Ép Khô Nam Phụ

Quyển 3 - Chương 15: Cổ đại (15) ưm ưm a a [h+]



Editor: Dương Gia Uy Vũ

Ngón tay Mộc Dung lần xuống phía dưới tìm được khe hở giữa hai cánh môi liền dễ dàng chen vào trong cơ thể cô, vừa mới cắm vào đã vội thọc vào rút ra rồi ngoáy, xúc cảm ẩm ướt chặt chẽ khiến dục hỏa trong lòng hắn càng dâng cao. Cô vốn đã động tình đến cực điểm, trong huyệt cũng là một mảnh mềm xốp ướt át, màn khuếch trương vội vàng mà lại không mất dịu dàng qua đi, Mộc Dung lập tức cầm thương ra trận.

“Ưm ——”

Một tiếng rên rỉ mềm mại, trong cơ thể cô chợt nhiều thêm một cây gậy to lớn. Mị thịt non nớt trong huyệt bị côn th*t của hắn tầng tầng phá vỡ, quy đầu cực lớn ma sát nhục bích muốn chen vào, nhưng mị thịt trùng trùng điệp điệp kia lại không cam lòng mà quấn quýt si mê trên thân gậy, không nghe lời buông tha mà cứ quấn lấy không bỏ.

Mộc Dung bị kẹp đến da đầu tê dại, kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu thư… Thả lỏng một chút, đừng kẹp chặt như vậy.”

Hắn vòng lấy bắp đùi cô, tách hai chân bạch ngọc không tì vết ra, toàn bộ quá trình hắn tiến vào thao lộng tiểu huyệt đều được hắn thu hết vào đáy mắt, đôi chân Mộc Khanh Khanh trần trụi rũ xuống lắc lư trong không trung, cảm giác khẩn trương khi bị thấy toàn bộ quá trình hai người giao hoan vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi sẽ ngã xuống khiến cô căn bản không có khả năng nghe theo lời hắn nói, mị thịt trong huyệt chỉ biết vô ý thức mà càng kẹp chặt thêm.

“Ư a… Mộc Dung… Lên, lên giường đi.”

Mộc Dung bị cô kẹp vừa đau vừa sướng, thở dốc vì kinh ngạc, thanh âm phát ra từ kẽ răng, “Từ từ, ta muốn thử làm ở đây một lần.” Cắn răng đưa đẩy eo, khiến diện tích tiếp xúc giữa côn th*t và tiểu huyệt cô càng tăng thêm.

Mộc Khanh Khanh khó hiểu, cảm giác tiểu huyệt bị lấp đầy làm cho giọng nói của cô có chút vỡ vụn, “Tại… tại ưm… sao chứ…a...”

“Tiểu thư đã quên rồi sao? Để Mộc Dung giúp người nhớ lại.” Biểu cảm của Mộc Dung đột nhiên trở nên hơi âm trầm, nhưng phần tức giận này của hắn cũng không bị Mộc Khanh Khanh đã trầm luân trong khoái cảm nhận thấy được.

“Trương sinh bế Tam nương Lưu thị lên, đặt trên bàn, lập tức cởi quần áo của cả hai xuống, một bên sưng to ngạo nghễ, một bên nước tình tràn đầy, hai người liền muốn trực tiếp hoan hảo trên bàn…”

Lời này có chút quen thuộc khiến đại não đang trôi nổi của Mộc Khanh Khanh khôi phục một chút thanh tỉnh, hình như cô đã từng xem ở đâu rồi, là… Là trong thoại bản sắc tình lúc sáng?!

Mộc Dung nhìn thấy đôi mắt nước ẩn tình của Mộc Khanh Khanh đột nhiên trợn to, hiển nhiên là đã nhớ ra, khó chịu trong lòng phai nhạt không ít, nhưng ngoài miệng lại không ngừng đọc.

“Trương sinh dục hỏa gấp gáp, tam nương miễn cưỡng chịu đựng, không hề có màn dạo đầu.” Quy đầu của Mộc Dung cũng phối hợp mà nhảy lên vài cái, làm Mộc Khanh Khanh yêu kiều rên rỉ không ngừng, Mộc Dung cực kỳ quen thuộc đọc ra nội dung trong sách, một chữ cũng không sót: “Chỉ lát sau d*m thủy đã thấm ra, dần dần chảy xuống, liền tiến thêm một chút.” côn th*t trong cơ thể cô cũng theo lời hắn nói mà lại lần nữa đến gần trong huyệt. “dương v*t của Trương sinh cứng rắn thô to, tam nương mềm mại xin tha.”

dương v*t của Mộc Dung cũng cứng rắn thô to, mà cô cũng đang không ngừng yêu kiều rên rỉ xin tha…

“Gò má Tam nương ửng đỏ, d*m thủy tràn trề, thân thể ngửa ra, dâm ý của Trương Sinh bùng lên, vội vàng đưa đẩy dương cụ…”

Mộc Dung cũng bắt đầu thọc vào rút ra trong huyệt, mà d*m thủy của cô cũng đang thản nhiên chảy ròng ròng, thân thể cũng không chịu khống chế mà bắt đầu tiếp nhận đưa đẩy của Mộc Dung.

“Tam nương không thể chịu nổi, dần dần cảm thấy sung sướng, mặc cho Trương Sinh đưa đẩy loạn xạ, lắc lư cực nhanh, d*m thủy tràn ra, không khí nóng bỏng dâm mị, thanh âm dâm loạn truyền khắp…”

Mộc Khanh Khanh khó có thể chịu đựng được kích thích hung mãnh như vậy, si ngốc lắc đầu, muốn mở miệng bảo hắn đưa đẩy chậm một chút, nhưng âm thanh ra khỏi miệng lại chỉ có tiếng rên rỉ sảng khoái ưm a. Ý thức của cô giống như đã bị hắn mang vào một thế giới khác, tựa như đang ở bên cạnh xem Trương sinh và Tam nương giao hoan, lại giống như đã hóa thân thành Tam nương, cùng với Mộc Dung đã biến thành Trương Sinh yêu nhau tùy ý giao hoan. Thân thể trần trụi va chạm vào nhau bạch bạch và tiếng nước do động tác thọc vào rút ra mang đến, toàn bộ đều biến thành chất xúc tác tình dục, mùi vị giao hoan dâm mị trong không khí khiến Mộc Khanh Khanh hơi choáng váng đầu, trong đầu lại nhớ đến nội dung trong quyển sách cấm kia vô cũng rõ ràng, thanh âm Mộc Dung đọc sách không ngừng vang lên, dưới sự dẫn dắt như vậy, Mộc Khanh Khanh đã hoàn toàn rối loạn, “Ha a… Sướng quá… Tam, Tam nương sướng vô cùng… Ưm… ư a…”

Mộc Dung bị tiếng rên rỉ loạn ngữ của cô kích thích đến bỗng nhiên không kịp phòng ngừa, đến khi phản ứng lại, dục hỏa trong mắt càng tăng lên, gắt gao nắm lấy bắp đùi cô, khống chế được phần hông hai người đồng thời chạm vào nhau, lực đạo càng thêm sâu, “So với phu quân của nàng thì sao? Nói nhanh! Hai người bọn ta ai làm nàng sung sướng hơn! Nàng càng thích ai thao nàng hơn! Nói!” Hiển nhiên Mộc Dung cũng đã nhập ma chướng tình dục, khó có khi lại nói ra lời thô tục cỡ này.

Lời này của Mộc Dung đã nhắc nhở Mộc Khanh Khanh, thì ra cô là người đã có phu quân, nhưng hiện giờ cô lại không biết liêm sỉ mở lớn hai chân ra, đón ý nói hùa hưởng thụ nô bộc trong nhà thao làm, “Ô ha… Đừng hỏi… Ha a… Tam nương không, không biết… A a…”

Lọt vào tai là thanh âm kiều mị vô cùng, khiến trong lòng Mộc Dung lại nổi lên thêm một ngọn lửa, đáp án mơ hồ không rõ của Mộc Khanh Khanh đã đánh gãy một tia lý trí cuối cùng của hắn, dục vọng muốn chiếm hữu cô đời đời kiếp kiếp đã được khắc vào trong xương cốt khiến hắn phát điên mà muốn trừng phạt nữ nhân hoa tâm này.

“À? Không biết? Vậy ta đây liền thao đến khi nàng biết mới thôi, Tam nương.” Cô là Tam nương, hắn là Trương Sinh.

Chỉ có thuyết phục và ám chỉ như vậy mới có thể khiến hắn không hề cố kỵ.

Thân thể cô bị hắn thao lộng sung sướng lạ thường, mỗi một tế bào trên dưới toàn thân đều cực kỳ khuây khoả, khi nghe được hắn nói muốn tiếp tục thao cô, cảm giác dâng lên trong lòng không phải ngượng ngùng, ngược lại còn chờ mong và khát vọng.

Chỗ sâu trong huyệt đột nhiên truyền đến đau nhức khiến Mộc Khanh Khanh hơi hoàn hồn lại, sau khi nhận ra được động tác mà côn th*t của hắn đang làm, Mộc Khanh Khanh có chút luống cuống, trong đầu đột nhiên nhớ lại, thân thể non nớt mảnh mai này thừa hoan quá sớm vốn đã cực kỳ hại thân, cung giao* là điều mà hiện tại Mộc Khanh Khanh không dám tưởng tượng, tử cung vô cùng yếu ớt căn bản không thể chịu được côn th*t vô cùng thô tráng của hắn đòi hỏi!

*Cung giao: chỉ việc hoan ái chạm đến, thậm chí là xuyên qua miệng tử cung.

“A —— đừng, đừng mà ——”

“Tam nương, nàng không cho ta thao tử cung của nàng sao? Chỉ có phu quân của nàng mới có thể vào chỗ kia của nàng à? Khó cho nàng vẫn đối với phu quân nàng một mảnh tình thâm…” Hai mắt Mộc Dung hơi phiếm hồng, lại không giống như là do uất ức gây ra, “Có điều… Hiện giờ đang thao nhục huyệt của nàng —— là ta!”

Dứt lời, một cú mãnh liệt, liền cường thế chọc mở cái miệng nhỏ vẫn luôn nhắm chặt kia ra.

Khi chỗ trống nơi miệng tử cung kia thật sự bị mở ra, lại thêm một cảm giác đau nhức mãnh liệt đánh úp lại, vòng eo Mộc Khanh Khanh tê dại, chỉ cảm thấy một cú đâm này của hắn làm cô vô cùng nhức mỏi mất hết sức lực, theo bản năng giận dữ la lên với kẻ đầu xỏ, “Mộc Dung!”

Một tiếng kêu gọi quen thuộc thức tỉnh Mộc Dung, một cái chớp mắt mê mang qua đi, đột nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, vẻ mặt hoảng loạn tự trách, “… Tiểu thư ——”

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Mộc Khanh Khanh liền biết trong lòng hắn đang nghẹn đến khó chịu, sau khi cảm nhận được thân thể của mình hơi thích ứng, nhẹ nhàng mềm mại nói với người ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám làm kia: “Mộc Dung, ngươi động đi… Ta muốn…”

Lời tác giả

【 Chương này có tham khảo thoại bản sắc tình cổ đại tiểu thuyết diễm tình 《 Như Ý Quân Truyện 》, có chỗ nào xưng hô không hợp lý, thông cảm! 】

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện