Chương 20: - Điềm Dữ
Đã sang một chặng mới của truyện nhe các em. Hôm nay là sinh nhật tôi nên up luôn cho nó dzui, mừng 1 năm mới với nhiều sự hamlone khác nhưng bản thân cứ cố gắng chứ biết lsao =))
Bạn nào follow IG và Fb tôi thì sẽ được biết tôi vừa diệt thêm 1 em đạo sĩ giả danh tác giả triệu fan trên Truyện Bất Hủ trên event nho nhỏ tôi được mời làm BGK. Chính là cái số muốn gác gậy nhưng đạo sĩ nó cứ nhảy vào mặt khiến tôi phải tự mình đi liên hệ vs 2 tác giả quốc tế để làm rõ. Nhưng thôi chỉ nhai lại thế thôi, detail xin phép mời anh em lên fb hoặc story IG đọc sau.
xxxxxxxxxxxxxx
Lúc tôi mở cửa vào nhà Jack Harte, đèn đã sáng trưng từ lúc nào. Còn người rừng thì trùm chăn ngồi trên bàn ăn với máy tính sáng màn hình và hai cục giấy ăn to đùng nhồi vào lỗ mũi.
Trong nửa giây, tôi ước gì tất cả những cô gái bị gã đánh lừa bằng vẻ ngoài sáng loáng hớp hồn đều có thể nhìn thấy cảnh này một lần trước khi chết.
Ngược lại với bộ dạng quái quỷ chẳng giống ai kia, đôi mày của khỉ đột hơi nhíu lại, nhìn vào màn hình đầy nghiêm túc. Tay gã liên tục gõ lạch cạch lên bàn phím.
"Chào buổi tối." tôi đi vào, làm như không nhớ gì về việc lúc trưa.
Chúng tôi đều là người lớn, nếu có gì đó tôi học được trên 26 năm tuổi đời khá vô ích của mình, thì hẳn phải là việc tốt nhất là không nên quá quan tâm mấy chuyện nhỏ nhoi. Cho qua được đến đâu tốt đến đó.
"Chào buổi tối." Người rừng đáp lại tôi đầy máy móc, vẫn bằng giọng nghẹt mũi.
Tôi bỏ giầy, đi vào phòng bếp với túi đồ ăn mới mua. Sau cuộc điện thoại nảy lửa cùng bà Diaz, tôi quyết định đi tới quầy hotdog ở góc đường đối diện phòng tập và mua hai chiếc đặc biệt cho mình. Chủ yếu vì tôi tự dưng không muốn nấu ăn nữa. Và hôm nay tập hơi nặng, tôi cảm thấy tay chân hơi run rẩy vì tụt huyết áp, nên mua đồ ăn về là lựa chọn tốt nhất.
Hotdog ở Kỳ Lân hơi khác với nơi khác chút, thay vì mù tạt vàng nhuyễn truyền thống thì ở đây chúng tôi ăn mù tạt nguyên hạt kiểu dijon. Hạt mù tạt giòn, khi nhai vỡ ra, toả mùi thơm cùng vị cay nồng rất ngon mà không bị hắc.
Sau khi mua bánh và chuẩn bị quay đầu đi về tôi mới nhớ ra tôi còn phải lo đồ ăn tối cho người rừng nữa. Đau họng mà ăn mấy thứ khô khốc thì càng đau, nên tôi đành đi đường vòng, rẽ vào một nhà hàng fusion kiểu Á để mua cho người rừng một bát súp với wonton (sủi cảo/hoành thánh) và rau hẹ rất thơm. Tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi hấp dẫn đến ứa nước miếng của nó từ bên ngoài chiếc túi xách đem về.
Tôi đem bát súp ra cho người rừng, gã vẫn đang cắm cúi vào màn hình máy tính. Gã đã bỏ cục giấy ra khỏi mũi, dồn thành một đống ở trên bàn ăn.
"Này, ăn tối đi."
"Hôm nay cô không nấu à?" người rừng liếc nhìn cái bát nhựa có in logo của nhà hàng màu đỏ chói, lại liếc nhìn tôi.
"Hôm nay tôi tập hơi mệt."
Tôi đặt cái thìa xuống cạnh bát súp, rồi quay vào bếp để lấy 2 chiếc hotdog ra. Trời nóng nên dù chẳng có túi bọc giữ nhiệt thì bánh của tôi vẫn đủ ấm để ăn như thường, không cần phải nướng lại.
Phần hotdog đặc biệt có xúc xích làm nhân kẹp là loại có tỏi và rắc thêm dưa chuột muối băm nhỏ phía trên, rất thơm và có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không hôn hít được ai khác sau khi ăn xong. Lúc tâm trạng không tốt và không phải gồng mình tỏ ra OK, thì tôi sẽ không từ chối những món ăn guilty pleasure thế này.
Tôi nhìn chiếc hotdog mình vừa cắn, cảm thấy trong miệng không có vị gì cả, chỉ có ý nghĩ về nó là ngon thôi. Tôi không phải kẻ hay bị ảnh hưởng quá nhiều bởi chuyện cãi vã với người khác, nhưng với gia đình và người thân thì khác, dù là mình thắng cuộc hay thua cuộc thì vẫn bị ảnh hưởng tâm trạng.
"Cô đang ăn hotdog hay đang bị tra tấn thế, 509?" giọng nói ồm ồm khàn đặc của Jack lôi tôi trở lại căn bếp nhà gã, với mùi súp wonton thơm lừng bay vất vưởng khắp nơi.
Tôi ngước lên, bắt gặp đôi mắt xanh xám hơi mệt mỏi của người rừng đang nhìn mình chăm chú.
"Sao?"
"Cô nhai như thể nó là một miếng cao su cắt ra từ lốp xe tải vậy, Ashley." gã nhún vai, bưng bát súp của mình lên.
"Súp ngon không?" tôi nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hỏi người rừng.
"Ngon, tôi đã từng ăn món này rồi. Tôi ước gì mũi mình có thể ngửi được mùi thơm của nó." Jack Harte gật gật mái đầu bù xù màu hạt dẻ, nói vẻ nuối tiếc.
"Tình hình có vẻ vẫn còn tệ nhỉ?" tôi cắn một miếng bánh nữa, hỏi.
"Ừ, tuần sau tôi phải bay sang Lười để gặp bố già nữa, không biết có đỡ không." xúc một miếng wonton lên miệng, người rừng hơi nhíu đôi mày sắc lại.
"Cảm cúm chỉ mất cỡ 1 tuần thôi, đừng lo." hầu hết mấy căn bệnh theo mùa này đều như vậy, quá 1 tuần mà vẫn đang quằn quại thì mới cần phải đi tới bệnh viện.
Người rừng gập máy tính của gã lại "Tôi không lo. Nhưng nếu vẫn bị ốm thì sẽ hơi mất tập trung."
Tôi gật đầu đồng tình, bị ốm mà vẫn phải làm việc trí não nhiều thật là kinh khủng. Tầm mắt tôi lại quay trở lại chiếc bánh hotdog đang nhai dở, bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì có thể mình sẽ bị đầy bụng sau khi ăn hết 2 cái bánh này.
"Còn cô thì sao? Hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt lắm?" khỉ đột lại lên tiếng, ra vẻ tò mò.
Tôi ngẩng lên nhìn Jack Harte, tự hỏi không hiểu nói chuyện giao kèo cùng gã vào lúc này có hợp lý không. "À, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng."
"Sao? Cô tới thời kỳ khó ở à?" gã nhếch một bên mép miệng mèo lên, hỏi.
"Không, Janice vừa ném cho tôi một cú bóng vòng."
Tôi gạt đi, đặt chiếc hotdog dở xuống mặt bàn. Chia sẻ cho người rừng nghe cũng được, cơ bản gã cũng tham gia vào việc cùng tôi gây nên mớ hỗn độn này.
"Là sao?"
"Là sau khi gặp anh, ả đã đi mách lẻo với mẹ tôi và chúng tôi vừa cãi nhau."
Jack khỉ đột chống một tay lên má, nghoẹo đầu nhìn tôi.
"My dear Ashley. Cô có chắc là cô chọn đúng bạn không đấy, bạn bè nào lại đi phá hủy đời nhau vậy?"
"Là tại vì trong mắt nó tôi đang làm một việc ngu ngốc thôi."
Tôi kể xấu Janice khá nhiều, nhưng thực chất thì tôi cảm thấy mình cũng xấu tính không kém ả. Tôi khá chắc chắn về sự cứng đầu và nóng tính của bản thân mình đã không ít lần làm cho những người xung quanh phát điên lên.
"Vậy giờ sao? Quét vấn đề này xuống dưới thảm trải sàn, đậy nó lại và chờ đến khi mẹ cô nguôi giận à?" người rừng lại hỏi.
Mẹ kiếp, tôi ước gì tôi có thể làm thế. Đúng hơn là tôi ước gì tôi đã không nổi khùng lên mà bốp chát với bà mẹ già của mình lúc nhận cuộc gọi kia. Nếu như tôi có thể im lặng nói vài câu phủ định lạnh nhạt rồi cúp máy, thì tôi đã không tự tạo ra thêm vài rắc rối nữa cho mình.
"Không." tôi lắc đầu, cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
"Cô định nói thật cho mẹ mình biết hả?" đôi mắt xám của người rừng chiếu vào tôi, ngờ vực hỏi.
"Không."
Tôi lại lắc đầu, tôi mà dám đem sự thật này ra để nói thì việc tôi buộc phải quay trở lại gặp Daniel chỉ là vấn đề thời gian. Mà như thế thì công sức cố gắng kết thúc mọi thứ của tôi suốt thời gian qua đều trở nên vô ích hết.
"Thế thì cô định làm gì?" bây giờ thì người rừng đã ngồi thẳng trên ghế, khuôn mặt gã vẫn thoáng sự mệt mỏi, nhưng cũng đỡ hơn mấy ngày trước rất nhiều rồi.
Tôi thở hắt ra.
"Đại loại là chúng ta sẽ cần diễn kịch thêm một lần nữa."
"Gì cơ?"
"Tôi cần anh tiếp tục đóng giả làm bạn trai tôi nữa. Trước mặt mẹ tôi."
Tôi cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng. Nhưng mà tôi đã lỡ nói với mẹ tôi rồi, không thể để tới hôm đi trình diện gia đình lại bị hố một lần nữa được.
"Cái gì? Mẹ cô sẽ tới đây à?" người rừng ngạc nhiên, hỏi.
"Không, chúng ta sẽ về nhà tôi."
Jack Harte lập tức lắc đầu nguầy nguậy. "Không được."
"Còn nhớ ai phải giả làm bạn gái của anh tới tận sân golf mà không có lựa chọn nào khác không hả?"
Tôi nhướn mày nhìn khỉ đột ngọ nguậy trên ghế, vẻ từ chối ra mặt.
"Cái đó là công việc, không giống chuyện đi gặp gia đình."
Tôi khoanh tay lại, tựa lên lưng ghế bàn ăn, nói chậm rãi "Còn bao nhiêu vụ giải cứu tình một đêm của anh nữa, Jacky. Giao kèo của chúng ta đâu có nói là chỉ có anh mới được sử dụng cái mối quan hệ giả dối này để giải thoát cho mình đâu."
Khỉ đột nhìn tôi, đôi mắt xanh xám lùng bùng như đang suy nghĩ cái gì dữ lắm. Mất một lúc, gã mới nói.
"Cô chắc chứ?"
"Chắc. Mẹ tôi muốn tôi quay lại với Daniel. Nếu bà ấy mà biết được chuyện này thì tôi không còn đường nào khác là cứ phải nhìn thấy anh ta liên tục trong mọi dịp lễ."
Thật ra nếu người rừng không đồng ý thì tôi cũng có thể tạm bịa ra cái lí do là gã bận hay gì đó cũng được, tuy nhiên làm thế thì không thuyết phục lắm. Cũng không bền.
"À, vì anh ta xuất sắc quá hả?" gã nhướn một bên mày lên, nói đầy châm chọc.
"Với mẹ tôi, đúng. Daniel giống như một vị thánh vậy. Nếu không vì đã kết hôn với bố tôi thì tôi đoán bà ấy cũng nhảy bổ vào Daniel rồi." tôi đáp lại Jack bằng giọng chua chát.
Tuy giỡn vậy chứ thật tình mà nói, bất cứ cô gái nào đầu óc đơn giản bình thường đều sẽ đồng ý rằng Daniel là một lựa chọn tốt.
Nói là chua chát nhưng tôi không thấy tiếc, vì tôi tuyệt đối không chấp nhận được việc anh ta coi thường việc mà tôi làm và yêu thích. Vậy thôi, thế là đủ để không cần phải tiếp tục làm gì rồi. Nhiều người ở bên nhau quá lâu, tới lúc nhận ra mình không hợp thì lại dùng dằng, bởi cái ý nghĩ về khoảng thời gian quá lâu kia. Thời gian lâu dài không có nghĩa là sự thành công.
Việc quan trọng nhất mà ai cũng nên hỏi mình vào lúc nhận ra mối quan hệ hiện tại của mình thật ra chẳng đẹp như mình vốn nghĩ là: Mày có muốn dành nốt quãng đời còn lại kẹt ở trong mối quan hệ ngu ngốc này không?
Không ở trong mối quan hệ với một người thì chỉ có thể đứng ngoài mà đánh giá. Với mẹ tôi, chỉ cần bạn trai tôi kiếm được nhiều tiền và vẻ ngoài sáng sủa là ổn. Nhưng tôi nghĩ yêu cầu về tiền mới là yêu cầu quan trọng nhất.
Tôi chỉ muốn kết thúc mấy nỗ lực hàn gắn ngớ ngẩn này càng nhanh càng tốt. Mẹ tôi cần phải hiểu là đã qua hết một chương trong đời rồi thì không nên giở lại làm gì, tốt nhất chỉ nên nhớ về kỉ niệm cho vui thôi.
"Chẹp, thôi được. Người anh em tốt bụng này đành đứng ra giúp cho em sinh đôi quỷ dữ của mình một tay vậy..." trong lúc tôi đang tiếp tục nghĩ bâng quơ thì người rừng lên tiếng đồng ý, giọng rất bề trên.
Tuyệt vời.
"Cám ơn, Jack."
Tôi quyết định bỏ qua cái thái độ ban phước của gã, nói một lời cảm ơn mà tôi thấy đúng là từ đáy lòng thể hiện ra.
"Tuy nhiên,-" người rừng đưa khuỷu tay gác lên lưng dựa của chiếc ghế bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi nhưng đã bắt đầu lóe lóe lên mấy tia ranh mãnh.
"-tôi có một điều kiện, Ashley."
"Gì?" tôi nheo nheo mắt, ngờ vực hỏi. Tôi không có cảm giác tốt về điều kiện mà Jack Harte sẽ đưa ra.
Người rừng chỉ chiếc hotdog vẫn chưa động đến của tôi, nằm trong bao nylon đang đặt trên bàn.
"Cô sẽ ăn chiếc hotdog ngon lành kia trước mặt tôi. Nhét nó từ từ vào trong miệng, thật gợi tình vào, giống như cô đang-"
"Ọe."
Người rừng nói tới đó thì cổ họng và dạ dày tôi đã xoắn lại, phản ứng vô cùng khốc liệt. Trước khi tôi kịp đưa tay lên che miệng vì có vị chua loét dồn lên ở cuống họng, thì tất cả mọi thứ tôi vừa cố nuốt xuống ban nãy đã vọt hết lên, bắn tung tóe đầy bàn ăn của Jack Harte.
---------------------------------
Update tiếp theo sẽ là cuối tuần này xD!
Follow instagram tôi để đọc sneak peek của những chapter tiếp!
IG: @cafeindigo_
Bình luận truyện