Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!

Chương 2



“Cho nên cậu lại không nói?”

Ngưu Cảm Đương hút mì sụp một cái, cả mặt dính đầy tương vừng, tổng kết lại ý của Lục Nhung.

“Anh, anh ấy không nói là đúng hay không đúng.” Lục Nhung hơi ủ rũ “Nếu vậy rồi mà vẫn lấy cớ để nói sang việc của mình thì cố, cố tình gây sự quá.”

“Vậy thì nói thật đi.” Sụp sụp.

Lục Nhung lắc đầu như trống bỏi.

“Nhìn cậu xoắn xuýt cứ như đang yêu ấy.” Ngưu Cảm Đương không còn gì để nói “Tôi bao dưỡng nhiều người như vậy rồi mà chưa từng giống như cậu. Tôi rất hiếu kỳ, cậu sợ thế thì bình thường làm sao mà làm được ảnh đế Khương?” Ngưu Cảm Đương nói xong, cầm cốc nước chanh bên cạnh lên uống một hớp.

Lục Nhung hơi bối rối, nói: “Không phải tôi, tôi làm anh ấy.”

Phụt ——

Hớp nước Ngưu Cảm Đương vừa mới uống vào trong miệng phun hết ra ngoài.

“Trời ạ, bảo bối nhỏ Lục Nhung của tôi ơi.” Trên mặt Ngưu Cảm Đương tràn đầy vẻ không dám tin “Cậu dùng tiền bao dưỡng anh ta mà để anh ta làm cậu ư?”

Lần đầu tiên Lục Nhung nói chuyện giường chiếu với người khác, hai má nóng bừng. Cậu ấp úng nói: “Tôi không nghĩ đến việc làm anh ấy.”

Khi ấy, cậu không quen thân với Khương Thiệu, thực sự không biết làm sao để đưa một khoản tiền lớn cho Khương Thiệu —— cho nên sau khi biết nguyên nhân Khương Thiệu bị bắt vào cục cảnh sát, cậu, cậu mới lấy dũng khí hỏi Khương Thiệu có đồng ý bị cậu bao dưỡng hay không.

Ngưu Cảm Đương: “… Thế từng nghĩ để anh ta làm hả?”

Lục Nhung lại lắc đầu liên tục.

Cậu có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hơn: “Anh, anh ấy muốn làm, tôi không có ý kiến gì, nên làm.”

“Cậu! Cái tên ngu ngốc này.” Ngưu Cảm Đương chỉ tiếc mài sắt không thép “Bị người ta ăn hết xương cốt cũng không biết.”

“Việc, việc này không quan trọng lắm.”

“Không quan trọng lắm cậu tìm tôi làm gì?” Ngưu Cảm Đương nói.

“Anh, anh ấy rất tốt, không phải lỗi của anh ấy.” Màu đỏ trên mặt Lục Nhung lan ra “Là, là tôi không đúng.”

“Cậu không đúng? Cậu còn có thể ra ngoài làm chuyện xấu chắc?” Ngưu Cảm Đương hiểu rất rõ người bạn từ nhỏ của mình. Tính cách Lục Nhung tuy ương ngạnh nhưng yếu đuối, nhu nhược. Đối với một người có thể ăn sống nuốt tươi cậu ta như Khương Thiệu, cậu ta còn dám một chân đạp hai thuyền ư?

Lục Nhung cũng đâu phải mình!

Thế nhưng, Lục Nhung lại nói “… Đúng vậy.”

Ngưu Cảm Đương kinh ngạc “Ơ, tôi có nghe thấy chuyện gì đáng sợ không đấy?”

Lục Nhung nói “Tôi, tôi thích người kia trước.” Nhưng cậu nhát gan, không dám thổ lộ, cũng không dám tiếp cận đối phương. Đồng thời, cậu cũng sợ người khác biết mình là đồng tính luyến ái, sợ sự tức giận của cha mẹ.

Nói không chừng, mẹ cậu còn đến làm khó người kia.

Lục Nhung thật sự là không có gan, nên chỉ dám âm thầm thích ở trong lòng.

Lục Nhung ủ rũ cúi đầu “… Tôi, tôi có lỗi với Khương Thiệu.”

“Cái này thì lỗi với không lỗi cái gì chứ. Cậu cũng đâu phải đang yêu đương gì với anh ta đâu.” Đối với chuyện Lục Nhung bỏ ra số tiền lớn bao dưỡng Khương Thiệu lại bị Khương Thiệu làm, Ngưu Cảm Đương vẫn luôn canh cánh trong lòng “Thế này đi, đưa số điện thoại anh ta cho tôi, tôi nói giúp cậu.”

“Thật không?” Lục Nhung như vớ được vị cứu tinh.

Lục Nhung lập tức đưa số cho Ngưu Cảm Đương.

Ngưu Cảm Đương gọi ngay trước mặt cậu “Ảnh đế Khương sao?”

Khương Thiệu “Đúng rồi, tôi đây.”

Ngưu Cảm Đương dứt khoát gọn gàng nói “Lục Nhung nói cậu ta chơi chán anh rồi, quan hệ bao dưỡng giữa hai người chấm dứt, anh được tự do. Da mặt cậu ta mỏng, không tiện tự mình mở miệng, nên tôi thay mặt cậu ta báo cho anh một tiếng.”

Lục Nhung “…”

Nghe, nghe thật cặn bã!

Ngưu Cảm Đương cúp máy.

Lục Nhung thấp thỏm hỏi “Anh, anh ấy nói sao?”

Ngưu Cảm Đương đáp “Anh ta nói “Được!””. Cậu ta trừng cái điện thoại “Cậu nói đi, cậu xoắn xuýt cái gì chứ? Thấy người ta đồng ý nhanh chưa? Sao? Chê tôi nói thẳng hả? Vậy nói cho anh ta biết thật ra cậu vẫn thích người khác đi.”

Lục Nhung “…”

Nghe càng cặn bã hơn!

Lục Nhung cắn cắn môi.

Cậu không nhịn được mà thanh minh cho mình “Anh, anh ấy cũng có người trong lòng.”

“Mẹ nó!” Ngưu Cảm Đương cảm giác như mình chơi mấy năm nay vô ích hết cả “Các cậu cũng không kém nhau nhỉ, sao mà ngủ với nhau được nhiều năm thế hả?”

Lục Nhung không đáp.

Ngưu Cảm Đương chỉ đành nói “Chia tay là tốt.”

Lục Nhung gật đầu.

Đúng.

Chia tay là tốt.

Cậu, cậu biết, hôm nay, người trong lòng của Khương Thiệu sẽ về nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện