Gâu Gâu Gâu!?
Chương 2: Lâm Húc xoa nhẹ đầu chó của Tô Trừng một cái
Edit: 笑顔Egao
03
Tô Trừng sợ đến mức bàng quang căng thẳng, suýt chút nữa tè ướt người Lâm Húc.
Dù sao cái danh hiệu ngày X đêm O của loài Teddy cậu cũng đã từng nghe qua.
“Gâu gâu gâu!”
Không cần a a a!
Tô Trừng rống đến khàn cả giọng, liều mạng chui vào lồng ngực Lâm Húc.
“Đi chơi cùng chúng nó đi!” Nhưng Lâm Húc hoàn toàn không ‘get’* được ý của Tô Trừng, không những thế còn nối giáo cho giặc, đặt Tô Trừng vào giữa một đống cẩu. (*get: đây là từ trong văn bản gốc của tác giả, tớ không dịch hay chỉnh sửa gì)
Tô Trừng trước đây đã từng đếm, nhà nam thần nuôi sáu con Teddy, là Teddy thần kinh*. (*nguyên văn là ‘cuồng ma’)
Trừ đi chính mình, còn năm con.
Tô Trừng vừa được đặt xuống đất, năm con Teddy khác không thể chờ được lập tức cưỡi lên người Tô Trừng…
Tô Trừng hoàn toàn đánh mất lý trí, tuyệt vọng rống lên: “Gâu gâu gâu!?”
Anh đã đưa lão bà tương lai của mình vào miệng cọp rồi đó anh biết không!?
Nhưng mười giây đồng hồ sau, Tô Trừng phát hiện…
Năm con Teddy, toàn bộ đều là thái giám.
Tuy rằng vẫn còn bản tính của Teddy, thích cưỡi trên thứ khác cọ tới cọ lui, thế nhưng sự thật vẫn cứ là thái giám…
Tô Trừng nửa vui mừng nửa hoảng sợ thở ra một hơi.
Hoảng sợ là bởi vì, hiển nhiên cậu cũng sắp biến thành thái giám!
Không không không… Nhất định chỉ là tạm thời biến thành cẩu, biết đâu ngủ thêm một giấc lại có thể biến trở về.
Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì.
“Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?”
“Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.”
“Sách, đồ không XO được!”
“Cứ như con gái!” (câu này với câu trên có chứa tiếng lóng trên mạng TQ, em dịch same same thôi nha ;__:)
Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.
Hóa ra là đố kị…
Đố kị trần trụi.
Tô Trừng nghĩ thầm.
Lúc này Lâm Húc đã mặc quần áo tử tế bước xuống giường, lấy ra một túi thức ăn cho chó, đổ ào ào vào bồn thức ăn của chó.
Năm con Teddy khác lập tức mừng như điên đâm đầu vào bồn thức ăn.
Tô Trừng vẻ mặt mê mang đứng nguyên tại chỗ.
“Mày cũng đi ăn đi.” Lâm Húc vỗ vỗ đầu chó của Tô Trừng.
“Gâu…”
Tui mới không thèm ăn thức ăn cho chó…
Tô Trừng không những không bước lên, trái lại còn lùi hai bước.
“Đi nhanh.” Lâm Húc uy nghiêm nói.
Tô Trừng nhanh chóng quay đầu chó vọt đi, chạy khắp nơi tìm thứ gì đó có thể viết chữ.
04
Đầu tiên cần dùng miệng ngậm bút viết.
Tô Trừng chạy ở phía trước, Lâm Húc vẻ mặt nghi hoặc đi theo phía sau — con chó này ngày hôm nay hình như không bình thường.
Lúc đi ngang qua bàn trà trong phòng khách, Tô Trừng vui mừng phát hiện trên bàn có sẵn một quyển sổ ghi chép loại nhỏ và một cây bút, bên cạnh còn đặt một cái ghế.
Tô Trừng vụng về nhảy lên ghế, hai chân trước bám vào mép bàn, ngậm lấy bút bi, định viết chữ lên giấy.
Thế nhưng…
Cậu đánh giá thấp độ khó khi dùng miệng viết chữ,
Không chỉ không nắm giữ được phương hướng, hơn nữa còn lạch tạch một tiếng, nhỏ xuống một bãi nước dãi to đùng.
Nước dãi còn thấm ướt hết chữ Lâm Húc viết từ trước…
Thật đúng là hỏng bét.
Lâm Húc không thể nhịn được nữa, ôm Tô trừng đặt xuống dưới đất, lấy lại bút trong miệng cậu, đồng thời khép lại quyển sổ nhỏ, đặt bút lên tầng cao của giá sách, giọng nói không vui: “Đừng nghịch nữa!”
Không chỉ bị biến thành cẩu không lí do, lại còn bị nam thần mình vẫn luôn thầm mến mắng, Tô Trừng bụng đầy oan ức.
Oan ức đến mức mau nước mắt.
Tô Trừng nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Húc một lát, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ như điện quang hỏa thạch: tuy rằng dùng miệng ngậm bút viết chữ không dễ như trong tưởng tượng, thế nhưng dùng móng vuốt nhúng nước viết lên sàn nhà khẳng định có thể thành công!
Vì vậy Tô Trừng lần thứ hai quay đầu bỏ chạy.
Muốn tìm nước, hiển nhiên nên đến phòng rửa tay.
Lâm Húc trơ mắt nhìn Teddy nho nhỏ mình gần đây vẫn ôm ngủ cùng một ổ chăn, đột nhiên lao nhanh vào wc, duỗi ra móng vuốt hướng về phía trong bồn cầu, chấm một cái…
Tô Trừng còn chưa kịp dùng móng vuốt ướt viết chữ lên đất đã bị Lâm Húc bế lên ném vào trong bồn tắm.
Nước ấm ào ào đổ xuống.
“Thật bẩn.” Lâm Húc vẻ mặt ghét bỏ rửa móng vuốt cho Tô Trừng, tiện thể tắm rửa sạch sẽ cho cậu, một mặt xoa sữa tắm thú cưng cho Tô Trừng, mặt khác nghiêm khắc răn dạy: “Không được cho móng vuốt vào bồn cầu, nhớ chưa?”
Sau đó trước sau trong ngoài của Tô Trừng đều bị nam thần sờ soạng một lần.
“Ô gâu…”
Rất dễ chịu… (định dịch là ‘phê quá’…)
Tô Trừng bị nam thần sờ đến thần hồn điên đảo, trên mặt chó nổi lên vẻ thỏa mãn. =))))
Tắm xong, Tô Trừng được Lâm Húc dùng khăn bao lấy xoa xoa, xoa xong lại dùng máy sấy tóc hong khô lông.
Trong quá trình sấy lông Tô Trừng biểu hiện rất bình tĩnh.
Hoàn toàn không giống những con chó khác thường chống cự máy sấy tóc.
“Sao hôm nay ngoan vậy?” Lâm Tiêu xoa nhẹ một cái lên đầu chó của Tô Trừng, sau đó không hề báo trước hôn một cái lên cái gáy lông xù của Tô Trừng.
“…” Tô Trừng lập tức xụi lơ trong ngực nam thần.
Trời ơiiii nam thần hôn tui a a a!!!
03
Tô Trừng sợ đến mức bàng quang căng thẳng, suýt chút nữa tè ướt người Lâm Húc.
Dù sao cái danh hiệu ngày X đêm O của loài Teddy cậu cũng đã từng nghe qua.
“Gâu gâu gâu!”
Không cần a a a!
Tô Trừng rống đến khàn cả giọng, liều mạng chui vào lồng ngực Lâm Húc.
“Đi chơi cùng chúng nó đi!” Nhưng Lâm Húc hoàn toàn không ‘get’* được ý của Tô Trừng, không những thế còn nối giáo cho giặc, đặt Tô Trừng vào giữa một đống cẩu. (*get: đây là từ trong văn bản gốc của tác giả, tớ không dịch hay chỉnh sửa gì)
Tô Trừng trước đây đã từng đếm, nhà nam thần nuôi sáu con Teddy, là Teddy thần kinh*. (*nguyên văn là ‘cuồng ma’)
Trừ đi chính mình, còn năm con.
Tô Trừng vừa được đặt xuống đất, năm con Teddy khác không thể chờ được lập tức cưỡi lên người Tô Trừng…
Tô Trừng hoàn toàn đánh mất lý trí, tuyệt vọng rống lên: “Gâu gâu gâu!?”
Anh đã đưa lão bà tương lai của mình vào miệng cọp rồi đó anh biết không!?
Nhưng mười giây đồng hồ sau, Tô Trừng phát hiện…
Năm con Teddy, toàn bộ đều là thái giám.
Tuy rằng vẫn còn bản tính của Teddy, thích cưỡi trên thứ khác cọ tới cọ lui, thế nhưng sự thật vẫn cứ là thái giám…
Tô Trừng nửa vui mừng nửa hoảng sợ thở ra một hơi.
Hoảng sợ là bởi vì, hiển nhiên cậu cũng sắp biến thành thái giám!
Không không không… Nhất định chỉ là tạm thời biến thành cẩu, biết đâu ngủ thêm một giấc lại có thể biến trở về.
Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì.
“Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?”
“Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.”
“Sách, đồ không XO được!”
“Cứ như con gái!” (câu này với câu trên có chứa tiếng lóng trên mạng TQ, em dịch same same thôi nha ;__:)
Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.
Hóa ra là đố kị…
Đố kị trần trụi.
Tô Trừng nghĩ thầm.
Lúc này Lâm Húc đã mặc quần áo tử tế bước xuống giường, lấy ra một túi thức ăn cho chó, đổ ào ào vào bồn thức ăn của chó.
Năm con Teddy khác lập tức mừng như điên đâm đầu vào bồn thức ăn.
Tô Trừng vẻ mặt mê mang đứng nguyên tại chỗ.
“Mày cũng đi ăn đi.” Lâm Húc vỗ vỗ đầu chó của Tô Trừng.
“Gâu…”
Tui mới không thèm ăn thức ăn cho chó…
Tô Trừng không những không bước lên, trái lại còn lùi hai bước.
“Đi nhanh.” Lâm Húc uy nghiêm nói.
Tô Trừng nhanh chóng quay đầu chó vọt đi, chạy khắp nơi tìm thứ gì đó có thể viết chữ.
04
Đầu tiên cần dùng miệng ngậm bút viết.
Tô Trừng chạy ở phía trước, Lâm Húc vẻ mặt nghi hoặc đi theo phía sau — con chó này ngày hôm nay hình như không bình thường.
Lúc đi ngang qua bàn trà trong phòng khách, Tô Trừng vui mừng phát hiện trên bàn có sẵn một quyển sổ ghi chép loại nhỏ và một cây bút, bên cạnh còn đặt một cái ghế.
Tô Trừng vụng về nhảy lên ghế, hai chân trước bám vào mép bàn, ngậm lấy bút bi, định viết chữ lên giấy.
Thế nhưng…
Cậu đánh giá thấp độ khó khi dùng miệng viết chữ,
Không chỉ không nắm giữ được phương hướng, hơn nữa còn lạch tạch một tiếng, nhỏ xuống một bãi nước dãi to đùng.
Nước dãi còn thấm ướt hết chữ Lâm Húc viết từ trước…
Thật đúng là hỏng bét.
Lâm Húc không thể nhịn được nữa, ôm Tô trừng đặt xuống dưới đất, lấy lại bút trong miệng cậu, đồng thời khép lại quyển sổ nhỏ, đặt bút lên tầng cao của giá sách, giọng nói không vui: “Đừng nghịch nữa!”
Không chỉ bị biến thành cẩu không lí do, lại còn bị nam thần mình vẫn luôn thầm mến mắng, Tô Trừng bụng đầy oan ức.
Oan ức đến mức mau nước mắt.
Tô Trừng nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Húc một lát, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ như điện quang hỏa thạch: tuy rằng dùng miệng ngậm bút viết chữ không dễ như trong tưởng tượng, thế nhưng dùng móng vuốt nhúng nước viết lên sàn nhà khẳng định có thể thành công!
Vì vậy Tô Trừng lần thứ hai quay đầu bỏ chạy.
Muốn tìm nước, hiển nhiên nên đến phòng rửa tay.
Lâm Húc trơ mắt nhìn Teddy nho nhỏ mình gần đây vẫn ôm ngủ cùng một ổ chăn, đột nhiên lao nhanh vào wc, duỗi ra móng vuốt hướng về phía trong bồn cầu, chấm một cái…
Tô Trừng còn chưa kịp dùng móng vuốt ướt viết chữ lên đất đã bị Lâm Húc bế lên ném vào trong bồn tắm.
Nước ấm ào ào đổ xuống.
“Thật bẩn.” Lâm Húc vẻ mặt ghét bỏ rửa móng vuốt cho Tô Trừng, tiện thể tắm rửa sạch sẽ cho cậu, một mặt xoa sữa tắm thú cưng cho Tô Trừng, mặt khác nghiêm khắc răn dạy: “Không được cho móng vuốt vào bồn cầu, nhớ chưa?”
Sau đó trước sau trong ngoài của Tô Trừng đều bị nam thần sờ soạng một lần.
“Ô gâu…”
Rất dễ chịu… (định dịch là ‘phê quá’…)
Tô Trừng bị nam thần sờ đến thần hồn điên đảo, trên mặt chó nổi lên vẻ thỏa mãn. =))))
Tắm xong, Tô Trừng được Lâm Húc dùng khăn bao lấy xoa xoa, xoa xong lại dùng máy sấy tóc hong khô lông.
Trong quá trình sấy lông Tô Trừng biểu hiện rất bình tĩnh.
Hoàn toàn không giống những con chó khác thường chống cự máy sấy tóc.
“Sao hôm nay ngoan vậy?” Lâm Tiêu xoa nhẹ một cái lên đầu chó của Tô Trừng, sau đó không hề báo trước hôn một cái lên cái gáy lông xù của Tô Trừng.
“…” Tô Trừng lập tức xụi lơ trong ngực nam thần.
Trời ơiiii nam thần hôn tui a a a!!!
Bình luận truyện