Duyên Mộng

Chương 27



Sau cái hôm Đình Quân như dã thú, Vương Khánh không cách nào cử động được. Cả người đều mỏi nhừ, nhức từ thắt lưng đi xuống. Cậu lười nhác nằm lì trên giường, đến nhúc nhích cũng không buồn làm.

Đình Quân, anh không thể kiềm hãm con thú trong người hay sao vậy????????

Vương Khánh khốn khổ thầm trách mắng anh, đôi mày nhíu chặt vào. Một lát sau khi nằm trên giường chán chê, Vương Khánh quyết định ngồi dậy tựa lưng vô giường. Hai tay dụi dụi mắt nhìn đồng hồ.

Đã hai giờ chiều. Ách, vậy hôm nay mình đã nghỉ làm không phép rồi à? Ai nha, Đình Huy không mắng mình đó chứ?????

Đang ngồi mơ màng, tiếng chuông điện thoại reo lên. Vương Khánh định thần lại, đưa tay nhấc máy: " A lô? "

" Vợ, dậy rồi à? "

Vợ....!!!!!!!!!!! Đừng gọi em như vậy có được không?

"....Vâng em mới dậy. " Vương Khánh khẽ thở dài.

" Người vẫn còn đau chứ? "

Đồ dã thú, anh bị thử xem rồi biết có đau hay không...

Vương Khánh cười khúc khích: " Nha...còn chút chút. "

Đình Quân bên đây nhíu mày, nghi hoặc: " Thật sao? Chỉ một chút thôi? "

" Ừm, đúng vậy. Em còn chuẩn bị đi tắm nữa nè..." Vương Khánh gật đầu lia lịa.

Đình Quân đẩy gọng kính, trêu ghẹo cậu: " Anh tắm cho em rồi mà. Không những vậy em còn cực kỳ thích thú khi được anh tắm nữa. "

"......................" Mình biến thái đến vậy?

" Phii, em tắm đi. Anh trêu một tý thôi. Ngây ngốc cái gì đó? "

" Nha....đừng có trêu như vậy nữa, em sẽ tưởng thật á. " Vương Khánh bên đây mím môi, trừng mắt.

" Rồi rồi, tắm xong ra hâm lại đồ ăn nhé. Anh làm rồi, hâm lại là ăn được. Vậy nhé, chào vợ. " 

Hóa ra Đình Quân vẫn còn cưng chiều mình chán. Nghĩ vậy, trong lòng Vương Khánh rất vui.

Tắm táp xong, cậu chạy xộc ra bếp hâm lại đồ ăn. Toàn món ăn đầy đủ chất dinh dưỡng. 

Ngồi ăn một lúc, Vương Khánh liếc nhìn lịch để trên bàn, sựt nhớ hôm nay chính là giỗ của ngoại. Thế nào mà bản thân lại quên mất? Đồ hỗn đản nhà mi.

Vương Khánh nhớ xong liền tức tốc ăn, sau đó vào thay đồ rồi bắt xe bus đi đến mộ bà.

Nghĩa trang rất vắng vẻ, chỉ thấy xung quanh là cỏ xanh và bia mộ. Cảm giác ớn lạnh từng đợt xông tới, khiến sống lưng Vương Khánh cứng đờ.

Trên tay cậu là một bó hoa ly trắng, khi còn sống, ngoại đặc biệt thích loài hoa này. Vương Khánh từng bước tiến tới gần nơi an nghỉ của bà, khẽ đặt bó hoa xuống.

Sau đó, cậu cũng ngồi bệt xuống nền cỏ xanh rờn, đưa tay lau lau bụi bám trên mộ, ký ức xưa lại chợt ùa về.

Trước đây, khi mới ba tuổi, Vương Khánh đã biết chuyện ba mẹ đều mất trong một tai nạn giao thông, sau đó được bà cưu mang. Sống cùng bà, tối nào cậu cũng được nghe những câu chuyện cổ tích thần kỳ.

Hay đơn giản là ăn những củ khoai lang bà tự tay luộc, lúc ấy cuộc sống còn khổ sở, có gì ăn nấy. Mà Vương Khánh cũng rất ngoan, không hề đua đòi mà chỉ lẳng lặng chấp nhận. 

Sau này sức khỏe của ngoại ngày càng yếu đi, trong lòng Vương Khánh thật sự lo sợ. Sợ đến ngày bà ra đi và để mình ở lại. Xung quanh lại chẳng còn ai thân thích, cảm giác bơ vơ này đáng sợ lắm. Và rồi ngày ấy cũng đến.

Hôm đó Vương Khánh đi làm về liền thấy ngoại nằm bất động trên giường, lay bao nhiêu lần cũng đều không tỉnh. Đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo không kịp nữa. Bệnh suy hô hấp của bà rất nặng, thêm sức khỏe tuổi già nên không qua khỏi.

Cũng chính hôm đó, Vương Khánh vừa mới xin vào làm việc tại quán rượu liền bị đám người côn đồ kiếm chuyện. Chúng bắt cậu phục vụ bằng thân thể, cậu không chịu liền bị đánh bầm dập. Gương mặt bầm tím, đôi chỗ bị trầy xước, cảm giác đau trên da thịt còn chịu được. Chứ nỗi đau trong lòng rất khó mà chữa lành.

Huống gì lúc nghe tin của bà, tim Vương Khánh như vỡ ra từng mảnh nhỏ. Cả đêm cậu không thể chợp mắt, chuyện tang sự của ngoại cũng rất khó khăn mới hoàn tất được. Cũng vì tiền mà cuộc sống của cậu khốn khổ như vậy.

Cũng may lúc đó, ông chủ họ Trịnh lại vừa mắt Vương Khánh, xem cậu như em trai mà ra tay giúp đỡ nhiều lần. Đến bây giờ, tình cảm anh em của họ ngày càng khắng khít hơn. 

Phải nói là, Vương Khánh nợ Trịnh Tâm rất nhiều. Sau này, có lẽ khó mà đền đáp đầy đủ.

Vương Khánh khẽ nhúc nhích người, nhỏ giọng: " Ngoại ơi, hôm nay con đã mém quên ngày giỗ của ngoại, con hư quá phải không? Lúc trước chưa bao giờ con như vậy cả, hôm nay cớ nào con lại quên. Tiểu Khánh của bà thật hư..."

" Ngoại ơi, ngoại biết không, hiện tại con đang rất hạnh phúc. Bên cạnh con bây giờ đã xuất hiện thêm một người yêu thương con như ngoại vậy. Người này nhất mực chăm sóc cho con từng chút từng chút. Ngoại xem, cháu của ngoại có phải rất tốt số không? "

" Ngoại ơi, người con vừa nói tên là Đình Quân. Anh ấy lúc trước khi mới gặp mặt con đã bị con lừa đến mất hết quần áo lẫn tiền bạc. Kỳ thực, hôm đó con đã thích ảnh, nhưng mà vẫn muốn trêu ảnh một chút. Sau này, không ngờ cả hai được gặp lại nhau, rồi dần dần trở thành một đôi..."

" À còn nữa, mẹ của Đình Quân hình như cũng thấy con rất vừa mắt. Bác ấy luôn gọi con là tiểu Khánh, tiểu Khánh, nghe rất êm tai. Con chỉ hy vọng sau này, bác ấy có thể chấp nhận hai chúng con.."

" Cuối cùng là...cuộc sống của con hiện tại rất tốt rồi, ngoại ở trên trời cứ yên tâm nhé. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không bỏ cuộc đâu. Nhất là với Đình Quân, con sẽ không bao giờ rời xa anh ấy. "

" Ngoại hãy yên nghỉ nhé, con về đây. "

Tâm sự xong, Vương Khánh đứng dậy, phủi bụi ở quần rồi cúi đầu chào bà. Sau đó thì xoay người đi mất. Lúc tâm sự cùng bà, khóe mắt cậu dường như nóng lên một chút. 

*

Chiều hôm đó, Vương Khánh về nhà đã thấy Đình Quân đeo tạp dề đứng trong bếp. Bóng dáng anh lúc này là đảm đang, ôn nhu nhất.

Vương Khánh đi lại gần, vòng tay qua eo ôm anh. Cái đầu cậu dụi dụi vô lưng Đình Quân, làm nũng.

" Đói rồi phải không? "

" Vâng, đói lắm. "

" Đợi anh một chút. "

Vương Khánh buông Đình Quân ra cho anh dễ nấu ăn một chút. Cậu nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu, mọi lần mình đi đâu về anh ấy đều hỏi, hôm nay lại không như thế.

Vương Khánh tò mò, buộc miệng hỏi: " Anh không tò mò em vừa đi đâu về sao? "

" Ừm, anh không tò mò nên em tò mò thay anh hả? " Đình Quân nghiêng đầu ra sau, mỉm cười.

Vương Khánh vò vò tóc: " Tại thấy lạ lạ thôi..."

" Em chắc tâm sự với ngoại nhiều lắm nhỉ? " Đình Quân vừa nêm nếm canh, vừa hỏi.

".............."

Sao anh ấy biết mình đi thăm mộ ngoại? Đình Quân có nghề tay trái là gián điệp à?

" Đừng có đứng ngây ra như vậy. Anh thấy em không nhắc gì đến ngày giỗ của ngoại, sợ em quên nên đã để sẵn cuốn lịch trên bàn ăn, đánh dấu sẵn ngày trên đó luôn. Em nhìn qua tức khắc sẽ nhớ. " Đình Quân chậm rãi giải thích.

Sao cơ? Đình Quân biết cả ngày giỗ của ngoại mình? Còn sợ mình quên nên đánh dấu sẵn trên lịch?....

Vương Khánh nhất thời cảm động, khóe mắt lại đỏ lên, nước mắt chực trào sắp tràn ra đến nơi.

Đình Quân thấy thế liền đi đến bên cạnh, vỗ vỗ: " Đừng khóc, xí lắm, biết không? Đi thay đồ, ăn cơm rồi còn đi làm thêm nữa. "

" Nha..." Vương Khánh ngoan ngoãn nghe lời, vừa gật đầu lia lịa vừa dụi dụi mắt.

Buổi cơm chiều nhanh chóng trôi qua, Vương Khánh lúc này cũng chuẩn bị thay đồ đi làm. Mọi hôm làm ở quán rượu đều là Đình Quân đưa đón cậu.

Để cậu đi một mình, chính Đình Quân là không yên tâm nhất.

Vương Khánh chào tạm biệt anh xong liền xoay người đi vào quán. Vừa vào đã bắt gặp hình dáng phóng đãng của Trịnh Tâm.

" Tiểu Vương, hôm nay đi làm đúng giờ thật nha. "

" Tất nhiên rồi. " Vương Khánh nhún nhún vai. 

Trịnh Tâm nhíu nhíu mày, bĩu môi: " Có vẻ tâm tình tốt quá nhỉ, đang yêu có khác. "

" Haha, đúng thế. Anh cũng nên tìm một người đi là vừa. " Nói rồi Vương Khánh len qua người hắn đi đến bên quầy rượu bắt đầu làm việc.

Em bảo tôi tìm một người sao? Tôi vẫn đang tìm đây. Nhưng tôi tìm một người không phải để yêu, mà chính là để thay thế em đấy, tiểu Vương.

Trước đây khi bắt gặp Vương Khánh bị bọn côn đồ đánh, Trịnh Tâm đã không chịu được mà ra tay cứu giúp. Nếu là người khác hắn sẽ mảy may xem như chưa thấy gì.

Với hắn, Vương Khánh rất quan trọng. Dù biết rằng đã quá trễ để bày tỏ, nhưng Trịnh Tâm vẫn không đành lòng vứt bỏ mối tình đơn phương này.

Hắn ngồi đối diện Vương Khánh, ánh mắt đó như muốn độc chiếm lấy cậu. Càng lúc Trịnh Tâm càng không thể khống chế cảm xúc của mình.

Vương Khánh lúc này đang pha rượu cho hai tên đại gia mặt trắng lắm của. Vẻ mặt chúng nhìn thối tha vô cùng, xem ra chẳng tốt đẹp gì cho cam. Trịnh Tâm nhíu mày nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên bức bối.

Vương Khánh cơ bản không thèm để ý lắm, cứ luôn tay pha rượu rồi phục vụ. Đột nhiên một trong hai tên lúc nãy giữ lấy tay Vương Khánh, nài nỉ:" Hey, em xinh như con gái thế? Cho anh làm quen nhé."

Vương Khánh bị nắm bất ngờ, không kịp làm gì, chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

" Buông ra, mau. "

" Sao phải buông? Tay em rất mềm nha, mẹ nó kích thích quá..."

" Tôi nói buông là buông, nhây vừa.." Dứt lời Vương Khánh giãy giụa, cố gắng rút tay lại.

Cùng lúc đó, Trịnh Tâm từ đằng sau bay tới nện thẳng vào mặt rồi đến bụng của thằng đốn mạt kia.

Gã đó bị cú bất ngờ làm cho ngã lăn ra đất, mặt mũi đã dính máu. Tên còn lại hung hăng xông lên đấm thẳng vào mặt Trịnh Tâm khiến anh chau chặt mày. Đàn em của Trịnh Tâm thấy thế liền tiến tới xử lý thay.

Còn Vương Khánh sau khi định thần lại liền chạy đến đưa Trịnh Tâm lên phòng sứt thuốc cho vết thương.

Trịnh Tâm gương mặt hung hăng ngồi phịch xuống ghế, Vương Khánh trên tay xách theo hộp thuốc, ngồi đối diện.

" Anh điên à? Xông tới làm gì? "

" Chứ để bọn chúng quấy rối em à?" Trịnh Tâm tức tức, nhếch môi.

" Tôi biết cách giải quyết mà. Bây giờ bị thương rồi đó. "

" Anh không ngồi yên nhìn cảnh đó được. "

" Lý do??" Vương Khánh tên họ Trịnh này có vấn đề thần kinh rồi.

" Là như vầy..." Dứt lời Trịnh Tâm kéo Vương Khánh lại gần, chuẩn xác hôn xuống.

Vương Khánh trợn tròn mắt nhìn hắn, cả cơ thể đều bất động.

Đến khi định thần lại, Vương Khánh mới đẩy Trịnh Tâm ra, môi cậu lúc này sưng đỏ lên do nụ hôn lúc nãy.

Bên ngoài đột nhiên có người mở cửa bước vào, là Đình Quân.

Anh đứng im tại chỗ, ánh mắt quét qua hai con người trước mặt, một cảm giác khó thở bao trùm.

Đình Quân không ngốc đến mức không biết lúc nãy giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Anh lẳng lặng siết chặt nắm cửa, sau đó xoay người rời khỏi, một lời cũng không thể thoát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện