Em Thích Anh, Muốn Cho Anh Biết
Chương 6
Người phục vụ cầm thực đơn xuống, có một số người đã bắt đầu dọn đĩa đồ ăn lên.
Ngô Hạo lấy dĩa Thư Tiệp rồi tráng qua nước ấm một chút sau đó lau khô đưa cho cô ấy.
"Cảm ơn ông xã ~"
Lâm Ý Trì thầm cười một cái, sau đó chuẩn bị đưa tay lấy bình nước ấm.
Bình nước đặt ở bên mép bàn, tay Lâm Ý Trì vừa mới giơ tay lên cầm nó thì phía trước bỗng nhiên có một tiếng động.
Dời ánh mắt thì trông thấy có một bàn tay đang lấy dĩa cô, sau đó đặt một cái dĩa khác xuống.
Vốn dĩ Lâm Ý Trì đã không được tự nhiên rồi nên hành động này của người đó càng khiến Lâm Ý Trì thêm sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của những người khác ánh đều đặt ở trên người Lâm Ý Trì và Thẩm Mạc Từ.
Gương mặt Lâm Ý Trì nhanh chóng kém đi, sau đó yếu ớt nói một câu "Cảm ơn."
Ngô Hạo lấy tay vuốt cằm, trầm tĩnh mở miệng nói: "Lão Thẩm, tự dưng khi không cậu lại tốt như vậy......"
Tuy không nói rõ câu sau nhưng những người khác đều hiểu.
Thẩm Mạc Từ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó bình tĩnh trả lời: "Giúp đỡ bạn học cũ một chút."
"Bạn học cũ?!"
Bốn người đồng thanh nói cùng nhau, do họ kinh ngạc nên giọng nói có hơi to vì thế mấy người ở bàn bên cạnh đều quay đầu nhìn họ.
Mọi người vội vàng đè thấp cơ thể xuống.Truyện Bất Hủrainbowdangyeu
"Không phải chứ lão Thẩm, cậu và bạn học này là bạn học cũ của nhau sao?"
Động tác trên tay Thẩm Mạc Từ vẫn không dừng lại, anh mở miệng hỏi ngược lại: "Tại sao tớ không thể là bạn học của cô ấy?"
Ngô Hạo xua tay, "Được, là câu hỏi của tớ có vấn đề." Nói xong, hắn tới gần bên tai Thẩm Mạc Từ, "Sao cậu không nói cho tớ biết hai người là bạn học cũ?"
"Cậu cũng đâu có hỏi."
Ngô Hạo: "......"
Được, là hắn sai.
Mặt khác, nét mặt của ba nữ sinh có hơi ngơ ngác, chắc là cũng bị dốc trước tin tức này.
Thư Tiệp thì lại mừng thầm, xem ra cô ấy cũng không cần phải ra tay nhiều rồi.
Tình duyên bạn học cũ này, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm rồi.
Thẩm Mạc Từ đem đĩa lau sạch sẽ, sau đó lên tiếng phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này.
"Chỉ là bạn học cũ mà thôi, trọng điểm của hôm nay không phải là bọn tớ. Mọi người ăn cơm đi."
Lý Đình phản ứng trước, "Đúng đúng đúng, hôm nay là bạn trai của Thư Tiệp nhà chúng ta mời mà. Trước tiên cứ mặc kệ hai người họ đi, chúng ta ăn cơm thôi."
Người phục vụ đã đẩy xe thức ăn đến, sau đó để đồ ăn lên bàn.
"Chúc mọi người dùng cơm vui vẻ!"
Mấy người này cũng không còn quấn quýt về chuyện của Lâm Ý Trì và Thẩm Mạc Từ nữa, họ đều vùi đầu vào đồ ăn.
Trong lúc dùng cơm, Lý Đình cẩu thả ngược lại không để cho chỗ này lạnh lẽo nên vẫn luôn lôi kéo đề tài để nói chuyện.
Lâm Ý Trì rụt người lại để cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Bởi vì ngồi ở bên cạnh Thẩm Mạc Từ cho nên cô rất khẩn trương.
Cô yên lặng ăn và nghe Lý Đình nói chuyện trên trời dưới đất, có đôi khi cũng nhẹ nhàng phụ họa mấy câu.
Cũng nhờ ngày hôm nay cô mới biết Thẩm Mạc Từ thi vào đại học Bình Kinh ở thành phố Z.
Cũng giống như nhiều năm trước, anh vẫn đẹp trai chói mắt như xưa, và anh đã trúng tuyển vào trường đại học hạng nhất.
Lòng Lâm Ý Trì thấy ê ẩm, mũi bỗng nhiên có hơi chua xót.
Cô cầm tách trà lên uống một ngụm nước, che giấu đi cảm xúc bất thường của mình.
Lúc cô đặt tách trà xuống thì điện thoại di động của cô sáng lên.
Lâm Ý Trì thấy đó là tin nhắn của giáo viên vì thế nhanh chóng lấy điện thoại.
Trong tin nhắn là giáo viên bảo cô đi in một số tài liệu, cô gõ chữ trả lời lại.
Sau đó cô ngẩng đầu lên với nét mặt mang theo sự áy náy, "Ngại quá, bên kia có chút việc cần tớ đến xử lý nên tớ phải về trường trước đây."
Lý Đình nhìn qua, "Sao vậy? Sao đột nhiên giờ lại giao việc cho cậu."
Lâm Ý Trì thu dọn túi xách, "Đúng vậy, hướng dẫn viên kêu tớ đi in tài liệu."
"Vậy được, cậu về trước đi. Trên đường nhớ cẩn thận đó."
"Ừ." Lâm Ý Trì khẽ gật đầu với Ngô Hạo và Thẩm Mạc Từ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Mạc Từ nhìn thoáng qua bóng lưng cô, sau đó tới gần Ngô Hạo, "Tớ đi ra ngoài một chút."
Nói xong trực tiếp đứng dậy, động tác không chút do dự.Truyện Bất Hủrainbowdangyeu
Mặt Ngô Hạo có biểu cảm khó lường trước được, trong lòng thì cười thầm.
Thẩm Mạc Từ à......
Đó giờ chưa thấy cậu tích cực như vậy nhá.
Lâm Ý Trì đẩy cửa ra mới đi được hai bước phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Chờ một chút."
Lâm Ý Trì sửng sốt rồi sau đó quay đầu thì thấy là Thẩm Mạc Từ.
Cô đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tớ đi với cậu, vừa hay tớ muốn xem đại học thành phố D luôn."
Thẩm Mạc Từ không có nói rõ là đưa cô đi, người ta chỉ nói muốn nhìn phong cảnh của thành phố D nên Lâm Ý Trì cũng không thể mở miệng từ chối.
Vì thế, cô gật đầu, "Được."
Mười phút đi bộ, Lâm Ý Trì chậm rãi sóng vai với anh.
Giờ đã gần trưa, mặt trời chói chang đã lên cao làm cho bóng của hai người đều bị kéo dài.
Lâm Ý Trì nhìn bóng hai người dưới đất, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Tới cổng trường, Lâm Ý Trì nhìn Thẩm Mạc Từ nói: "Tớ vào trước đây."
"Chờ chút."
Lâm Ý Trì hơi nghi hoặc quay đầu lại.
Thẩm Mạc Từ đi lên lấy điện thoại ra, "Bạn học cũ, có thể thêm WeChat không?"
Lâm Ý Trì rất ngạc nhiên, nhưng dường như cô không có lý do gì để cự tuyệt......
"Có thể."
Năm giây sau, hai người kết bạn thành công.
"Vậy tớ về trường đây. Tạm biệt."
Thẩm Mạc Từ: "Tạm biệt."
Lâm Ý Trì xoay người đi, cô không nhìn thấy được nụ cười trên môi của Thẩm Mạc Từ.
Nụ cười lẫn gương mặt đều không che giấu được sự vui vẻ.
Anh cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve ảnh đại diện Wechat của Lâm Ý Trì.
Nhưng khi mở vòng bạn bè ra thì anh thấy nó trống trơn.
Phong cách của cô rất giống anh.
Lâm Ý Trì bên kia thấy vòng bạn bè của Thẩm Mạc Từ cũng giống cô, trong lòng cô lại có một chút nhảy nhót.
Không biết tại sao Thẩm Mạc Từ lại không đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Liệu lý do của anh có giống với cô không?
Ngô Hạo lấy dĩa Thư Tiệp rồi tráng qua nước ấm một chút sau đó lau khô đưa cho cô ấy.
"Cảm ơn ông xã ~"
Lâm Ý Trì thầm cười một cái, sau đó chuẩn bị đưa tay lấy bình nước ấm.
Bình nước đặt ở bên mép bàn, tay Lâm Ý Trì vừa mới giơ tay lên cầm nó thì phía trước bỗng nhiên có một tiếng động.
Dời ánh mắt thì trông thấy có một bàn tay đang lấy dĩa cô, sau đó đặt một cái dĩa khác xuống.
Vốn dĩ Lâm Ý Trì đã không được tự nhiên rồi nên hành động này của người đó càng khiến Lâm Ý Trì thêm sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của những người khác ánh đều đặt ở trên người Lâm Ý Trì và Thẩm Mạc Từ.
Gương mặt Lâm Ý Trì nhanh chóng kém đi, sau đó yếu ớt nói một câu "Cảm ơn."
Ngô Hạo lấy tay vuốt cằm, trầm tĩnh mở miệng nói: "Lão Thẩm, tự dưng khi không cậu lại tốt như vậy......"
Tuy không nói rõ câu sau nhưng những người khác đều hiểu.
Thẩm Mạc Từ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó bình tĩnh trả lời: "Giúp đỡ bạn học cũ một chút."
"Bạn học cũ?!"
Bốn người đồng thanh nói cùng nhau, do họ kinh ngạc nên giọng nói có hơi to vì thế mấy người ở bàn bên cạnh đều quay đầu nhìn họ.
Mọi người vội vàng đè thấp cơ thể xuống.Truyện Bất Hủrainbowdangyeu
"Không phải chứ lão Thẩm, cậu và bạn học này là bạn học cũ của nhau sao?"
Động tác trên tay Thẩm Mạc Từ vẫn không dừng lại, anh mở miệng hỏi ngược lại: "Tại sao tớ không thể là bạn học của cô ấy?"
Ngô Hạo xua tay, "Được, là câu hỏi của tớ có vấn đề." Nói xong, hắn tới gần bên tai Thẩm Mạc Từ, "Sao cậu không nói cho tớ biết hai người là bạn học cũ?"
"Cậu cũng đâu có hỏi."
Ngô Hạo: "......"
Được, là hắn sai.
Mặt khác, nét mặt của ba nữ sinh có hơi ngơ ngác, chắc là cũng bị dốc trước tin tức này.
Thư Tiệp thì lại mừng thầm, xem ra cô ấy cũng không cần phải ra tay nhiều rồi.
Tình duyên bạn học cũ này, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm rồi.
Thẩm Mạc Từ đem đĩa lau sạch sẽ, sau đó lên tiếng phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này.
"Chỉ là bạn học cũ mà thôi, trọng điểm của hôm nay không phải là bọn tớ. Mọi người ăn cơm đi."
Lý Đình phản ứng trước, "Đúng đúng đúng, hôm nay là bạn trai của Thư Tiệp nhà chúng ta mời mà. Trước tiên cứ mặc kệ hai người họ đi, chúng ta ăn cơm thôi."
Người phục vụ đã đẩy xe thức ăn đến, sau đó để đồ ăn lên bàn.
"Chúc mọi người dùng cơm vui vẻ!"
Mấy người này cũng không còn quấn quýt về chuyện của Lâm Ý Trì và Thẩm Mạc Từ nữa, họ đều vùi đầu vào đồ ăn.
Trong lúc dùng cơm, Lý Đình cẩu thả ngược lại không để cho chỗ này lạnh lẽo nên vẫn luôn lôi kéo đề tài để nói chuyện.
Lâm Ý Trì rụt người lại để cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Bởi vì ngồi ở bên cạnh Thẩm Mạc Từ cho nên cô rất khẩn trương.
Cô yên lặng ăn và nghe Lý Đình nói chuyện trên trời dưới đất, có đôi khi cũng nhẹ nhàng phụ họa mấy câu.
Cũng nhờ ngày hôm nay cô mới biết Thẩm Mạc Từ thi vào đại học Bình Kinh ở thành phố Z.
Cũng giống như nhiều năm trước, anh vẫn đẹp trai chói mắt như xưa, và anh đã trúng tuyển vào trường đại học hạng nhất.
Lòng Lâm Ý Trì thấy ê ẩm, mũi bỗng nhiên có hơi chua xót.
Cô cầm tách trà lên uống một ngụm nước, che giấu đi cảm xúc bất thường của mình.
Lúc cô đặt tách trà xuống thì điện thoại di động của cô sáng lên.
Lâm Ý Trì thấy đó là tin nhắn của giáo viên vì thế nhanh chóng lấy điện thoại.
Trong tin nhắn là giáo viên bảo cô đi in một số tài liệu, cô gõ chữ trả lời lại.
Sau đó cô ngẩng đầu lên với nét mặt mang theo sự áy náy, "Ngại quá, bên kia có chút việc cần tớ đến xử lý nên tớ phải về trường trước đây."
Lý Đình nhìn qua, "Sao vậy? Sao đột nhiên giờ lại giao việc cho cậu."
Lâm Ý Trì thu dọn túi xách, "Đúng vậy, hướng dẫn viên kêu tớ đi in tài liệu."
"Vậy được, cậu về trước đi. Trên đường nhớ cẩn thận đó."
"Ừ." Lâm Ý Trì khẽ gật đầu với Ngô Hạo và Thẩm Mạc Từ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Mạc Từ nhìn thoáng qua bóng lưng cô, sau đó tới gần Ngô Hạo, "Tớ đi ra ngoài một chút."
Nói xong trực tiếp đứng dậy, động tác không chút do dự.Truyện Bất Hủrainbowdangyeu
Mặt Ngô Hạo có biểu cảm khó lường trước được, trong lòng thì cười thầm.
Thẩm Mạc Từ à......
Đó giờ chưa thấy cậu tích cực như vậy nhá.
Lâm Ý Trì đẩy cửa ra mới đi được hai bước phía sau đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Chờ một chút."
Lâm Ý Trì sửng sốt rồi sau đó quay đầu thì thấy là Thẩm Mạc Từ.
Cô đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tớ đi với cậu, vừa hay tớ muốn xem đại học thành phố D luôn."
Thẩm Mạc Từ không có nói rõ là đưa cô đi, người ta chỉ nói muốn nhìn phong cảnh của thành phố D nên Lâm Ý Trì cũng không thể mở miệng từ chối.
Vì thế, cô gật đầu, "Được."
Mười phút đi bộ, Lâm Ý Trì chậm rãi sóng vai với anh.
Giờ đã gần trưa, mặt trời chói chang đã lên cao làm cho bóng của hai người đều bị kéo dài.
Lâm Ý Trì nhìn bóng hai người dưới đất, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Tới cổng trường, Lâm Ý Trì nhìn Thẩm Mạc Từ nói: "Tớ vào trước đây."
"Chờ chút."
Lâm Ý Trì hơi nghi hoặc quay đầu lại.
Thẩm Mạc Từ đi lên lấy điện thoại ra, "Bạn học cũ, có thể thêm WeChat không?"
Lâm Ý Trì rất ngạc nhiên, nhưng dường như cô không có lý do gì để cự tuyệt......
"Có thể."
Năm giây sau, hai người kết bạn thành công.
"Vậy tớ về trường đây. Tạm biệt."
Thẩm Mạc Từ: "Tạm biệt."
Lâm Ý Trì xoay người đi, cô không nhìn thấy được nụ cười trên môi của Thẩm Mạc Từ.
Nụ cười lẫn gương mặt đều không che giấu được sự vui vẻ.
Anh cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve ảnh đại diện Wechat của Lâm Ý Trì.
Nhưng khi mở vòng bạn bè ra thì anh thấy nó trống trơn.
Phong cách của cô rất giống anh.
Lâm Ý Trì bên kia thấy vòng bạn bè của Thẩm Mạc Từ cũng giống cô, trong lòng cô lại có một chút nhảy nhót.
Không biết tại sao Thẩm Mạc Từ lại không đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Liệu lý do của anh có giống với cô không?
Bình luận truyện