Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 383: Quan Âm vẫn lạc
Trong mắt của Đường Tăng, Tôn Ngộ Không đã từ cấp 67 tăng lên cấp 68, thực lực tăng vọt lần nữa.
Tốc độ đã mạnh hơn trước rất nhiều, mặc dù Đường Tăng có được hệ thống cũng cảm giác da đầu tê rần.
Oanh...
Thân thể cực lớn của Tôn Ngộ Không tới gần, hắn cầm một gậy tấn công Trấn Nguyên đại tiên, Kim Cô bổng cực lớn phá vỡ không gian và mang theo uy thế tử vong nện xuống.
Sắc mặt Trấn Nguyên đại tiên thay đổi, hắn vội vàng né tránh, thân thể lướt ngang ba trăm mét, hiểm lại càng hiểm tránh thoát một côn của Kim Cô bổng, hơn nữa còn làm thân thể của hắn đau đớn, hắn suýt nữa vẫn lạc tại chỗ.
Tôn Ngộ Không lông đỏ vung vẩy Kim Cô bổng lần nữa, hắn đánh giết về phía trước, côn ảnh như gió và có khả năng quấy nhiễu mưa gió.
Trấn Nguyên đại tiên lâm vào hạ phong, hắn chỉ có thể tận lực né tránh.
Ầm!
Bỗng nhiên Trấn Nguyên đại tiên bị đánh trúng lần nữa, nửa người sụp đổ.
- Ah...
Trấn Nguyên đại tiên kêu la thảm thiết, thân thể bị đánh bay ra ngoài.
Gương mặt Tôn Ngộ Không lạnh lùng, hai tay xoay tròn Kim Cô bổng, hắn vung một vòng rồi sau đó ném Kim Cô bổng ra xa.
- XIU....XIU... XÍU...UU! Hô oanh...
Không gian nổ tung, Kim Cô bổng như có linh tính phá vỡ không gian và đuổi giết Trấn Nguyên đại tiên.
- Cút!!!
Trấn Nguyên đại tiên gào lên, toàn thân sáng ngời, pháp lực bộc phát và đánh vào Kim Cô bổng.
Oanh…
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang vọng không gian, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, hào quang lập loè, tại khu vực trung tâm của vụ nổ, không biết bao nhiêu núi sông phía dưới nổ tung, hơn nữa mặt đất lún xuống cả vạn mét.
Sóng xung kích kinh người bộc phát, gợn sóng cuốn đi núi lớn và tạo ra bụi mù ngập trời.
Oanh!
Lại có một tiếng vang thật lớn, Trấn Nguyên đại tiên triệu hồi Trấn Nguyên Hỗn Độn ấn đánh bay Kim Cô bổng, rồi sau đó toàn thân hắn sáng lên, thân thể hư hóa và xuyên thủng không gian, hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!...
Kim Cô bổng xoay tròn trên không trung, quấn một vòng lớn và bay qua vô số núi sông Nhân giới.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm...
Những nơi Kim Cô bổng đi qua, các đỉnh núi bị nó đánh nát, rồi sau đó Kim Cô bổng tự động bay trở về với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không khẽ vươn tay tiếp lấy Kim Cô bổng, hắn lạnh lùng nói:
- Muốn chạy trốn, có khả năng sao?
Hắn vừa dứt lời đã tiến lên phía trước một bước, dường như muốn đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, đại đạo bảo bình vốn đã rơi xuống đất lại đột nhiên bay lên, miệng bình bắn ra tia sáng ngập trời bao phủ Tôn Ngộ Không.
Cùng lúc đó, thiên địa quy tắc hội tụ, một hư ảnh xuất hiện trong hư không, nhìn kỹ thì đó chính là Quan Âm Bồ Tát bị đánh nát thân thể, nhưng lúc này Quan Âm Bồ Tát chỉ còn lại hồn phách.
- Thiên địa quy nguyên, đại đạo tối giản, nhiếp!
Hồn phách của Quan Âm Bồ Tát xuất hiện vô số phù văn phức tạp và đánh vào đại đạo bảo bình.
Ngay sau đó đại đạo bảo bình bộc phát ra lực lượng thôn phệ đáng sợ tác dụng lên thân thể của Tôn Ngộ Không lông đỏ.
Thân thể cực lớn của Tôn Ngộ Không thu nhỏ đi, ngay tiếp theo Kim Cô bổng cũng thu nhỏ và bay vào bên trong đại đạo bảo bình.
Sự việc xảy ra đột ngột, Đường Tăng đang ẩn nấp cũng trợn mắt há hốc mồm, Quan Âm Bồ Tát vẫn không chết?
Nhưng không chờ Đường Tăng cao hứng, đột nhiên…
Oanh!!!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ thế giới chấn động kinh thiên động địa, một lỗ đen đen kịt xuất hiện, Tôn Ngộ Không lông đỏ toàn thân bao phủ trong khí huyết sát lao ra ngoài, hắn cầm gậy đánh vào hồn phách của Quan Âm Bồ Tát.
Phốc!
Hồn phách của Quan Âm Bồ Tát bị đánh tan, thế đi của Kim Cô bổng không giảm, một bổng kia còn đánh nát cả sơn mạch phía dưới.
Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, đại lục to lớn bị đánh nát không biết bao nhiêu vạn dặm, còn có vô số núi đá sụp đổ.
Tốc độ đã mạnh hơn trước rất nhiều, mặc dù Đường Tăng có được hệ thống cũng cảm giác da đầu tê rần.
Oanh...
Thân thể cực lớn của Tôn Ngộ Không tới gần, hắn cầm một gậy tấn công Trấn Nguyên đại tiên, Kim Cô bổng cực lớn phá vỡ không gian và mang theo uy thế tử vong nện xuống.
Sắc mặt Trấn Nguyên đại tiên thay đổi, hắn vội vàng né tránh, thân thể lướt ngang ba trăm mét, hiểm lại càng hiểm tránh thoát một côn của Kim Cô bổng, hơn nữa còn làm thân thể của hắn đau đớn, hắn suýt nữa vẫn lạc tại chỗ.
Tôn Ngộ Không lông đỏ vung vẩy Kim Cô bổng lần nữa, hắn đánh giết về phía trước, côn ảnh như gió và có khả năng quấy nhiễu mưa gió.
Trấn Nguyên đại tiên lâm vào hạ phong, hắn chỉ có thể tận lực né tránh.
Ầm!
Bỗng nhiên Trấn Nguyên đại tiên bị đánh trúng lần nữa, nửa người sụp đổ.
- Ah...
Trấn Nguyên đại tiên kêu la thảm thiết, thân thể bị đánh bay ra ngoài.
Gương mặt Tôn Ngộ Không lạnh lùng, hai tay xoay tròn Kim Cô bổng, hắn vung một vòng rồi sau đó ném Kim Cô bổng ra xa.
- XIU....XIU... XÍU...UU! Hô oanh...
Không gian nổ tung, Kim Cô bổng như có linh tính phá vỡ không gian và đuổi giết Trấn Nguyên đại tiên.
- Cút!!!
Trấn Nguyên đại tiên gào lên, toàn thân sáng ngời, pháp lực bộc phát và đánh vào Kim Cô bổng.
Oanh…
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang vọng không gian, ánh sáng tỏa ra rực rỡ, hào quang lập loè, tại khu vực trung tâm của vụ nổ, không biết bao nhiêu núi sông phía dưới nổ tung, hơn nữa mặt đất lún xuống cả vạn mét.
Sóng xung kích kinh người bộc phát, gợn sóng cuốn đi núi lớn và tạo ra bụi mù ngập trời.
Oanh!
Lại có một tiếng vang thật lớn, Trấn Nguyên đại tiên triệu hồi Trấn Nguyên Hỗn Độn ấn đánh bay Kim Cô bổng, rồi sau đó toàn thân hắn sáng lên, thân thể hư hóa và xuyên thủng không gian, hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
XIU....XIU... XIU....XIU... XÍU...UU!...
Kim Cô bổng xoay tròn trên không trung, quấn một vòng lớn và bay qua vô số núi sông Nhân giới.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm...
Những nơi Kim Cô bổng đi qua, các đỉnh núi bị nó đánh nát, rồi sau đó Kim Cô bổng tự động bay trở về với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không khẽ vươn tay tiếp lấy Kim Cô bổng, hắn lạnh lùng nói:
- Muốn chạy trốn, có khả năng sao?
Hắn vừa dứt lời đã tiến lên phía trước một bước, dường như muốn đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, đại đạo bảo bình vốn đã rơi xuống đất lại đột nhiên bay lên, miệng bình bắn ra tia sáng ngập trời bao phủ Tôn Ngộ Không.
Cùng lúc đó, thiên địa quy tắc hội tụ, một hư ảnh xuất hiện trong hư không, nhìn kỹ thì đó chính là Quan Âm Bồ Tát bị đánh nát thân thể, nhưng lúc này Quan Âm Bồ Tát chỉ còn lại hồn phách.
- Thiên địa quy nguyên, đại đạo tối giản, nhiếp!
Hồn phách của Quan Âm Bồ Tát xuất hiện vô số phù văn phức tạp và đánh vào đại đạo bảo bình.
Ngay sau đó đại đạo bảo bình bộc phát ra lực lượng thôn phệ đáng sợ tác dụng lên thân thể của Tôn Ngộ Không lông đỏ.
Thân thể cực lớn của Tôn Ngộ Không thu nhỏ đi, ngay tiếp theo Kim Cô bổng cũng thu nhỏ và bay vào bên trong đại đạo bảo bình.
Sự việc xảy ra đột ngột, Đường Tăng đang ẩn nấp cũng trợn mắt há hốc mồm, Quan Âm Bồ Tát vẫn không chết?
Nhưng không chờ Đường Tăng cao hứng, đột nhiên…
Oanh!!!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ thế giới chấn động kinh thiên động địa, một lỗ đen đen kịt xuất hiện, Tôn Ngộ Không lông đỏ toàn thân bao phủ trong khí huyết sát lao ra ngoài, hắn cầm gậy đánh vào hồn phách của Quan Âm Bồ Tát.
Phốc!
Hồn phách của Quan Âm Bồ Tát bị đánh tan, thế đi của Kim Cô bổng không giảm, một bổng kia còn đánh nát cả sơn mạch phía dưới.
Oanh!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, đại lục to lớn bị đánh nát không biết bao nhiêu vạn dặm, còn có vô số núi đá sụp đổ.
Bình luận truyện