Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 223: Đường Tăng Ngâm Thơ Trong Miếu Tam Thánh Mẫu (1)



Trong bức tượng ấy có một không gian rất lớn, dài và rộng phải chừng tới trăm mét. Nơi này giống như một toà điện cực lớn, đầy đủ mọi tiện nghi. Tiên quang rực rỡ khắp nơi. Khó mà tin được nó lại ở trong một bức tượng thô ráp như vậy.

Nơi này chính là Thánh Mẫu Điện, nơi ở của Tam Thánh Mẫu Dương Thiền.

Lúc này Tam Thánh Mẫu Dương Thiền đang ôm một chiếc bảo kính mà ngẩn người. Khi Đường Tăng bước vào miếu thánh mẫu, nàng liền biết. Là chủ nhân của toà miếu này, nàng có thể biết tất cả mọi thứ bên ngoài.

Nhưng lúc trước có rất nhiều người đi ngang qua nơi này, qua đêm ở đây, nên Dương Thiền không quan tâm lắm bởi nàng đã quen rồi.

- Ôi, ngày này cũng thật đơn điệu quá.

Dương Thiền thở dài, bỗng nhớ tới Chức Nữ.

- Chức Nữ thật can đảm, dám một mình hạ phàm để thành đôi với phàm nhân, cho dù bị trừng phạt cũng không oán không hối hận.

Dương Thiền ở đây một mình quá lâu, dần không chịu được nỗi cô đơn. Nàng nghĩ rằng một ngày nào đó liệu mình có gặp được người mà mình thích không?

Người đó liệu có phải là phàm nhân không?

Đến lúc đó liệu mình có vì tình yêu mà vi phạm luật trời không?

Bởi vì mẫu thân của nàng vì yêu phàm nhân, vi phạm luật trời nên bị Ngọc Đế, cậu của nàng, trấn áp một cách tàn nhẫn, cho nên nàng khá kháng cự với chuyện như vậy.

Chẳng qua nghìn năm cô đơn khiến nàng có phần khó chịu.

- Tượng của ai vậy? Thật là đẹp quá. Phải chăng thế gian thực sự có người con gái nào đẹp đến vậy ư?

Bỗng một tiếng kêu đầy ngạc nhiên truyền tới từ bên ngoài, thu hút sự chú ý của Dương Thiền.

Dương Thiền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nàng xuyên qua Thánh Mẫu Điện, nhìn thư sinh nghèo bên ngoài bức tượng.

Chỉ thấy thư sinh ấy đang say mê nhìn bức tượng của nàng, miệng thủ thỉ:

- Thật là một người con gái thật đẹp! Nếu kiếp này ta lấy được người đẹp như vậy, có chết cũng không hối tiếc!

Nghe vậy, mặt Dương Thiền đỏ bừng. Nàng tức giận vì hành vi ngôn ngữ của thư sinh kia không khác gì đang khinh nhờn nàng:

- Tên thư sinh nghèo kiết xác này, chỉ được cái ăn nói quàng xiên!

Nhưng chẳng biết sao nàng lại mừng thầm, lòng còn tự hỏi: Ta thực sự đẹp như vậy sao?

Lúc này bên ngoài, Đường Tăng bỗng nói:

- Ta nghèo khó cả đời, nhưng chí ta thì không nghèo. Nếu ta có được một người vợ xinh đẹp như nàng, ta quyết chí tự cường để cho nàng cuộc sống hạnh phúc nhất thế gian. Ta sẽ khiến nàng trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian này.

...

- Ôi chao, cái tên thư sinh nghèo này ăn nói lung tung gì vậy?

Trong tượng, Dương Thiền mặt đỏ bừng lên:

- Chỉ giỏi nói linh tinh. Bản Thánh Mẫu là thần tiên, một tên thư sinh nghèo như ngươi há xứng được với ta?

...

- Nếu nàng không thích cuộc sống như vậy, thì chúng ta sẽ sống cuộc đời nam cày nữ dệt. Tựa như Ngưu Lang và Chức Nữ, nàng dệt ta cày, dậy sớm về muộn, ắt sẽ hạnh phúc mỹ mãn.

...

- Sao hắn biết chuyện của Chức Nữ nhỉ? Đúng rồi, chuyện về Ngưu Lang và Chức Nữ đã truyền tới thế gian rồi.

Nam cày nữ dệt, nàng dệt ta cày...

Mặc dù mình không biết canh cửi, nhưng là thần tiên, có thể thỉnh giáo Chức Nữ.

- Ấy, ta đang nghĩ linh tinh gì thế?

Dương Thiền bừng tỉnh, xấu hổ vì cái suy nghĩ đó không thôi. Nàng đặt Huyền Quang Bảo Kính xuống, tay ôm má, khẽ cười.

...

- Bình Hồ sương trắng mênh mang, sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên. Cùng trăng đối bóng triền miên, uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng.

Đường Tăng đã bắt đầu ngâm thơ, đồng thời nghĩ rằng sao Tam Thánh Mẫu còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ thư sinh chưa đủ sức hấp dẫn Tam Thánh Mẫu?

Không có lý, tại sao Lưu Ngạn Xương được mà mình lại không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện