Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 5



Tư Ngữ Ngưng nghĩ mình nên gọi điện để cám ơn, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, quyết định nhắn tin, như thế cũng sẽ không làm phiền đến Đào Vũ Sâm.

Cô chỉnh sửa đôi chút, cuối cùng cũng soạn xong tin nhắn, nhìn không có lỗi chính tả, không lỗi trong lời nói, lỗi ngôn ngữ, liền nhấn phím gửi đi.

Cô viết: Đào tiên sinh, cảm ơn ngài. Số tiền này tôi sẽ trả từ từ lại cho ngài, chỉ có điều sẽ hơi lâu một chút, ngài có thể tính tiền lời với tôi, tóm lại rất cám ơn ngài, đã làm phiền.

Cô đợi một lát, chưa thấy được hồi âm, có một chút mất mát.

Về đến nhà, cô gọi điện cho Tư Thành Nghĩa, nói với ông ta đã góp đủ tiền, nhưng đây là lần cuối cùng giúp ông ta, cô nói được làm được, Tư Nghĩa Thành nghe có tiền liền vội vàng chấp nhận.

Chỗ đánh bạc đòi nợ rất hung ác, ông ta đã trốn tránh hết mấy ngày, chỉ trông cậy vào con gái có thể giúp ông ta giải quyết được vấn đề, quả nhiên không khiến ông ta thất vọng, nói với nó liền có tiền.

Từ ngân hàng đi ra, giọng nói của Tư Ngữ Ngưng có phần nặng nề, nhiệm vụ trên vai cuối cùng cũng có thể buông xuống, sau này cô sẽ không giúp Tư Nghĩa Thành nữa, cũng không thể nào giúp ông ta, nhiệm vụ trước mắt chính là cố gắng kiếm tiền, theo như công việc của cô trước đây, không biết tới chừng nào mới có thể trả hết nợ cho Đào Vũ Sâm.

Lúc đang buồn rầu thì điện thoại của Tôn Phồn Lộ gọi đến, trong giọng nói mang theo vẻ nịnh hót, Tư Ngữ Ngưng đoán nhất định là do mình đã phát sinh quan hệ với Đào Vũ Sâm, nhưng Tôn Phồn Lộ không hề biết cô và Đào Vũ Sâm thực sự không hề xảy ra chuyện gì.

“Ngữ Ngưng, ngày mai em tới công ty một chuyến đi, gần đây Lưu đạo diễn có một bộ phim, còn thiếu nữ diễn viên hạng ba, không biết em có hứng thú hay không?”

“Có có, Tôn tỷ, ngày mai mấy giờ?” Tư Ngữ Ngưng vội vàng đồng ý.

“Sáng sớm 9 giờ.”

“Được, em sẽ đến đúng giờ.”

Không nghĩ nhanh như thế đã có cơ hội, đừng nói diễn viên hạng ba, cho dù là vai quần chúng, cô cũng chấp nhận, chỉ còn có thể kiếm được tiền, cô cũng không muốn thiếu nợ Đào Vũ Sâm.

Sau khi cúp máy, điện thoại có một tin nhắn mới, là của Đào Vũ Sâm.

Cô mở ra xem, chỉ có vài câu ngắn ngủi đã khiến tim cô đập rộn lên.

Tin nhắn của Đào Vũ Sâm viết: Không cần sốt ruột đưa tôi, tôi không thiếu một chút tiền đó.”

Tư Ngữ Ngưng lập tức nhắn lại cho anh: Đào tiên sinh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi ăn một bữa cơm để cám ơn.

Vừa nhắn xong không đến một phút Đào Vũ Sâm liền gọi đến, thật ra mà nói, Tư Ngữ Ngưng có chút khẩn trương, gởi tin nhắn xong cô liền nhìn chằm chằm vào điện thoại, nếu gọi điện thoại sẽ nghe được giọng nói của Đào Vũ Sâm.

“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?” Giọng nói của Đào Vũ Sâm có vẻ hơi lười biếng, nhưng lại khiến lòng Tư Ngữ Ngưng ngứa một chút.

“Vâng, Đào tiên sinh buổi trưa anh có rảnh không? Tư Ngữ Ngưng mong đợi hỏi.

“Buổi trưa tôi có hẹn người khác nói chuyện, buổi tối đi.”

“Vâng, được, buổi tối 7 giờ gặp ở nhà hàng Phú Lệ.”

“Có cần tôi đi đón cô không?”

“Không không. . .” Tư Ngữ Ngưng vừa nói vừa xua tay, suy nghĩ một chút Đào Vũ Sâm lại không nhìn thấy, vội vã dừng cái động tác ngu đần này lại, hẹn thời gian xong, cô lưu luyến cúp máy, nhìn mãi cho đến màn hình điện thoại tối đi, cô mới đi về nhà.

Nhà hàng Phú Lệ đối với cô mà nói có chút xa xỉ, thế nhưng với thân phận của Đào Vũ Sâm thì đây là nơi thích hợp, cô cũng chỉ có vậy, đắt tiền hơn nữa túi tiền của cô sẽ không chịu nổi.

Nhà của Tư Ngữ Ngưng có hai phòng ngủ và một phòng khách, nằm ở vùng ngoại thành, tiền thuê nhà khá hợp lí, may mà cô cũng không nổi tiếng nên chưa từng phiền não vì bị paparazi theo dõi, buổi trưa cô nấu ai món ăn cho mình, sau đó bắt đầu quét dọn nhà cửa.

Cách giờ hẹn vẫn còn tới 3 tiếng, Tư Ngữ Ngưng mở máy tính lên, đánh tên Đào Vũ Sâm, Đào gia xảy ra rất nhiều chuyện, bác cả của Đào Vũ Sâm đột nhiên mất hết quyền lực, mà Đào Vũ Sâm lại trở thành người có quyền lực nhất, nhưng đã xảy ra chuyện gì đều không ai biết, nhìn những bức ảnh chụp Đào Vũ Sâm chưa bao giờ thấy anh cười, Tư Ngữ Ngưng nghĩ anh cười lên thì rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện