Em Là Thư Tình Mà Thế Giới Viết Tặng Anh
Chương 2-1: Hai tháng ở Bắc Kinh - Phần 2: Thế giới rất kinh khủng, nhưng cũng thật tốt vì có em
Part 2 – Thế giới rất kinh khủng, nhưng cũng thật tốt vì có em
Tôi là người rất lệ thuộc vào gia đình.
Tôi có người bạn rất thích đi du lịch, thường xuyên đi đây đi đó, mới mấy ngày trước còn ở quốc gia này thì hôm nay đã ở đất nước nọ, sắp hoàn thành chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi nghĩ, nếu có tiền, ắt hẳn phần lớn cũng lựa chọn như vậy, đi du lịch đó đây, đi hết thế giới. Nhưng tôi không muốn, tôi không thích chạy khắp thế gian.
Ngày nghỉ, tôi thích ở nhà, cho dù ở nhà cũng chỉ ngủ thôi, tôi cũng không muốn đi chơi. Tôi thích ở bên cạnh gia đình làm những việc bình thường, chẳng hạn như dẫn em gái đi chơi, nấu cơm hay đi mua sắm với mẹ, xem hình cách mạng với ba. Những việc nho nhỏ đơn giản ấy khiến tôi thực sự hạnh phúc.
Gia đình là toàn bộ thế giới của tôi.
Chương 2-1
Edit: Sa
(1)
Trước khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi và em gái chưa từng xa nhau. Sau khi có kết quả, tâm trạng tôi không tốt, vậy là bỏ nhà đi chơi.
Má và em gái đang xem ti vi, em gái chợt quay đầu hỏi má: “Má ơi, anh hai có chìa khóa nhà không ạ?”
Má nói: “Không có, anh con lười thế, làm gì có chuyện mang theo chìa khóa.”
Em gái: “Vậy nhỡ anh hai về mà không có chìa khóa thì phải làm sao ạ?”
Má: “Có chúng ta ở nhà mà, mở cửa cho anh con là được rồi.”
Em gái: “Vậy nhỡ chúng ta không có ở nhà thì sao ạ?”
Má tôi: “Anh con có thể gọi điện thoại cho chúng ta.”
Em gái: “Vậy nhỡ điện thoại của anh hai hết pin thì sao ạ?”
Má: “Không đâu, anh con mê điện thoại lắm, đời nào nó để điện thoại hết pin.”
Em gái tôi chợt gấp gáp: “Có mà!”
Má tôi giật thót, nói: “Vậy con bảo bây giờ phải làm sao?”
Em gái tôi sốt ruột đỏ bừng cả mặt, nói: “Má bảo anh hai về nhà lấy chìa khóa đi.”
Má tôi dở khóc dở cười mắng trêu tôi: “Vì để con về nhà, em gái con đã nghĩ ra đủ chiêu đó.”
(2)
Một tối nọ, má tôi không thấy em gái tôi đâu cả, nó không có ở trong phòng nó, gọi khắp nhà nhưng mãi mà nó không đáp lại.
Má tôi lo sốt vó, mau chóng gọi ba tôi.
Ba tôi hoảng quá, không kịp mang dép đã vội vã chạy xuống lầu tìm em gái tôi.
Má tôi định báo công an nhưng lại không thấy điện thoại đâu, đi vào phòng tôi kiếm thử thì phát hiện em gái tôi đang trốn trên giường tôi.
Phòng tối đen như mực, má tôi lần mò đi tới đắp chăn cho nó, phát hiện mặt nó toàn nước mắt.
Má tôi khom người bế nó dậy. Nó gục trên vai má, nói: “Con nhớ anh hai lắm.”
(3)
Từ nhỏ đến lớn, tôi không trải qua khó khăn to tát nào nên hai tháng ở Bắc Kinh khi đó, cuộc sống của tôi như rơi xuống tận cùng.
Thử nghĩ xem, tôi chỉ mới trải qua hơn mười năm của cuộc đời, trong đó hơn phân nửa thời gian là dành để phấn đấu cho thứ mà mọi người hay gọi là “giấc mơ đại học”, nhưng cuối cùng, giấc mộng ấy vỡ tan tành.
Tim tôi như nắm tro tàn.
Hơn nữa, vì thấm nhuần tư tưởng “Thi tốt nghiệp trung học quyết định vận mệnh” mà các giáo viên đã nhiệt huyết truyền đạt, tôi thầm nghĩ: Xong rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này mình sẽ là kẻ bỏ đi, chỉ có thể sống ở dưới đáy xã hội.
Điều đáng sợ nhất chính là người ta tự phủ nhận bản thân mà khuất phục trước thực tế: À, hóa ra mình cũng chỉ có thế.
Khi ấy, mọi cảm nhận của tôi đều có vị đắng, uống nước thấy đắng, nghe nhạc thấy đắng, cười sảng khoái mà cũng thấy đắng ngắt…
Công việc kết thúc, tôi kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, khoảng sáu ngàn tệ. Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ vui chết đi được, nhưng lúc bấy giờ, tôi chả có tí cảm xúc nào.
Về đến nhà đã là xế chiều, má thấy tôi: “Ối trời ơi, đã lâu không gặp!”
“Thiên Hủy đâu ạ?” Tôi hỏi.
“Đang đi học múa.” Má nhìn thời gian trên điện thoại, “Sắp hết giờ học rồi, con đến đón em về đi. Con đi hai tháng, nó nhớ con suốt hai tháng, lát nữa gặp con, nó mừng lắm cho mà coi.”
Lúc tôi đến lớp dạy múa, nó vẫn chưa tan học.
Di chuyển, xoay tròn, nhảy lên, mặc dù động tác múa không đạt tiêu chuẩn lắm mà giống như đang chơi hơn, nhưng nó múa rất tập trung và cũng đầy thoải mái.
Nó chợt nhìn thấy tôi, vui ra mặt, gọi to: “Anh hai!”, mặc kệ đang trong giờ học mà lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Tôi mở cửa giúp nó, nó nhảy lên người tôi, quấn chặt cổ tôi, khuôn mặt non nớt ịn chặt vào mặt tôi.
Tôi hỏi: “Không hôn anh hai à?”
Nó quay đầu hôn lên má tôi, vừa hôn lia lịa vừa bám chặt lấy tôi.
Cô giáo cùng các bạn học của nó nhìn chúng tôi và cười.
Rất lâu, rất lâu rồi không có cảm giác này.
Thế giới này rất kinh khủng, nhưng thật tốt khi có em.
Tôi là người rất lệ thuộc vào gia đình.
Tôi có người bạn rất thích đi du lịch, thường xuyên đi đây đi đó, mới mấy ngày trước còn ở quốc gia này thì hôm nay đã ở đất nước nọ, sắp hoàn thành chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi nghĩ, nếu có tiền, ắt hẳn phần lớn cũng lựa chọn như vậy, đi du lịch đó đây, đi hết thế giới. Nhưng tôi không muốn, tôi không thích chạy khắp thế gian.
Ngày nghỉ, tôi thích ở nhà, cho dù ở nhà cũng chỉ ngủ thôi, tôi cũng không muốn đi chơi. Tôi thích ở bên cạnh gia đình làm những việc bình thường, chẳng hạn như dẫn em gái đi chơi, nấu cơm hay đi mua sắm với mẹ, xem hình cách mạng với ba. Những việc nho nhỏ đơn giản ấy khiến tôi thực sự hạnh phúc.
Gia đình là toàn bộ thế giới của tôi.
Chương 2-1
Edit: Sa
(1)
Trước khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi và em gái chưa từng xa nhau. Sau khi có kết quả, tâm trạng tôi không tốt, vậy là bỏ nhà đi chơi.
Má và em gái đang xem ti vi, em gái chợt quay đầu hỏi má: “Má ơi, anh hai có chìa khóa nhà không ạ?”
Má nói: “Không có, anh con lười thế, làm gì có chuyện mang theo chìa khóa.”
Em gái: “Vậy nhỡ anh hai về mà không có chìa khóa thì phải làm sao ạ?”
Má: “Có chúng ta ở nhà mà, mở cửa cho anh con là được rồi.”
Em gái: “Vậy nhỡ chúng ta không có ở nhà thì sao ạ?”
Má tôi: “Anh con có thể gọi điện thoại cho chúng ta.”
Em gái: “Vậy nhỡ điện thoại của anh hai hết pin thì sao ạ?”
Má: “Không đâu, anh con mê điện thoại lắm, đời nào nó để điện thoại hết pin.”
Em gái tôi chợt gấp gáp: “Có mà!”
Má tôi giật thót, nói: “Vậy con bảo bây giờ phải làm sao?”
Em gái tôi sốt ruột đỏ bừng cả mặt, nói: “Má bảo anh hai về nhà lấy chìa khóa đi.”
Má tôi dở khóc dở cười mắng trêu tôi: “Vì để con về nhà, em gái con đã nghĩ ra đủ chiêu đó.”
(2)
Một tối nọ, má tôi không thấy em gái tôi đâu cả, nó không có ở trong phòng nó, gọi khắp nhà nhưng mãi mà nó không đáp lại.
Má tôi lo sốt vó, mau chóng gọi ba tôi.
Ba tôi hoảng quá, không kịp mang dép đã vội vã chạy xuống lầu tìm em gái tôi.
Má tôi định báo công an nhưng lại không thấy điện thoại đâu, đi vào phòng tôi kiếm thử thì phát hiện em gái tôi đang trốn trên giường tôi.
Phòng tối đen như mực, má tôi lần mò đi tới đắp chăn cho nó, phát hiện mặt nó toàn nước mắt.
Má tôi khom người bế nó dậy. Nó gục trên vai má, nói: “Con nhớ anh hai lắm.”
(3)
Từ nhỏ đến lớn, tôi không trải qua khó khăn to tát nào nên hai tháng ở Bắc Kinh khi đó, cuộc sống của tôi như rơi xuống tận cùng.
Thử nghĩ xem, tôi chỉ mới trải qua hơn mười năm của cuộc đời, trong đó hơn phân nửa thời gian là dành để phấn đấu cho thứ mà mọi người hay gọi là “giấc mơ đại học”, nhưng cuối cùng, giấc mộng ấy vỡ tan tành.
Tim tôi như nắm tro tàn.
Hơn nữa, vì thấm nhuần tư tưởng “Thi tốt nghiệp trung học quyết định vận mệnh” mà các giáo viên đã nhiệt huyết truyền đạt, tôi thầm nghĩ: Xong rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này mình sẽ là kẻ bỏ đi, chỉ có thể sống ở dưới đáy xã hội.
Điều đáng sợ nhất chính là người ta tự phủ nhận bản thân mà khuất phục trước thực tế: À, hóa ra mình cũng chỉ có thế.
Khi ấy, mọi cảm nhận của tôi đều có vị đắng, uống nước thấy đắng, nghe nhạc thấy đắng, cười sảng khoái mà cũng thấy đắng ngắt…
Công việc kết thúc, tôi kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời, khoảng sáu ngàn tệ. Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ vui chết đi được, nhưng lúc bấy giờ, tôi chả có tí cảm xúc nào.
Về đến nhà đã là xế chiều, má thấy tôi: “Ối trời ơi, đã lâu không gặp!”
“Thiên Hủy đâu ạ?” Tôi hỏi.
“Đang đi học múa.” Má nhìn thời gian trên điện thoại, “Sắp hết giờ học rồi, con đến đón em về đi. Con đi hai tháng, nó nhớ con suốt hai tháng, lát nữa gặp con, nó mừng lắm cho mà coi.”
Lúc tôi đến lớp dạy múa, nó vẫn chưa tan học.
Di chuyển, xoay tròn, nhảy lên, mặc dù động tác múa không đạt tiêu chuẩn lắm mà giống như đang chơi hơn, nhưng nó múa rất tập trung và cũng đầy thoải mái.
Nó chợt nhìn thấy tôi, vui ra mặt, gọi to: “Anh hai!”, mặc kệ đang trong giờ học mà lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Tôi mở cửa giúp nó, nó nhảy lên người tôi, quấn chặt cổ tôi, khuôn mặt non nớt ịn chặt vào mặt tôi.
Tôi hỏi: “Không hôn anh hai à?”
Nó quay đầu hôn lên má tôi, vừa hôn lia lịa vừa bám chặt lấy tôi.
Cô giáo cùng các bạn học của nó nhìn chúng tôi và cười.
Rất lâu, rất lâu rồi không có cảm giác này.
Thế giới này rất kinh khủng, nhưng thật tốt khi có em.
Bình luận truyện