Gặp Nhau Là Duyên Phận
Chương 15: Tuyên ngôn tình yêu
Sau ngày hôm đó mối quan hệ của tôi và anh vẫn là người dạy và người học nhưng tôi biết trong tôi có cái gì đó thay đổi. Tôi không dám đến nhà anh thường xuyên nữa mà cách ngày đến một lần, anh hỏi vì sao, tôi bảo bận việc.
Hai tuần cứ thế trôi qua, cuối tuần tôi không có lý do gì để thoái thác không đến nhà anh để học. Vấn đề nằm ở chủ nhật cuối tuần thứ hai. Không phải đi làm nên sáng sớm tôi chạy đến nhà Vũ. Cửa bên trong mở nhưng tôi nhấn chuông ba lần vẫn không có người ra mở cửa. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vũ, gọi đến lần thứ năm mới có người nghe máy…
- Em đang đứng trước cửa nhà anh nè, anh đang ở nhà phải không, ra mở cửa cho em đi.
Sau đó tôi nghe tiếng thở mệt nhọc của anh, lúc sau nữa anh mới nói:
- Nga, em về đi, hôm khác hãy quay lại, anh bây giờ không thể ra mở cửa cho em.
- Anh sao vậy? Phong đâu?
- Phong về nhà cậu rồi.
- Anh có sao không?
- Anh không sao.
- Anh không sao tại sao lại không thể mở cửa cho em? Anh đang ở trong nhà đúng không?
- Ừ, nhưng mà…
- Anh không sao thật hả?
- Ừ.
- Anh đợi chút, em sẽ vào ngay.
- Nga, em muốn làm gì?
Tôi tắt máy không trả lời anh. Sau đó nếu có ai đi ngang nhà anh sẽ thấy cảnh tượng thế này, có một cô gái ăn mặc không tệ lại leo rào…
Tôi leo rào để vào nhà anh, tường rào nhà anh không cao nên tôi chắc mẩm mình leo được. Trong điện thoại tôi nghe tiếng thở mệt nhọc của anh, tôi cảm thấy lo, thôi thì liều vậy. Cũng may thành phố này ngày thường đông đúc nhưng thứ bảy chủ nhật thì vắng ngắt. Nếu không người ta tưởng tôi là trộm, gọi báo công an nhất định sẽ được lùm xùm cho xem.
Vào bên trong rồi tôi chạy thẳng đến phòng anh, gần đến cửa phòng tôi thấy đôi nạng của anh nằm chỏng chơ phía trước, người lại chẳng thấy đâu. Tôi xách đôi nạng vào phòng tìm anh. Anh đang nằm dài trên nền nhà và thở dốc, điện thoại của anh cũng trên sàn nhà. Hình như tôi hiểu ra chuyện gì đó…
Tôi đến đỡ anh ngồi dựa vào tôi. Anh đang mệt. Tôi hơi hoảng.
- Anh sao rồi, có cần em gọi cấp cứu…
Lúc trước tôi nghe nói tim anh không khỏe… Bàn tay anh run rẩy nắm tay tôi, anh lắc đầu.
- Không cần, anh chỉ hơi mệt, ngồi nghỉ một lát sẽ không sao…
- Anh có cần uống thuốc gì không, chỉ chỗ em lấy cho.
Anh lắc đầu. Tôi đành làm chỗ dựa cho anh. Đợi anh thiệt khỏe tôi mới dám hỏi:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Hỏi là hỏi vậy thôi, tự tôi có thể đoán ra mọi chuyện rồi.
- Nghe em gọi cửa anh định ra mở nhưng bất cẩn nên trượt chân. Lại nghe em gọi điện thoại, sợ em lo lắng nên anh vội trở vào trả lời điện thoại của em, cũng may điện thoại để trên bàn bên cạnh nếu để trên giường…
Anh không nói nhưng tôi hiểu, nếu để trên giường thì anh vô phương lấy xuống để trả lời cuộc gọi của tôi. Tôi vô thức ôm lấy anh, nghe tim mình dường như có ai đó vừa bóp mạnh. Tôi cố nén cho mình không khóc, tôi đang muốn khóc, tôi không hiểu sao ngay lúc này mình lại muốn khóc.
- Nga, em sao vậy?
- Anh có biết anh làm như vậy càng làm em lo lắng không?
- Vừa rồi sao em vào được?
- Em leo rào vào.
- Sao em liều mạng vậy?
- Lúc nhỏ đi học leo rào trường hoài nên không sợ.
- Để hôm nào anh kêu Phong làm cho em cái chìa khóa.
- Anh không sợ em vào khuân hết đồ của anh đi sao?
- Nếu em khuân được cứ khuân đi.
Tôi cảm thấy mình đã cười, mặc dù trong lòng đang xốn xang vô vàn cảm xúc.
- Để em đỡ anh lên giường.
- Ừm.
Tôi chật vật một lúc mới nâng được thân người anh đặt anh nằm sấp lên giường. Anh lăn người nằm ngửa lại, tôi cười gãi đầu:
- Xin lỗi nha, em không có kinh nghiệm.
Anh nhìn tôi và mỉm cười không nói gì. Hôm nay là lần thứ hai trong đời tôi cởi giày cho người đàn ông xa lạ, nhưng lần thứ nhất và thứ hai đều cho cùng một người… Cởi giày xong tôi nâng chân anh đặt lên giường, một cảm giác nhẹ hẫng. Trong đầu tôi hiện tại lần nữa lộn xộn, tôi không thể xác định rõ mình đang nghĩ gì…
- Nga, Nga, Nga…
- Dạ.
Tôi lại được anh gọi tỉnh. Anh đang ngồi chăm chú nhìn tôi.
- Em không muốn hỏi vì sao anh lại như vậy à?
- Em nghe Phong nói lúc nhỏ anh bị bệnh.
Anh gật đầu:
- Anh cũng chỉ nghe cậu kể lại, lúc trước anh không như vậy, năm lên ba anh bị sốt cao từ đó về sau đôi chân này không phát triển bình thường, anh không tự mình đi được nữa.
Anh kể lại nỗi bất hạnh của mình chỉ bằng vài câu đơn giản không hiểu sao tôi cảm thấy xót xa. Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại hỏi anh:
- Biết tự đi khó như vậy sao vẫn cố tập đi, cứ ngồi xe không phải tốt hơn sao? Anh cần gì phải vì một câu nói mà tự làm khổ mình như vậy?
Mãi về sau tôi vẫn nhớ rất rõ câu anh trả lời thắc mắc của tôi:
- Nguyện vọng đơn giản nhất của “người ta” anh cũng làm không được, làm sao anh có thể nói đến những chuyện khác đây.
Cả tôi và anh đều biết người ta trong câu nói của anh là ai, đó là tôi. Tôi không hiểu vì sao khi đó tôi lại lần nữa hỏi anh:
- Em nhớ lúc đó khi anh nói yêu cầu đó quá cao, em cũng hứa châm chước rồi. Nếu ngày ấy, câu nói đó bị bỏ từ đoạn chạy bộ, đi dạo công viên về sau… anh sẽ nói những chuyện khác với “người ta” hay không?
- Anh…
- Anh còn sợ điều gì sao?
- Anh chỉ có một câu hỏi muốn hỏi người ta thôi, em muốn nghe câu hỏi đó không?
Tôi gật đầu. Anh im lặng một lúc rất lâu mới nhìn tôi và hỏi:
- Em gả cho anh nhé?
Tôi không biết vì sao khi đó tôi gật đầu:
- Ừm.
Không hoa tươi, không nhẫn, không có không khí lãng mạn, chỉ một lời nói và tôi cứ thế nhận lời anh. Anh trân trối nhìn tôi, lúc sau anh mới hỏi lại:
- Anh đang nằm mơ sao?
Tôi nhẹ lắc đầu, anh ngập ngừng hỏi lại:
- Anh nhìn nhầm và nghe nhầm phải không?
Tôi mỉm cười lắc đầu.
- Anh không nghe nhầm, cũng không nhìn nhầm, người ta đồng ý đó.
- Nga, em biết người ta mà anh nói là em, em vẫn sẽ gật đầu sao?
Tôi mỉm cười, gật đầu.
- Ừm. Nhưng… có điều này em muốn nói anh nghe.
- Em nói đi.
- Trên đời này em thích hai người, đúng hơn là thần tượng hai người. Một là diễn viên Kiều Nhậm Lương, hai là ca sĩ Thái Phong Vũ, bọn họ đều đã chết rồi. Bởi thế cho nên, em sẽ không nói yêu anh hay thương anh, em gật đầu chỉ đơn giản em muốn được bên anh. À không, tham vọng của em lớn hơn một chút, em muốn chiếm đoạt anh. Cho dù bây giờ anh có muốn rút lại lời mình đã nói em vẫn sẽ chiếm đoạt anh…
Đó là bản tuyên ngôn tình yêu của tôi, nghe xong hình như anh ngẩn người, sau đó anh nhìn tôi và mỉm cười. Tôi cũng cười. Ơ hay, anh vừa mới tỏ tình sao, và tôi đồng ý rồi sao? Cứ như thế mà đồng ý sao? Còn đọc cả bản tuyên ngôn cho tình yêu chúng tôi. Và hơn hết, chúng tôi cứ như thế mà yêu nhau sao?
Tôi mơ màng tự hỏi, tôi yêu anh sao, yêu một Đỗ Thái Vũ không thể thành toàn ước mơ đơn giản nhất của tôi? Là tôi yêu anh hay bị hình ảnh Vô Tình có thể một mình chiến bại thiên quân vạn mã, thích giúp kẻ yếu trong game mê hoặc. Lúc này đây tôi không biết, tôi chỉ biết tôi vừa nhận lời gả cho anh. Mãi về sau này tôi cũng không biết vì sao ngày hôm đó anh vừa hỏi tôi lại lập tức gật đầu chấp nhận.
Ngày hôm đó chúng tôi đi dạo trong game, không dạy không học gì hết. Anh mua hoa hồng loại một bó “chín trăm chín mươi chín bông” để tặng cho tôi, pháo hoa cứ thế nổ sáng trời, cánh hoa hồng cứ rơi liên miên bất tuyệt. Mọi người biết hôm ấy không phải ngày “kỷ niệm ngày cưới” của chúng tôi, có vài người lên kênh thế giới hỏi, bang chúng cũng hỏi nhưng anh không nói. Tôi ngồi trong lòng anh, hai chúng tôi dạo qua các bản đồ với tầng tầng lớp lớp hoa rơi, cảnh như mộng huyễn. Tôi chụp tất cả và lưu chúng lại.
Chiều ngày hôm sau khi tôi đến quả nhiên Phong đưa cho tôi một đống chìa khóa. Tôi ngơ ra, anh ta vội vàng giải thích.
- Cái số một là khóa cửa rào, cái thứ hai là khóa cửa nhà, cái thứ ba là khóa cửa sau, cái thứ tư là khóa phòng của anh hai, cái thứ năm là khóa tủ,…
Tôi nghe xong choáng váng cả mặt mày, tôi cứ như thế được phép giữ gần như hầu hết chìa khóa của nhà anh. Tôi lặp lại câu hỏi hôm trước một lần nữa.
- Anh đưa em hết chìa khóa cho em thế này không sợ em khuân hết đồ trong nhà anh đi sao?
Phong cười nói:
- Chị dâu cứ khuân thoải mái, tốt nhất khuân cả ông anh cứng đầu của em đi, em mang ơn chị nhiều lắm.
Tôi cười, xì một tiếng, rảo chân đi vào nhà tìm Vũ. Hiện tại tôi và anh tạm thời có thể gọi là “danh chính ngôn thuận” quấn lấy nhau rồi.
Tôi có câu này muốn hỏi các bạn, các bạn nghĩ rằng trên đời này có người bị sao quả tạ chiếu mạng hay không, chính xác là xui xẻo liên tục ấy. Mẹ tôi thường nói tôi là người “được” sao quả tạ chiếu mạng. Bạn tin điều này không? Riêng bản thân tôi, tôi không tin và tôi khẳng định, đúng vậy tôi xin khẳng định, sao quả tạ không chiếu mạng tôi. Vì từ khi sinh ra đến nay tôi luôn gặp toàn điều may mắn thì sao có thể nói tôi được sao quả tạ chiếu mạng, có điều tôi đi đến đâu, người chung quanh tôi thường sẽ gặp xui xẻo, như thế này có lẽ nên gọi tôi là sao quả tạ thì đúng hơn. Thật ra tôi cho rằng những điều đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Ví như khi còn nhỏ tôi và vài đứa bạn ở xóm leo cây, trong nhóm đó nhất định có đứa té cây và người đó không phải là tôi. Nếu một đám lóc nhóc nằm trên chõng tre vật lộn giành đồ chơi, lát sau nhất định có đứa rớt xuống đất, người đó chưa bao giờ là tôi và tôi cũng không nhẫn tâm đạp ai rơi xuống sàn cả. Như vậy thì là ngẫu nhiên phải không? Ừ, là ngẫu nhiên đấy!
Về sau khi lớn lên tôi mới bắt đầu để ý khả năng ám của mình, lần đi thi đại học ở trong ký túc xá của trường mười ngày, bình điện nổ hai lần, cả khu túc xá tối om om, chẳng ai ôn tập được gì. Là hệ thống điện quá tải nên bình điện nổ mà phải không, tôi không hề đụng đến càng không liên can nha.
Về sau đậu vào đại học, tôi mướn nhà trọ để ở, bốn năm đổi nhà trọ ba lần, cả ba lần nhà trọ tôi đến ở đều có vài vụ án mất trộm đồ có giá trị, trong đó có một lần người bị trộm đồ là tôi, tôi mất xe đạp. Chủ trọ báo án, công an đến tra, hơn tháng sau bắt được kẻ trộm, là người bên ngoài nhà trọ, càng không liên quan gì đến tôi. Vậy vẫn là trùng hợp ngẫu nhiên đúng không? Đúng là ngẫu nhiên thôi, tôi vô can, nhưng trùng hợp đến độ đó thì dường như có chút gì đó không được đúng cho lắm...
Và người tiếp theo bị tôi ám là Vũ. Ngày hôm đó là ngày thứ tư, tôi có cuộc họp nên gần bảy giờ tối tôi mới chạy đến nhà anh. Đến nơi tôi thấy cửa rào mở tang hoác. Tôi dắt xe vào, khóa cửa rào đàng hoàng rồi mới vào nhà tìm Vũ. Anh không có trong phòng, tôi rảo chân đi vào bếp, vào đến nơi tôi thấy anh nằm dài trên nền bếp, bất tỉnh.
- Vũ, Vũ, Vũ...
Anh tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh.
- Anh có sao không?
Anh chỉ lắc đầu không trả lời tôi. Ánh mắt hỗn loạn này là sao? Thấy anh như vậy tôi cũng muốn hoảng.
- Anh sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Anh đưa tay nắm lấy tôi, lúc này tôi mới để ý tay anh không ngừng run rẩy. Anh không trả lời tôi mà nhắm mắt rồi hít thở, có vẻ như cố gắng để bản thân mình bình tĩnh.
- Anh không sao chứ? Có cần em gọi cấp cứu...
Anh lắc đầu. Tôi vỗ vỗ bờ vai anh, dịu giọng:
- Anh sao rồi?
Đáp lại tôi là sự im lặng, thấy vậy tôi cũng im lặng. Phải mất một lúc anh mới mở mắt ra nhìn tôi, tôi không biết diễn tả ánh mắt của anh lúc này là như thế nào, cảm xúc hỗn độn.
- Anh ổn chưa, nói cho em biết xảy ra chuyện gì?
- Khi nãy nhà anh bị trộm.
Tôi vỡ lẽ.
- Biết có trộm sao anh không nằm im trong phòng đi, chạy vào đây làm gì?
- Không phải anh nghe có trộm mới đi xuống đây. Anh xuống đây ăn tối định đi lên nhà trên thì gặp bọn chúng. Chúng sợ anh la nên nhào lại đánh.
- Để em gọi báo công an.
- Không cần đâu, của đi thay người. Chắc chỉ mất mấy thứ linh tinh thôi không quan trọng.
- Anh bị đánh ở đâu, bị thương chỗ nào?
Tôi vội sờ nắn kiểm tra.
- Ui.
Tôi vén tay áo bên trái của anh lên xem, thấy có vết bầm.
- Bây giờ anh có thể đi lên nhà trên hay không?
- Đỡ anh.
Tôi đỡ anh đứng dậy, lần này tôi có kinh nghiệm đỡ người rồi nên dễ dàng nâng anh đứng dậy. Tuy rằng anh có thể dựa vào tôi để đứng lên nhưng hai tay anh vẫn đang không ngừng run, không thể giữ chắc đôi nạng. Vừa nhích người ra khỏi người tôi anh đã làm rơi chiếc nạng, thân người lảo đảo. Tôi choàng tay qua giữ cho anh đứng dựa vào mình. Anh bám vào tôi từ từ trượt xuống.
- Vũ...
- Tay anh không chịu nghe lời rồi, để anh ngồi nghỉ một lát.
Tôi đỡ anh ngồi xuống.
- Hay là anh ngồi đây, em về phòng lấy xe cho anh.
Anh vươn tay chụp lấy tay tôi.
- Đừng đi.
Anh khẩn khoản nhìn tôi.
- Hay để em cõng anh.
- Em không cõng anh nổi đâu.
Tôi nhìn lại mình, có lẽ không nổi thật. Tôi nên làm gì bây giờ, thế này cũng không được, thế kia cũng không được.
- Anh nhớ số của Phong không, đọc cho em.
Lần trước Phong dùng số của Vũ để gọi nên hiện tại tôi vẫn chưa biết số của Phong. Anh gật đầu. Tôi bấm số và gọi.
- Chị dâu, có chuyện gì?
Bỏ xừ, tôi chưa biết số Phong, anh ta biết số của tôi.
- Anh đang ở đâu?
- Cửa hàng.
- Nhà có chuyện, anh về nhanh đi.
- Ok.
(hết chương)
Hai tuần cứ thế trôi qua, cuối tuần tôi không có lý do gì để thoái thác không đến nhà anh để học. Vấn đề nằm ở chủ nhật cuối tuần thứ hai. Không phải đi làm nên sáng sớm tôi chạy đến nhà Vũ. Cửa bên trong mở nhưng tôi nhấn chuông ba lần vẫn không có người ra mở cửa. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vũ, gọi đến lần thứ năm mới có người nghe máy…
- Em đang đứng trước cửa nhà anh nè, anh đang ở nhà phải không, ra mở cửa cho em đi.
Sau đó tôi nghe tiếng thở mệt nhọc của anh, lúc sau nữa anh mới nói:
- Nga, em về đi, hôm khác hãy quay lại, anh bây giờ không thể ra mở cửa cho em.
- Anh sao vậy? Phong đâu?
- Phong về nhà cậu rồi.
- Anh có sao không?
- Anh không sao.
- Anh không sao tại sao lại không thể mở cửa cho em? Anh đang ở trong nhà đúng không?
- Ừ, nhưng mà…
- Anh không sao thật hả?
- Ừ.
- Anh đợi chút, em sẽ vào ngay.
- Nga, em muốn làm gì?
Tôi tắt máy không trả lời anh. Sau đó nếu có ai đi ngang nhà anh sẽ thấy cảnh tượng thế này, có một cô gái ăn mặc không tệ lại leo rào…
Tôi leo rào để vào nhà anh, tường rào nhà anh không cao nên tôi chắc mẩm mình leo được. Trong điện thoại tôi nghe tiếng thở mệt nhọc của anh, tôi cảm thấy lo, thôi thì liều vậy. Cũng may thành phố này ngày thường đông đúc nhưng thứ bảy chủ nhật thì vắng ngắt. Nếu không người ta tưởng tôi là trộm, gọi báo công an nhất định sẽ được lùm xùm cho xem.
Vào bên trong rồi tôi chạy thẳng đến phòng anh, gần đến cửa phòng tôi thấy đôi nạng của anh nằm chỏng chơ phía trước, người lại chẳng thấy đâu. Tôi xách đôi nạng vào phòng tìm anh. Anh đang nằm dài trên nền nhà và thở dốc, điện thoại của anh cũng trên sàn nhà. Hình như tôi hiểu ra chuyện gì đó…
Tôi đến đỡ anh ngồi dựa vào tôi. Anh đang mệt. Tôi hơi hoảng.
- Anh sao rồi, có cần em gọi cấp cứu…
Lúc trước tôi nghe nói tim anh không khỏe… Bàn tay anh run rẩy nắm tay tôi, anh lắc đầu.
- Không cần, anh chỉ hơi mệt, ngồi nghỉ một lát sẽ không sao…
- Anh có cần uống thuốc gì không, chỉ chỗ em lấy cho.
Anh lắc đầu. Tôi đành làm chỗ dựa cho anh. Đợi anh thiệt khỏe tôi mới dám hỏi:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Hỏi là hỏi vậy thôi, tự tôi có thể đoán ra mọi chuyện rồi.
- Nghe em gọi cửa anh định ra mở nhưng bất cẩn nên trượt chân. Lại nghe em gọi điện thoại, sợ em lo lắng nên anh vội trở vào trả lời điện thoại của em, cũng may điện thoại để trên bàn bên cạnh nếu để trên giường…
Anh không nói nhưng tôi hiểu, nếu để trên giường thì anh vô phương lấy xuống để trả lời cuộc gọi của tôi. Tôi vô thức ôm lấy anh, nghe tim mình dường như có ai đó vừa bóp mạnh. Tôi cố nén cho mình không khóc, tôi đang muốn khóc, tôi không hiểu sao ngay lúc này mình lại muốn khóc.
- Nga, em sao vậy?
- Anh có biết anh làm như vậy càng làm em lo lắng không?
- Vừa rồi sao em vào được?
- Em leo rào vào.
- Sao em liều mạng vậy?
- Lúc nhỏ đi học leo rào trường hoài nên không sợ.
- Để hôm nào anh kêu Phong làm cho em cái chìa khóa.
- Anh không sợ em vào khuân hết đồ của anh đi sao?
- Nếu em khuân được cứ khuân đi.
Tôi cảm thấy mình đã cười, mặc dù trong lòng đang xốn xang vô vàn cảm xúc.
- Để em đỡ anh lên giường.
- Ừm.
Tôi chật vật một lúc mới nâng được thân người anh đặt anh nằm sấp lên giường. Anh lăn người nằm ngửa lại, tôi cười gãi đầu:
- Xin lỗi nha, em không có kinh nghiệm.
Anh nhìn tôi và mỉm cười không nói gì. Hôm nay là lần thứ hai trong đời tôi cởi giày cho người đàn ông xa lạ, nhưng lần thứ nhất và thứ hai đều cho cùng một người… Cởi giày xong tôi nâng chân anh đặt lên giường, một cảm giác nhẹ hẫng. Trong đầu tôi hiện tại lần nữa lộn xộn, tôi không thể xác định rõ mình đang nghĩ gì…
- Nga, Nga, Nga…
- Dạ.
Tôi lại được anh gọi tỉnh. Anh đang ngồi chăm chú nhìn tôi.
- Em không muốn hỏi vì sao anh lại như vậy à?
- Em nghe Phong nói lúc nhỏ anh bị bệnh.
Anh gật đầu:
- Anh cũng chỉ nghe cậu kể lại, lúc trước anh không như vậy, năm lên ba anh bị sốt cao từ đó về sau đôi chân này không phát triển bình thường, anh không tự mình đi được nữa.
Anh kể lại nỗi bất hạnh của mình chỉ bằng vài câu đơn giản không hiểu sao tôi cảm thấy xót xa. Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại hỏi anh:
- Biết tự đi khó như vậy sao vẫn cố tập đi, cứ ngồi xe không phải tốt hơn sao? Anh cần gì phải vì một câu nói mà tự làm khổ mình như vậy?
Mãi về sau tôi vẫn nhớ rất rõ câu anh trả lời thắc mắc của tôi:
- Nguyện vọng đơn giản nhất của “người ta” anh cũng làm không được, làm sao anh có thể nói đến những chuyện khác đây.
Cả tôi và anh đều biết người ta trong câu nói của anh là ai, đó là tôi. Tôi không hiểu vì sao khi đó tôi lại lần nữa hỏi anh:
- Em nhớ lúc đó khi anh nói yêu cầu đó quá cao, em cũng hứa châm chước rồi. Nếu ngày ấy, câu nói đó bị bỏ từ đoạn chạy bộ, đi dạo công viên về sau… anh sẽ nói những chuyện khác với “người ta” hay không?
- Anh…
- Anh còn sợ điều gì sao?
- Anh chỉ có một câu hỏi muốn hỏi người ta thôi, em muốn nghe câu hỏi đó không?
Tôi gật đầu. Anh im lặng một lúc rất lâu mới nhìn tôi và hỏi:
- Em gả cho anh nhé?
Tôi không biết vì sao khi đó tôi gật đầu:
- Ừm.
Không hoa tươi, không nhẫn, không có không khí lãng mạn, chỉ một lời nói và tôi cứ thế nhận lời anh. Anh trân trối nhìn tôi, lúc sau anh mới hỏi lại:
- Anh đang nằm mơ sao?
Tôi nhẹ lắc đầu, anh ngập ngừng hỏi lại:
- Anh nhìn nhầm và nghe nhầm phải không?
Tôi mỉm cười lắc đầu.
- Anh không nghe nhầm, cũng không nhìn nhầm, người ta đồng ý đó.
- Nga, em biết người ta mà anh nói là em, em vẫn sẽ gật đầu sao?
Tôi mỉm cười, gật đầu.
- Ừm. Nhưng… có điều này em muốn nói anh nghe.
- Em nói đi.
- Trên đời này em thích hai người, đúng hơn là thần tượng hai người. Một là diễn viên Kiều Nhậm Lương, hai là ca sĩ Thái Phong Vũ, bọn họ đều đã chết rồi. Bởi thế cho nên, em sẽ không nói yêu anh hay thương anh, em gật đầu chỉ đơn giản em muốn được bên anh. À không, tham vọng của em lớn hơn một chút, em muốn chiếm đoạt anh. Cho dù bây giờ anh có muốn rút lại lời mình đã nói em vẫn sẽ chiếm đoạt anh…
Đó là bản tuyên ngôn tình yêu của tôi, nghe xong hình như anh ngẩn người, sau đó anh nhìn tôi và mỉm cười. Tôi cũng cười. Ơ hay, anh vừa mới tỏ tình sao, và tôi đồng ý rồi sao? Cứ như thế mà đồng ý sao? Còn đọc cả bản tuyên ngôn cho tình yêu chúng tôi. Và hơn hết, chúng tôi cứ như thế mà yêu nhau sao?
Tôi mơ màng tự hỏi, tôi yêu anh sao, yêu một Đỗ Thái Vũ không thể thành toàn ước mơ đơn giản nhất của tôi? Là tôi yêu anh hay bị hình ảnh Vô Tình có thể một mình chiến bại thiên quân vạn mã, thích giúp kẻ yếu trong game mê hoặc. Lúc này đây tôi không biết, tôi chỉ biết tôi vừa nhận lời gả cho anh. Mãi về sau này tôi cũng không biết vì sao ngày hôm đó anh vừa hỏi tôi lại lập tức gật đầu chấp nhận.
Ngày hôm đó chúng tôi đi dạo trong game, không dạy không học gì hết. Anh mua hoa hồng loại một bó “chín trăm chín mươi chín bông” để tặng cho tôi, pháo hoa cứ thế nổ sáng trời, cánh hoa hồng cứ rơi liên miên bất tuyệt. Mọi người biết hôm ấy không phải ngày “kỷ niệm ngày cưới” của chúng tôi, có vài người lên kênh thế giới hỏi, bang chúng cũng hỏi nhưng anh không nói. Tôi ngồi trong lòng anh, hai chúng tôi dạo qua các bản đồ với tầng tầng lớp lớp hoa rơi, cảnh như mộng huyễn. Tôi chụp tất cả và lưu chúng lại.
Chiều ngày hôm sau khi tôi đến quả nhiên Phong đưa cho tôi một đống chìa khóa. Tôi ngơ ra, anh ta vội vàng giải thích.
- Cái số một là khóa cửa rào, cái thứ hai là khóa cửa nhà, cái thứ ba là khóa cửa sau, cái thứ tư là khóa phòng của anh hai, cái thứ năm là khóa tủ,…
Tôi nghe xong choáng váng cả mặt mày, tôi cứ như thế được phép giữ gần như hầu hết chìa khóa của nhà anh. Tôi lặp lại câu hỏi hôm trước một lần nữa.
- Anh đưa em hết chìa khóa cho em thế này không sợ em khuân hết đồ trong nhà anh đi sao?
Phong cười nói:
- Chị dâu cứ khuân thoải mái, tốt nhất khuân cả ông anh cứng đầu của em đi, em mang ơn chị nhiều lắm.
Tôi cười, xì một tiếng, rảo chân đi vào nhà tìm Vũ. Hiện tại tôi và anh tạm thời có thể gọi là “danh chính ngôn thuận” quấn lấy nhau rồi.
Tôi có câu này muốn hỏi các bạn, các bạn nghĩ rằng trên đời này có người bị sao quả tạ chiếu mạng hay không, chính xác là xui xẻo liên tục ấy. Mẹ tôi thường nói tôi là người “được” sao quả tạ chiếu mạng. Bạn tin điều này không? Riêng bản thân tôi, tôi không tin và tôi khẳng định, đúng vậy tôi xin khẳng định, sao quả tạ không chiếu mạng tôi. Vì từ khi sinh ra đến nay tôi luôn gặp toàn điều may mắn thì sao có thể nói tôi được sao quả tạ chiếu mạng, có điều tôi đi đến đâu, người chung quanh tôi thường sẽ gặp xui xẻo, như thế này có lẽ nên gọi tôi là sao quả tạ thì đúng hơn. Thật ra tôi cho rằng những điều đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Ví như khi còn nhỏ tôi và vài đứa bạn ở xóm leo cây, trong nhóm đó nhất định có đứa té cây và người đó không phải là tôi. Nếu một đám lóc nhóc nằm trên chõng tre vật lộn giành đồ chơi, lát sau nhất định có đứa rớt xuống đất, người đó chưa bao giờ là tôi và tôi cũng không nhẫn tâm đạp ai rơi xuống sàn cả. Như vậy thì là ngẫu nhiên phải không? Ừ, là ngẫu nhiên đấy!
Về sau khi lớn lên tôi mới bắt đầu để ý khả năng ám của mình, lần đi thi đại học ở trong ký túc xá của trường mười ngày, bình điện nổ hai lần, cả khu túc xá tối om om, chẳng ai ôn tập được gì. Là hệ thống điện quá tải nên bình điện nổ mà phải không, tôi không hề đụng đến càng không liên can nha.
Về sau đậu vào đại học, tôi mướn nhà trọ để ở, bốn năm đổi nhà trọ ba lần, cả ba lần nhà trọ tôi đến ở đều có vài vụ án mất trộm đồ có giá trị, trong đó có một lần người bị trộm đồ là tôi, tôi mất xe đạp. Chủ trọ báo án, công an đến tra, hơn tháng sau bắt được kẻ trộm, là người bên ngoài nhà trọ, càng không liên quan gì đến tôi. Vậy vẫn là trùng hợp ngẫu nhiên đúng không? Đúng là ngẫu nhiên thôi, tôi vô can, nhưng trùng hợp đến độ đó thì dường như có chút gì đó không được đúng cho lắm...
Và người tiếp theo bị tôi ám là Vũ. Ngày hôm đó là ngày thứ tư, tôi có cuộc họp nên gần bảy giờ tối tôi mới chạy đến nhà anh. Đến nơi tôi thấy cửa rào mở tang hoác. Tôi dắt xe vào, khóa cửa rào đàng hoàng rồi mới vào nhà tìm Vũ. Anh không có trong phòng, tôi rảo chân đi vào bếp, vào đến nơi tôi thấy anh nằm dài trên nền bếp, bất tỉnh.
- Vũ, Vũ, Vũ...
Anh tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh.
- Anh có sao không?
Anh chỉ lắc đầu không trả lời tôi. Ánh mắt hỗn loạn này là sao? Thấy anh như vậy tôi cũng muốn hoảng.
- Anh sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Anh đưa tay nắm lấy tôi, lúc này tôi mới để ý tay anh không ngừng run rẩy. Anh không trả lời tôi mà nhắm mắt rồi hít thở, có vẻ như cố gắng để bản thân mình bình tĩnh.
- Anh không sao chứ? Có cần em gọi cấp cứu...
Anh lắc đầu. Tôi vỗ vỗ bờ vai anh, dịu giọng:
- Anh sao rồi?
Đáp lại tôi là sự im lặng, thấy vậy tôi cũng im lặng. Phải mất một lúc anh mới mở mắt ra nhìn tôi, tôi không biết diễn tả ánh mắt của anh lúc này là như thế nào, cảm xúc hỗn độn.
- Anh ổn chưa, nói cho em biết xảy ra chuyện gì?
- Khi nãy nhà anh bị trộm.
Tôi vỡ lẽ.
- Biết có trộm sao anh không nằm im trong phòng đi, chạy vào đây làm gì?
- Không phải anh nghe có trộm mới đi xuống đây. Anh xuống đây ăn tối định đi lên nhà trên thì gặp bọn chúng. Chúng sợ anh la nên nhào lại đánh.
- Để em gọi báo công an.
- Không cần đâu, của đi thay người. Chắc chỉ mất mấy thứ linh tinh thôi không quan trọng.
- Anh bị đánh ở đâu, bị thương chỗ nào?
Tôi vội sờ nắn kiểm tra.
- Ui.
Tôi vén tay áo bên trái của anh lên xem, thấy có vết bầm.
- Bây giờ anh có thể đi lên nhà trên hay không?
- Đỡ anh.
Tôi đỡ anh đứng dậy, lần này tôi có kinh nghiệm đỡ người rồi nên dễ dàng nâng anh đứng dậy. Tuy rằng anh có thể dựa vào tôi để đứng lên nhưng hai tay anh vẫn đang không ngừng run, không thể giữ chắc đôi nạng. Vừa nhích người ra khỏi người tôi anh đã làm rơi chiếc nạng, thân người lảo đảo. Tôi choàng tay qua giữ cho anh đứng dựa vào mình. Anh bám vào tôi từ từ trượt xuống.
- Vũ...
- Tay anh không chịu nghe lời rồi, để anh ngồi nghỉ một lát.
Tôi đỡ anh ngồi xuống.
- Hay là anh ngồi đây, em về phòng lấy xe cho anh.
Anh vươn tay chụp lấy tay tôi.
- Đừng đi.
Anh khẩn khoản nhìn tôi.
- Hay để em cõng anh.
- Em không cõng anh nổi đâu.
Tôi nhìn lại mình, có lẽ không nổi thật. Tôi nên làm gì bây giờ, thế này cũng không được, thế kia cũng không được.
- Anh nhớ số của Phong không, đọc cho em.
Lần trước Phong dùng số của Vũ để gọi nên hiện tại tôi vẫn chưa biết số của Phong. Anh gật đầu. Tôi bấm số và gọi.
- Chị dâu, có chuyện gì?
Bỏ xừ, tôi chưa biết số Phong, anh ta biết số của tôi.
- Anh đang ở đâu?
- Cửa hàng.
- Nhà có chuyện, anh về nhanh đi.
- Ok.
(hết chương)
Bình luận truyện