Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 40: 40: Chị Học Bao Nhiêu Ngành Rồi




Bụp.
Tiếng đèn chùm bị tắt đi, một màu đen tối bao trùm lấy cả đại sảnh.

Bên trên sân khấu, ánh đèn chiếu theo bước chân của một người phụ nữ.

Trên mặt còn mang theo một chiếc mặt nạ hình hoa hồng.
Cô ta đi đến đứng giữa sân khấu, mỉm cười nhìn tất cả những vị khách do cô ta mời đến.

Tay nhẹ nhàng cầm lấy micro, dõng dạc nói vọng vào trong:
_ Xin chào tất cả mọi người, đã đến đây dự tiệc thượng lưu do tôi tổ chức, mỗi năm một lần.

Hôm nay là một ngày hết sức trọng đại đối với tôi, và cũng là ngày tôi sẽ lộ diện với tất cả mọi người.
Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay vang lên, cùng lúc đó ánh đèn cũng được mở lên, người phụ nữ trên sân khấu đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Triết Phàm.

Hắn nào biết được, chỉ sợ Lâm Ánh Yên trong lòng lo sợ.
Cô lại đặc biệt sợ bóng tối, nên vừa nãy ánh đèn vừa tắt, cô đã ôm chặt lấy Dương Triết Phàm, cả mặt cũng vùi vào người hắn.

Cảm giác được hắn ôm, luôn khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Dương Triết Phàm cúi người, nhỏ giọng hỏi vào tai cô:

_ Tinh Tinh, đèn mở lên rồi, em không sao chứ?
_ Em không sao! Chỉ sợ một chút thôi!
_ Làm em sợ rồi! Lần đầu anh đi tiệc thượng lưu, cũng không nghĩ sẽ có tình huống này!
_ Không sao, em ổn rồi!
Lâm Ánh Yên mỉm cười tươi, sợ hắn lo cho mình mà rời đi giữa chừng, như vậy cũng không hay cho lắm!
Dương Triết Phàm nhìn nét mặt của Lâm Ánh Yên, không nhanh không chậm liền lên tiếng nói tiếp:
_ Sợ đến sắp ngất rồi còn nói không sao? Ôm chặt anh vào, tránh tình huống bất ngờ như vậy!
_ Được, em biết rồi!
Từng hình ảnh này đều được lọt vào mắt của tiểu phú bà trên sân khấu.

Cô ta nắm chặt hai tay, môi cũng bị cắn đến đỏ lên.
Hàn Tử Châu từ xa đi đến, hai tay luống cuống nhìn Lâm Ánh Yên, lo lắng hỏi:
_ Yên Yên, cậu không sao chứ? Có phải bất ngờ lắm không?
_ Mình không sao mà! Đừng làm quá lên như vậy mà!
_ Không làm quá lên sao được? Hôm đó kí túc xá mất điện, cậu cũng vì sợ bóng tối mà ngất đi! Aiya, đúng là không thể làm người khác hết lo lắng mà!
_ Biết rồi, sau này sẽ chú ý mà!
Hàn Tử Châu nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa định chòm đến hôn Lâm Ánh Yên, phía sau liền bị Diệp Thượng Phong kéo lại, phía trước thì Dương Triết Phàm chắn ngang trước Lâm Ánh Yên.
Hàn Tử Châu và Lâm Ánh Yên khó hiểu nhìn hai người đàn ông, sau đó lên tiếng hỏi:
_ Sao vậy?
_ Sao là sao? Hàn Tử Châu muốn hôn em đấy!
_ Thì làm sao? Mỗi lần em sợ, cậu ấy đều hôn em, như vậy sẽ không sợ nữa!
Dương Triết Phàm kinh ngạc nhìn Hàn Tử Châu, chỉ thấy cô ấy gật đầu rồi thôi! Hắn đen mặt nhìn Lâm Ánh Yên, bất ngờ giữ chặt eo cô, hôn mạnh lên môi cô, không để cô có cơ hội phản ứng lại.
Hàn Tử Châu kinh ngạc, đưa tay che mắt mình lại, quay người đi, Diệp Thượng Phong liền kéo cô ta vào lòng, xem như cho mượn nơi để giấu mặt.
Lâm Ánh Yên mở to mắt nhìn Dương Triết Phàm, hai tay yếu ớt đẩy hắn ra, không ngừng th ở dốc mà dựa vào người hắn.

Dương Triết Phàm xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng yêu nghiệt nói:
_ Sau này anh hôn là đủ rồi, không cần ai khác nữa! Diệp Thượng Phong, quản tốt nóc nhà nhà cậu, coi chừng tôi đá bay nóc đấy!
_ Biết rồi biết rồi, ngồi xuống trước đã!
...
Tiểu phú bà nhìn Dương Triết Phàm ân cần như vậy, lại còn không ngại mà đứng trước đám đông hôn Lâm Ánh Yên.

Cô ta giữ chặt micro, cố gắng bình tĩnh, không cho cảm xúc khống chế bản thân.

Cô ta thở dài một cái, rồi đưa tay tháo bỏ chiếc mặt nạ hình hoa hồng, vứt sang một bên.

Lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô ta, mang theo chút gì đó rất quyến rũ và sang trọng.
Diệp Thượng Phong vừa nhìn liền nhận ra, kinh ngạc kéo tay Dương Triết Phàm, nói nhỏ:

_ Dương Triết Phàm, cô ta quay lại rồi!
Dương Triết Phàm nhìn lên sân khấu, người phụ nữ đó không ngừng nhìn về hướng hắn, khiến tất cả đều kinh ngạc nhìn theo.
Lâm Ánh Yên ngồi bên cạnh cũng bị vạ lây, bị không ít ánh nhìn vây lấy! Cô khó hiểu ngước nhìn Dương Triết Phàm, chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, rồi nhẹ nhàng úp mặt cô vào người mình, nhỏ giọng nói:
_ Yên Yên, đừng nhìn họ, không tốt đâu!
_ Phàm, có chuyện gì sao?
_ Không sao!
Dương Triết Phàm an ủi Lâm Ánh Yên, nhưng trong lòng cô, xuất hiện một nỗi bất an khó tả.

Hai tay cố giữ chặt người hắn, nghe lời hắn không nhìn những ánh mắt đầy ác ý kia!
_ Phàm, anh quên em rồi sao? Em đi mới có hai năm, anh đã thật sự quên em rồi sao?
Dương Triết Phàm liếc nhìn tiểu phú bà, không thèm quan tâm đ ến cô ta dù chỉ một chút! Cô ta không nhịn được liền cầm theo micro, đi xuống tận bàn của Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên.
Tay cô ta chỉ thẳng vào mặt Lâm Ánh Yên, lớn tiếng nói vào micro:
_ Mọi người nhìn cho kĩ mặt của con tiểu tam này đi! Nó đã cướp bạn trai của tôi đấy! Dương Triết Phàm là bạn trai của tôi, chỉ vì tôi đi du học nên anh ấy bị con khốn này dụ dỗ.

Mọi người nhìn đi!
_ Hoá ra là tiểu tam sao? Nhìn mặt xinh đẹp như vậy, lại còn rất trẻ, vậy mà lại hám tiền dụ dỗ người khác!
_ Loại gái như vậy vứt bỏ là vừa đấy!
...
_ Các người im hết cho tôi! Ai cho các người cái tư cách muốn nói gì thì nói chứ? Đã hiểu được vấn đề của nó chưa mà lên giọng như người trong cuộc vậy? Rảnh rỗi như vậy thì không xem lại bản thân mình đi, đã được như người ta chưa? Đồ những người chỉ biết gió chiều nào theo chiều đó!
Hàn Tử Châu, nói đúng hơn là Hàn Tử Tửu không nhịn được mà lớn tiếng mắng chửi những người đang sỉ nhục Lâm Ánh Yên.

Cô ta không thèm quan tâm ở đây có bao nhiêu người, bậc trưởng bối cao cỡ nào, cô ta cũng không sợ.
Hàn Tử Tửu nhìn tiểu phú bà, sau đó hất mặt về phía cô ta, lên giọng hỏi:
_ Nè, tôi không cần biết chị là ai, chị ra làm sao, chị sống thế nào! Nhưng chị đụng đến Yên Yên nhà tôi, thì chị đã nghĩ tới hậu quả hay chưa?
_ Tôi cần biết hậu quả ra sao sao? Dương Triết Phàm là bạn trai của tôi, cô ta dụ dỗ bạn trai của tôi, tôi chỉ là muốn cho tất cả những người ở đây thấy được bộ mặt của cô ta thôi!
Tiểu phú bà nhìn Lâm Ánh Yên, cô ta ra vẻ khiêu khích rõ ràng.


Nhưng Lâm Ánh Yên lại rất ngoan ngoãn, nghe lời Dương Triết Phàm, ngồi im không quan tâm miệng đời ra sao!
Hắn mỉm cười nhìn cô, sau đó nhìn sang Diệp Thượng Phong, chỉ thấy anh ta đứng lên cạnh Hàn Tử Châu, giọng nói đầy giễu cợt, nói:
_ Cao Hoài Thu, cô nói Dương Triết Phàm là bạn trai của cô? Vậy trong năm năm qua, từ khi cậu ta được liệt kê vào danh sách thượng lưu.

Thì đã năm nào đi tiệc chưa? Chưa từng.

Năm nay là vì Lâm Ánh Yên, vì muốn con bé được giao tiếp và học hỏi những thứ ở giới thượng lưu, nên cậu ta mới "miễn cưỡng" đến đây! Là miễn cưỡng đấy, nghe rõ không?
_ Làm sao tôi biết được? Lỡ như Triết Phàm biết năm nay tôi về, nên thuê đại một người phụ nữ, đến đây để chọc tức tôi thì sao?
Diệp Thượng Phong bật cười lớn, nụ cười khinh thường dành cho Cao Hoài Thu, khiến cô ta không những tức giận mà còn xem nó là đáp án.
Tay đưa ra muốn chạm vào Lâm Ánh Yên, liền bị Dương Triết Phàm đẩy ra, còn nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy!
Cao Hoài Thu nhướn mày, nhìn Lâm Ánh Yên khinh thường nói:
_ Lâm Ánh Yên sao? Cái tên đẹp đấy, nhưng lại là loại phụ nữ rẻ tiền, chỉ biết dựa vào đàn ông mà sống.

Nhìn nhu nhược như vậy, thì sau này làm được trò trống gì?
_ Em tốt nghiệp đại học ngành luật rồi, ba tháng nữa có thể nộp hồ sơ học thêm ngành thiết kế thời trang.

Chị đã học được bao nhiêu ngành rồi?
Lâm Ánh Yên ngây thơ nhìn Cao Hoài Thu, lời nói cũng ngọt ngào, khiến tất cả những người ở đây đều có cái nhìn khác về cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện