Dương Thư Mị Ảnh
Chương 41
Cứ như thế vài ngày yên lặng trôi qua – ít nhất bề ngoài thì như thế.
Mấy ngày trước Quân Thư Ảnh chưa từ bỏ ý định lẻn vào Mai gia, trốn ra ngoài một lần. Rút bài học từ hai lần thất bại trước, lần này y đã thành công trong việc không làm kinh động đến người nào.
Nhưng y vẫn thất bại như cũ.
Y đi theo con đường mà lần trước Mai Thần Anh đã dắt y đi, thám thính thật cẩn thận. Nhưng khi y khó nhọc di chuyển với cái bụng đã to ra, vượt qua thiên tân vạn khổ mới đến được thư phòng của Mai Hướng – Mai Thần Anh không lừa y, đây đúng là nơi lão hồ ly kia cất giấu bảo vật, nơi đây có thể thấy những binh khí quý hiếm, những cổ vật đầy giá trị, châu báu trang sức lấp lánh – nhưng thứ y muốn tìm thì không có.
Quân Thư Ảnh nhẫn nại tìm đi tìm lại mấy lần, cuối cùng y cũng phải thừa nhận là mình đã thêm một lần phí công vô ích. Sau khi chấp nhận sự thật là nơi này không có Phẫn Tình Châu, y cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà trở về, trước khi đi còn thuận tay lấy đi một thanh chủy thủ. Vàng bạc châu báu đầy phòng, sao có thể tay không mà ra về.Quân Thư Ảnh ủ rủ ra khỏi trang viên Mai gia, liền đụng độ Sở Phi Dương. Dường như hắn chờ y đã lâu lắm rồi. Ánh mắt trống rỗng của Sở Phi Dương nhìn về phía y, đôi mày khẽ chau. Quân Thư Ảnh cảm thấy hắn đang rất tức giận.
“Ngươi không muốn giải thích gì sao?” Sở Phi Dương mở lời.
“… Sao ngươi có thể tìm thấy ta?” Quân Thư Ảnh khó chịu hỏi: “Trước kia ta cho rằng Sở đại hiệp ngươi từng đuổi giết nhiều người, có thể luyện được công phu truy tìm hành tung của người khác. Nhưng hiện tại, ta không tin một người mù ngay cả cái ghế trong phòng cũng đụng vào có thể tìm được ta. Ngươi cả ngày cứ mang bộ mặt ra vẻ mình quang minh lỗi lạc lắm, nhưng ta không thể không hoài nghi, phải chăng… ngươi đã đưa gì đó vào người ta?”
Quân Thư Ảnh hung tợn nhìn chăm chú Sở Phi Dương, đôi mắt trống rỗng của hắn khẽ dời đi, đôi mi khẽ chớp trong khoảnh khắc cho khuất đôi mắt u ám vô thần.
“Thật sao?! Ngươi thật sự đã đưa vật gì vào người ta?!” Quân Thư Ảnh không thể tin được mở to hai mắt nhìn.
“Đôi khi phải đối phó với một kẻ cứng đầu thì cũng phải dùng chút thủ đoạn.” Sở Phi Dương bình tĩnh trả lời.
“Ngươi… tiểu nhân đê tiện! Ngụy quân tử!” Quân Thư Ảnh tiến lên nắm áo Sở Phi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta chưa từng hứa sẽ không làm gì.” Sở Phi Dương ngẩng đầu ra phía sau khẽ tránh.
“… Ngươi đã làm gì?” Quân Thư Ảnh buông Sở Phi Dương ra, gương mặt đầy vẻ chán ghét.
Sở Phi Dương nâng một ngón tay lên, một con chim nhỏ xinh màu vàng không biết từ đâu bay ra, đậu trên đầu ngón tay thon dài của hắn, chiếc mỏ uể oải dụi dụi vào đôi cánh.
“Loại dược ta hạ lên người ngươi sẽ không gây ảnh hưởng hay thương tổn gì cho cơ thể ngươi. Nhưng dù ngươi có ở chân trời hay góc biển, sinh vật nhỏ này có thể tìm thấy ngươi.” Sở Phi Dương thản nhiên giải thích, dường như hắn xem hành vi không được quang minh chính đại cho lắm này chỉ là một chuyện bình thường.
Quân Thư Ảnh ngẩn người nhìn trừng trừng sinh vật nho nhỏ màu vàng trên đầu ngón tay hắn, rồi lại hướng về gương mặt bình tĩnh của Sở Phi Dương.
“Loại dược kia có hiệu lực bao lâu?” Lúc này y chỉ quan tâm đến một vấn đề. “Một tháng? Một năm? Mười năm?”
“Cả đời.” Sở Phi Dương ngắt mạch phán đoán của y. “Nhưng chỉ cần ngươi làm theo những gì chúng ta đã ước định, ta sẽ không dùng nó để tìm ngươi.”
“Ước định?!” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn quát lên. “Ước định chết tiệt gì? Không giết người?! Làm người tốt giống Sở Phi Dương ngươi?! Ngươi không biết là ngươi đã xen quá nhiều vào việc của ta sao Sở đại hiệp!”
“Đó là bởi vì ngươi vẫn còn có thể cứu vãn.” Giọng nói Sở Phi Dương chợt thấp xuống. “Ta đã thấy ngươi giết ngươi. Không thể không nói ngươi là một tên hỗn đản đến tận xương tủy. Nhưng những người bị hạ dưới tay ngươi cũng không phải người tốt gì, chẳng qua chỉ là ngươi chiến thắng mà thôi. Vốn chỉ cần giết ngươi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, không còn hậu hoạn, nhưng hiện tại ta không thể giết ngươi, cũng không muốn giết. Ta nghĩ phải giúp ngươi cải tà quy chính, bởi ta không muốn có cái ngày mà ta phải giết ngươi.”Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, nghe hắn lạnh lùng nói xong, y cũng không thốt được một lời nào. Con chim màu vàng đã sớm bay đi, lúc này chỉ có sự im lặng quỷ dị bao trùm hai người.
Một lúc lâu sau, Sở Phi Dương khẽ thở dài nói: “Trước hãy theo ta trở về. Nếu ngươi nguyện ý giải thích, ta rất muốn biết tại sao ngươi lại nhiều lần đột nhập vào Mai gia trang như vậy, rốt cuộc là vì lẽ gì?”
“Đáng tiếc, ta lại không muốn nói.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh.
Sở Phi Dương nhíu mày, khẽ mỉm cười, mang Quân Thư Ảnh đi.
Mấy ngày trước Quân Thư Ảnh chưa từ bỏ ý định lẻn vào Mai gia, trốn ra ngoài một lần. Rút bài học từ hai lần thất bại trước, lần này y đã thành công trong việc không làm kinh động đến người nào.
Nhưng y vẫn thất bại như cũ.
Y đi theo con đường mà lần trước Mai Thần Anh đã dắt y đi, thám thính thật cẩn thận. Nhưng khi y khó nhọc di chuyển với cái bụng đã to ra, vượt qua thiên tân vạn khổ mới đến được thư phòng của Mai Hướng – Mai Thần Anh không lừa y, đây đúng là nơi lão hồ ly kia cất giấu bảo vật, nơi đây có thể thấy những binh khí quý hiếm, những cổ vật đầy giá trị, châu báu trang sức lấp lánh – nhưng thứ y muốn tìm thì không có.
Quân Thư Ảnh nhẫn nại tìm đi tìm lại mấy lần, cuối cùng y cũng phải thừa nhận là mình đã thêm một lần phí công vô ích. Sau khi chấp nhận sự thật là nơi này không có Phẫn Tình Châu, y cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà trở về, trước khi đi còn thuận tay lấy đi một thanh chủy thủ. Vàng bạc châu báu đầy phòng, sao có thể tay không mà ra về.Quân Thư Ảnh ủ rủ ra khỏi trang viên Mai gia, liền đụng độ Sở Phi Dương. Dường như hắn chờ y đã lâu lắm rồi. Ánh mắt trống rỗng của Sở Phi Dương nhìn về phía y, đôi mày khẽ chau. Quân Thư Ảnh cảm thấy hắn đang rất tức giận.
“Ngươi không muốn giải thích gì sao?” Sở Phi Dương mở lời.
“… Sao ngươi có thể tìm thấy ta?” Quân Thư Ảnh khó chịu hỏi: “Trước kia ta cho rằng Sở đại hiệp ngươi từng đuổi giết nhiều người, có thể luyện được công phu truy tìm hành tung của người khác. Nhưng hiện tại, ta không tin một người mù ngay cả cái ghế trong phòng cũng đụng vào có thể tìm được ta. Ngươi cả ngày cứ mang bộ mặt ra vẻ mình quang minh lỗi lạc lắm, nhưng ta không thể không hoài nghi, phải chăng… ngươi đã đưa gì đó vào người ta?”
Quân Thư Ảnh hung tợn nhìn chăm chú Sở Phi Dương, đôi mắt trống rỗng của hắn khẽ dời đi, đôi mi khẽ chớp trong khoảnh khắc cho khuất đôi mắt u ám vô thần.
“Thật sao?! Ngươi thật sự đã đưa vật gì vào người ta?!” Quân Thư Ảnh không thể tin được mở to hai mắt nhìn.
“Đôi khi phải đối phó với một kẻ cứng đầu thì cũng phải dùng chút thủ đoạn.” Sở Phi Dương bình tĩnh trả lời.
“Ngươi… tiểu nhân đê tiện! Ngụy quân tử!” Quân Thư Ảnh tiến lên nắm áo Sở Phi Dương, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta chưa từng hứa sẽ không làm gì.” Sở Phi Dương ngẩng đầu ra phía sau khẽ tránh.
“… Ngươi đã làm gì?” Quân Thư Ảnh buông Sở Phi Dương ra, gương mặt đầy vẻ chán ghét.
Sở Phi Dương nâng một ngón tay lên, một con chim nhỏ xinh màu vàng không biết từ đâu bay ra, đậu trên đầu ngón tay thon dài của hắn, chiếc mỏ uể oải dụi dụi vào đôi cánh.
“Loại dược ta hạ lên người ngươi sẽ không gây ảnh hưởng hay thương tổn gì cho cơ thể ngươi. Nhưng dù ngươi có ở chân trời hay góc biển, sinh vật nhỏ này có thể tìm thấy ngươi.” Sở Phi Dương thản nhiên giải thích, dường như hắn xem hành vi không được quang minh chính đại cho lắm này chỉ là một chuyện bình thường.
Quân Thư Ảnh ngẩn người nhìn trừng trừng sinh vật nho nhỏ màu vàng trên đầu ngón tay hắn, rồi lại hướng về gương mặt bình tĩnh của Sở Phi Dương.
“Loại dược kia có hiệu lực bao lâu?” Lúc này y chỉ quan tâm đến một vấn đề. “Một tháng? Một năm? Mười năm?”
“Cả đời.” Sở Phi Dương ngắt mạch phán đoán của y. “Nhưng chỉ cần ngươi làm theo những gì chúng ta đã ước định, ta sẽ không dùng nó để tìm ngươi.”
“Ước định?!” Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn quát lên. “Ước định chết tiệt gì? Không giết người?! Làm người tốt giống Sở Phi Dương ngươi?! Ngươi không biết là ngươi đã xen quá nhiều vào việc của ta sao Sở đại hiệp!”
“Đó là bởi vì ngươi vẫn còn có thể cứu vãn.” Giọng nói Sở Phi Dương chợt thấp xuống. “Ta đã thấy ngươi giết ngươi. Không thể không nói ngươi là một tên hỗn đản đến tận xương tủy. Nhưng những người bị hạ dưới tay ngươi cũng không phải người tốt gì, chẳng qua chỉ là ngươi chiến thắng mà thôi. Vốn chỉ cần giết ngươi thì mọi chuyện sẽ kết thúc, không còn hậu hoạn, nhưng hiện tại ta không thể giết ngươi, cũng không muốn giết. Ta nghĩ phải giúp ngươi cải tà quy chính, bởi ta không muốn có cái ngày mà ta phải giết ngươi.”Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, nghe hắn lạnh lùng nói xong, y cũng không thốt được một lời nào. Con chim màu vàng đã sớm bay đi, lúc này chỉ có sự im lặng quỷ dị bao trùm hai người.
Một lúc lâu sau, Sở Phi Dương khẽ thở dài nói: “Trước hãy theo ta trở về. Nếu ngươi nguyện ý giải thích, ta rất muốn biết tại sao ngươi lại nhiều lần đột nhập vào Mai gia trang như vậy, rốt cuộc là vì lẽ gì?”
“Đáng tiếc, ta lại không muốn nói.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh.
Sở Phi Dương nhíu mày, khẽ mỉm cười, mang Quân Thư Ảnh đi.
Bình luận truyện