Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau
Chương 141: Muốn em nhờ
- Ở bên em còn có một học bá này, nếu em muốn thì em có thể nhờ mà.
- Hứ, nói như anh thì anh hai em cũng là một học bá đó, em còn có thể nhờ anh ấy nữa.
Vũ Duyệt phản kháng lại, thừa biết anh nói như thế chắc chắn còn có ẩn ý bên trong.
- Nhưng mà người ta muốn em nhờ người ta mà. Không lẽ em không quan tâm người ta sao.
Nhìn Lãnh Hàn bây giờ cứ như một chú cún nhỏ vừa bị chủ mình mắng vậy, Vũ Duyệt nhìn mà giật mình.
- Không phải là không quan tâm mà là... em cũng muốn tự học bằng sức của mình.
- Anh sẽ hướng dẫn em học thôi, còn việc khác anh không nhúng tay vào.
Lãnh Hàn xoa đầu cô, dịu dàng hôn lên mái tóc kia.
Sau đấy mấy hôm thì Lãnh Hàn xuất viện, Vũ Duyệt cũng cùng An Khiết đi học trở lại. Kỳ Lạc vừa nhìn thấy Vũ Duyệt cứ như là đã mấy chục năm chưa gặp cô chứ không phải là mấy tuần.
- Không phải tớ đã ở ngay đây rồi sao, cũng không có bị gì cả. Dù sao lần này cũng có công của cậu rất lớn đó, rất cảm ơn cậu.
Vũ Duyệt trở lại lớp, học hành cũng có chút khó khăn vì bỏ lỡ bài khá nhiều.
Cùng lúc đó ở Lục Thị, ở căn phòng của Lãnh Hàn đang xảy ra một cuộc nói chuyện nhỏ của hai anh em.
- Em nói gì? Em đùa anh à?
Lãnh Thần cất công xin nghỉ một buổi học để đến giúp anh mình xử lí công việc, sẵn tiện kể luôn câu chuyện hồi nhỏ mà anh vừa phát hiện được cách đây không bao lâu.
Ai ngờ phản ứng của Lãnh Hàn lại mãnh liệt như thế. ngôn tình sủng
- Nhìn em giống đùa anh lắm à. Lúc mới biết em cũng bất ngờ lắm chứ, ai lại nghĩ rằng chúng ta có duyên như thế.
Lãnh Hàn cứng đơ người. Lúc đó trước lúc rời đi anh vẫn còn nhớ đến lời hứa đó, nhớ đến cô bé tinh nghịch đó, lại không thể thực hiện được khiến anh nhớ mãi. Không ngờ 17 năm sau lại có duyên gặp lại như thế này, mà còn là một thân phận khác.
- Thế thì quá tốt rồi...
Lãnh Hàn cười cười, không khó để Lãnh Thần nhận ra anh đang cố nén lại.
- Còn một chuyện nữa.
- Là chuyện gì?
- Chuyện tâm nguyện của ba. Anh tính như thế nào đây?
Lãnh Hàn ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm trở lại.
- Mẹ hình như là cũng muốn gặp em ấy. Có lẽ chắc chắn sẽ có một số thứ phát sinh. Anh cũng không thể ngăn được cuộc gặp gỡ đó. Dù sao trước sau gì họ cũng phải gặp nhau thôi.
- Em biết là khó. Nhưng em nghĩ anh nên tìm cách để hai người họ thân thiết với nhau đi.
Đúng là anh có thể chấp nhận chuyện quá khứ kia của cô, vì anh yêu cô, chuyện kia không hề có ảnh hưởng gì.
Thế nhưng còn mẹ anh thì sao? Năm đó tâm nguyện của ba anh cũng chỉ có một, tuy không bắt buộc nhưng là vẫn có ý muốn anh nghe theo, mẹ anh chắc chắn sẽ kể với Vũ Duyệt một lần nữa chuyện này.
" Hôn ước cái quái gì chứ... rõ ràng có khi ở bên kia còn không biết đến chuyện này... "
Lãnh Hàn hậm hực hớp một ngụm cà phê, rồi im lặng.
- Vậy anh suy nghĩ đi, em xin phép trước đây.
Lãnh Thần rời khỏi, mà Lãnh Hàn thì vẫn đang chìm trong đống suy nghĩ của mình.
" Nói gì thì nói, mẹ mình cũng khó tính lắm. Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn "
Lãnh Thần rời khỏi công ty, hí hửng cầm điện thoại ra gọi cho An Khiết
Giờ này ở trường đang là giờ ra chơi.
- Ừm? Cậu gọi tớ?
- Ừm, đột nhiên muốn nghe giọng nói của cậu. Đợi đến lúc tan học thì xa quá, bây giờ tớ muốn nghe ngay cơ.
Lãnh Thần vui vẻ, cầm điện thoại nói chuyện với An Khiết.
- Học xong tớ đến đón cậu, nhớ là chờ ở trường đó.
- Ừm, tớ biết rồi mà.
- Hứ, nói như anh thì anh hai em cũng là một học bá đó, em còn có thể nhờ anh ấy nữa.
Vũ Duyệt phản kháng lại, thừa biết anh nói như thế chắc chắn còn có ẩn ý bên trong.
- Nhưng mà người ta muốn em nhờ người ta mà. Không lẽ em không quan tâm người ta sao.
Nhìn Lãnh Hàn bây giờ cứ như một chú cún nhỏ vừa bị chủ mình mắng vậy, Vũ Duyệt nhìn mà giật mình.
- Không phải là không quan tâm mà là... em cũng muốn tự học bằng sức của mình.
- Anh sẽ hướng dẫn em học thôi, còn việc khác anh không nhúng tay vào.
Lãnh Hàn xoa đầu cô, dịu dàng hôn lên mái tóc kia.
Sau đấy mấy hôm thì Lãnh Hàn xuất viện, Vũ Duyệt cũng cùng An Khiết đi học trở lại. Kỳ Lạc vừa nhìn thấy Vũ Duyệt cứ như là đã mấy chục năm chưa gặp cô chứ không phải là mấy tuần.
- Không phải tớ đã ở ngay đây rồi sao, cũng không có bị gì cả. Dù sao lần này cũng có công của cậu rất lớn đó, rất cảm ơn cậu.
Vũ Duyệt trở lại lớp, học hành cũng có chút khó khăn vì bỏ lỡ bài khá nhiều.
Cùng lúc đó ở Lục Thị, ở căn phòng của Lãnh Hàn đang xảy ra một cuộc nói chuyện nhỏ của hai anh em.
- Em nói gì? Em đùa anh à?
Lãnh Thần cất công xin nghỉ một buổi học để đến giúp anh mình xử lí công việc, sẵn tiện kể luôn câu chuyện hồi nhỏ mà anh vừa phát hiện được cách đây không bao lâu.
Ai ngờ phản ứng của Lãnh Hàn lại mãnh liệt như thế. ngôn tình sủng
- Nhìn em giống đùa anh lắm à. Lúc mới biết em cũng bất ngờ lắm chứ, ai lại nghĩ rằng chúng ta có duyên như thế.
Lãnh Hàn cứng đơ người. Lúc đó trước lúc rời đi anh vẫn còn nhớ đến lời hứa đó, nhớ đến cô bé tinh nghịch đó, lại không thể thực hiện được khiến anh nhớ mãi. Không ngờ 17 năm sau lại có duyên gặp lại như thế này, mà còn là một thân phận khác.
- Thế thì quá tốt rồi...
Lãnh Hàn cười cười, không khó để Lãnh Thần nhận ra anh đang cố nén lại.
- Còn một chuyện nữa.
- Là chuyện gì?
- Chuyện tâm nguyện của ba. Anh tính như thế nào đây?
Lãnh Hàn ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm trở lại.
- Mẹ hình như là cũng muốn gặp em ấy. Có lẽ chắc chắn sẽ có một số thứ phát sinh. Anh cũng không thể ngăn được cuộc gặp gỡ đó. Dù sao trước sau gì họ cũng phải gặp nhau thôi.
- Em biết là khó. Nhưng em nghĩ anh nên tìm cách để hai người họ thân thiết với nhau đi.
Đúng là anh có thể chấp nhận chuyện quá khứ kia của cô, vì anh yêu cô, chuyện kia không hề có ảnh hưởng gì.
Thế nhưng còn mẹ anh thì sao? Năm đó tâm nguyện của ba anh cũng chỉ có một, tuy không bắt buộc nhưng là vẫn có ý muốn anh nghe theo, mẹ anh chắc chắn sẽ kể với Vũ Duyệt một lần nữa chuyện này.
" Hôn ước cái quái gì chứ... rõ ràng có khi ở bên kia còn không biết đến chuyện này... "
Lãnh Hàn hậm hực hớp một ngụm cà phê, rồi im lặng.
- Vậy anh suy nghĩ đi, em xin phép trước đây.
Lãnh Thần rời khỏi, mà Lãnh Hàn thì vẫn đang chìm trong đống suy nghĩ của mình.
" Nói gì thì nói, mẹ mình cũng khó tính lắm. Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn "
Lãnh Thần rời khỏi công ty, hí hửng cầm điện thoại ra gọi cho An Khiết
Giờ này ở trường đang là giờ ra chơi.
- Ừm? Cậu gọi tớ?
- Ừm, đột nhiên muốn nghe giọng nói của cậu. Đợi đến lúc tan học thì xa quá, bây giờ tớ muốn nghe ngay cơ.
Lãnh Thần vui vẻ, cầm điện thoại nói chuyện với An Khiết.
- Học xong tớ đến đón cậu, nhớ là chờ ở trường đó.
- Ừm, tớ biết rồi mà.
Bình luận truyện