Garfield Báo Thù Ký

Chương 2: Chương 2




Nguồn: Wikidich
Editor + Beta: Thất Tử
Hơn mười ngày ở nhà họ Dư, Lý Trăn Nhược đại khái biết được thói quen sinh hoạt của Dư Băng Vi.
Dư Băng Vi không phải ngày nào cũng có lịch trình, nhưng một khi có việc là ra ngoài từ hai đến ba ngày không về nhà.

Dư Băng Vi có về cũng sẽ ôm hôn Lý Trăn Nhược, ừ thì, người ta là mỹ nhân, Lý Trăn Nhược vẫn rất hưởng thụ.
Mà ngày thường đều là mẹ Dư chăm sóc cậu ăn uống vệ sinh.
Do cậu không chạy loạn cũng không phá phách trong nhà nên mẹ Dư cũng rất thích cậu buổi chiều không có việc gì làm sẽ ôm cậu đặt trên đùi vừa vuốt lông vừa xem TV.
Lý Trăn Nhược khi nhàm chán cũng sẽ xem TV, nhưng thời gian chủ yếu là nghĩ cách chuồn ra ngoài như thế nào.
Cậu đã từ cửa sổ sát đất trong phòng Dư Băng Vi quan sát bên ngoài, chỗ này ít nhất cũng phải mười tầng, cậu không thể vượt nóc băng tường, cho nên càng không dám nhảy thẳng ra ngoài.
Bây giờ hy vọng duy nhất là mẹ Dư mở cửa nhưng quên đóng, cậu có thể trực tiếp chuồn đi, hoặc là Dư Băng Vi nguyện ý dẫn cậu ra ngoài một thời gian.
Tuy rằng mọi hy vọng tưởng chừng đều rất xa vời nhưng Lý Trăn Nhược luôn tin sẽ có cơ hội, cậu nhất định phải bình tĩnh.
Buổi tối, Dư Băng Vi tắm rửa xong nằm trên giường chơi máy tính bảng, một tay ôm Lý Trăn Nhược qua, để cậu nằm bên cạnh.
Lý Trăn Nhược nằm yên trong chốc lát, đứng dậy bò lên ngực Dư Băng Vi, nằm xuống hai gò đồi mềm mềm trước ngực cô.

Dư Băng Vi tắm xong không mặc đồ lót, lúc này nằm lên rất mềm mại.

Dù sao cũng không thể thay đổi được, sao không đối tốt với bản thân một chút? Lý Trăn Nhược trong lòng nghĩ vậy, thoải mái mà nằm xuống.
Dư Băng Vi cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn duỗi tay nhéo cổ Lý Trăn Nhược, tiếp tục chơi máy tính bảng.
Cứ thế ôm "ôn hương nhuyễn ngọc", đương lúc buồn ngủ, Lý Trăn Nhược nghe tiếng khoá cửa mở.
Trong căn nhà này, từ trước đến nay chỉ có hai người mẹ Dư và Dư Băng Vi, có nhân viên vệ sinh quét dọn một lần mỗi tuần, giờ đã là mười giờ, Lý Trăn Nhược không đoán được ai sẽ tới đây.
Cậu ngẩng đầu lên, có chút tò mò.

Dư Băng Vi thì lại mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo tai cậu, mặc áo ngủ gợi cảm nằm trên giường không nhúc nhích.
Lý Trăn Nhược nghe có tiếng bước chân đi tới, mẹ Dư đã về phòng ngủ từ lâu, có lẽ có nghe thấy nhưng không phản ứng.
Là tiếng bước chân của đàn ông, lại còn có chìa khoá nhà, xem phản ứng của Dư Băng Vi, chắc hắn người đàn ông này là kim chủ trong lời đời đồn của cô?
Lý Trăn Nhược không quan tâm đến giới giải trí, càng không có lòng hiếu kỳ, cậu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ.
Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa phòng, sau đó cửa mở ra.
Nếu gặp một con mèo kinh ngạc thì sao? Lý Trăn Nhược sau khi biến thành mèo không hề che giấu biểu cảm của mình, bởi người khác có thấy cũng không để ý.
Nhưng giờ phút này cậu thực sự rất kinh ngạc, cậu không nghĩ tới người đến se là người quen, còn một trong những người cậu muốn gặp nhất.
Lý Trăn Tự, anh ba của Lý Trăn Nhược, người con thứ ba của Lý Giang Lâm, năm nay hai mươi lăm tuổi.
Khi còn nhỏ, quan hệ của Lý Trăn Nhược cùng Lý Trăn Tự không tốt, quan hệ của mấy anh em cậu cũng không tốt đẹp gì, nhưng không che giấu sự ghét bỏ của cậu chỉ có Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Tự tốt nghiệp năm đầu trung học liền đi du học, đi còn sớm hơn so với Lý Trăn Nhược, lúc về một thân đầy tật xấu, có một đoạn thời gian Lý Giang Lâm đối với hắn rất bất mãn.
Công tử bột, phóng túng, lại thích hưởng thụ, sản nghiệp nhà họ Lý lớn như thế, Lý Trăn Tự chú ý nhất lại là sản nghiệp trong giới giải trí.
Dưới Vận Lâm có một công ty giải trí, nhưng so với việc quay phim điện ảnh, nâng đỡ minh tinh, Lý Giang Lâm càng muốn xây dựng một công ty môi giới giải trí hơn.

Lý Trăn Tự lại muốn phát triển công ty giải trí, đầu tư mấy bộ phim điện ảnh, kết quả cũng không tồi, Lý Giang Lâm liền tùy ý hắn.
Lý Trăn Tự tất nhiên có hứng thú mới làm vậy, nhưng trong mắt người nhà họ Lý, hắn muốn được lên giường với nữ minh tinh thì đúng hơn.
Lý Giang Lâm tuy bất mãn nhưng con trai thế đã lớn, ông cũng chỉ chỉ dạy vài câu, mà Lý Trăn Nhược lại cảm thấy như vậy cũng tốt, Lý Trăn Tự vướng nhiều vụ gièm pha, Lý Giang Lâm càng thất vọng về hắn.
Chỉ là Lý Trăn Nhược không hề nghĩ tới, kim chủ của Dư Băng Vi là Lý Trăn Tự, khó trách trong thời gian ngắn đã đứng vững trong giới giải trí lắm phong ba.
Nghe nói mẹ của Lý Trăn Tự là con lai, hắn có một phần tư huyết thống châu Âu, da trắng hơn một chút so với người bình thường, sống mũi cao thẳng, tóc hơi xoăn màu nâu, sở hữu những nét đẹp được di truyền từ mẹ.
Dư Băng Vi lúc này mới bỏ ipad trong tay xuống, vuốt ve Lý Trăn Nhược, cười như không cười nhìn Lý Trăn Tự, nói: "Tới rồi?"
Lý Trăn Nhược cảm thấy động tác Dư Băng Vi sờ mình có chút là lạ, cả người rợn gai ốc, biểu hiện ra ngoài là mớ lông mèo xù lên.
Lý Trăn Tự nhìn Lý Trăn Nhược, vừa cởi cúc áo vừa hỏi: "Em mua mèo?"
Dư Băng Vi cười, ôm Lý Trăn Nhược đến cho Lý Trăn Tự nhìn, "Ừm, nó là Đoàn Tử, đáng yêu không?"
Lý Trăn Tự "hừ" một tiếng, "Mặt gì tròn vo."

Dư Băng Vi nói: "Anh chẳng hiểu gì cả."
Lý Trăn Tự cởi bớt áo, ngồi xuống mép giường.
Lý Trăn Nhược nhìn hắn tới gần, theo bản năng giãy giụa một chút nhưng Dư Băng Vi không buông cậu ra.
Lý Trăn Tự vươn tay túm lấy một bên chân đang quơ quơ của Lý Trăn Nhược, nói: "Mèo đực."
Nghe những lời này, Lý Trăn Nhược vô thức muốn kẹp chặt chân lại.
Ngay sau đó, Lý Trăn Tự lại nói: "Qua một thời gian nữa thì đem đi thiến."
Lý Trăn Nhược trừng lớn mắt, lông xù hết lên, cậu không kiềm được phát ra một tiếng kêu uy hiếp, đồng thời cái đuôi cuốn len che đi nửa người dưới.
Lý Trăn Tự có chút ngạc nhiên, "Mày hiểu tao nói gì sao?"
Dư Băng Vi cười đem Lý Trăn Nhược ôm vào lòng, "Đùa gì vậy, em mới không thiến nó, đáng thương lắm."
Lý Trăn Nhược chưa bao giờ cảm thấy cái ôm của Dư Băng Vi lại ấm áp như lúc này.
Dư Băng Vi nói đùa với Lý Trăn Tự: "Sao anh không thiến anh đi?"
Lý Trăn Tự nhướn lông mày, "Muốn thiến anh?"
Dư Băng Vi cười nói: "Đừng lưu manh nữa, không thấy Đoàn Tử còn ở đây sao?"
Lý Trăn Tự đột nhiên xách gáy Lý Trăn Nhược, nhấc lên rồi ném xuống giường.
Lý Trăn Nhược hoảng sợ, lăn một vòng trên đất mới đứng vững, không khỏi có chút tức giận.
Lý Trăn Tự hay là Dư Băng Vi lúc này cũng không rảnh mà quan tâm đến cậu.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên thấy Lý Trăn Tự đang cởi quần áo, đường nét sau lưng uyển chuyển, cơ bắp căng tràn, xuống dưới nữa hắn cởi bỏ dây lưng, quần dài kéo xuống, lộ ra một bên mông căng mẩy.
Lý Trăn Nhược chưa từng thấy Lý Trăn Tự loã thể, càng không nghĩ đến mình sẽ nhìn anh ba lên giường với gái, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu không muốn xem a!
Cửa phòng khoá nhưng không khoá trái, Lý Trăn Nhược không mở được, cậu cũng không ngốc đến nỗi chạy đi nhảy lên mở cửa trước mặt hai con người chuẩn bị lăn giường này.
Lý Trăn Tự đang đè trên người Dư Băng Vi.
Đệt!
Lý Trăn Nhược nhịn không được mắng một câu thô tục, cậu dạo quanh phòng một vòng, cuối cùng đi đến rèm cửa sổ sát đất nằm xuống.


Dù muốn hay không cậu cũng thấy được chút ít, lỗ tai không cách nào che lại, chỉ có thể cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Nói thật, so với thân hình quyến rũ của Dư Băng Vi thì việc nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh ba càng làm cậu sốc hơn, hơn nữa lại còn trong loại tình huống này, đúng là mù mắt mèo mà.
Trên giường lớn, Lý Trăn Tự cùng Dư Băng Vi vẫn còn khí thế ngất trời.
Lý Trăn Nhược nghĩ thầm, nếu cậu là Dư Băng Vi thì chẳng nỡ thiến hắn, Lý Trăn Tự thật sự có tư cách ra ngoài ghẹo gái.
Phòng ngủ có phòng vệ sinh riêng, Lý Trăn Nhược không có cơ hội nhân lúc bọn họ vào phòng vệ sinh chuồn ra, chỉ có thể rúc vào rèm cửa ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Trăn Nhược tỉnh giấc, cậu vẫn nằm yên không nhúc nhích, do dự có nên gọi Dư Băng Vi dậy không, nhưng cậu thật sự không muốn thấy cảnh Lý Trăn Tự nằm cùng gái trên giường, cậu sợ đau mắt chính mình.
Nằm một lúc, cậu nghe tiếng Dư Băng Vi và Lý Trăn Tự đã tỉnh nằm trên giường nói chuyện.
Lý Trăn Nhược không khỏi vểnh tai lên.
Dư Băng Vi hỏi chuyện về bộ phim điện ảnh gần đây nhất.
Lý Trăn Tự nằm, hờ hững, giọng điệu tuy không có thiếu kiên nhẫn nhưng cũng chẳng nhiệt tình mấy.
Lý Trăn Nhược nghe một lát, nhận ra không có chuyện mình muốn biết, liền rũ tai nằm xuống.
Dù ban đầu có chút nản, nhưng sau đó cậu lại nghĩ đến, ban đầu còn sợ không có cách nào trở về nhà họ Lý, bây giờ lại dây dưa cùng nữ minh tinh mà Lý Trăn Tự bao dưỡng, không phải đã có tiến triển hơn ban đầu sao?
Có lẽ cố được gì thì hay đến đó, chí ít có thể từ miệng Lý Trăn Tự biết được vài tin tức cũng tốt.
Ví dụ như, cậu chết đã được mấy tháng, phản ứng của người nhà họ Lý như thế nào, Lý Trăn Nhược không biết.

Rốt cuộc là ai muốn giết cậu? Lý Trăn Tự có đóng vai trò gì trong chuyện này hay không? Cậu chết, người nhà họ Lý được gì?
Lý Trăn Nhược nằm trên sàn, cái mặt to bè chè ra vẻ nghiêm túc.
Lúc Lý Trăn Tự và Dư Băng Vi rời giường, mẹ Dư đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lý Trăn Nhược cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng của Dư Băng Vi, cậu cố sứng hít đầy phổi không khí mát mẻ, ép bản thân quên đi ký ức tối qua, đặc biệt là những gì liên quan đến Lý Trăn Tự.
Lúc chạy vào WC đi vệ sinh, cậu thấy Lý Trăn Tự một tay đút túi, một tay nghịch điện thoại, thấy cậu vào thì liếc một cái.

Trong phút chốc có hơi khó chịu, cậu do dự một chút rồi xoay người, đưa lưng về phía Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Tự hơi nhíu mày, có chút khó hiểu.
Dư Băng Vi cùng Lý Trăn Tự ngồi xuống ăn sáng, mẹ Dư vẫn ở trong bếp bận rộn.
Lý Trăn Nhược một nhai mấy hạt thức ăn cho mèo, một bên dựng tai lên nghe hai người kia nói chuyện phiếm, tiếc thay vẫn là những chuyện cậu không có hứng thú.

Thái độ của mẹ Dư đối với Lý Trăn Tự rất khéo léo, tuy khách khí nhưng lại rất ân cần.

Nói vậy hẳn bà cũng rõ ràng, mối quan hệ của Lý Trăn Tự và Dư Băng Vi chỉ là quan hệ bao dưỡng.

Lý Trăn Tự năm nay 25 tuổi, quá trẻ mà Dư Băng Vi lớn hơn hắn hai tuổi.

Dù nhà họ Dư chắc cũng mong bám được vào nhà họ Lý, gả con gái vào nhà giàu có, nhưng Lý Trăn Tự nổi tiếng phong lưu, là mẹ Dư hay Dư Băng Vi cũng không có mấy hy vọng.
Cho nên không bằng giờ cứ lợi dụng được bao nhiêu thì lời thì lợi dụng, còn những cái khác để sau rồi nói.
Lý Trăn Nhược ở nhà họ Dư nửa tháng, lần đầu tiên thấy Lý Trăn Tự ở lại đây, đủ thấy hắn đối với Dư Băng Vi không mấy để tâm, lần này đến một chuyến, lần sau không biết lúc nào mới đến.
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược bỗng thấy lo lắng.
Nếu Lý Trăn Tự không tới, hoặc là cắt đứt quan hệ với Dư Băng Vi, cậu là một con mèo muốn gặp hắn thì càng khó.

Cho dù một ngày nào đó cậu có thể chạy tới nhà họ Lý, một con mèo hoang chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, không được vào trong nhà.
Lý Trăn Nhược lo lắng đến nỗi không muốn ăn, đành nuốt xuống hai viên thức ăn cho mèo rồi chậm rãi bò đến bên chân Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Tự đang nói với Dư Băng Vi chuyện mấy ngày trước có gặp một vị đạo diễn, đột nhiên cảm thấy đùi hơi ngứa, hắn cúi đầu nhìn thì thấy con mèo mặt tròn vo kia đang cọ cọ lên đùi mình.
Hắn nhíu lông mày, hỏi Dư Băng Vi: "Con mèo này có rận?"
Dư Băng Vi trả lời: "Sao có thể được chứ? Đã tẩy sạch cũng khử trùng cả rồi mà."
Lý Trăn Nhược khẽ giật cái đầu, liền đổi cách, đem cái bụng mềm mại của mình cọ lên mu bàn chân Lý Trăn Tự, ngẩng đầu nhìn hắn, "meo" một tiếng nho nhỏ.
Lý Trăn Tự cúi đầu nhìn cậu, tay đang lột vỏ trứng gà, ngón tay nghiền mịn lòng đỏ đưa đến trước miệng Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược hơi do dự, rồi cũng hé miệng liếm sạch lòng đỏ trứng.
Mặc dù Lý Trăn Tự không thích động vật nhỏ, nhưng được một con mèo nhỏ ngoan ngoãn như thế tiếp cận, không nhịn được hơi hơi mỉm cười, duỗi tay gãi cằm cậu một chút.
Lý Trăn Nhược cho đến khi chết cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình làm nũng với Tam thiếu gia nhà họ Lý, lại còn được gãi cằm.
Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, Lý Trăn Nhược định làm nũng tiếp thì bị Dư Băng Vi bế đi.
Ăn xong bữa sáng, Lý Trăn Tự khoác áo rời đi, trước khi đi còn hôn lên mặt Dư Băng Vi một cái.
Lúc ấy Lý Trăn Nhược còn đang nằm trong ngực Dư Băng Vi, lúc Lý Trăn Tự nhoài người sang, cậu bị ép ở giữa, giận dữ không thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện