Em Chờ Anh Trong Biển Người Mênh Mông
Chương 7: Hôn môi
Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Buổi chiều, Bạch Nhứ nhận được tin nhắn của Tô Nhiên, hỏi cô buổi tối có thời gian cùng nhau ăn cơm hay không. Khi đó cô đang làm bài tập, cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng giống lúc giữa trưa đến nhà ăn ăn cơm, liền nhanh chóng nói có rảnh.
Tô Nhiên dẫn cô ra khỏi trường, lúc này cô mới bừng tỉnh nhớ tới, bạn cùng phòng của anh nói giỡn kêu họ mời ăn cơm.
Tô Nhiên không phải là thật sự muốn dẫn cô đi ăn với bạn cùng phòng chứ!!!
Cúi đầu nhìn chính mình một chút, áo thun trắng với quần jean, một sự phối hợp quá bình thường. Bỗng nhiên cô muốn lấy cớ để không đi.
Có lẽ Tô Nhiên đoán được tâm tư của cô liền trực tiếp nắm lấy tay cô, dẫn cô tới một nhà hàng nhỏ gần đó.
Kỳ thật phần lớn bạn học của Tô Nhiên cô đều đã gặp qua bởi vì cô hay tới lớp của họ. Chính là, cô cảm thấy tình huống hiện tại không giống nhau, trong lòng có chút không được tự nhiên, lại có chút chờ mong, bởi vì lúc này là Tô Nhiên dẫn cô đi gặp bọn họ, không phải Lâm Vi Nhiễm.
Ký túc xá của Tô Nhiên có sáu người, nhưng có hai người không tới, nghe nói đang ở phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, không xin nghỉ được. Ở đây ba người Bạch Nhứ đều đã gặp qua, có hai người vừa thấy lúc giữa trưa ăn cơm.
Lúc ăn cơm, mọi người giơ chén rượu muốn mời Bạch Nhứ, nói là cảm tạ cô đã giải cứu ký túc xá, giúp Tô Nhiên thoát kiếp độc thân, rốt cuộc cũng đã thực hiện được nguyện vọng trước khi tốt nghiệp, về sau ở ký túc xá nói chuyện tình cảm cũng không cần bận tâm người nào đó tủi thân.
Tô Nhiên chắc chắn sẽ không để Bạch Nhứ uống rượu, cho nên, bọn họ mời rượu Bạch Nhứ, đều bị anh chặn lại.
Bạch Nhứ nhìn anh uống mấy chén liên tiếp, trong lòng có chút lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh vài lần. Sườn mặt của anh rất đẹp, hình dáng đường cong thực hoàn mỹ, như là họa sĩ tỉ mỉ phác hoạ ra, đến nỗi cô thiếu chút nữa đã quên dời ánh mắt đi.
Kỳ thật tửu lượng của cô không tồi, vài chén rượu cô vẫn có thể uống. Chính là muốn nhìn Tô Nhiên thay cô uống đỡ, cô thích cái cảm giác được anh che chở.
Mọi người uống vài chén rượu, lúc sau liền bắt đầu cùng Bạch Nhứ nói chuyện về Tô Nhiên, Bạch Nhứ ngẫu nhiên sẽ hỏi bọn họ một ít vấn đề, nhưng chủ yếu vẫn là nghe bọn họ nói.
Bọn họ đều là kể chuyện xấu của Tô Nhiên, giả dụ như có một lần vì muốn trốn một nữ sinh dây dưa, rơi vào đường cùng liền trốn vào WC nam, kết quả là trốn một giờ liền, nữ sinh kia còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, gọi người vào tìm anh. Ngay tối đó, anh chiếm phòng vệ sinh, cũng không biết là tắm bao nhiêu lần.
Nghe được bọn họ đang nói xấu mình, Tô Nhiên nhíu mày, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cho từng người bạn gái của họ. Vì thế, sau vài phút, trừ bỏ anh cùng Bạch Nhứ, di động của những người khác đều vang lên.
Sau khi nhận điện thoại mọi người đều nói có việc phải đi trước. Lúc đi còn hướng Tô Nhiên liếc mắt một cái, trong ánh mắt trần trụi mà viết: Xem như cậu lợi hại.
Sau khi bọn họ đi rồi, phòng lập tức trở nên an tĩnh, Bạch Nhứ bỗng nhiên có chút không quen, bởi cô không biết làm thế nào để ở cùng một chỗ với Tô Nhiên. Nhưng hai người cũng không ở lại đây lâu, bởi vì thời gian cũng không còn sớm.
Trên đường trở về, Bạch Nhứ hỏi Tô Nhiên xem chuyện vừa rồi bọn họ nói có thật hay không, anh có chút khó xử gật đầu.
Bạch Nhứ nhịn không được liền cười, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Tô Nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt cô một nét thanh tú, nụ cười thuần khiết tựa đóa hoa sen.
Anh như thể không tự chủ được, chậm rãi cúi đầu, từng chút tới gần cô, hôn cô một cái.
Khi đôi môi mềm mại của Tô Nhiên chạm vào môi cô, Bạch Nhứ đầu óc trống rỗng, chờ khi cô định thần lại thì nụ hôn kia đã kết thúc, tim đập nhanh như muốn nhảy lên.
Nụ hôn này thật quá bất ngờ nên cô có chút ngây ngốc, suy nghĩ lại vừa rồi bộ dáng của mình nhất định là rất ngốc, nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên muốn đào một cái hố mà chui xuống.
“Tôi phải về đây.” Cô không dám ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên, cúi đầu nói một câu liền chạy về ký túc xá.
Beta: Seen Me.
Buổi chiều, Bạch Nhứ nhận được tin nhắn của Tô Nhiên, hỏi cô buổi tối có thời gian cùng nhau ăn cơm hay không. Khi đó cô đang làm bài tập, cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng giống lúc giữa trưa đến nhà ăn ăn cơm, liền nhanh chóng nói có rảnh.
Tô Nhiên dẫn cô ra khỏi trường, lúc này cô mới bừng tỉnh nhớ tới, bạn cùng phòng của anh nói giỡn kêu họ mời ăn cơm.
Tô Nhiên không phải là thật sự muốn dẫn cô đi ăn với bạn cùng phòng chứ!!!
Cúi đầu nhìn chính mình một chút, áo thun trắng với quần jean, một sự phối hợp quá bình thường. Bỗng nhiên cô muốn lấy cớ để không đi.
Có lẽ Tô Nhiên đoán được tâm tư của cô liền trực tiếp nắm lấy tay cô, dẫn cô tới một nhà hàng nhỏ gần đó.
Kỳ thật phần lớn bạn học của Tô Nhiên cô đều đã gặp qua bởi vì cô hay tới lớp của họ. Chính là, cô cảm thấy tình huống hiện tại không giống nhau, trong lòng có chút không được tự nhiên, lại có chút chờ mong, bởi vì lúc này là Tô Nhiên dẫn cô đi gặp bọn họ, không phải Lâm Vi Nhiễm.
Ký túc xá của Tô Nhiên có sáu người, nhưng có hai người không tới, nghe nói đang ở phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, không xin nghỉ được. Ở đây ba người Bạch Nhứ đều đã gặp qua, có hai người vừa thấy lúc giữa trưa ăn cơm.
Lúc ăn cơm, mọi người giơ chén rượu muốn mời Bạch Nhứ, nói là cảm tạ cô đã giải cứu ký túc xá, giúp Tô Nhiên thoát kiếp độc thân, rốt cuộc cũng đã thực hiện được nguyện vọng trước khi tốt nghiệp, về sau ở ký túc xá nói chuyện tình cảm cũng không cần bận tâm người nào đó tủi thân.
Tô Nhiên chắc chắn sẽ không để Bạch Nhứ uống rượu, cho nên, bọn họ mời rượu Bạch Nhứ, đều bị anh chặn lại.
Bạch Nhứ nhìn anh uống mấy chén liên tiếp, trong lòng có chút lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh vài lần. Sườn mặt của anh rất đẹp, hình dáng đường cong thực hoàn mỹ, như là họa sĩ tỉ mỉ phác hoạ ra, đến nỗi cô thiếu chút nữa đã quên dời ánh mắt đi.
Kỳ thật tửu lượng của cô không tồi, vài chén rượu cô vẫn có thể uống. Chính là muốn nhìn Tô Nhiên thay cô uống đỡ, cô thích cái cảm giác được anh che chở.
Mọi người uống vài chén rượu, lúc sau liền bắt đầu cùng Bạch Nhứ nói chuyện về Tô Nhiên, Bạch Nhứ ngẫu nhiên sẽ hỏi bọn họ một ít vấn đề, nhưng chủ yếu vẫn là nghe bọn họ nói.
Bọn họ đều là kể chuyện xấu của Tô Nhiên, giả dụ như có một lần vì muốn trốn một nữ sinh dây dưa, rơi vào đường cùng liền trốn vào WC nam, kết quả là trốn một giờ liền, nữ sinh kia còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, gọi người vào tìm anh. Ngay tối đó, anh chiếm phòng vệ sinh, cũng không biết là tắm bao nhiêu lần.
Nghe được bọn họ đang nói xấu mình, Tô Nhiên nhíu mày, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cho từng người bạn gái của họ. Vì thế, sau vài phút, trừ bỏ anh cùng Bạch Nhứ, di động của những người khác đều vang lên.
Sau khi nhận điện thoại mọi người đều nói có việc phải đi trước. Lúc đi còn hướng Tô Nhiên liếc mắt một cái, trong ánh mắt trần trụi mà viết: Xem như cậu lợi hại.
Sau khi bọn họ đi rồi, phòng lập tức trở nên an tĩnh, Bạch Nhứ bỗng nhiên có chút không quen, bởi cô không biết làm thế nào để ở cùng một chỗ với Tô Nhiên. Nhưng hai người cũng không ở lại đây lâu, bởi vì thời gian cũng không còn sớm.
Trên đường trở về, Bạch Nhứ hỏi Tô Nhiên xem chuyện vừa rồi bọn họ nói có thật hay không, anh có chút khó xử gật đầu.
Bạch Nhứ nhịn không được liền cười, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Tô Nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt cô một nét thanh tú, nụ cười thuần khiết tựa đóa hoa sen.
Anh như thể không tự chủ được, chậm rãi cúi đầu, từng chút tới gần cô, hôn cô một cái.
Khi đôi môi mềm mại của Tô Nhiên chạm vào môi cô, Bạch Nhứ đầu óc trống rỗng, chờ khi cô định thần lại thì nụ hôn kia đã kết thúc, tim đập nhanh như muốn nhảy lên.
Nụ hôn này thật quá bất ngờ nên cô có chút ngây ngốc, suy nghĩ lại vừa rồi bộ dáng của mình nhất định là rất ngốc, nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên muốn đào một cái hố mà chui xuống.
“Tôi phải về đây.” Cô không dám ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên, cúi đầu nói một câu liền chạy về ký túc xá.
Bình luận truyện