Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 98
Buổi chiều, lúc Tạ Cảnh Dực giục ngựa hồi phủ, ở ngay cửa phủ, liền thấy một cỗ xe ngựa mang theo ký hiệu của Vinh vương phủ dừng ở đó, một nữ tử xinh đẹp mỹ lệ mặc váy áo vàng nhạt đang bước từ xe xuống.
Chân mày Tạ Cảnh Dực giật giật, vậy mà là Xương Hoa quận chúa của Vinh Vương phủ, chuyện Vinh Vương gia cầu tứ hôn ngay trên buổi Quỳnh Lâm Yến hắn cũng có nghe thấy khi đang làm nhiệm vụ hôm đó.
Vị Xương Hoa quận chúa này trong ngoài không giống nhau, yêu thích mỹ sắc, tính tình trời sinh phóng đãng, dù chưa lấy chồng đã thất trinh, lúc này thấy nàng ta xuất hiện ở cửa Định Quốc Công phủ, đáy mắt Tạ Cảnh Dực xẹt qua một chút lạnh lẽo, sau đó kéo dây cương dừng lại, cũng không đi qua.
Lúc đợi người thông báo, Xương Hoa quận chúa cùng với tỳ nữ và vài tên hộ vệ đứng chờ trước cửa.
Nên lúc Tạ Cảnh Dực giục ngựa xuất hiện, Xương Hoa quận chúa nhìn qua theo tiếng động, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng ngời, vậy mà là Tạ đại thiếu gia, làm sao nàng ta có thể quên vị nam tử tuấn tú bất phàm, tài năng kinh người này.
Tim nàng ta lập tức nhảy lên bang bang không ngừng.
Vị Tạ thiếu gia này không hề kém cạnh tân khoa khoa Trạng Nguyên chút nào, hơn nữa hắn còn là đại thiếu gia của Định Quốc Công phủ, dù cho mang theo thân phận con thừa tự để nối dõi, nhưng hiện nay cũng đã trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, là tâm phúc của hoàng đế.
Trừ việc hắn từng có một người thê tử, những mặt khác không có gì bắt bẻ.
Trước đây nàng ta đã từng vừa gặp đã yêu đối hắn, đáng tiếc Tạ thiếu gia lại sớm đã vị hôn thê, sau lưng còn có Định Quốc Công, khiến cho việc động tâm của nàng chỉ có thể chết yểu, sau đó hắn lại nhanh chóng định hôn sự với Dương Thư Thanh định...... Xương Hoa quận chúa chỉ có thể hết hy vọng.
Bây giờ một lần nữa nàng ta lại nhìn thấy Tạ Cảnh Dực dung nhan tuấn mỹ vô song, Xương Hoa quận chúa đã sớm vứt tân khoa Trạng Nguyên đã được ban hôn ra sau đầu, cũng quên luôn chuyện một tháng này nàng ta tính kế hãm hại Thẩm tam tiểu thư như thế nào, lúc nảy từ trong mắt đến tâm trí đều là Tạ Cảnh Dực.
Lúc này Xương Hoa quận chúa cũng không vội vã đi gặp Định Quốc Công phu nhân nữa.
Chuyện ngẫu nhiên gặp được Tạ Cảnh Dực khiến nàng ta vô cùng hưng phấn kích động.
Lại thấy Tạ Cảnh Dực vậy mà giục ngựa dừng lại, cũng chưa bước đến, Xương Hoa quận chúa nhịn không được liền mang theo tỳ nữ qua đi.
"Cẩm Lan, chúng ta đi gặp Tạ thiếu gia."
"Dạ, quận chúa!"
Tỳ nữ tên Cẩm Lan nghe thấy quận chúa nói vậy, khuôn mặt đẹp của nàng ta liền thay đồi một chút, lập tức hiểu ý rằng quận chúa đã vừa ý Tạ thiếu gia, sau lưng Tạ thiếu gia chính là Định Quốc Công, là con nuôi của Định Quốc Công.
Thân phận vô cùng cao quý, tiền đồ cũng rộng mở vô cùng.
Quận chúa là dạng người như thế nào, người làm tỷ nữ như nàng ta đương nhiên hiểu vô cùng rõ ràng, quận chúa...... Quận chúa không xứng với Tạ thiếu gia.
"Tạ thiếu gia, thật trùng hợp, ta là Xương Hoa quận chúa của Vinh Vương phủ, có thể gặp được huynh thật sự khiến ta vô cùng vui mừng." Xương Hoa quận chúa nhẹ nhàng cười, giọng nói cũng thanh thúy uyển chuyển, trên khuôn mặt xinh đẹp rất biết gãi đúng chỗ ngứa hiện lên một chút ngượng ngùng và ái mộ.
Tạ Cảnh Dực nhìn thấy Xương Hoa quận chúa dẫn theo tỳ nữ bước đến chỗ mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút chán ghét, hắn lạnh nhạt gật đầu: "Gặp qua Xương Hoa quận chúa."
Sau đó...... Không có sau đó nữa.
Xương Hoa quận chúa thấy thái độ lạnh nhạt của Tạ Cảnh Dực, kích động và vui mừng đong đầy trong lòng liền vơi đi một chút, nhưng nàng ta vẫn âm thầm cắn chặt răng, hiện giờ Tạ Cảnh Dực này cũng không hề có hôn ước......
Trong đáy mắt Xương Hoa quận chúa hiện lên quyết tâm nhất định phải có được.
"Nếu Xương Hoa quận chúa không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước một bước." Tạ Cảnh Dực nhìn thấy quyết tâm nhất định phải có được trong đáy mắt nàng, trong lòng liền nổi lên một cảm giác không chịu nổi, lạnh lùng phun ra một cầu rồi nhanh chóng giục ngựa đi ngang qua người Xương Hoa quận chúa, trực tiếp cho ngựa chạy vào Định Quốc Công phủ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Xương Hoa quận chúa hơi hơi tối sầm, đáy mắt cũng không hề thay đổi, đến khi nhìn thấy một hạ nhân vôi vàng bước đến hành lễ với nàng ta, Xương Hoa quận chúa liền vội vàng nở một nụ cười xinh đẹp mỹ lệ: "Cẩm Lan, đi thôi, đừng để quốc công phu nhân đợi lâu."
Nếu nàng ta muốn gả cho Tạ Cảnh Dực, thì vị Định Quốc Công phu nhân này chính là bà bà trên danh nghĩa của nàng ta, lúc này nhất định phải lưu lại được hảo cảm, may mắn người mở miệng cầu xin tứ hôn trong Quỳnh Lâm Yến là phụ vương nàng ta.
Đợi lát nữa nàng ta sẽ " giải thích " một chút với Định Quốc Công phu nhân, miễn khiến cho nàng ấy " hiểu lầm " mình có ý gì đó với tân khoa Trạng Nguyên lang.
Xương Hoa quận chúa nói thầm trong lòng như vậy.
Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công ở chủ viện thấy Tạ Cảnh Dực vừa trở về, thì nói với hắn một chút về lệ hội ngắm hoa của Thụy Vương phủ sau đó liền đưa thiệp mời cho hắn.
"Cảnh Dực, ngươi đến lễ hội ngắm hoa này xem có cô nương nào ngươi thích hay không, nếu có thì nói với ta một tiếng, đến lúc đó ta phái người đến nhà cầu hôn." Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nhìn Tạ Cảnh Dực.
"Ngươi cũng không nhỏ nữa, năm nay nhất định phải quyết định cho xong hôn sự, đừng thương nhớ lưu luyến gì Dương thị nữa." Định Quốc Công nhấp một ngụm trà, cất giọng lạnh như băng, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp lãnh lệ, không cho phép phản đối.
Thân hình cao lớn của Tạ Cảnh Dực hơi hơi cứng đờ, hắn rũ mắt xuống, cung kính nói: "Dạ, phụ thân, hôn sự lần này tất cả mọi chuyện mẫu thân cứ quyết định là được, ta không có ý kiến."
Chung quy vẫn là không tránh nỗi, trong lòng Tạ Cảnh Dực liền cảm thấy vô cùng chua xót.
Nếu hôn sự của hắn vẫn tiếp tục trì hoãn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, Dương Thư Thanh vẫn luôn căm thù Nịnh Bảo, đến lúc đó không biết lại cho người truyền ra lời đồn như thế nào nữa, cha nuôi chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn chuyện như vậy xảy ra.
Thôi, chung quy cũng phải thành thân, vậy để nàng ấy chọn một người là được rồi.
Khương Nịnh Bảo nhìn thấy Tạ Cảnh Dực cũng không còn tiếp tục từ chối nữa, liền âm thầm nhẹ nhàng thở phào, khóe miệng liền nở một nụ cười tươi rói sung sướng: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi chọn ra một thê tử có tướng mạo phẩm chất xuất chúng, đương nhiên, nếu ngươi có thích cô nương nào, thì nói với ta một tiếng là được, ta cũng không phải người cổ hủ."
Tạ Cảnh Dực rũ mắt che đi sự ảm đạm nơi đáy mắt, cất giọng thanh lãnh nói: "Ta tin vào ánh mắt của mẫu thân."
Tâm tình Khương Nịnh Bảo liền vô cùng sung sướng.
"Không còn chuyện gì khác nữa, lát nữa Xương Hoa quận chúa đến đây, ngươi lui xuống tránh nàng ta một lát đi."
Định Quốc Công nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Nịnh Bảo, liền quay đầu liếc mắt nhìn con nuôi một cái, trong đáy mắt liền hiện lên một chút vừa ý, nhưng lúc nghe thấy Nịnh Bảo nhắc đến Xương Hoa quận chúa, chân mày hắn liền khẽ nhíu lại.
Tạ Cảnh Dực vừa nghe thấy vậy liền vội vàng cáo lui.
Hắn mới vừa bước ra khỏi chủ viện, liền nhìn thấy đoản người của Xương Hoa quận chúa và tỳ nữa của nàng ta cách đó không xa, mặt mày cũng không có biểu hiện gì trở về Cẩm Hoa viện của mình.
Một lát sau, Xuân Hỉ đứng bên ngoài bẩm báo, Xương Hoa quận chúa tới rồi.
"Quốc Công gia, Xương Hoa quận chúa đến, chàng có muốn tránh đi một chút không?" Khương Nịnh Bảo cười liếc mặt nhìn Định Quốc Công vẫn đang ngồi thẳng tắp trên ghế không nhúc nhích một cái, cong cong khóe môi, nhướng mày dò hỏi một câu.
Định Quốc Công nhàn nhạt lắc đầu.
Hắn không yên tâm để Nịnh Bảo gặp mặt Xương Hoa quận chúa.
Khương Nịnh Bảo cũng không bảo Định Quốc Công rời đi, vừa lúc nàng cũng không muốn quá mức thân cận với Xương Hoa quận chúa, nếu có thể, nàng thật sự không muốn gặp vị Xương Hoa quận chúa trong ngoài không giống nhau, tâm tư ác độc này.
"Xuân Hỉ, mời Xương Hoa quận chúa vào đi."
Xương Hoa quận chúa vừa bước vào liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn nhưng lạnh lùng uy nguy đáng sợ đang ngồi trên ghế chủ vị trên cao kia, thân thể mềm mại liền có chút chấn động, cả người đều căng ra, trong đáy mắt cũng ẩn chứa một chút sợ hãi.
Định Quốc Công quyền cao chức trọng, khí thế bức người.
Xương Hoa quận cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng cung kính hành lễ: "Xương Hoa bái kiến Định Quốc Công, bái kiến phu nhân."
Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nói: "Không cần đa lễ, Xuân Nhạc, bưng loại trà ngon nhất lên mời quận chúa."
Xuân Nhạc nghe vậy liền cung kính dẫn Xương Hoa quận chúa đến ngồi vào vị trí ngay bên dưới, sau đó liền dâng lên một ly trà tỏa hương thơm bốn phía.
Có Định Quốc Công ở đây, Xương Hoa quận chúa cũng câu nệ hơn rất nhiều, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn bản thân mình sau khi thấy Tạ Cảnh Dực đã từ bỏ ý nghĩ muốn làm bình thê của tân khoa Trạng Nguyên lang, nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ngữ khí dịu dàng lên tiếng: "Xương Hoa mạo muội tới cửa, chính là muốn xin phu nhân thứ lỗi."
Hôm nay từ chỗ nàng ta đến chỗ Định Quốc Công phu nhân tương đối gần, dù cho Định Quốc Công vẫn đang ở đây, nhưng Xương Hoa quận chúa cũng không nhịn được mà quan sát đánh giá qua dung mạo Định Quốc Công phu nhân một cái.
Thiên tư quốc sắc, khí chất cũng vô cùng tốt, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia, sóng mắt như nước, bốn phía đều vô cùng rực rỡ, lại mang theo một kiểu phong phong tình vô cùng khác biệt, cũng có một loại xinh đẹp khiến người khác rung động không thôi.
Ngay cả nàng ta là nữ tử cũng không nhịn được phải cảm thán một chút.
Trong lòng Xương Hoa quận chúa ghen tỵ không thôi.
"Không biết vì sao hôm nay quận chúa lại đến đây?" Khương Nịnh Bảo mỉm cười hỏi.
Xương Hoa quận chúa cố gắng áp xuống cảm giác ghen ghét dưới đay lòng, hơi hơi ngượng ngùng quan sát nhìn Khương Nịnh Bảo một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp liền hiện lên một tia đỏ ửng: "Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, về chuyện phụ vương ta thỉnh cầu tử hôn trên Quỳnh Lâm Yến, ta muốn xin lỗi với phu nhân, cũng sợ phu nhân hiểu lầm, đành phải đến đây giải thích một chút."
Kỳ thật lúc Xương Hoa quận chúa đến cửa lại có tính toán hoàn toàn khác, nhưng sau khi gặp qua Tạ Cảnh Dực ngay trước cửa, Xương Hoa quận chúa liền thay đổi quyết định, nàng ta quyết định tìm kiếm hảo cảm của Khương Nịnh Bảo trước đã.
Trong lòng Khương Nịnh Bảo lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Xương Hoa quận chúa này tới đây diễn hài sao, vì sao ngay hôm sau Quỳnh Lâm Yến không đến đây nói như vậy, bây giờ mọi chuyện trôi qua đã hơn một tháng rồi mới chạy đến nói như vậy, khiến nàng không thể không cảm thấy trong đò có chút quỷ dị.
Định Quốc Công bình tĩnh uống trà, không nói một lời.
Hạ nhân ở đây cũng không có ai dám xem nhẹ vị Quốc Công gia này.
"Quận chúa nói quá lời, chuyện hôm Quỳnh Lâm Yến, ta và đại ca ta cũng đều không để trong lòng, huống hồ chuyện này cũng đã qua một tháng rồi, nếu quận chúa không đề cập tới, thiếu chút nữa ta cũng đã quên mất chuyện này." Khương Nịnh Bảo cười cười, tỏ vẻ không để ý nhiều nói, nhưng trong lòng lại càng tò mò muốn biết mục đích vị quận chúa này đến đây.
Nụ cười của Xương Hoa quận chúa không hề thay đổi, nhưng bàn tay lại càng cầm lấy chén trà chặt hơn.
"Kỳ thật vốn dĩ ta cũng muốn sớm đến đây giải thích rõ ràng với phu nhân một phen, nhưng trước đó khi phụ vương đề cập đến chuyện cầu hôn khiến ta giật nảy mình, sau đó lúc trở về, ta có nói chuyện với phụ vương...... Nói rằng ta sớm đã có người trong lòng, phụ vương liền vô cùng tức giận, sau đó liền cấm túc ta nên hôm nay ta mới có thể đến đây."
Khương Nịnh Bảo đánh giá vị Xương Hoa quận chúa nói dối mà mặt mày không hề biến sắc này, kỹ thuật diễn xuất này cũng thật tốt vô cùng, nếu không phải đã sớm biết rõ bộ mặt thật của Xương Hoa quận chúa, không chừng có thể bị diễn xuất của nàng ta lừa gạt rồi.
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Định Quốc Công một cái, lại phát hiện Định Quốc Công vẫn cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng nàng hơi cong cong, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm, đè xuống cảm giác không còn gì để nói trong lòng, cuối cùng mới giả bộ lộ ra một nụ cười thoải mái.
"Thì ra quận chúa đã sớm có người trong lòng."
"Kỳ thật...... Kỳ thật người ta thích chính là Tạ thiếu gia của quý phủ." Xương Hoa quận chúa thấy Định Quốc Công phu nhân vẫn không hỏi người nàng ta thích là ai, đành phải tự mình nói ra.
"Khụ khụ......" Khương Nịnh Bảo đang ở uống trà đột nhiên bị lời của Xương Hoa quận chúa làm cho sặc, gương mặt xin đẹp vô cùng kinh ngạc, rõ ràng không hề ngờ đến chuyện vị Xương Hoa quận chúa này lại chú đến Tạ Cảnh Dực.
"Sao lại không cẩn thận như vậy!"
Định Quốc Công lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt nhìn Xương Hoa quận chúa một cái, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Khương Nịnh Bảo, cất giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng quan tâm.
Khương Nịnh Bảo cười cười trấn an Định Quốc Công một cái: "Quốc Công gia, ta không có việc gì, chỉ là không cẩn thận nên bị sắc thôi."
Định Quốc Công vẫn nhíu mày như cũ.
Xương Hoa quận chúa bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Định Quốc Công làm cho hoảng sợ không thôi, thân thể mềm mại của nàng ta cũng run lên nhè nhẹ, chén trà trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất, đồng thời trong lòng nàng ta cũng ghen ghét hâm mộ vận khí tốt của Khương Nịnh Bảo không thôi.
Nàng ta vội vàng cúi đầu nhận sai.
"Thực xin lỗi, phu nhân, là do ta sai."
Khương Nịnh Bảo cười cười, cầm lấy bàn tay to lớn của Định Quốc Công, lại nhìn thấy bộ dạng lo âu thấp thỏm của Xương Hoa quận chúa, liền có chút nghiền ngẫm cười: "Không phải lỗi của quận chúa, chỉ là ta quá kinh hãi thôi, không ngờ người quận chúa thích lại là Cảnh Dực."
Có chút tấm tắc, tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
Xem ra mỵ lực cùa nam chủ Tạ Cảnh Dực trong sách này cũng thật lớn.
Chân mày Tạ Cảnh Dực giật giật, vậy mà là Xương Hoa quận chúa của Vinh Vương phủ, chuyện Vinh Vương gia cầu tứ hôn ngay trên buổi Quỳnh Lâm Yến hắn cũng có nghe thấy khi đang làm nhiệm vụ hôm đó.
Vị Xương Hoa quận chúa này trong ngoài không giống nhau, yêu thích mỹ sắc, tính tình trời sinh phóng đãng, dù chưa lấy chồng đã thất trinh, lúc này thấy nàng ta xuất hiện ở cửa Định Quốc Công phủ, đáy mắt Tạ Cảnh Dực xẹt qua một chút lạnh lẽo, sau đó kéo dây cương dừng lại, cũng không đi qua.
Lúc đợi người thông báo, Xương Hoa quận chúa cùng với tỳ nữ và vài tên hộ vệ đứng chờ trước cửa.
Nên lúc Tạ Cảnh Dực giục ngựa xuất hiện, Xương Hoa quận chúa nhìn qua theo tiếng động, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng ngời, vậy mà là Tạ đại thiếu gia, làm sao nàng ta có thể quên vị nam tử tuấn tú bất phàm, tài năng kinh người này.
Tim nàng ta lập tức nhảy lên bang bang không ngừng.
Vị Tạ thiếu gia này không hề kém cạnh tân khoa khoa Trạng Nguyên chút nào, hơn nữa hắn còn là đại thiếu gia của Định Quốc Công phủ, dù cho mang theo thân phận con thừa tự để nối dõi, nhưng hiện nay cũng đã trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, là tâm phúc của hoàng đế.
Trừ việc hắn từng có một người thê tử, những mặt khác không có gì bắt bẻ.
Trước đây nàng ta đã từng vừa gặp đã yêu đối hắn, đáng tiếc Tạ thiếu gia lại sớm đã vị hôn thê, sau lưng còn có Định Quốc Công, khiến cho việc động tâm của nàng chỉ có thể chết yểu, sau đó hắn lại nhanh chóng định hôn sự với Dương Thư Thanh định...... Xương Hoa quận chúa chỉ có thể hết hy vọng.
Bây giờ một lần nữa nàng ta lại nhìn thấy Tạ Cảnh Dực dung nhan tuấn mỹ vô song, Xương Hoa quận chúa đã sớm vứt tân khoa Trạng Nguyên đã được ban hôn ra sau đầu, cũng quên luôn chuyện một tháng này nàng ta tính kế hãm hại Thẩm tam tiểu thư như thế nào, lúc nảy từ trong mắt đến tâm trí đều là Tạ Cảnh Dực.
Lúc này Xương Hoa quận chúa cũng không vội vã đi gặp Định Quốc Công phu nhân nữa.
Chuyện ngẫu nhiên gặp được Tạ Cảnh Dực khiến nàng ta vô cùng hưng phấn kích động.
Lại thấy Tạ Cảnh Dực vậy mà giục ngựa dừng lại, cũng chưa bước đến, Xương Hoa quận chúa nhịn không được liền mang theo tỳ nữ qua đi.
"Cẩm Lan, chúng ta đi gặp Tạ thiếu gia."
"Dạ, quận chúa!"
Tỳ nữ tên Cẩm Lan nghe thấy quận chúa nói vậy, khuôn mặt đẹp của nàng ta liền thay đồi một chút, lập tức hiểu ý rằng quận chúa đã vừa ý Tạ thiếu gia, sau lưng Tạ thiếu gia chính là Định Quốc Công, là con nuôi của Định Quốc Công.
Thân phận vô cùng cao quý, tiền đồ cũng rộng mở vô cùng.
Quận chúa là dạng người như thế nào, người làm tỷ nữ như nàng ta đương nhiên hiểu vô cùng rõ ràng, quận chúa...... Quận chúa không xứng với Tạ thiếu gia.
"Tạ thiếu gia, thật trùng hợp, ta là Xương Hoa quận chúa của Vinh Vương phủ, có thể gặp được huynh thật sự khiến ta vô cùng vui mừng." Xương Hoa quận chúa nhẹ nhàng cười, giọng nói cũng thanh thúy uyển chuyển, trên khuôn mặt xinh đẹp rất biết gãi đúng chỗ ngứa hiện lên một chút ngượng ngùng và ái mộ.
Tạ Cảnh Dực nhìn thấy Xương Hoa quận chúa dẫn theo tỳ nữ bước đến chỗ mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút chán ghét, hắn lạnh nhạt gật đầu: "Gặp qua Xương Hoa quận chúa."
Sau đó...... Không có sau đó nữa.
Xương Hoa quận chúa thấy thái độ lạnh nhạt của Tạ Cảnh Dực, kích động và vui mừng đong đầy trong lòng liền vơi đi một chút, nhưng nàng ta vẫn âm thầm cắn chặt răng, hiện giờ Tạ Cảnh Dực này cũng không hề có hôn ước......
Trong đáy mắt Xương Hoa quận chúa hiện lên quyết tâm nhất định phải có được.
"Nếu Xương Hoa quận chúa không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước một bước." Tạ Cảnh Dực nhìn thấy quyết tâm nhất định phải có được trong đáy mắt nàng, trong lòng liền nổi lên một cảm giác không chịu nổi, lạnh lùng phun ra một cầu rồi nhanh chóng giục ngựa đi ngang qua người Xương Hoa quận chúa, trực tiếp cho ngựa chạy vào Định Quốc Công phủ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Xương Hoa quận chúa hơi hơi tối sầm, đáy mắt cũng không hề thay đổi, đến khi nhìn thấy một hạ nhân vôi vàng bước đến hành lễ với nàng ta, Xương Hoa quận chúa liền vội vàng nở một nụ cười xinh đẹp mỹ lệ: "Cẩm Lan, đi thôi, đừng để quốc công phu nhân đợi lâu."
Nếu nàng ta muốn gả cho Tạ Cảnh Dực, thì vị Định Quốc Công phu nhân này chính là bà bà trên danh nghĩa của nàng ta, lúc này nhất định phải lưu lại được hảo cảm, may mắn người mở miệng cầu xin tứ hôn trong Quỳnh Lâm Yến là phụ vương nàng ta.
Đợi lát nữa nàng ta sẽ " giải thích " một chút với Định Quốc Công phu nhân, miễn khiến cho nàng ấy " hiểu lầm " mình có ý gì đó với tân khoa Trạng Nguyên lang.
Xương Hoa quận chúa nói thầm trong lòng như vậy.
Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công ở chủ viện thấy Tạ Cảnh Dực vừa trở về, thì nói với hắn một chút về lệ hội ngắm hoa của Thụy Vương phủ sau đó liền đưa thiệp mời cho hắn.
"Cảnh Dực, ngươi đến lễ hội ngắm hoa này xem có cô nương nào ngươi thích hay không, nếu có thì nói với ta một tiếng, đến lúc đó ta phái người đến nhà cầu hôn." Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nhìn Tạ Cảnh Dực.
"Ngươi cũng không nhỏ nữa, năm nay nhất định phải quyết định cho xong hôn sự, đừng thương nhớ lưu luyến gì Dương thị nữa." Định Quốc Công nhấp một ngụm trà, cất giọng lạnh như băng, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp lãnh lệ, không cho phép phản đối.
Thân hình cao lớn của Tạ Cảnh Dực hơi hơi cứng đờ, hắn rũ mắt xuống, cung kính nói: "Dạ, phụ thân, hôn sự lần này tất cả mọi chuyện mẫu thân cứ quyết định là được, ta không có ý kiến."
Chung quy vẫn là không tránh nỗi, trong lòng Tạ Cảnh Dực liền cảm thấy vô cùng chua xót.
Nếu hôn sự của hắn vẫn tiếp tục trì hoãn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, Dương Thư Thanh vẫn luôn căm thù Nịnh Bảo, đến lúc đó không biết lại cho người truyền ra lời đồn như thế nào nữa, cha nuôi chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn chuyện như vậy xảy ra.
Thôi, chung quy cũng phải thành thân, vậy để nàng ấy chọn một người là được rồi.
Khương Nịnh Bảo nhìn thấy Tạ Cảnh Dực cũng không còn tiếp tục từ chối nữa, liền âm thầm nhẹ nhàng thở phào, khóe miệng liền nở một nụ cười tươi rói sung sướng: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi chọn ra một thê tử có tướng mạo phẩm chất xuất chúng, đương nhiên, nếu ngươi có thích cô nương nào, thì nói với ta một tiếng là được, ta cũng không phải người cổ hủ."
Tạ Cảnh Dực rũ mắt che đi sự ảm đạm nơi đáy mắt, cất giọng thanh lãnh nói: "Ta tin vào ánh mắt của mẫu thân."
Tâm tình Khương Nịnh Bảo liền vô cùng sung sướng.
"Không còn chuyện gì khác nữa, lát nữa Xương Hoa quận chúa đến đây, ngươi lui xuống tránh nàng ta một lát đi."
Định Quốc Công nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Nịnh Bảo, liền quay đầu liếc mắt nhìn con nuôi một cái, trong đáy mắt liền hiện lên một chút vừa ý, nhưng lúc nghe thấy Nịnh Bảo nhắc đến Xương Hoa quận chúa, chân mày hắn liền khẽ nhíu lại.
Tạ Cảnh Dực vừa nghe thấy vậy liền vội vàng cáo lui.
Hắn mới vừa bước ra khỏi chủ viện, liền nhìn thấy đoản người của Xương Hoa quận chúa và tỳ nữa của nàng ta cách đó không xa, mặt mày cũng không có biểu hiện gì trở về Cẩm Hoa viện của mình.
Một lát sau, Xuân Hỉ đứng bên ngoài bẩm báo, Xương Hoa quận chúa tới rồi.
"Quốc Công gia, Xương Hoa quận chúa đến, chàng có muốn tránh đi một chút không?" Khương Nịnh Bảo cười liếc mặt nhìn Định Quốc Công vẫn đang ngồi thẳng tắp trên ghế không nhúc nhích một cái, cong cong khóe môi, nhướng mày dò hỏi một câu.
Định Quốc Công nhàn nhạt lắc đầu.
Hắn không yên tâm để Nịnh Bảo gặp mặt Xương Hoa quận chúa.
Khương Nịnh Bảo cũng không bảo Định Quốc Công rời đi, vừa lúc nàng cũng không muốn quá mức thân cận với Xương Hoa quận chúa, nếu có thể, nàng thật sự không muốn gặp vị Xương Hoa quận chúa trong ngoài không giống nhau, tâm tư ác độc này.
"Xuân Hỉ, mời Xương Hoa quận chúa vào đi."
Xương Hoa quận chúa vừa bước vào liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn nhưng lạnh lùng uy nguy đáng sợ đang ngồi trên ghế chủ vị trên cao kia, thân thể mềm mại liền có chút chấn động, cả người đều căng ra, trong đáy mắt cũng ẩn chứa một chút sợ hãi.
Định Quốc Công quyền cao chức trọng, khí thế bức người.
Xương Hoa quận cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng cung kính hành lễ: "Xương Hoa bái kiến Định Quốc Công, bái kiến phu nhân."
Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nói: "Không cần đa lễ, Xuân Nhạc, bưng loại trà ngon nhất lên mời quận chúa."
Xuân Nhạc nghe vậy liền cung kính dẫn Xương Hoa quận chúa đến ngồi vào vị trí ngay bên dưới, sau đó liền dâng lên một ly trà tỏa hương thơm bốn phía.
Có Định Quốc Công ở đây, Xương Hoa quận chúa cũng câu nệ hơn rất nhiều, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn bản thân mình sau khi thấy Tạ Cảnh Dực đã từ bỏ ý nghĩ muốn làm bình thê của tân khoa Trạng Nguyên lang, nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ngữ khí dịu dàng lên tiếng: "Xương Hoa mạo muội tới cửa, chính là muốn xin phu nhân thứ lỗi."
Hôm nay từ chỗ nàng ta đến chỗ Định Quốc Công phu nhân tương đối gần, dù cho Định Quốc Công vẫn đang ở đây, nhưng Xương Hoa quận chúa cũng không nhịn được mà quan sát đánh giá qua dung mạo Định Quốc Công phu nhân một cái.
Thiên tư quốc sắc, khí chất cũng vô cùng tốt, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia, sóng mắt như nước, bốn phía đều vô cùng rực rỡ, lại mang theo một kiểu phong phong tình vô cùng khác biệt, cũng có một loại xinh đẹp khiến người khác rung động không thôi.
Ngay cả nàng ta là nữ tử cũng không nhịn được phải cảm thán một chút.
Trong lòng Xương Hoa quận chúa ghen tỵ không thôi.
"Không biết vì sao hôm nay quận chúa lại đến đây?" Khương Nịnh Bảo mỉm cười hỏi.
Xương Hoa quận chúa cố gắng áp xuống cảm giác ghen ghét dưới đay lòng, hơi hơi ngượng ngùng quan sát nhìn Khương Nịnh Bảo một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp liền hiện lên một tia đỏ ửng: "Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, về chuyện phụ vương ta thỉnh cầu tử hôn trên Quỳnh Lâm Yến, ta muốn xin lỗi với phu nhân, cũng sợ phu nhân hiểu lầm, đành phải đến đây giải thích một chút."
Kỳ thật lúc Xương Hoa quận chúa đến cửa lại có tính toán hoàn toàn khác, nhưng sau khi gặp qua Tạ Cảnh Dực ngay trước cửa, Xương Hoa quận chúa liền thay đổi quyết định, nàng ta quyết định tìm kiếm hảo cảm của Khương Nịnh Bảo trước đã.
Trong lòng Khương Nịnh Bảo lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ Xương Hoa quận chúa này tới đây diễn hài sao, vì sao ngay hôm sau Quỳnh Lâm Yến không đến đây nói như vậy, bây giờ mọi chuyện trôi qua đã hơn một tháng rồi mới chạy đến nói như vậy, khiến nàng không thể không cảm thấy trong đò có chút quỷ dị.
Định Quốc Công bình tĩnh uống trà, không nói một lời.
Hạ nhân ở đây cũng không có ai dám xem nhẹ vị Quốc Công gia này.
"Quận chúa nói quá lời, chuyện hôm Quỳnh Lâm Yến, ta và đại ca ta cũng đều không để trong lòng, huống hồ chuyện này cũng đã qua một tháng rồi, nếu quận chúa không đề cập tới, thiếu chút nữa ta cũng đã quên mất chuyện này." Khương Nịnh Bảo cười cười, tỏ vẻ không để ý nhiều nói, nhưng trong lòng lại càng tò mò muốn biết mục đích vị quận chúa này đến đây.
Nụ cười của Xương Hoa quận chúa không hề thay đổi, nhưng bàn tay lại càng cầm lấy chén trà chặt hơn.
"Kỳ thật vốn dĩ ta cũng muốn sớm đến đây giải thích rõ ràng với phu nhân một phen, nhưng trước đó khi phụ vương đề cập đến chuyện cầu hôn khiến ta giật nảy mình, sau đó lúc trở về, ta có nói chuyện với phụ vương...... Nói rằng ta sớm đã có người trong lòng, phụ vương liền vô cùng tức giận, sau đó liền cấm túc ta nên hôm nay ta mới có thể đến đây."
Khương Nịnh Bảo đánh giá vị Xương Hoa quận chúa nói dối mà mặt mày không hề biến sắc này, kỹ thuật diễn xuất này cũng thật tốt vô cùng, nếu không phải đã sớm biết rõ bộ mặt thật của Xương Hoa quận chúa, không chừng có thể bị diễn xuất của nàng ta lừa gạt rồi.
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Định Quốc Công một cái, lại phát hiện Định Quốc Công vẫn cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng nàng hơi cong cong, sau đó bưng chén trà lên uống một ngụm, đè xuống cảm giác không còn gì để nói trong lòng, cuối cùng mới giả bộ lộ ra một nụ cười thoải mái.
"Thì ra quận chúa đã sớm có người trong lòng."
"Kỳ thật...... Kỳ thật người ta thích chính là Tạ thiếu gia của quý phủ." Xương Hoa quận chúa thấy Định Quốc Công phu nhân vẫn không hỏi người nàng ta thích là ai, đành phải tự mình nói ra.
"Khụ khụ......" Khương Nịnh Bảo đang ở uống trà đột nhiên bị lời của Xương Hoa quận chúa làm cho sặc, gương mặt xin đẹp vô cùng kinh ngạc, rõ ràng không hề ngờ đến chuyện vị Xương Hoa quận chúa này lại chú đến Tạ Cảnh Dực.
"Sao lại không cẩn thận như vậy!"
Định Quốc Công lạnh lùng nghiêm nghị trừng mắt nhìn Xương Hoa quận chúa một cái, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Khương Nịnh Bảo, cất giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng quan tâm.
Khương Nịnh Bảo cười cười trấn an Định Quốc Công một cái: "Quốc Công gia, ta không có việc gì, chỉ là không cẩn thận nên bị sắc thôi."
Định Quốc Công vẫn nhíu mày như cũ.
Xương Hoa quận chúa bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Định Quốc Công làm cho hoảng sợ không thôi, thân thể mềm mại của nàng ta cũng run lên nhè nhẹ, chén trà trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất, đồng thời trong lòng nàng ta cũng ghen ghét hâm mộ vận khí tốt của Khương Nịnh Bảo không thôi.
Nàng ta vội vàng cúi đầu nhận sai.
"Thực xin lỗi, phu nhân, là do ta sai."
Khương Nịnh Bảo cười cười, cầm lấy bàn tay to lớn của Định Quốc Công, lại nhìn thấy bộ dạng lo âu thấp thỏm của Xương Hoa quận chúa, liền có chút nghiền ngẫm cười: "Không phải lỗi của quận chúa, chỉ là ta quá kinh hãi thôi, không ngờ người quận chúa thích lại là Cảnh Dực."
Có chút tấm tắc, tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
Xem ra mỵ lực cùa nam chủ Tạ Cảnh Dực trong sách này cũng thật lớn.
Bình luận truyện