Thông tin truyện
Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Quá hay
Đánh giá:
8.3
/10
từ 15
lượt
Tóm tắt truyện:
Lục Vãn Vãn xuyên không rồi, nghiễm nhiên trở thành một trong những “giống cái” tự nhiên hiếm hoi trên toàn đế quốc!
Dùng từ “giống cái” mà không phải “nữ nhân” là vì cô đã xuyên đến một nơi khá kỳ lạ, một nơi vô cùng hiện đại với những chiếc phi thuyền cao cấp, với những người máy quản gia thông minh tân tiến, nhưng “loài người” ở đây lại có thể hóa thân thành các con vật khác nhau, hoặc nói đúng hơn họ là thú nhân có thể trao đổi hình thái giữa người và thú một cách tùy ý.
Và tại thế giới này, Lục Vãn Vãn chính là một “giống cái” tự nhiên. Cô không chỉ biến thành đối tượng bảo hộ siêu cấp của toàn đế quốc, mà còn xinh đẹp, lại nhiều tiền, trở thành người tình trong mộng của vô số người thú chưa có hôn phối.
Trước khi xuyên không, Lục Vãn Vãn chỉ là kẻ nhỏ yếu lăn lộn cầu sinh trong mạt thế, sau khi xuyên không, cô được ngủ trên chiếc giường lông vũ rộng tám mét, ngày ngày được gặm quả điềm tinh giá mười ngàn tiền vàng chẳng khác gì gặm quả táo giá một tiền đồng. Dưới danh nghĩa của cô có hàng trăm tinh cầu, mỗi ngày có thể ngủ một nơi!
Dù lúc đầu Lục Vãn Vãn vẫn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh, cô đã chìm đắm trong những ngày tháng hủ bại này, cho đến ba tháng sau…
Cô nhận được thư thông báo cưỡng chế kết duyên đến từ trung khu.
Cái gì chứ???
Đế quốc văn minh các người còn ép duyên sao?
…
Cố Huấn Đình đã bị nhiễm phóng xạ trong một vụ nổ giữa các vì sao, ở trong tình trạng rối loạn sức mạnh tinh thần một thời gian dài, anh gần như đã mất đi tất cả.
Anh mất đi thân phận nguyên soái được người người kính trọng, anh bị vu oan hãm hại đày đến một tinh cầu xa xôi nghèo nàn, bị mất đi khả năng hóa hình thú và toàn bộ sức mạnh. Thứ anh còn lại chỉ là một cơ thể yếu đuối mang nhiều vết thương
Trong lúc anh chán nản, lại nhận được thư thông báo cưỡng chế kết duyên của đế quốc, bị vệ binh bắt đến trung tâm kết duyên, anh đứng ở một góc của đám đông, gương mặt có phần u ám và méo mó.
Lại không ngờ cô nàng giống cái nhỏ bé được cả đế quốc tâng bốc tận trời kia lại vươn ngón tay run run chỉ vào anh.
Đây là muốn kết khế ước với tên phế vật như anh sao?
.
Lần đầu tiên gặp Cố Huân Đình, Lục Vãn Vãn đã bị ấn tượng bởi đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như hồ nước của anh. Ánh mắt của anh giống y hệt chú mèo con mà cô cứu trong vài tháng cuối cùng ở thế giới trước lúc nó sắp chết.
Cố Huân Đình khi ấy người đầy vết thương không chỗ nào lành lặn, một đầu tóc đen dày nhếch nhác, vết máu ngoằn ngoèo trên thái dương nhỏ li ti rơi xuống, khuôn mặt anh bị nhuộm thành màu đỏ đáng sợ, chẳng thể nhìn rõ dung mạo.
Không biết lúc đó vì điều gì? Vì thấy anh đáng thương hay vì anh biết không thể hóa thú, nên có cảm giác gần gũi như người bình thường ở thế giới của Lục Vãn Vãn mà cô đã nhấn nút lựa chọn anh.
Lục Vãn Vãn cũng không ôm hy vọng gì nhiều về việc kết khế ước này, cô chỉ mong mình và vị Cố tiên sinh có thể chung sống hòa bình, tôn trọng lẫn nhau. Có lẽ khi cô ấn chọn anh là vì một khoảnh khắc mềm lòng nhưng nếu đã lựa chọn đối phương thì phải có trách nhiệm gánh vác, thế nên cuộc sống chung của hai người bắt đầu.
Lục Vãn Vãn tuy không biết hình thú của Cố Huân Đình là gì nhưng cô cảm thấy người này giống như một chú mèo, có khi kiêu ngạo, lạnh lùng lại có lúc mềm mại, ngoan ngoãn. Anh ít nói, ít cười, lúc nào cũng thích che giấu cảm xúc của bản thân nhưng sẽ rất tinh tế, lặng lẽ quan tâm cô.
Khi cô gặp chuyện không vui, anh tuy không biết nói lời dịu dàng dỗ dành nhưng sẽ âm thầm tìm cách giải quyết khó khăn giúp cô.
Khi cô cảm thấy vui vẻ, anh sẽ yên tĩnh lắng nghe cô chia vui, khuôn mặt tuy vẫn nhàn nhạt vô cảm xúc nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh lại toát ra vẻ mềm mại đến vô cùng.
Lục Vãn Vãn vẫn luôn đặt biệt hiệu ngầm cho Cố Huân Đình là “tiểu công chúa”, vì trong mắt cô, anh luôn nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Anh lúc nào cũng tự ti vì những vết thương mình đã chịu đựng trên cơ thể tàn khuyết, tự ti vì không thể là một người thú mạnh mẽ bảo vệ Lục Vãn Vãn, tự ti vì cho dù biết Vãn Vãn rất thích những thứ mềm mại xù xù nhưng tai thú của mình lại rụng lông đến trơ trọi, muốn biến ra cho cô sờ sờ cũng không dám.
“Tiểu công chúa” còn hay thích suy nghĩ mông lung, rồi lại đau buồn vì những ý niệm vẩn vơ ấy. Nào là tự thấy mình không xứng với cô, nào là cô sẽ chê anh xấu xí mà đi tìm người thú khác mạnh mẽ hơn anh...v..v..cứ thế mà tự khóc thầm trong lòng.
Mặc dù “tiểu công chúa” có những phút giây yếu đuối nhưng thật ra anh luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của Lục Vãn Vãn. Là anh cho cô can đảm để bước tiếp con đường mình đã chọn, là anh đứng sau cổ vũ, trợ giúp để cô đạt được thành công.
Đến thế giới này, lựa chọn anh, là quyết định đúng đắn của Lục Vãn Vãn.
Đến trung tâm kết duyên, gặp được cô, là duyên phận tốt nhất mà ông trời đã cho Cố Huân Đình.
Ngày Lục Vãn Vãn lựa chọn anh ở trung tâm kết duyên, anh nghĩ cô sớm muộn gì rồi cũng sẽ từ bỏ mình, một người thú phế vật như anh thì trông mong điều gì.
Nhưng thì ra đó chính là ngày anh bắt đầu biết được mùi vị của hạnh phúc.
Vốn dĩ tương lai của Cố Huân Đình là một màu đen không hy vọng, nhờ có Lục Vãn Vãn mới trở nên tươi sáng, ấm áp.
Là Lục Vãn Vãn chăm sóc từng vết thương thối rữa trên cơ thể suy yếu của anh.
Là Lục Vãn Vãn tận tâm không màng khó khăn, dùng hết cả dị năng của mình để chữa trị tinh thần rối loạn của anh.
Là Lục Vãn Vãn dịu dàng, ấm áp khiến anh cảm nhận được thế nào là được người khác quan tâm, chăm sóc.
Cố Huân Đình tồn tại là nhờ Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn là mạng sống của Cố Huân Đình
Lần đầu tiên Lục Vãn Vãn thấy được đôi tai của tiểu công chúa khi anh vẫn còn tỉnh, có chút không dời mắt đi được, đến khi cô định thần lại, lời đã ra khỏi miệng rồi, “Em có thể sờ tai anh một chút không?”
Cố Huấn Đình: “...”
Khi Lục Vãn Vãn ý thức được mình vừa nói cái gì: “......”
Nghe cô nói, đôi tai của tiểu công chúa đang ép về hai bên bỗng dựng đứng, rồi lại rũ xuống, rồi lại dỏng lên, “Được.”
Lục Vãn Vãn nghi ngờ mình nghe nhầm, có hơi đờ ra.
Cố Huấn Đinh ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, giọng nói trầm khàn, như mê như hoặc, “Chỉ có thể sờ một chút.”
Lục Vãn Vãn đi đến phía sau anh, từ từ chìa đôi tay “tội ác”.
Mềm quá!
Lông tơ vừa mới mọc thật mượt!
Nó còn ngọ nguậy nữa, thật khác với lúc sờ đôi tai khi anh còn hôn mê, tai anh lớn hơn một chút so với mèo bình thường, ấm nóng sờ rất đã!
Lục Vãn Vãn vô thức đặt cả hai tay lên tai của tiểu công chúa, thuận theo lông tơ tán loạn vừa nãy, đến khi một tiếng khịt mũi trầm thấp truyền đến bên tai cô mới lúng túng bỏ tay ra.
“Xin lỗi…”
Lục Vãn Vãn có chút ảo não, ngồi một bên anh, nhìn thấy đám lông trên đuôi rũ bên người của tiểu công chúa cũng bị bới tung toàn bộ, cô cảm thấy vô cùng áy náy, có lẽ tiểu công chúa là giống mèo không thích bị người khác sờ.
“Vừa xấu vừa hói.”
Giọng Cố Huấn Đình nhẹ bẫng, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn nghe được.
“Sờ không mềm.”
Tai tiểu công chúa run run. Anh nâng bàn tay lên, che đi đôi tai không phải quá hói kia.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô dường như đã hiểu ra trong nháy mắt, “Sờ rất tuyệt.”
Cô nói, “Mặc dù lông hơi ít, nhưng không ảnh hưởng đến xúc cảm…”
Tiểu công chúa hạ tay xuống, biểu cảm bỗng cứng đờ, thật hiếm khi
sự không vui của anh có thể khiến cho Lục Vãn Vãn cảm nhận được.
Lục Vãn Vãn: “...” À đúng rồi, không được nói ít lông…”
….
“Cố Huân Đình vốn đang sốt cao lúc này lại đang nhìn cô, cười hỏi: “Em yêu anh chứ?”
Anh cười lên trông rất đẹp, nhưng Lục Vãn Vãn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lục Vãn Vãn bình ổn lại tâm trạng, cười nói, “Ừm, yêu anh.”
Cố Huấn Đình cười càng thêm rực rỡ, “Vậy em đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì anh chứ?”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cố Huấn Đình không hài lòng về sự im lặng của cô, anh tựa vào mạn thuyền, đôi chân dài miên man bỗng hóa thành đuôi cá, “Thực ra anh thuộc về biển cả, em có đồng ý đánh chìm thuyền rồi đi cùng anh về đáy biển kết hôn không?
Lục Vãn Vãn: “.......”
Cô vuốt trán bất lực, chậm rãi đi vào khoang thuyền trong ánh mắt mong đợi của “tiểu công chúa” đó, tiếp theo “rầm” một tiếng, cửa khoang đóng lại.
Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, tiểu công chúa là mèo, chứ không phải là người cá.
Lục Vãn Vãn lắc lắc đầu, nhìn rõ Cố Huấn Đình đang nằm trên sofa, mặt mày đỏ bừng.
Có lẽ anh cũng chịu ảnh hưởng, vốn đã sốt đến mụ mị, bây giờ là mở mắt mơ màng. Nhìn thấy Lục Vãn Vãn, anh cau chặt mày, nhỏ tiếng nói, “Sao lại...”
“Có hai Lục Vãn Vãn.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Chiếc thuyền rung lắc ngày càng dữ dội, nhưng giờ phút này Lục Vãn Vãn lại cảm thấy tâm trạng tốt lạ thường. Cô loạng choạng đi đến bên Cố Huấn Đình, run tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán anh.
Cố Huân Đình lúc này ngọt ngào như một chú mèo lớn đang làm nũng, trái tim Lục Vãn Vãn có chút ngứa ngáy, cố ý chọc anh, “Thực ra em là mỹ nhân ngư đến từ biển sâu.”
Cố Huấn Đình có hơi ngây ngô: “....?”
Lục Vãn Vãn tháo chiếc nhẫn đeo trên cổ mà anh tặng cô xuống, lắc lắc trước mặt anh, “Đây là báu vật của em, bên trong ẩn chứa năng lượng có thể cho phép em sinh sống ở trên cạn.”
Lục Vãn Vãn nhịn cười, “Nhưng năng lượng đã sắp cạn, em sắp phải rời xa anh, trở về biển sâu.”
Cố Huấn Đình mở tròn mắt, “Ở đâu có năng lượng.”
Lục Vãn Vãn nói: “Trong tiếng kêu của người thú.”
“Tiếng kêu của người thú có thể bổ sung năng lượng.” Anh tóm chặt lấy tay cô, dùng sức khiến Lục Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trêu đùa anh.
Nhưng tiểu công chúa lại cho là thật, bàn tay còn lại của anh đón lấy chiếc nhẫn trong tay cô, đặt lên môi, âm thanh dễ nghe thốt ra từ đôi môi nhợt nhạt, “Miaow.”
Giọng nói của đàn ông rất thấp, mang theo chút khẩn thiết, gọi từng tiếng, “Miaow.”
“Ôi...”
Lục Vãn Vãn nhìn khóe môi anh từ từ tuôn ra máu lại vẫn cứ tiếp tục khàn giọng kêu từng tiếng, trong lòng cô vừa đau vừa xót vừa hối hận.
Cô nắm lấy tay anh, vươn tay lau vết máu bên khóe môi, khóe mắt ươn ướt, “Xin lỗi, em lừa anh đấy, em không phải người cá.”
“Em sẽ không quay về đáy biển đâu.”
“...Không đi?” Cố Huấn Đình khẽ tròn mắt, rồi nhanh chóng như hiểu ra được điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười yên tâm hiếm có.
Anh chống tay ngồi dậy, nâng tay cô lên, để lại một dấu răng trên mu bàn tay cô, “Đánh dấu rồi.”
Nói xong, có lẽ anh không chống đỡ nổi nữa, cả người đổ trên ghế sofa, mắt khép chặt, chìm vào giấc ngủ sâu.”
***
“Gả cho cựu nguyên soái bệnh tật” là một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và khá dễ thương. Dễ thương nhất cả bộ truyện chính là nam chính Cố Huân Đình, một nam chính ngây thơ, dễ đỏ mặt nhưng lúc nào cũng tự ngụy trang bởi vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói.
Tương tác giữa nam nữ chính rất tự nhiên, rất ngọt ngào nhưng không gây ngán. Tuyến tình cảm phát triển từ từ và sâu đậm, đọc mà quắn quéo hết cả người vì tình cảm “lâu ngày sinh tình” của hai người.
Cốt truyện đơn giản, dễ hiểu không quá hack não dù bối cảnh truyện hơi mới lạ, giọng văn bình dị và pha chút hài hước. Tóm lại, đây là một bộ truyện phù hợp để nhâm nhi mấy ngày nghỉ lễ.
Lục Vãn Vãn xuyên không rồi, nghiễm nhiên trở thành một trong những “giống cái” tự nhiên hiếm hoi trên toàn đế quốc!
Dùng từ “giống cái” mà không phải “nữ nhân” là vì cô đã xuyên đến một nơi khá kỳ lạ, một nơi vô cùng hiện đại với những chiếc phi thuyền cao cấp, với những người máy quản gia thông minh tân tiến, nhưng “loài người” ở đây lại có thể hóa thân thành các con vật khác nhau, hoặc nói đúng hơn họ là thú nhân có thể trao đổi hình thái giữa người và thú một cách tùy ý.
Và tại thế giới này, Lục Vãn Vãn chính là một “giống cái” tự nhiên. Cô không chỉ biến thành đối tượng bảo hộ siêu cấp của toàn đế quốc, mà còn xinh đẹp, lại nhiều tiền, trở thành người tình trong mộng của vô số người thú chưa có hôn phối.
Trước khi xuyên không, Lục Vãn Vãn chỉ là kẻ nhỏ yếu lăn lộn cầu sinh trong mạt thế, sau khi xuyên không, cô được ngủ trên chiếc giường lông vũ rộng tám mét, ngày ngày được gặm quả điềm tinh giá mười ngàn tiền vàng chẳng khác gì gặm quả táo giá một tiền đồng. Dưới danh nghĩa của cô có hàng trăm tinh cầu, mỗi ngày có thể ngủ một nơi!
Dù lúc đầu Lục Vãn Vãn vẫn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh, cô đã chìm đắm trong những ngày tháng hủ bại này, cho đến ba tháng sau…
Cô nhận được thư thông báo cưỡng chế kết duyên đến từ trung khu.
Cái gì chứ???
Đế quốc văn minh các người còn ép duyên sao?
…
Cố Huấn Đình đã bị nhiễm phóng xạ trong một vụ nổ giữa các vì sao, ở trong tình trạng rối loạn sức mạnh tinh thần một thời gian dài, anh gần như đã mất đi tất cả.
Anh mất đi thân phận nguyên soái được người người kính trọng, anh bị vu oan hãm hại đày đến một tinh cầu xa xôi nghèo nàn, bị mất đi khả năng hóa hình thú và toàn bộ sức mạnh. Thứ anh còn lại chỉ là một cơ thể yếu đuối mang nhiều vết thương
Trong lúc anh chán nản, lại nhận được thư thông báo cưỡng chế kết duyên của đế quốc, bị vệ binh bắt đến trung tâm kết duyên, anh đứng ở một góc của đám đông, gương mặt có phần u ám và méo mó.
Lại không ngờ cô nàng giống cái nhỏ bé được cả đế quốc tâng bốc tận trời kia lại vươn ngón tay run run chỉ vào anh.
Đây là muốn kết khế ước với tên phế vật như anh sao?
.
Lần đầu tiên gặp Cố Huân Đình, Lục Vãn Vãn đã bị ấn tượng bởi đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như hồ nước của anh. Ánh mắt của anh giống y hệt chú mèo con mà cô cứu trong vài tháng cuối cùng ở thế giới trước lúc nó sắp chết.
Cố Huân Đình khi ấy người đầy vết thương không chỗ nào lành lặn, một đầu tóc đen dày nhếch nhác, vết máu ngoằn ngoèo trên thái dương nhỏ li ti rơi xuống, khuôn mặt anh bị nhuộm thành màu đỏ đáng sợ, chẳng thể nhìn rõ dung mạo.
Không biết lúc đó vì điều gì? Vì thấy anh đáng thương hay vì anh biết không thể hóa thú, nên có cảm giác gần gũi như người bình thường ở thế giới của Lục Vãn Vãn mà cô đã nhấn nút lựa chọn anh.
Lục Vãn Vãn cũng không ôm hy vọng gì nhiều về việc kết khế ước này, cô chỉ mong mình và vị Cố tiên sinh có thể chung sống hòa bình, tôn trọng lẫn nhau. Có lẽ khi cô ấn chọn anh là vì một khoảnh khắc mềm lòng nhưng nếu đã lựa chọn đối phương thì phải có trách nhiệm gánh vác, thế nên cuộc sống chung của hai người bắt đầu.
Lục Vãn Vãn tuy không biết hình thú của Cố Huân Đình là gì nhưng cô cảm thấy người này giống như một chú mèo, có khi kiêu ngạo, lạnh lùng lại có lúc mềm mại, ngoan ngoãn. Anh ít nói, ít cười, lúc nào cũng thích che giấu cảm xúc của bản thân nhưng sẽ rất tinh tế, lặng lẽ quan tâm cô.
Khi cô gặp chuyện không vui, anh tuy không biết nói lời dịu dàng dỗ dành nhưng sẽ âm thầm tìm cách giải quyết khó khăn giúp cô.
Khi cô cảm thấy vui vẻ, anh sẽ yên tĩnh lắng nghe cô chia vui, khuôn mặt tuy vẫn nhàn nhạt vô cảm xúc nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh lại toát ra vẻ mềm mại đến vô cùng.
Lục Vãn Vãn vẫn luôn đặt biệt hiệu ngầm cho Cố Huân Đình là “tiểu công chúa”, vì trong mắt cô, anh luôn nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Anh lúc nào cũng tự ti vì những vết thương mình đã chịu đựng trên cơ thể tàn khuyết, tự ti vì không thể là một người thú mạnh mẽ bảo vệ Lục Vãn Vãn, tự ti vì cho dù biết Vãn Vãn rất thích những thứ mềm mại xù xù nhưng tai thú của mình lại rụng lông đến trơ trọi, muốn biến ra cho cô sờ sờ cũng không dám.
“Tiểu công chúa” còn hay thích suy nghĩ mông lung, rồi lại đau buồn vì những ý niệm vẩn vơ ấy. Nào là tự thấy mình không xứng với cô, nào là cô sẽ chê anh xấu xí mà đi tìm người thú khác mạnh mẽ hơn anh...v..v..cứ thế mà tự khóc thầm trong lòng.
Mặc dù “tiểu công chúa” có những phút giây yếu đuối nhưng thật ra anh luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của Lục Vãn Vãn. Là anh cho cô can đảm để bước tiếp con đường mình đã chọn, là anh đứng sau cổ vũ, trợ giúp để cô đạt được thành công.
Đến thế giới này, lựa chọn anh, là quyết định đúng đắn của Lục Vãn Vãn.
Đến trung tâm kết duyên, gặp được cô, là duyên phận tốt nhất mà ông trời đã cho Cố Huân Đình.
Ngày Lục Vãn Vãn lựa chọn anh ở trung tâm kết duyên, anh nghĩ cô sớm muộn gì rồi cũng sẽ từ bỏ mình, một người thú phế vật như anh thì trông mong điều gì.
Nhưng thì ra đó chính là ngày anh bắt đầu biết được mùi vị của hạnh phúc.
Vốn dĩ tương lai của Cố Huân Đình là một màu đen không hy vọng, nhờ có Lục Vãn Vãn mới trở nên tươi sáng, ấm áp.
Là Lục Vãn Vãn chăm sóc từng vết thương thối rữa trên cơ thể suy yếu của anh.
Là Lục Vãn Vãn tận tâm không màng khó khăn, dùng hết cả dị năng của mình để chữa trị tinh thần rối loạn của anh.
Là Lục Vãn Vãn dịu dàng, ấm áp khiến anh cảm nhận được thế nào là được người khác quan tâm, chăm sóc.
Cố Huân Đình tồn tại là nhờ Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn là mạng sống của Cố Huân Đình
Lần đầu tiên Lục Vãn Vãn thấy được đôi tai của tiểu công chúa khi anh vẫn còn tỉnh, có chút không dời mắt đi được, đến khi cô định thần lại, lời đã ra khỏi miệng rồi, “Em có thể sờ tai anh một chút không?”
Cố Huấn Đình: “...”
Khi Lục Vãn Vãn ý thức được mình vừa nói cái gì: “......”
Nghe cô nói, đôi tai của tiểu công chúa đang ép về hai bên bỗng dựng đứng, rồi lại rũ xuống, rồi lại dỏng lên, “Được.”
Lục Vãn Vãn nghi ngờ mình nghe nhầm, có hơi đờ ra.
Cố Huấn Đinh ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, giọng nói trầm khàn, như mê như hoặc, “Chỉ có thể sờ một chút.”
Lục Vãn Vãn đi đến phía sau anh, từ từ chìa đôi tay “tội ác”.
Mềm quá!
Lông tơ vừa mới mọc thật mượt!
Nó còn ngọ nguậy nữa, thật khác với lúc sờ đôi tai khi anh còn hôn mê, tai anh lớn hơn một chút so với mèo bình thường, ấm nóng sờ rất đã!
Lục Vãn Vãn vô thức đặt cả hai tay lên tai của tiểu công chúa, thuận theo lông tơ tán loạn vừa nãy, đến khi một tiếng khịt mũi trầm thấp truyền đến bên tai cô mới lúng túng bỏ tay ra.
“Xin lỗi…”
Lục Vãn Vãn có chút ảo não, ngồi một bên anh, nhìn thấy đám lông trên đuôi rũ bên người của tiểu công chúa cũng bị bới tung toàn bộ, cô cảm thấy vô cùng áy náy, có lẽ tiểu công chúa là giống mèo không thích bị người khác sờ.
“Vừa xấu vừa hói.”
Giọng Cố Huấn Đình nhẹ bẫng, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn nghe được.
“Sờ không mềm.”
Tai tiểu công chúa run run. Anh nâng bàn tay lên, che đi đôi tai không phải quá hói kia.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô dường như đã hiểu ra trong nháy mắt, “Sờ rất tuyệt.”
Cô nói, “Mặc dù lông hơi ít, nhưng không ảnh hưởng đến xúc cảm…”
Tiểu công chúa hạ tay xuống, biểu cảm bỗng cứng đờ, thật hiếm khi
sự không vui của anh có thể khiến cho Lục Vãn Vãn cảm nhận được.
Lục Vãn Vãn: “...” À đúng rồi, không được nói ít lông…”
….
“Cố Huân Đình vốn đang sốt cao lúc này lại đang nhìn cô, cười hỏi: “Em yêu anh chứ?”
Anh cười lên trông rất đẹp, nhưng Lục Vãn Vãn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lục Vãn Vãn bình ổn lại tâm trạng, cười nói, “Ừm, yêu anh.”
Cố Huấn Đình cười càng thêm rực rỡ, “Vậy em đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì anh chứ?”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cố Huấn Đình không hài lòng về sự im lặng của cô, anh tựa vào mạn thuyền, đôi chân dài miên man bỗng hóa thành đuôi cá, “Thực ra anh thuộc về biển cả, em có đồng ý đánh chìm thuyền rồi đi cùng anh về đáy biển kết hôn không?
Lục Vãn Vãn: “.......”
Cô vuốt trán bất lực, chậm rãi đi vào khoang thuyền trong ánh mắt mong đợi của “tiểu công chúa” đó, tiếp theo “rầm” một tiếng, cửa khoang đóng lại.
Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, tiểu công chúa là mèo, chứ không phải là người cá.
Lục Vãn Vãn lắc lắc đầu, nhìn rõ Cố Huấn Đình đang nằm trên sofa, mặt mày đỏ bừng.
Có lẽ anh cũng chịu ảnh hưởng, vốn đã sốt đến mụ mị, bây giờ là mở mắt mơ màng. Nhìn thấy Lục Vãn Vãn, anh cau chặt mày, nhỏ tiếng nói, “Sao lại...”
“Có hai Lục Vãn Vãn.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Chiếc thuyền rung lắc ngày càng dữ dội, nhưng giờ phút này Lục Vãn Vãn lại cảm thấy tâm trạng tốt lạ thường. Cô loạng choạng đi đến bên Cố Huấn Đình, run tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán anh.
Cố Huân Đình lúc này ngọt ngào như một chú mèo lớn đang làm nũng, trái tim Lục Vãn Vãn có chút ngứa ngáy, cố ý chọc anh, “Thực ra em là mỹ nhân ngư đến từ biển sâu.”
Cố Huấn Đình có hơi ngây ngô: “....?”
Lục Vãn Vãn tháo chiếc nhẫn đeo trên cổ mà anh tặng cô xuống, lắc lắc trước mặt anh, “Đây là báu vật của em, bên trong ẩn chứa năng lượng có thể cho phép em sinh sống ở trên cạn.”
Lục Vãn Vãn nhịn cười, “Nhưng năng lượng đã sắp cạn, em sắp phải rời xa anh, trở về biển sâu.”
Cố Huấn Đình mở tròn mắt, “Ở đâu có năng lượng.”
Lục Vãn Vãn nói: “Trong tiếng kêu của người thú.”
“Tiếng kêu của người thú có thể bổ sung năng lượng.” Anh tóm chặt lấy tay cô, dùng sức khiến Lục Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã trêu đùa anh.
Nhưng tiểu công chúa lại cho là thật, bàn tay còn lại của anh đón lấy chiếc nhẫn trong tay cô, đặt lên môi, âm thanh dễ nghe thốt ra từ đôi môi nhợt nhạt, “Miaow.”
Giọng nói của đàn ông rất thấp, mang theo chút khẩn thiết, gọi từng tiếng, “Miaow.”
“Ôi...”
Lục Vãn Vãn nhìn khóe môi anh từ từ tuôn ra máu lại vẫn cứ tiếp tục khàn giọng kêu từng tiếng, trong lòng cô vừa đau vừa xót vừa hối hận.
Cô nắm lấy tay anh, vươn tay lau vết máu bên khóe môi, khóe mắt ươn ướt, “Xin lỗi, em lừa anh đấy, em không phải người cá.”
“Em sẽ không quay về đáy biển đâu.”
“...Không đi?” Cố Huấn Đình khẽ tròn mắt, rồi nhanh chóng như hiểu ra được điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười yên tâm hiếm có.
Anh chống tay ngồi dậy, nâng tay cô lên, để lại một dấu răng trên mu bàn tay cô, “Đánh dấu rồi.”
Nói xong, có lẽ anh không chống đỡ nổi nữa, cả người đổ trên ghế sofa, mắt khép chặt, chìm vào giấc ngủ sâu.”
***
“Gả cho cựu nguyên soái bệnh tật” là một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và khá dễ thương. Dễ thương nhất cả bộ truyện chính là nam chính Cố Huân Đình, một nam chính ngây thơ, dễ đỏ mặt nhưng lúc nào cũng tự ngụy trang bởi vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói.
Tương tác giữa nam nữ chính rất tự nhiên, rất ngọt ngào nhưng không gây ngán. Tuyến tình cảm phát triển từ từ và sâu đậm, đọc mà quắn quéo hết cả người vì tình cảm “lâu ngày sinh tình” của hai người.
Cốt truyện đơn giản, dễ hiểu không quá hack não dù bối cảnh truyện hơi mới lạ, giọng văn bình dị và pha chút hài hước. Tóm lại, đây là một bộ truyện phù hợp để nhâm nhi mấy ngày nghỉ lễ.
Truyện cùng tác giả
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện