ở phòng của mình, ngủ? Y phục? Cúi đầu nhìn nội y ngay ngắn trên người, may mà hôm nay ngủ thành thật, y phục không cuốn lên, thân thể không lộ ra ngoài, nhưng nghĩ lại, đều là nam nhân, bị thấy thì có sao. A Tài ngẩng đầu có chút xấu hổ nhìn Triển Cảnh Nham, nhưng đối phương đưa lưng về phía ánh nến nên hắn thấy không thấy rõ vẻ mặt của y.

“Ngạch…. Ta lập tức dậy.” Nói xong, xoay người tìm ngoại sam.

Triển Cảnh Nham nhìn hắn quỳ gối bên mép giường, đưa lưng về phía y, lộ ra hai bàn chân trắng noãn, đôi mắt tối sầm lại, “Chúng ta chờ ngươi trong sân.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.

A Tài nghiêng đầu thấy bóng lưng có chút cứng ngắc của y, không thèm để ý, “A” một tiếng, lại quay đầu về, ngoại sam đâu rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện