Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 35




Chương 35         Tặng cho cô


 
“...” Cố Huấn Đình nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
 
Anh nhớ rõ ràng, khối đá đó là do chính tay anh chọn.

 
Lục Vãn Vãn không hề giúp anh.
 
Là anh chọn, tại sao lại có thứ gì đó?
 
“Tách không?” Không biết có phải ảo giác không, Lục Vãn Vãn cảm thấy anh có hơi ngớ ra.
 
Hiếm khi Cố meo meo nói không muốn một cách không xấu hổ, âm họng trầm khàn không giống như đang nói, “Tách.”
 
Lục Vãn Vãn nhìn biểu cảm của anh, cảm thấy mình như được thấy được một vài mặt bí mật của tiểu công chúa, có vẻ...
 
Khá đáng yêu.
 
Lão người thú cầm viên đá xấu xí nặng một cân kia lên, trực tiếp mài đá.
 

Lúc tách đá cho Lục Vãn Vãn, dù ông đã xuống tay cẩn thận, nhưng vì vị trí của nhát chém đầu không tốt, nên đã làm tổn hại đá năng lượng cấp bốn một chút.
 
Mười mấy năm không mở ra được thứ gì, ông sắp quên rằng mình từ lúc bắt đầu đã nổi danh vì trình độ tách đá tinh vi.
 
Hòn đá xấu xí giống như đôi tai đã bị nhổ sạch lông lúc thơ ấu của ông dần dần bỏ đi lớp vỏ, mài mòn đi năm tháng trên bề mặt, rồi dần tiến vào trong.
 

Lão người thú đã mài đi hơn nửa hòn đá, nhưng vẫn không lộ ra chút đá năng lượng nào, Cố Huấn Đình đợi đến mức tai bẹt thẳng như cánh máy bay rồi.
 
Cũng đúng, vận may của anh như thế, có lẽ lần này là do máy kiểm tra đoán sai.
 
Lục Vãn Vãn nhận thấy tâm trạng chán nản của Cố Huấn Đình. Thật ra cô cũng hồi hộp chờ đợi, dù sao thì cũng phải thấy đáy của hòn đá đó.
 
Trong mười mấy phút phút mài đá dài đằng đẵng, số người ít ỏi muốn xem hai khối đá cuối cùng có thứ gì hay không cũng đi rồi, nơi này rốt cuộc chỉ còn người nhà bọn họ.
 
So với sự sốt sắng của Lục Vãn Vãn, tay của lão người cũ vẫn ổn định như cũ, hòn đá đó càng mài càng nhỏ.
 
Cuối cùng, khi chà xát nhẹ nhàng đến một nơi, thứ ở lõi trong cùng , dưới ánh đèn đầy cảm giác công nghệ, dần dần lộ ra ánh sáng màu đỏ tươi.
 
“Đây...”
 
Lão người thú bất động trong giây lát, đôi mắt phút chốc đầy những tơ máu, đỏ lên, toàn phân ông phát run, có hơi hoảng loạn ném đá mài xuống đất.
 
Lúc vừa mới tách ra đá năng lượng màu xanh cấp bốn, dù ông rất kích động, nhưng không thể so được với tâm trạng hết sức lo sợ như bây giờ.
 
Ông không dám đụng vào khối đá đó nữa, đổi một cái ống thổi đã lâu không dùng, thôi đi từng chút bui đá trên hòn đá đó.
 
“Đã ra chưa?Là cái gì vậy?” Lục Vãn Vãn hỏi.
 
Không nhận được câu trả lời, cô nâng mắt nhìn về phía bàn tách đá, nhanh chóng cười phá lên, “Cố tiên sinh, viên đá năng lượng này đẹp quá, giống như một trái tim vậy.”
 
“Một trái tim màu đỏ.” Nhuyễn Nhuyễn bổ sung thêm.
 
Cố Huấn Đình khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy đá năng lượng được tách ra hoàn chỉnh, lóe lên màu đỏ tươi.
 
“Đá hệ huyết.”

 
Cố Huấn Đình nói, giọng anh rất nhẹ.
 
Lục Vãn Vãn thấy anh nâng tay che đi đôi mắt, khoé môi nhạt màu mím lại hướng lên rồi hướng xuống, rồi từ từ biến thành một đường thẳng.
 
“Đá hệ huyết cấp sáu nặng 206g.” Lão người thú cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hốc mắt ươn ướt, “Không ngờ đời này ta còn có thể tự tay tách ra đá năng lượng cấp sáu.”
 
Còn là một viên lớn như vậy.
 
Lão người thù lùi về sau, vì đứng không vững nên ngồi bệt trên nền đất.
 
Ông ta thấy mình thật may mắn vì không phát hiện đây là một viên đá hệ huyết, nếu không thì e rằng ông ta không thể nào bình tĩnh để tách nó ra gần như hoàn toàn như vậy.
 
“Đây là đá hệ huyết sao?” Lục Vãn Vãn nghe ông ấy nói, lông mày không kìm được giật giật.
 
Cô dùng dị năng mà chỉ lấy được một viên đá năng lượng cấp bốn, tiểu công chúa trong nháy mắt đã trúng một viên đá hệ huyết, vận may tốt thế sao?
 
“Cố tiên sinh, đây là đá năng lượng cấp sáu!” Nhưng khối đá là do Cố Huấn Đình chọn ra, nên cô vẫn cảm thấy rất vui.
 
Viên đá cấp bốn của cô có thể bán được trên ba mươi ngàn tinh tệ, dựa vào độ thuần khiết hiếm có, viên này của tiểu công chúa bán trên hàng chục triệu có lẽ không vấn đề chứ?
 
“Quá hiếm có, đá hệ huyết đã rất ít khi được nhìn thấy gần đây, bán đấu giá có thể trị giá hàng trăm triệu.” Lão người thú bước vào, chậm rãi nói.
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô có hơi sững người, hàng chục triệu tinh tệ, tiểu công chúa có thể xem như giàu trong nửa ngày không.
 
Lão người thú run tay đưa viên đá cho Cố Huấn Đình, nói với Lục Vãn Vãn một bên, “Tôi có thể công bố tin tức đá hệ huyết được tách ra ở lối rẽ 16 không?”

 
Thông thường tin tức này có thể công bố, nhưng vì phép lịch sự, lão người thú đã hỏi một câu.
 
Lục Vãn Vãn nhìn Cố Huấn Đình, thấy anh gật gật đầu, cô mới nói, “Có thể, nhưng phải chờ sau khi chúng tôi rời đi .”
 
Lão người thú vội vàng đồng ý, rồi đưa một tấm danh thiếp cho Lục Vãn Vãn, “Nếu muốn bán đấu giá viên đá này có thể tìm tôi.”
 
Lục Vãn Vãn lắc đầu, Cố Huấn Đình nắm chặt viên đá hệ huyết đó, không nói gì.
 
Hai người rời khỏi đó, sau khi lái xe đi không lâu, những khối đá ở khu a và khu b đều đã bị lấy hết.
 
Đoạn thời gian tiếp theo, lão người thú tách đá nguyên một ngày, nhưng cũng không hề tách ra được một viên đá năng lượng dù chỉ cấp hai trở lên.
 
Ngày hôm sau khi tên người thú ngổ ngáo chi hết hơn mười ngàn tinh tệ, lão người thú đã công bố tin tức tách ra được đá hệ huyết ở khu 16, dẫn đến một cơn sốt tìm kiếm bảo vật.
 
Ở những khu khác lại tiếp tục mở ra những viên đá cấp bốn, xem như lời nguyền về cường hào thần bí xui xẻo năm đó đã bị phá bỏ.
 
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến đám Lục Vãn Vãn bọn họ.
 
Thậm chí, mọi người sẽ vĩnh viễn không biết, người gieo lời nguyền và phá vỡ nó cho lối 16 là cùng một người.
 
Còn lúc hai người rời khỏi khu năng lượng, Lục Vãn Vãn định muốn hỏi Cố Huấn Đình có muốn đi đến khu áo giáp không, nhưng không biết tiểu công chúa bị sao, sau khi tách ra đá hệ huyết cứ trầm lặng không nói gì.
 
Lục Vãn Vãn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì thì xe liền dừng lại.
 
Cố Huấn Đình lái xe đến một gõ có ít người qua lại.
 
Anh nâng mắt, Lục Vãn Vãn thấy vẻ mặt hung dữ của anh cứ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt phượng đen sẫm biến thành đồng tử thẳng đứng (*), đuôi mắt đỏ lên
 
* Phần màu đen của mắt mèo
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Lẽ nào tiểu công chúa cuối cùng muốn phơi bày sự thật rằng anh là một con mèo lớn hung hăng ăn thịt người.

 
Lục Vãn Vãn có hơi căng thẳng vừa “lo lắng” thực sự.
 
“...’
 
Cố Huấn Đình nói không ra lời, trực tiếp đưa tay phải giấu sau lưng vừa nãy đưa tới trước mặt Lục Vãn Vãn.
 
Máu tươi từ vết khâu trên tay uốn lượn, chảy xuống dọc theo cổ tay.
 
Sự “lo lắng” trong lòng Lục Vãn Vãn trở thành sự thật trong nháy mắt, cô vô thức mở chuỗi không gian, lấy ra máy trị liệu trung cấp xách tay ở trên người.
 
Từ sau khi tiểu công chúa nôn ra máu vào lần trước, cố vẫn luôn đem theo bên mình máy trị liệu.
 
“Tại sao lại chảy máu rồi?” Cô muốn cầm máu cho anh, nhưng anh lại ngạc nhiên với thứ mà cô tiện tay lấy ra.
 
Lồng ngực có cảm giác không thể nói ra được, Cố Huấn Đình chỉ cảm thấy hốc mắt rất cay, giọng nói của anh vừa lạnh vừa kiêu, quay đầu, “Tôi không sao.”
 
“Cái này.” Anh mở rộng bàn tay, lộ ra đá năng lượng sau khi dính máu càng thêm đỏ, “Tôi không cẩn thận làm bẩn rồi.”
 
“Tặng cho cô.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô nhất thời không biết nói gì.
 
Cô không nói thì tiểu công chúa cũng không nói mà chỉ nghiêng đầu, dang rộng bàn tay, bất động.
 
Dường như anh không thấy đau, những giọt máu tươi chảy dọc theo tay áo màu thuần của anh, uốn lượn qua cổ tay ẩn hiện mạch máu màu xanh.
 
Viên đá năng lượng có bốn mặt không bằng phẳng và nhẵn bóng đó được đặt trong lòng bàn tay.
 
Những giọt máu đỏ tươi dường như nói ra để tới được đây, anh đã gồng mình thế nào, gắng sắc ra sao.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện