Dương Thư Mị Ảnh

Chương 40



Quân Thư Ảnh trở lại phòng, tận lực suy nghĩ một phen. Trước kia y không thoát khỏi năm ngón tay của Sở Phi Dương nhưng hiện giờ không phải là không thể. Ngay cả một con sư tử hung hãn mà đột nhiên đôi mắt không thể thấy được thì uy lực cũng không còn bao nhiêu. Y nghĩ mình nên sớm đào thoát, không thể để cho Sở Phi Dương phí hoài thời gian của mình.

Quân Thư Ảnh suy suy nghĩ nghĩ một hồi rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau y không gặp lại Sở Phi Dương, chỉ có tiểu nhị mỗi ngày ân cần bưng trà đưa nước đến cho y, ngay cả việc sắc thuốc cũng được tiểu nhị đảm nhận. Quân Thư Ảnh vừa nghĩ đến việc loại dược mình dùng bị người khác biết liền cảm thấy ghê tởm, cũng may là dường như tiểu nhị kia không biết gì cả. Không thì tên tiểu nhị đã sớm về Quỷ Môn Quan rồi. Tên tiểu nhị vẫn không hay biết, ngày ngày đều hầu hạ y chu đáo ân cần.Quân Thư Ảnh cũng thử chạy trốn một lần rồi, nhưng chưa kịp chạy ra tới phố đã bị Sở Phi Dương tóm về – đó là lần đầu tiên sau đêm đó y nhìn thấy Sở Phi Dương. Hai mắt hắn không còn ánh sáng nhưng gương mặt vẫn không chút thay đổi. Quân Thư Ảnh không cam lòng bị Sở Phi Dương bắt về khách điếm. Quân Thư Ảnh biết nhìn thoáng qua thì hắn vẫn giống như một người có đôi mắt bình thường, nhưng chỉ cần hắn bước không quá năm bước ra phố thì chắc chắn sẽ bị mọi người phát hiện hắn là người mù. Y không hỏi Sở Phi Dương sao tìm được y, chỉ là cảm thấy không thể xem nhẹ hắn.

Sở Phi Dương hiện tại đã mù lòa nhưng vẫn lợi hại như trước. Hắn giống như một bức tường cao, không thể phá vỡ, không thể vượt qua. Cảm giác bất lực trong lòng Quân Thư Ảnh càng sâu sắc. Điều khiến y phiền não nhất chính là, thời hạn ba tháng hiện chỉ còn một tháng ngắn ngủi, nếu không nhanh chóng lấy được Phẫn Tình Châu, e là y sẽ bỏ mạng tại nơi này.

Quân Thư Ảnh càm thấy mình ngày càng ngủ nhiều. Y không biết là do sinh mạng trong bụng mình hay do tác dụng của độc dược. Mặc kệ là do cái gì thì cũng không phải là chuyện tốt.

Một buổi sáng, Quân Thư Ảnh theo thường lệ thức giấc khi có tiếng gõ cửa. Y nhăn mày mở cửa, nhưng người gõ cửa không phải là tiểu nhị như y nghĩ mà là Sở Phi Dương đang đứng ngoài cửa. Sở Phi Dương cười với y. Ánh mắt hắn u ám, vô thần, nhưng nụ cười vẫn ôn hòa bình tĩnh như mọi khi. Bất giác Quân Thư Ảnh càng nhăn mặt hơn.

Sở Phi Dương cất bước, trong tay là thực hạp (*) tinh xảo. Quân Thư Ảnh cẩn thận tránh để không đụng vào hắn. Sở Phi Dương lập tức đi đến bên bàn, đặt thực hạp xuống, nhìn sang Quân Thư Ảnh, cười nói: “Với tình hình hiện giờ của ta, nếu không cẩn thận sẽ gặp nhiều phiền toái. E là sau này ta đều phải dùng cơm trong phòng.”

Quân Thư Ảnh chậm rãi bước tới, ánh mắt dừng lại trên người Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cẩn thận mò tìm cái ghế, rồi sờ soạng mở thực hạp, bày thức ăn ra. Quân Thư Ảnh ngồi xuống đối diện Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đưa đôi đũa tới trước mặt y.

“Ngươi không thấy tức giận sao? Ta suýt chút nữa đã giết chết ngươi.” Quân Thư Ảnh tràn đầy nghi hoặc

Sở Phi Dương cười ảm đạm: “Nhưng ta vẫn còn sống…”

“Và bị mù.” Quân Thư Ảnh ngắt lời. “Ngươi hẳn là phải hối hận, phải nổi trận lôi đình. Ngươi hẳn phải hận không thể đem ta ra phanh thây! Lúc ta ra mở cửa ngươi nên một kiếm đâm tới, chứ không phải tươi cười đưa cơm cho cừu nhân của ngươi!” Quân Thư Ảnh càng nói càng không bình tĩnh, tâm trạng buồn bực tích tụ mấy ngày như núi cứ thế mà bộc phát. “Đại hiệp cái gì?! Chính nghĩa cái gì?! Ngươi căn bản chỉ là một tên ngụy quân tử, cả đời sống dưới cái mặt nạ là kẻ đáng thương!”

Sở Phi Dương hạ đũa. Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên yên lặng như quỷ dị.

“Là ta muốn cứu ngươi.” Sở Phi Dương nói.

“Bất luận như thế nào ta cũng sẽ không áy náy vì kẻ khác! Nhất là kẻ đó lại là ngươi, Sở Phi Dương!” Quân Thư Ảnh nắm tay lại, nghiến răng nói.Sở Phi Dương khẽ thở dài: “Nghe đây, ta không muốn tiếp tục tranh cãi với ngươi. Cứu ngươi là lựa chọn của ta, cho dù có chết, ta cũng không oán thán. Nếu ngươi cảm thấy áy náy, thì ít nhất hãy nghe lời ta…”“Nghe lời ngươi? Nghe cái gì?! Muốn ta là ngụy quân tử giống ngươi sao?!” Quân Thư Ảnh khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Sở Phi Dương gật đầu cười: “Tốt nhất là thế, nhưng ta không dám hy vọng quá nhiều. Ta chỉ yêu cầu ngươi đừng giết hại kẻ vô tội. Nên suy nghĩ trước khi lạm sát bừa bãi.”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Dựa vào đâu mà ngươi ra lệnh cho ta?!”

“Ngươi nợ ơn ta.” Sở Phi Dương thản nhiên nói, lại mỉm cười: “Hơn nữa ngươi cảm thấy dao động, áy náy.”

“…” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đến giờ mà ngươi còn có thể tự tin mà nói vậy sao?”

Sở Phi Dương không đáp lời, chỉ tiếp tục đưa đũa lên gấp thức ăn.

Quân Thư Ảnh cười nhạo: “Ngươi gắp trượt rồi, người mù.”

Sở Phi Dương vờ như không nghe thấy, vẫn cố gắp thức ăn.

Quân Thư Ảnh sờ sờ mũi, cảm thấy không thú vị nữa. Nhìn Sở Phi Dương do bị mù mà động tác trở nên ngốc nghếch, y đột nhiên lý giải lời nói của hắn.

“Với tình hình hiện giờ của ta, nếu không cẩn thận sẽ gặp nhiều phiền toái. E là sau này ta đều phải dùng cơm trong phòng.”

Sở Phi Dương cừu gia không ít, thậm chí có thể nói là không ít hơn y là bao. Đối với bọn đạo tặc núp trong bóng tối giương mắt quan sát thì một Sở Phi Dương mù lòa không thể bách chiến bách thắng nữa thì đây quả thực là cơ hội trời ban. Có lẽ y không cần động thủ, Sở Phi Dương cũng sẽ sớm bị phanh thây, phơi xác ngoài đầu đường xó chợ.

Quân Thư Anh bưng bát cháo, chậm rãi lấy thìa múc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện