Chương 4
Chương 4 Anh sớm đã bị thương đầy mình
Nghe thấy lời của Bạch Văn Nhã, Lục Vãn Vãn cau mày, “Tại sao anh ta lại không thể trị liệu ở đây?”
“Người máy quản gia được tặng cho ngài vẫn chưa giải thích rõ hay sao?” Bạch Văn Nhã biểu cảm càng thêm cổ quái, “Chỉ có công dân cấp bốn ở đế quốc trở lên, hoặc một số người thú đặc thù, hoặc là giống cái trân quý mới có tư cách tận hưởng sự chữa trị ở thủ đô.”
“Cố Huấn Đình hiện tại chỉ là công dân cấp một, cho dù bây giờ ngài chọn anh ta, nhưng hai người vẫn chưa chính thức kết hôn, cũng chưa thông qua sát hạch tính thích hợp của đế quốc vào ba tháng sau, hiện giờ tư cách của anh ta không phù hợp.” Bạch Văn Nhã nói.
Hơn nữa, ba tháng sau, các người liệu có thể kéo dài đến kì kiểm tra tính phù hợp hay không còn chưa biết, nói không chừng chẳng cần đến ba tháng.
Bạch Văn Nhã tự nhủ trong lòng, bà không tin đám người tôn quý xem giống cái tự nhiên như cái máy sinh sản kia sẽ không hạ thủ với Lục Vãn Vãn trong khoảng thời gian này.
Lục Vãn Vãn lần đầu được nghe những chuyện này: “......”
Sau sự ngỡ ngàng ngắn ngủi qua đi, Lục Vãn Vãn lộ ra ý cười với Bạch Văn Nhã. Cô lấy ra một cái bánh quy nhỏ đã chuẩn bị trước đó từ trong chuỗi không gian, tặng cho bà ấy, “Dù nào cũng phải cảm ơn bà đã nói cho ta biết những chuyện này, đây là bánh quy do ta nướng.”
“......” Bạch Văn Nhã nhìn chiếc bánh quy nhỏ, lại nhìn đến bộ dáng phảng phất như tên ngốc chẳng biết gì của Lục Vãn Vãn, trong lòng càng thêm đồng cảm, nội tâm đấu tranh một hồi, cuối cùng lương tâm vẫn chiếm ưu thế.
Bà nhận miếng bánh quy, tiện tay chạm lên quang não, gửi cho Lục Vãn Vãn một số thông tin mật, vỗ vai cô, “Trở về nhớ phải xem tư liệu.”
“Ừm, được.” Lục Vãn Vãn cảm thấy Bạch Văn Nhã rất ôn hòa, tạm biệt xong, cô liền vội vàng đi đến chỗ phi thuyền.
Cố Huấn Đình không thể chữa trị ở thủ đô, cô phải nhanh chóng tìm một bệnh viện gần nhất chữa trị cho anh mới được.
Bạch Văn Nhã nhìn thấy bóng Lục Vãn Vãn vội vàng rời đi, chầm chậm thở dài.
Người bình thường ở đế quốc chỉ thấy cái tốt của giống cái tự nhiên, nhưng đâu biết được sự bất lực của bọn họ, bọn họ đích thực có thể sở hữu khối tài sản mà người bình thường không thể nghĩ đến, nhưng cái giá của nó không chỉ đơn giản là kết hôn.
Có rất nhiều giống cái tự nhiên trẻ tuổi đã bị tẩy não từ nhỏ, sớm đã bị nuôi thành kẻ ngốc, đến bản thân họ còn cho rằng sứ mệnh của mình chính là chọn ra một người trong đám quý tộc, sinh hạ con cái, truyền thiên phú không dễ có được cho thế hệ sau, sau đó nằm hưởng thụ sự ngưỡng mộ của người bình thường.
Giống cái tự nhiên lễ phép như Lục Vãn Vãn, bà đã rất lâu không nhìn thấy rồi, nếu có thể, bà thực sự hy vọng Lục Vãn Vãn đủ lớn mạnh đến mức đế quốc không nỡ lấy thiên phú của cô ra cược.
Nếu không thì đừng nói bảo vệ nguyên soái tiền nhiệm Cố Huấn Đình - người sớm đã không còn hào quang và còn bị xem như đồ bỏ đi, chịu nhiều lời nhục mạ, mà đến ngay cả bản thân cô, cũng có thể trở thành một công cụ đáng thương.
Nếu như cô có thể thức tỉnh thiên phú hiếm có trước kì sát hạch tính thích ứng, có lẽ bà sẽ giúp cô ấy một tay. Bạch Văn Nhã nếm một miếng bánh quy ngọt ngào, suy nghĩ vô cùng hài lòng.
Còn Lục Vãn Vãn cũng chiếu theo chỉ thị của quang não, phía bên ngoài trung tâm kết duyên có nơi dừng đỗ phi thuyền của giống cái tự nhiên, cô nhanh chóng tìm được phi thuyền của mình.
Một chiếc phi thuyền hơi nước màu bạc, không trang bị thuộc tính công kích, hệ phòng ngự B được đế quốc tặng.
“Nhuyễn Nhuyễn, mở cửa.”
Lục Vãn Vãn vừa dứt lời, cánh cửa của phi thuyền liền tự động mở ra, cô nhanh chóng đi vào bên trong, đặt tàu bay qua một bên.
“Vãn Vãn, chào mừng trở lại.”
Một con robot mô phỏng mèo đen nhảy ra từ trong góc, vị trí hai mắt được thay thế bằng hai màn hình điện tử thiết kế thành hạt thủy tinh đẹp mắt, lúc này một bên màn hình hiển thị “^”, hai bên gộp lại sẽ giống như biểu cảm “^” w “^”.
Mặc dù giọng nói của nó vẫn là là âm điện tử cứng nhắc, không thể phát ra âm thanh trầm bổng, hoặc âm cuối lên cao biểu thị vui mừng như con người, nhưng đối với một người cô đơn đã lâu như Lục Vãn Vãn, nhiêu đây đã đủ rồi.
Một robot gia dụng tròn vo có trí thông minh lập trình sơ cấp lập tức đưa tay lấy giày đến cho cô.
“Cảm ơn em, Viên Viên.” Lục Vãn Vãn vuốt cái đầu tròn tròn của robot như thường lệ.
Cánh cửa của phi thuyền sau lưng đóng lại, Lục Vãn Vãn nhìn thấy một cỗ máy giam cầm máu trắng bạc đặt giữa trung tâm, chính là cỗ máy có Cố Huấn Đình, bên ngoài dán số hiệu 100.
Lục Vãn Vãn nghĩ đến hình dáng toàn thân là máu của anh, nhanh chóng bước đến nhấn nút trên cỗ máy, vừa nói với Nhuyễn Nhuyễn, “Tìm kiếm các bệnh viện cách chúng ta gần nhất và có thể chữa trị cho công dân cấp một của đế quốc, chúng ta đi ngay lập tức.”
Lúc cỗ máy chầm chậm mở ra, màn hình điện tử của Nhuyễn Nhuyễn cũng lóe sáng lên, giống như là đang tra tìm, “Vãn Vãn, tinh cầu phù hợp với yêu cầu chỉ có hành tinh Trần Vi của Hạ Tinh vực, từ đây đến đó mất năm ngày.”
“Năm ngày, quá lâu, không có cái nào gần hơn hay sao?” Lục Vãn Vãn khẩn trương chau mày lại, lộ trình năm ngày quả thực quá dài, thương thế của Cố Huấn Đình nếu không mau chóng xử lý, e rằng không chịu được quá nửa ngày.
“Hết rồi.” Nhuyễn Nhuyễn được nhân tính hóa lắc lắc đầu.
“Trước tiên quay về hành tinh Tiểu Lộc.” Lục Vãn Vãn mắt thấy miếng sắt đâm xuyên qua cẳng chân Cố Huấn Đình, không do dự nữa, “Nhuyễn Nhuyễn, đưa dụng cụ chẩn đoán cho ta.”
Tiểu Lộc là tinh cầu sinh mệnh duy nhất nằm ở bên rìa Thượng Tinh Thành dưới tên cô, đoạn đường mất 10 tiếng để đi.
Tuy rằng hành tinh Tiểu Lộc chỉ là một hành tinh văn minh cấp thấp, vừa phát triển đến trình độ như địa cầu nguyên thủy, nhưng nơi đây lại là đại bản doanh của Lục Vãn Vãn. Ban đầu đế quốc tặng cho cô một bộ thiết bị trị liệu gia đình đầy đủ nhất, còn có khoang dinh dưỡng cấp bốn, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt như bệnh viện ở Hạ Tinh vực.
“Vâng.” Robot mèo đen đáp một tiếng, phi thuyền khẽ rung rồi bay lên, Nhuyễn Nhuyễn nhảy đến bên Lục Vãn Vãn, lấy ra bộ chẩn đoán cao cấp từ không gian gấp trong bụng đưa cho cô.
Lục Vãn Vãn tiếp nhận bộ chẩn đoán cao cấp, không dám tùy tiện động vào cơ thể Cố Huấn Đình phía bên trong cỗ máy, cẩn thận tránh khỏi tứ chi co quắp của anh cùng những mảnh vỡ áo giáp nhuốm máu rải rác trên nền đất, dựng nửa cơ thể dậy rồi ấn nút trên bộ chuẩn đoán.
Chóp mũi đầy mùi gỉ sắt và máu tanh cực khó ngửi, Lục Vãn Vãn không nhìn rõ nửa cơ thể đang vùi trong bóng tối của Cố Huấn Đình, chỉ có thể nhìn thấy cơ thể anh thỉnh thoảng co giật vì đau.
“Bíp” một tiếng, bộ chẩn đoán phát ra lời nhắc nhở chói tai, đèn đỏ lóe lên chiếu kết quả chẩn đoán lên bức tường trắng bạc.
Lục Vãn Vãn vừa xem, lông mày không kìm được nảy lên, tình trạng của Cố Huấn Đình còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
“Xương đầu gối phải gãy nát; xương cẳng chân trái gãy nhẹ; xương bàn chân bị tia laser cấp A xuyên thủng, tổn thương hạt đang lan rộng nhanh chóng; xuất huyết khá nhiều, cần lập tức cầm máu; não bộ chấn động nhẹ; dạ dày co giật, có dấu hiệu xấu đi...”
Lục Vãn Vãn quét xuống từng cái một, dường như không dám tin rằng mảnh vỡ đâm trên cơ thể anh chỉ là nỗi đau nhẹ nhất trong người anh. Cô nhớ đến người đàn ông đứng thẳng chống đỡ kiên cường trong trung tâm kết duyên lúc trước, không thể tin anh chịu đựng sự thống khổ cùng cực nhường đó, vì sự tự tôn không rõ nguyên nhân kia mà cố gắng đứng thẳng.
Cô vô cùng kinh ngạc, cảm thấy ngày càng bội phục người đàn ông trước mặt, nhớ lại lúc ở thế giới trước không cẩn thận bị cắn thì sẽ đau rất lâu, người này bị thương nhiều như vậy, nhưng cứ như sắt thép, kiên trì đến phút cuối cùng.
Lục Vãn Vãn có chút thay đổi quan điểm về anh, đặt máy chẩn đoán một bên, vịn vào tường cẩn thận đi vào trong cỗ giam cầm, cẩn thận di chuyển người Cố Huấn Đình.
Đa số chỗ trên người anh đều bị mảnh vỡ đâm vào, cho dù Lục Vãn Vãn đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn khiến cho anh run lên kịch liệt vì đau đớn.
Lục Vãn Vãn cắn chặt răng, hai tay luồn qua dưới cánh tay anh, cùng với Viên Viên nâng chân Cố Huấn Đình, từng chút từng chút chuyển ra ngoài lồng giam.
Đợi khiêng Cố Huấn Đình lên giường của mình, lúc không để phần lưng của anh chạm giường, Lục Vãn Vãn đã vã hết cả mồ hôi.
Đừng tưởng Cố Huấn Đình trông có vẻ ốm yếu, thực ra trọng lượng vẫn rất nặng, một người yếu ớt như cô, cho dù có Viên Viên giúp đỡ cũng vẫn cảm thấy nhức mỏi cánh tay. Lục Vãn Vãn không quản những điều này nữa, bây giờ quan trọng nhất là chữa trị cho anh.
Cô nhìn tấm ra giường vốn màu nhạt giờ đã bị nhuốm thành màu đậm, hít một ngụm khí, trước tiên cô muốn cởi áo choàng của Cố Huấn Đình ra.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện cho dù anh bây giờ đã hôn mê, nhưng bàn tay to lớn vẫn nắm chặt một góc của áo choàng như cũ, sống chết che đi miệng vết thương của mình.
“Khử trùng cây kéo.” Lục Vãn Vãn không biết mình dùng ngữ khí gì khi nói ra câu này.
Cô cắt áo choàng của Cố Huấn Đình, mắt dời đến chỗ...
Ngoại trừ chiếc áo trắng nhăn nheo, bẩn thỉu của anh,
Là một vết sẹo từ dưới xương đòn đến tận ngực.
Loang lổ, đan xen nhau
……
Lúc Lục Vãn Vãn mang Cố Huấn Đình đi, toàn bộ các cỗ giam cầm của trung tâm kết duyên đều được mở ra.
Trần Bách Việt sắc mặt xanh xám bước ra khỏi cỗ máy, bắt gặp sắc mặt cũng không mấy ưa nhìn của Hướng Dương, không nhịn được vỗ vỗ vai anh, “Tam công tử, ngài không cảm thấy rất không cam tâm sao?”
Trong ngữ khí của Hướng Dương có một chút khinh thường, “Vẫn ổn.”
Hắn đúng là kỳ vọng được kết đôi cùng Lục Vãn Vãn, nhưng đó không phải là vì thích, chỉ là vì Lục Vãn Vãn và hắn có độ xứng đôi rất cao, dường như cũng có khả năng thức tỉnh thiên phú rất tốt. Nếu có thể dùng phương thức sinh sản tự nhiên vắt cạn thiên phú của Lục Vãn Vãn, bắt cô ta sinh hạ mười mấy đứa con cho mình, vậy thì địa vị của tộc voi mũi dài bọn hắn ở đế quốc sẽ càng thêm vững chắc.
Nếu như Lục Vãn Vãn không đồng ý, trừ phi cô ta phát triển đến mức độ không thể tưởng tượng nổi trong thời gian ngắn, được gia tộc nào đó che chở, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ biến thành công cụ mà thôi.
Ba tháng trước đế quốc ban cho cô của cải và danh lợi, đương nhiên cũng có thể thu về.
Nhưng, Hướng Dương ngẩng gương mặt trơn bóng, quét một lượt Trần Bách Việt xuất thân bình dân, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Loại quy tắc ngầm này chỉ có hoàng thất và một vài gia tộc tôn quý mới biết được, bọn ngốc ở bộ quân sự suốt ngày đánh đấm làm sao có thể biết.
Trần Bách Việt bị dáng vẻ chế nhạo của hắn chọc tức, “Bộ quân sự còn có việc, tôi đi trước.”
Hướng Dương cười cười, vươn tay gửi thông tin cho các hoàng tử vẫn luôn đợi hắn.
Hai tiếng sau, ngũ hoàng tử và tam hoàng tử vừa hay cũng ở hành tinh Thủ đô đã mở một gian trong khu giải trí cao cấp đợi hắn.
“Hướng Dương, thông tin cậu gửi đến là có chuyện gì?” Ngũ hoàng tử Cố Ngọc là một người thú có hình dạng thiếu niên tóc nâu mắt nâu, bây giờ đang ngẩng đầu mất kiên nhẫn nhìn hắn.
Màu tóc của tam hoàng tử Cố Cẩm có phần nhạt hơn người em của mình, gương mặt lạnh lùng, biểu cảm mất kiên nhẫn nhìn hắn, là một tên bạo chúa.
“Lục Vãn Vãn chọn Cố Huấn Đình.” Hướng Dương không vòng vo nữa, “Các ngài không tin tưởng tin tức tôi đích thân gửi sao?”
“Chết tiệt, chọn tên phế vật đó?” Cố Ngọc tức giận, “Tại sao hắn vẫn chưa chết? Tôi nghĩ rằng...sau chuyện đó, hắn sớm nên chết vì sức mạnh tinh thần bạo động mới phải.”
“Đừng nói những chuyện không nên nói.” Cố Cẩm trừng mắt nhìn em trai, chỉ sợ cái tên lắm miệng này sẽ nói ra hết chuyện bọn hắn làm với Cố Huấn Đình bảy năm trước, cho dù là trong “thành”- nơi đứng đầu về độ bảo mật này.
Cố Ngọc hậm hực ngậm miệng, chuyển sang công kích Lục Vãn Vãn, “Cô ta cũng thật chẳng có mắt nhìn, tam công tử bá tước cậu không chọn, lại đi chọn cái tên phế nhân kia.”
“Lai lịch không rõ, đế quốc ban tặng cho cô ta nhiều thứ như vậy còn không phải vì xem trúng thiên phú không tồi của cô ta hay sao, muốn cho cô ta sinh thêm nhiều con cháu mà thôi, còn thật sự xem mình là bảo bối.” Cố Ngọc buồn phiền muốn chết.
Năm đó Cố Huấn Đình từ một thường dân một đường tiến tới quá sức mạnh mẽ, là người vừa chính trực, vừa được phụ hoàng vô cùng yêu thích, quả thật ngáng đường bọn hoàng tử hắn.
Hắn và các anh trai khó khăn lắm mới dựng lên được một màn “ngoài ý muốn”, che giấu môi trường cổng hành tinh và phạm vi hành tinh có khả năng biến hóa, khiến cho Cố Huấn Đình lúc dẫn binh ra trận bị cuốn vào vụ nổ giữa các hành tinh, gánh thêm tiếng xấu ngông cuồng tự phụ, không coi trọng tính mạng của thuộc hạ, quyết lôi anh từ đài cao xuống.
Bọn họ vốn nghĩ bất chấp hậu quả, giết chết anh, nhưng Cố Huấn Đình không biết gặp vận may gì, lần nào cũng thoát chết, bọn họ lại không thể làm quá lộ liễu, bèn dứt khoát ném anh ở hành tinh rác sống bảy năm. Hắn còn nghĩ rằng Cố Huấn Đình sớm đã không còn cơ hội trở mình nữa, nào ngờ bảy năm sau, lại từ đâu xông ra một Lục Vãn Vãn không hiểu quy tắc như vậy.
“Tôi nghi ngờ Lục Vãn Vãn kia căn bản không xem cẩn thận tư liệu của Cố Huấn Đình.” Hướng Dương cau mày, vì để khiến bọn người thú cấp thấp có hy vọng trở mình và mơ mộng, mỗi lần công việc ngoài mặt này bắt buộc phải làm theo nghi thức thật hoàn mĩ, giống cái tự nhiên đều không có cách nào lấy được tư liệu hoàn chỉnh của một trăm người thú trước thời hạn.
Trước khi tuyển chọn nhiều nhất chỉ có thể xem được một vài hình ảnh, tên họ và độ phù hợp, cho dù ở trung tâm kết duyên, cũng sẽ không phơi bày toàn bộ tư liệu vừa chi tiết vừa đầy đủ của một người thú trên cỗ máy giam cầm.
Hắn thật sự hồ nghi Lục Vãn Vãn không phát hiện ra Cố Huấn Đình là ai, bằng không sao lại có thể chọn một tên người thú phế vật đầy tai tiếng thế chứ?
“Ồ, cậu nói như vậy, căn bản không cần chúng tôi động thủ rồi nhỉ.” Cố Ngọc lời nói lộ ra ý cười, “Vậy e là không đến ba ngày, Cố Huấn Đình sẽ bị gửi về lại đúng không? Cậu sắp xếp vài người, đến lúc giải quyết hắn đi là được.”
Hướng Dương nhún vai, không để ý lắm đến Lục Vãn Vãn, “Đừng nghĩ đến chúng nữa, đợi mấy ngày đi, nếu như não Lục Vãn Vãn thật sự có vấn đề, tôi lại nghĩ cách đuổi cô ta. Giờ chúng ta gọi vài cô em lên vui vẻ chút đi.”
Hình tượng của Hướng Dương trước công chúng là một quân tử luôn giữ mình trong sạch, yêu cầu của hắn về lựa chọn bạn đời cũng là một người “thể xác và linh hồn đều là duy nhất”, nhưng thực ra sớm đã có “n” con riêng ở bên ngoài, nhưng cũng không ảnh hưởng mục tiêu kép của hắn.
Cố Ngọc nghe lời lộ ra một tia cười, “Cũng đúng, một cô nương chưa thức tỉnh thiên phú hiếm có gì đó và một tên cựu nguyên soái phế vật, bọn chúng không đáng lãng phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy.”
Cố Ngọc mỉm cười liếc đôi mắt xinh đẹp hướng về phía Hướng Dương, “Anh Dương, anh nói xem làm sao anh có thể giấu phụ thân là công tước đại nhân nuôi nhiều con riêng bên ngoài như vậy?”
“Đoán thử xem?” Hướng Dương nhìn hắn cười ám muội, ba người cười phá lên, không để tâm đến Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình nữa, bọn họ không tin, sau khi Lục Vãn Vãn xem xong dữ liệu của Cố Huấn Đình có còn kiên trì chọn hắn ta như vậy nữa không.
Bình luận truyện