Gâu Gâu Gâu!?
Chương 3: Lưu lạc tới mức phải tranh sủng cùng với chó…
Edit: 笑顔Egao
05
… hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để hoa si.
Tô Trừng kích động một lát, phục hồi lại tinh thần, hai hạt đậu đen tròn tròn tràn ngập nghiêm nghị.
Có một việc Tô Trừng vẫn chưa xác định được, đó là thân thể của mình bây giờ đang ở trạng thái nào.
Khả năng thứ nhất, mình và con Teddy này trao đổi linh hồn…
Việc này rất đáng sợ đấy có biết không!
Tô Trừng tưởng tượng dáng vẻ thân thể bị Teddy chiếm lĩnh giờ phút này đang ở trong phòng ngày X trên sàn đêm O với hệ thống sưởi ấm, XX giường OO tường XO với tủ lạnh…
Khả năng thứ hai chính là thân thể mình đang ở trạng thái xuất khiếu*, nếu vậy không chừng thân thể kia vẫn còn đang duy trì tư thế nằm nhoài trên bàn để vi tính, chỉ có điều đã biến thành người thực vật. (xuất khiếu: linh hồn thoát ra khỏi thân thể)
…chờ đã, cái gì mà “chỉ có điều”!
Tô Trừng không khỏi tưởng tượng thêm một chút cảnh tượng nằm nhoài bên máy vi tính hôn mê bất tỉnh, chết tươi vì đói, nửa tháng sau nam thần ngửi thấy mùi hôi truyền đến từ nhà hàng xóm phía đối diện như thế nào, vẻ mặt ghét bỏ gọi điện báo cảnh sát ra làm sao, cuối cùng bằng cách nào nhìn thi thể Tô Trừng mặc quần sịp hồng phấn in hình dâu tây có con ruồi bay xung quanh bị chú cảnh sát vận chuyển đi, còn chính mình lại biến thành cẩu thái giám…
Không sai, tiểu Tô Trừng não to trong nháy mắt đã đem chuyện nửa tháng sau tưởng tượng xong hết, đồng thời thành công tự dọa mình.
Trên mặt chó lộ ra vẻ thiên biến vạn hóa, vô cùng đặc sắc.
“Tô Trừng.” Lâm Húc vỗ vỗ đầu chó của Tô Trừng, thân thiết hỏi: “Mày hôm nay có chỗ nào không khỏe sao?”
Tô Trừng:???
Ngọa tào tui cái gì cũng chưa kịp làm Lâm Húc đã nhìn thấu thân phận của tui rồi!?
Mẹ nó, không hổ là nam thần của tui! Sức quan sát nhạy bén tới mức này, quả thực chính là Holmes thời hiện đại biết không!
“Từ sau khi tỉnh dậy vẫn là lạ, vừa nãy còn không chịu ăn thức ăn cho chó…” Lâm Húc vươn tay xoa xoa bụng chó của Tô Trừng, tự nhủ: “Là do bụng khó chịu? Hay bị cảm lạnh rồi?”
Tô Trừng:…
Chờ chút, nam thần hình như vẫn là dáng vẻ nói chuyện với chó.
Chẳng lẽ…
“Tô Trừng ngoan, chủ nhân đút cho mày ăn.” Lâm Húc ôm Tô Trừng đến bên bồn thức ăn, dịu dàng vuốt ve đầu chó của cậu, cầm lên một viên thức ăn cho chó đưa đến bên mép Tô Trừng.
Tô Trừng: “Gâu!”
Trời cao đất rộng a a a nam thần lấy tên tui đặt tên cho chó a a a!!!
Cậu con mẹ nó cảm thấy thật bối rối!
06
Tô Trừng chấn kinh đến mức đầu óc trống rỗng, tựa như mộng du há miệng ăn thức ăn cho chó.
Lại còn ăn rất ngon.
Có thể là do hiện tại cậu đang dùng đầu lưỡi của Teddy để thưởng thức mùi vị, nên đại khái là cảm thụ so với khi làm người không giống nhau.
Tâm tình Tô Trừng phức tạp đến không cách nào miêu tả.
Cậu nhớ trước đây mình chưa bao giờ trêu chọc làm nam thần phát hỏa, trong số lần tiếp xúc không tính là nhiều kia vẫn luôn tỏ ra cẩn thận lễ phép, cũng không đến mức làm nam thần chán ghét mình…
Như vậy đặt tên mình cho chó…
Tô Trừng trầm mặc một hồi, đột nhiên gào lên như điên: “Gâu gâu gâu gâu gâu!!!”
Nam thần sẽ không phải đang thầm mến tui đấy chứ a a a a a!
Tuy về mặt tình cảm vẫn không thể tin được, thế nhưng Tô Trừng đã bị khả năng này làm cho mê muội rồi! Việc cấp bách bây giờ là phải lập tức làm sáng tỏ thân phận sau đó cùng nam thần HE!
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…” Lâm Húc bị Tô Trừng đột nhiên gào lên làm cho sợ hết hồn, hắn suy nghĩ một chút, đặt Tô Trừng xuống đất, vào phòng ngủ, ngồi bên cạnh bàn mở máy vi tính ra, ở khung tìm kiếm nhập vào hàng chữ “Teddy đột nhiên trở nên táo bạo phải làm sao bây giờ”…
Đây là một cơ hội tốt để viết chữ.
Tô Trừng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trước mặt mình đặt một bát uống nước dành cho cún con, bên trong còn non nửa bát nước.
Tô Trừng ở trong lòng cười lớn vài tiếng, dùng chân phải nhúng nước, ba chân khác cũng chấm, nhanh chóng viết hai chữ “Tô Trừng” thật lớn lên sàn nhà, sau đó vọt vào phòng ngủ cắn cắn ống quần Lâm Húc, kéo hắn về phía có chữ trên sàn.
“Đừng nghịch đừng nghịch… Xùy.” Lâm Húc bất đắc dĩ đứng dậy, đi theo sau Tô Trừng, lẩm bẩm: “Sao trên sàn toàn là nước…”
Tô Trừng dương dương tự đắc: “Gâu!”
Anh mau nhìn đi!
Thế nhưng…
Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc…
Năm con Teddy đột nhiên lấy tốc độ tia chớp gào thét trượt qua chữ viết trên sàn nhà.
Tô Trừng:!!!
Lâm Húc hơi phát điên, quay đầu vào phòng ngủ lấy ra máy lau nhà tự động, bật công tắc đặt xuống đất.
Năm con Teddy đứng một bên dương dương tự đắc nhìn Tô Trừng.
“Nó vừa nãy làm gì trên sàn nhà thế?”
“Ai biết, khẳng định lại đang lấy lòng chủ nhân.”
“Sách, từ khi nó đến chủ nhân không còn ôm bọn mình ngủ.”
“Như con gái!”
“XX nó!”
Tô Trừng trợn mắt há miệng:…
Cậu con mẹ nó sao lại cảm thấy có một luồng khí tức cung đấu thế này, là lỗi giác sao?
“Tô Trừng ngoan, đừng nghịch ngợm.” Lâm Húc ngồi xổm xuống, ôn nhu xoa xoa đầu chó của Tô Trừng. (Egao: iem cũng muốn ;A;)
Năm con Teddy thấy thế cũng xông tới cầu xoa đầu.
Lâm Húc cười cười lần lượt xoa đầu từng con.
Năm con Teddy còn rất có tâm cơ ủn Tô Trừng qua một bên.
Tô Trừng nhất thời cảm thấy thê lương, phảng phất như già đi vài tuổi:…
Cậu không ngờ được bản thân lúc sinh thời* lại sẽ lưu lạc đến mức phải đi tranh sủng cùng với chó… (*lúc sinh thời: lúc còn sống)
05
… hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để hoa si.
Tô Trừng kích động một lát, phục hồi lại tinh thần, hai hạt đậu đen tròn tròn tràn ngập nghiêm nghị.
Có một việc Tô Trừng vẫn chưa xác định được, đó là thân thể của mình bây giờ đang ở trạng thái nào.
Khả năng thứ nhất, mình và con Teddy này trao đổi linh hồn…
Việc này rất đáng sợ đấy có biết không!
Tô Trừng tưởng tượng dáng vẻ thân thể bị Teddy chiếm lĩnh giờ phút này đang ở trong phòng ngày X trên sàn đêm O với hệ thống sưởi ấm, XX giường OO tường XO với tủ lạnh…
Khả năng thứ hai chính là thân thể mình đang ở trạng thái xuất khiếu*, nếu vậy không chừng thân thể kia vẫn còn đang duy trì tư thế nằm nhoài trên bàn để vi tính, chỉ có điều đã biến thành người thực vật. (xuất khiếu: linh hồn thoát ra khỏi thân thể)
…chờ đã, cái gì mà “chỉ có điều”!
Tô Trừng không khỏi tưởng tượng thêm một chút cảnh tượng nằm nhoài bên máy vi tính hôn mê bất tỉnh, chết tươi vì đói, nửa tháng sau nam thần ngửi thấy mùi hôi truyền đến từ nhà hàng xóm phía đối diện như thế nào, vẻ mặt ghét bỏ gọi điện báo cảnh sát ra làm sao, cuối cùng bằng cách nào nhìn thi thể Tô Trừng mặc quần sịp hồng phấn in hình dâu tây có con ruồi bay xung quanh bị chú cảnh sát vận chuyển đi, còn chính mình lại biến thành cẩu thái giám…
Không sai, tiểu Tô Trừng não to trong nháy mắt đã đem chuyện nửa tháng sau tưởng tượng xong hết, đồng thời thành công tự dọa mình.
Trên mặt chó lộ ra vẻ thiên biến vạn hóa, vô cùng đặc sắc.
“Tô Trừng.” Lâm Húc vỗ vỗ đầu chó của Tô Trừng, thân thiết hỏi: “Mày hôm nay có chỗ nào không khỏe sao?”
Tô Trừng:???
Ngọa tào tui cái gì cũng chưa kịp làm Lâm Húc đã nhìn thấu thân phận của tui rồi!?
Mẹ nó, không hổ là nam thần của tui! Sức quan sát nhạy bén tới mức này, quả thực chính là Holmes thời hiện đại biết không!
“Từ sau khi tỉnh dậy vẫn là lạ, vừa nãy còn không chịu ăn thức ăn cho chó…” Lâm Húc vươn tay xoa xoa bụng chó của Tô Trừng, tự nhủ: “Là do bụng khó chịu? Hay bị cảm lạnh rồi?”
Tô Trừng:…
Chờ chút, nam thần hình như vẫn là dáng vẻ nói chuyện với chó.
Chẳng lẽ…
“Tô Trừng ngoan, chủ nhân đút cho mày ăn.” Lâm Húc ôm Tô Trừng đến bên bồn thức ăn, dịu dàng vuốt ve đầu chó của cậu, cầm lên một viên thức ăn cho chó đưa đến bên mép Tô Trừng.
Tô Trừng: “Gâu!”
Trời cao đất rộng a a a nam thần lấy tên tui đặt tên cho chó a a a!!!
Cậu con mẹ nó cảm thấy thật bối rối!
06
Tô Trừng chấn kinh đến mức đầu óc trống rỗng, tựa như mộng du há miệng ăn thức ăn cho chó.
Lại còn ăn rất ngon.
Có thể là do hiện tại cậu đang dùng đầu lưỡi của Teddy để thưởng thức mùi vị, nên đại khái là cảm thụ so với khi làm người không giống nhau.
Tâm tình Tô Trừng phức tạp đến không cách nào miêu tả.
Cậu nhớ trước đây mình chưa bao giờ trêu chọc làm nam thần phát hỏa, trong số lần tiếp xúc không tính là nhiều kia vẫn luôn tỏ ra cẩn thận lễ phép, cũng không đến mức làm nam thần chán ghét mình…
Như vậy đặt tên mình cho chó…
Tô Trừng trầm mặc một hồi, đột nhiên gào lên như điên: “Gâu gâu gâu gâu gâu!!!”
Nam thần sẽ không phải đang thầm mến tui đấy chứ a a a a a!
Tuy về mặt tình cảm vẫn không thể tin được, thế nhưng Tô Trừng đã bị khả năng này làm cho mê muội rồi! Việc cấp bách bây giờ là phải lập tức làm sáng tỏ thân phận sau đó cùng nam thần HE!
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…” Lâm Húc bị Tô Trừng đột nhiên gào lên làm cho sợ hết hồn, hắn suy nghĩ một chút, đặt Tô Trừng xuống đất, vào phòng ngủ, ngồi bên cạnh bàn mở máy vi tính ra, ở khung tìm kiếm nhập vào hàng chữ “Teddy đột nhiên trở nên táo bạo phải làm sao bây giờ”…
Đây là một cơ hội tốt để viết chữ.
Tô Trừng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trước mặt mình đặt một bát uống nước dành cho cún con, bên trong còn non nửa bát nước.
Tô Trừng ở trong lòng cười lớn vài tiếng, dùng chân phải nhúng nước, ba chân khác cũng chấm, nhanh chóng viết hai chữ “Tô Trừng” thật lớn lên sàn nhà, sau đó vọt vào phòng ngủ cắn cắn ống quần Lâm Húc, kéo hắn về phía có chữ trên sàn.
“Đừng nghịch đừng nghịch… Xùy.” Lâm Húc bất đắc dĩ đứng dậy, đi theo sau Tô Trừng, lẩm bẩm: “Sao trên sàn toàn là nước…”
Tô Trừng dương dương tự đắc: “Gâu!”
Anh mau nhìn đi!
Thế nhưng…
Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc…
Năm con Teddy đột nhiên lấy tốc độ tia chớp gào thét trượt qua chữ viết trên sàn nhà.
Tô Trừng:!!!
Lâm Húc hơi phát điên, quay đầu vào phòng ngủ lấy ra máy lau nhà tự động, bật công tắc đặt xuống đất.
Năm con Teddy đứng một bên dương dương tự đắc nhìn Tô Trừng.
“Nó vừa nãy làm gì trên sàn nhà thế?”
“Ai biết, khẳng định lại đang lấy lòng chủ nhân.”
“Sách, từ khi nó đến chủ nhân không còn ôm bọn mình ngủ.”
“Như con gái!”
“XX nó!”
Tô Trừng trợn mắt há miệng:…
Cậu con mẹ nó sao lại cảm thấy có một luồng khí tức cung đấu thế này, là lỗi giác sao?
“Tô Trừng ngoan, đừng nghịch ngợm.” Lâm Húc ngồi xổm xuống, ôn nhu xoa xoa đầu chó của Tô Trừng. (Egao: iem cũng muốn ;A;)
Năm con Teddy thấy thế cũng xông tới cầu xoa đầu.
Lâm Húc cười cười lần lượt xoa đầu từng con.
Năm con Teddy còn rất có tâm cơ ủn Tô Trừng qua một bên.
Tô Trừng nhất thời cảm thấy thê lương, phảng phất như già đi vài tuổi:…
Cậu không ngờ được bản thân lúc sinh thời* lại sẽ lưu lạc đến mức phải đi tranh sủng cùng với chó… (*lúc sinh thời: lúc còn sống)
Bình luận truyện